Chân Linh Cửu Biến

Chương 117: Yêu tộc hải




Dịch giả: Titan
Lục Bình đột nhiên làm một cú hồi mã thương, Phi Dực kiếm đem cái pháp khí này chém cho tràn đầy vết cắt, tu sĩ sắc mặt trắng nhợt, hiển nhiên là bị thương nặng, vội vàng bỏ đi ý niệm dây dưa Lục Bình, chẳng qua là đem phòng thủ pháp khí vững vàng đỉnh ở trên đầu, ngăn Lục Bình phá vòng vây trên đường hướng về phía tây bắc, chờ đợi viện thủ bay tới.
Lục Bình thấy không có cơ hội có thể thừa dịp, tức giận không dứt, mắt thấy ở chân trời lại có hai đạo độn quang bay tới, trong đó một đạo độn quang chói mắt dị thường, tốc độ thật nhanh, Lục Bình trong lòng rùng mình, biết đây là Thủy Yên các vị kia dụng huyết hậu kỳ Triệu sư huynh cũng có mặt. Vì vậy, hắn bỏ qua ý tưởng phá vòng vây, hướng mặt đông độn đi.
Lúc Triệu sư huynh cùng những viện thủ khác bay tới, trên mặt biển đã không thấy thân ảnh của Lục Bình. Triệu sư huynh nhìn phương hướng Lục Bình chạy trốn cắn răng nghiến lợi nói:
- Lại để cho tiểu tử này chạy thoát rồi!
Một lát sau, người mặc quần áo tiềm hành dưới nước - Uông sư đệ - đột nhiên từ trong nước biển chui ra, nói:
- Triệu sư huynh, Chân Linh phái tiểu tử vẫn chọn hướng đông mà đi, chúng ta có muốn đuổi theo hay không?
Triệu sư huynh lúc này đã lửa giận công tâm, nghe lời của Uông sư đệ, đột nhiên xoay đầu lại, sắc mặt dữ tợn nói:
- Tại sao không đuổi, Thủy Yên các ta gần hai mươi tu sĩ bởi vì tiểu tử này mà bị Chân Linh phải tiêu trừ hầu như không còn ai. Không giết hắn, bọn ta như thế nào hướng môn phái giao phó?
Mọi người nghe lời của Triệu sư huynh đều ủ rũ cúi đầu, Uông sư đệ thận trọng nói:
- Nhưng nếu mà đi về hướng đông nữa thì chính là yêu tộc hải vực rồi. Nơi đó so với hoãn trùng hải vực còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần. Trước đây Huyền Linh phái Chu Duy Long sư huynh đã không phải một lần cảnh cáo chúng ta không muốn xâm nhập yêu tộc hải vực, bên trong chẳng những yêu tộc thế lực xương quyết, hơn nữa còn có tin đồn nơi đó có một cổ thế lực thần bí khác. Cổ thế lực này gần đây một mực ở khắp nơi cướp bóc nhân tộc tu sĩ, thủ đoạn so với chúng ta còn lợi hại hơn.
Triệu sư huynh bây giờ đã tỉnh táo không ít, nghe Uông sư đệ khuyên giải, không khỏi không cam lòng nói:
- Vậy thì như thế nào, yêu tộc hải vực lớn như vậy, chúng ta thế lực không kém, nguy hiểm chưa chắc sẽ tìm tới chúng ta.
Uông sư đệ thấy Triệu sư huynh đã bình tĩnh lại, vì vậy chậm chậm tiếp tục khuyên nhủ:
- Sư huynh, trong hoãn trùng hải vực, Chân Linh phái đã đối với chúng ta triển khai tiêu trừ, trừ Thủy Yên các của chúng ta ra, những tử sĩ của các phái khác tuy nói có Huyền Linh phái Chu Duy Long sư huynh âm thầm điều độ, nhưng cũng tổn thất thảm trọng. Như vậy Thủy Yên các ta tổn thất cũng không thấy có gì đột xuất. Dù sao mọi người đều có tổn thất, môn phái cao tầng cũng chưa chắc sẽ trừng phạt chúng ta. Lại nói đoạn thời gian gần đây, Chu sư huynh nhiều lần thúc giục bọn ta trở về tăng viện, nếu mà trở về đã muộn, lạc vào miệng lưỡi của các phái khác, ngược lại không đẹp rồi.
Uông sư đệ nói hai câu cuối cùng này coi như là hoàn toàn đánh động Triệu sư huynh. Vẻ dữ tợn trên mặt trước đó rốt cục biến mất không ít, bắt đầu cúi đầu suy tư.
Mọi người cũng đều mừng thầm, hơn một tháng qua đối với Chân Linh phái tiểu tử đuổi giết, có thể nói là khiến cho mọi người tổn tinh kiệt lực. Tiểu tử này đơn giản chính là một quái thai, dung huyết tầng ba tu vi chẳng những chạy mau, pháp lực thâm hậu khiến người ta không lời gì để nói, mà còn phải thời khắc phòng bị đi riêng rẽ bị hắn đánh phản kích trở lại.
Đang khi Triệu sư huynh do dự bước kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, thì một đạo thanh âm giận dữ đột nhiên truyền tới:
- Chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua cho Chân Linh phái tiểu tạp chủng? Mọi người đừng quên, chúng ta có mười vị dung huyết trung kỳ, một dung huyết hậu kỳ tổng cộng mười một người tu sĩ, một tháng qua không làm gì được một dung huyết tâng ba tu sĩ nho nhỏ của Chân Linh phái, ngày sau chuyện này truyền đi, bọn ta ở mỗi môn phái của mình làm như thế nào có chỗ đứng?
Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt chán ghét nhìn về phía người nói chuyện. Người này chính là Huyền Linh phái Trương Duy Thanh. Triệu sư huynh nghe được lời của hắn, chân mày cũng không khỏi cau lại.
- Như vậy, chúng ta hãy đem hắn khu trục vào yêu tộc hải vực, đến lúc đó hắn sống hay chết, chúng ta đều phải trở về, tương trợ Chu Duy Long sư huynh xông phá Chân Linh phái tiêu trừ..
Triệu sư huynh cuối cùng hạ quyết tâm.
Trương Duy Thanh trong lòng rất là bất mãn. Hắn một lòng muốn đẩy Lục Bình vào chỗ chết, vốn là còn muốn phản bác một chút, nhưng lúc này phát hiện tất cả mọi người đều lấy ánh mắt hằn học nhìn mình, lập tức tỉnh ngộ ra mình lập tức sẽ phạm phải chúng giận rồi, vì vậy vội vàng phụ họa nói:
- Hết thảy nghe Triệu sư huynh phân phó!
Lúc này Lục Bình đang giá ngự thượng cấp pháp khí Tường Vân đầu hướng đông phương bay đi.
Lục Bình còn không biết người của các phái đuổi giết hắn đã quyết định đem hắn khu trục vào yêu tộc hải, sau đó sẽ phải quay trở về. Hắn lúc này vẫn còn tận lực tăng nhanh tốc độ, sợ bị Thủy Yên các dung huyết hậu kỳ Triệu sư huynh đuổi theo.
Lục Bình bây giờ đã có thể xác định, trong tay của đối phương tuyệt đối có một cái bảo vật có thể truy tra hành tung của mình. Nếu không, chúng không thể nào liên tục một tháng dù hắn làm thế nào đều có thể phát hiện hành tung của hắn. Một khi Lục Bình sửa đổi phương hướng, đối phương lập tức có thể từ mặt bên vây đổ tới.
Một khi Lục Bình cùng người của chúng dây dưa, những tu sĩ khác lập tức bay tới tăng viện. Nếu không chạy nhanh, Lục Bình lâm vào vòng vây để mọi người tiêu trừ.
Hơn một tháng qua, vô luận Lục Bình sửa đổi phương hướng như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn càng ngày càng gần yêu tộc hải vực nằm ở phía đông.
Lục Bình lúc này cũng không thay đổi phương hướng nữa. Đối phương nếu như có thể tùy thời phát hiện hành tung của hắn, Lục Bình chỉ có liều mạng xông vào yêu tộc hải thử một lần. Có lẽ hành động này sẽ khiến cho đối phương tâm có điều cố kỵ, nhờ đó thoát khỏi sự đuổi giết của chúng cũng không chừng.
Ba ngày sau, một đóa mây trắng phiêu phiêu đãng đãng rơi trên mặt biển. Phía trên mây trắng loáng thoáng đứng một bóng người. Lục Bình nhìn mặt biển bốn phía hơi phập phồng ba động, nơi này chính là yêu tộc hải vực rồi. Vẻ bề ngoài nhìn qua, hải vực này so với hoãn trùng hải vực cũng không có gì khác nhau.
Lục Bình đang thưởng thức phong quang trên biển, đột nhiên trong thần thức truyền tới một trận pháp lực ba động, là ở dưới mặt biển!
Lục Bình mới vừa ngưng thần, một đạo thủy kiếm băn nhanh đến đã từ phía sau hắn xuất hiện trên mặt biển, hướng về phía ngực Lục Bình đâm tới.
Tị Thủy thuẫn từ trong lòng bàn tay của Lục Bình lập tức dâng lên, hóa thành một đạo thủy tường sóng gợn lăn tăn. Thủy kiếm bắn lên phía trên đó, thủy tường đang lúc ba động, đã đem đạo thủy kiếm này hóa thành một phần của mình.
Lục Bình đang muốn đem thần thức dò vào trong biển, xét xem địch nhân dưới mặt biển là ai, thì một đạo hắc ảnh đã phá vỡ mặt nước, hướng Lục Bình vọt tới.
Bóng đen tốc độ bay mau, Lục Bình vội vàng gia tăng tốc độ rót pháp lực vào Tị Thủy thuẫn. Chỉ nghe "Xuy" một tiếng, một vật giống như phi kiếm dài hơn ba thước đã đem thủy tường xuyên thủng một nửa. Nếu không phải Lục Bình gia tăng pháp lực chú nhập, cái thượng cấp phòng thủ pháp khí này có thể đã bị cái pháp khí kia xuyên thủng rồi.
Tị Thủy thuẫn gặp đòn công kích nghiêm trọng, Lục Bình lúc này mới nhìn rõ tập kích mình chính là một con dung huyết trung kỳ yêu thú tiến ngư (cá kiếm). Con tiễn ngư này bao gồm cái mỏ dài giường về về phía trước như lợi kiếm vậy dài chừng một trượng lớn nhỏ.
Lục Bình tay phải chỉ một cái, Phi Dực kiếm hướng tiễn ngư lướt đi.
Con tiễn ngư này một kích không trúng, đã sớm tung người nhảy vào trong biển trước khi Phi Dực kiếm đánh tới.
Lục Bình không nghĩ tới, bản thân mình mới vừa tiến vào yêu tộc hải vực liên bị yêu thú tập kích. Hắn đang dùng thân thức nắm bắt tung tích của con tiễn ngư nhảy vào trong biển kia, thì trong lòng chợt cảnh giác, thì ra lại là một đạo hắc ảnh từ phía sau lưng Lục Bình nhanh chóng tiếp cận đâm tới.
Đòn đánh mãnh liệt khiến cho thủy tường của Tị Thủy thuẫn bị chấn động mãnh liệt, không ngờ đó lại là một con tiễn ngư yêu thú khác.
Con yêu thú này so với con lúc trước có hình thể nhỏ hơn một chút, nhưng quanh người pháp lực ba động rõ ràng nói cho Lục Bình biết đây cũng là một con dung huyết trung kỳ yêu thú.
- Không đợi Lục Bình có phản ứng, con tiễn ngư này đã mau lẹ lui về trong mặt biển.
Trong thần thức cảm ứng của Lục Bình, hai con yêu thú này không hề rút đi, mà là ở chung quanh không ngừng du đãng, chờ cơ hội tấn công lần nữa.
Lục Bình đột nhiên bị hai con dung huyết trung kỳ yêu thú vây công. Tuy nói có Tị Thủy thuẫn chắc chắn phòng thủ, tiếp nhận được yêu thứ hai lần tập kích, nhưng loại yêu thú này một kích không trúng, đã nhanh chóng rút đi, không cùng địch dây dưa. Chúng lại thủy chung theo đuổi ở phía sau địch, thừa cơ công đả, khiến cho Lục Bình trong lúc nhất thời không có phương pháp phá giải.
Lục Bình nếu muốn rút đi cũng dễ dàng, chỉ cần Tường Vân đầu dâng lên, ở trên trời bay thì đố hai con yêu thú ở trong biên làm gì được hắn. Nhưng lòng hiếu kỳ của Lục Bình nổi lên, liền muốn cùng cái hai con yêu thú này đấu một phen. Đặc biệt là hai con có cái mỏ dài phảng phất như lợi kiếm vậy, lực công kích không ở dưới hai món thượng cấp pháp khí, rất thích hợp thu làm linh tài luyện chế pháp khí độc đáo.
Lục Bình thần thức vừa động, lập tức nhận ra được một con tiễn ngư đã đến ở dưới chân của mình, đang đầu hướng lên trên vọt tới dưới chân của hắn.
Lục Bình khẽ mỉm cười, Tị Thủy thuẫn thủy tường chảy qua lòng bàn chân, đem Lục Bình hộ trụ nghiêm chặt, đồng thời Phi Dực kiếm cũng súc thế chờ phát động.
Đang lúc này, dưới chân Lục Bình đột nhiên rung lên, tiễn ngư đã đụng phải thủy tường dưới lòng bàn chân hắn. Tường Vân đầu nhẹ nhàng chợt bắn lên ba thước, Phi Dực kiếm đã sớm đi trước một bước hướng tiễn ngư đâm tới.
"Đinh" một tiếng, tiễn ngư trường chủy đem hùng kiếm bay trước hất văng ra ngoài, một thanh thư kiếm khác mắt thấy sẽ chém được lên trên người của tiễn ngư, thì một con tiễn ngư khác đột nhiên xông tới. Cái mỏ kiếm thật dài chợt ngăn chặn, đem thư kiếm đụng lệch qua một bên, nhưng cũng tạo nên một cái lổ dài nửa thước ở trên người của con tiễn ngư thứ nhất.
- "Hai con yêu thú phối hợp quả là tinh diệu!"
Lục Bình thu hồi Phi Dực kiếm một kích không có kết quả, nhìn trên mặt biển bốc lên một đoàn máu đỏ, thở dài nói.
Lục Bình ngự sử Tường Vân đầu áp sát mặt biến di động giả vờ muốn chạy. Hai con yêu thú quả nhiên mắc mưu, theo đuổi ở sau lưng Lục Bình, truy kích không buông.
Lục Bình làm bộ như pháp lực không đủ, đem Tị Thủy thuẫn quanh quẩn ở đỉnh đầu thu vào. Hai con yêu thú lập tức từ trong nước biển nhảy ra, hướng sau lưng hắn đâm tới, cái mỏ thật dài lóe ra ánh sáng sáng bóng như kim loại.
Lục Bình đột nhiên xoay người, sắc mặt lộ ra nụ cười mỉm giảo hoạt, không đợi hai con yêu thú phản ứng kịp, tay trái giương lên, một món đồ từ trong nhẫn trữ vật bay ra, đón gió hóa thành một cái lưới lớn mấy trượng phương viên, đem hai con yêu thú phủ trùm ở giữa không trung.
Cái lưới lớn này chính là một món chiến lợi phẩm của Lục Bình. Nó là một món trung cấp pháp khí, hắn nhìn có vẻ mới lạ, liền một mực giữ ở bên người, nhưng hiếm khi gặp trường hợp thích hợp để lấy ra sử dụng, lần này không ngờ nhất cử thành công.
Lục Bình vốn định đem hai con yêu thú bắt sống, nhưng lại nghe một tiếng "Xuy xịt" vang lên, trung cấp pháp khí đại võng đó đã bị hai con yêu thú dùng lợi chủy xé rách ra một cái lỗ.
Dù sao chúng cũng là hai con dung huyết trung kỳ yêu thú. Lục Bình biết mình nghĩ quá đơn giản, liên vội vàng đem Phi Dực kiếm ở trong lưới lớn khuấy một cái, hai con yêu thú liền hoàn toàn mất hết sinh cơ. Tuy nhiên, cái lưới trung cấp pháp khí này của hắn cũng đã hoàn toàn bị hai con yêu thú trước khi chết giãy giụa quậy rách nát cả.
Lục Bình sau khi xử lý hai con yêu thú, mới đem hai cái mõm xương dài như hai thanh trường thứ câm trong tay thưởng thức. Hắn chuẩn bị trở về Hoàng Ly đảo sẽ nhờ Trần Luyện luyện chế cho mình một đôi phi thứ thượng cấp pháp khí. Hai cái trường thứ này không ngờ có thể cùng Phi Dực kiếm chống chọi cứng rắn, nếu mà luyện chế thành pháp khí, uy lực tất nhiên không tầm thường.
Đang lúc này, chỉ nghe sau lưng hắn có một tiếng cười dài truyền tới:
- Ha ha, Chân Linh phái tiểu tử quả nhiên bất lệ phàm, hai con dung huyết trung kỳ yêu thú đều bị ngươi thu thập, bất quá ngươi hôm nay chỉ còn một con đường chết!
Độn quang thoáng qua, chính là Thủy Yên các Triệu sư huynh đã đuổi tới.
Lục Bình thầm nói một tiếng "Hỏng rồi", hắn chỉ lo cùng hai con yêu thú chém giết, mà quên đi truy binh phía sau lưng.
Triệu sư huynh nhìn Lục Bình trước mặt, cười đắc ý nói:
- Tiểu tử, ngươi chạy hơn một tháng, cuối cùng vẫn phải rơi vào bàn tay của ta, lúc này xem người chạy trốn đi đâu.
Đang khi nói chuyện, trên mặt biển nhảy ra một người, chính là người mặc pháp y độn thủy Uông sư đệ, đưa tay đưa ra một cái bình ngọc, một con ô tặc nhảy ra khỏi mặt biển, theo một vòi nước bị thu chảy vào trong bình ngọc.
Lục Bình nhìn ngọc bình trong tay Uông sư đệ, nói:
- Các ngươi có thể liên tục một tháng truy xét được tung tích của ta, xem ra chính là công lao của con ô tặc này.
Uông sư đệ cười ngạo nghễ, nói:
- Không tệ, chính là con linh sủng này của tại hạ truy tung theo khi tức của ngươi. Tiểu tử, ngươi có thể ở trong sự đuổi giết của mười mấy tu sĩ tu vi cao hơn người, mà tránh né được hơn một tháng, thì cũng đã đủ tự hào. Nhưng, người cuối cùng vẫn còn chỉ có chết!
Nơi xa, trên mặt biển lại có mấy đạo độn quang theo sát phía sau, hướng Lục Bình bay tới.
Lục Bình mắt thấy chuyện không thể chần chờ, Phi Dực kiếm rung lên, hướng Triệu sư huynh hai người che chắn chém tới, đồng thời Tường Vân đầu dưới chân từ trên mặt biển dâng lên, hướng nơi xa bỏ chạy.
Triệu sư huynh "Hắc hắc" cười một tiếng, quát: - Còn muốn chạy sao?
Triệu sư huynh cùng Uông sư đệ hai người kèm theo hai bên hướng Lục Bình đuổi theo, đồng thời tế lên pháp khí giáp công hắn.
Lục Bình đem Tị Thủy thuẫn giữ ở trước người, Uông sư đệ trung cấp pháp khí nện ở trên thủy tường chẳng qua là nổi lên một trận rung động. Triệu sư huynh thượng cấp pháp khí là một cái phong đại, sau khi mở ra, từ trong túi khạc phun ra từng trận quái phong, đem thủy tường của Tị Thủy thuẫn thổi tung bọt nước văng khắp nơi, trong nháy mắt chỉ còn lại một tầng thật mỏng.
Lục Bình trong lòng căng thẳng, biết mình bây giờ còn chưa phải là đối thủ của hậu kỳ tu sĩ. Rất may pháp lực của hắn hùng hậu vượt xa cùng cấp tu sĩ, nên vội vàng gia tăng thâu nhập pháp lực, đem thủy tường của Tị Thủy thuẫn tiếp tục duy trì.
Lục Bình phi kiếm thế công hoàn toàn do Triệu sư huynh ngăn lại, Uông sư đệ ở bên cạnh không chút kiêng kỵ hướng Lục Bình toàn lực xuất thủ. Nơi xa, chín đạo độn quang bay tới đã càng ngày càng gần, một khi đem Lục Bình hợp vây, Lục Bình có thiên đại bản lãnh cũng không cách nào từ trong vòng vây của mười một tu sĩ sống còn thoát thân.
Lục Bình trong bụng nổi hung, Phi Dực kiếm thế công chuyển một cái, bỏ qua không dây dưa với Triệu sư huynh, thi triển "Loạn thạch xuyên không kiêm quyết" hướng Uông sư đệ lướt đi.
Uông sư đệ không nghĩ tới Lục Bình sẽ buông bỏ Triệu sư huynh đối với hắn uy hiếp lớn nhất, ngược lại tấn công mình, vội vàng đem phòng thủ pháp khí tế lên, đồng thời một món pháp khí khác thu về trước người, hết sức ngăn cản thế công của Lục Bình.
Hơn một tháng đuổi giết này, Uông sư đệ đám người biết rõ Chân Linh phái tu sĩ trước mắt hoàn toàn không thể theo lẽ thường mà xét đoán, ai muốn đem hắn coi như là làm một dung huyết sơ kỳ tu sĩ bình thường, thì kẻ đó liên phải bị thua thiệt.
Ai nào biết Lục Bình lần này phảng phất hạ định tâm tư muốn kéo Uông sư đệ làm kẻ chết chung, đối với thế công của Triệu sư huynh chỉ bằng vào Tị Thủy thuẫn ngăn cản, còn một đôi Phi Dực kiếm thì chỉ hướng Uông sư đệ mà chào hỏi, đem hắn hoàn toàn quấn vào trong luồng kiếm lãng của Lục Bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.