Chấm Dứt Lệ Thuộc

Chương 8: Chương 8




Trong phòng y tế vắng tanh.

Tôi bưng lọ cồn iốt, nhẹ tay cẩn thận sát trùng vết thương cho Hạ Chước.

Bình thường luôn là người ồn ào, náo nhiệt, giờ phút này anh ấy lại đặc biệt trầm lặng.

Một lúc lâu sau, anh ấy mới rủ xuống, vẻ mặt uể oải, giọng nói khẽ khàng:

“Tuế Tuế, em nghe thấy hết rồi sao?”

Tôi khẽ gật đầu.

Hạ Chước mím môi, vẫn không nhìn tôi.

“Xin lỗi em, Tuế Tuế. Anh không có gì để biện minh, những lời cậu ta nói đều là thật.”

“Anh thích em, thích từ lâu lắm rồi.”

“Vì muốn đến gần em mà đã vắt óc suy nghĩ đủ mọi cách, một người như anh… có phải rất hèn hạ, rất đáng khinh không?”

Dưới ánh đèn huỳnh quang chói chang, sắc mặt Hạ Chước gần như trắng bệch, giống như chỉ cần chạm nhẹ một cái là sẽ tan vỡ.

Tôi đếm nhịp thở của mình, tim đập ầm ầm trong lồ ng ngực.

Bất chợt lại nghĩ đến một chuyện không đúng lúc chút nào—

Chuyện này… hình như chính là cái lúc mà Cố Niệm từng nói: thời điểm thích hợp để nhào lên hôn thẳng.

Thế là…

Tôi liều lĩnh nhào tới, đâm sầm vào môi anh.

Người trước mặt khựng lại trông thấy.

Một lúc lâu sau, dưới sự cọ xát vụng về và ngây ngô của tôi, anh ấy mới dần buông lỏng, bàn tay vòng lên ôm lấy eo tôi.

Đúng lúc gió ngừng, vạn vật lặng yên.

Hai đứa ngốc chẳng có lấy chút kỹ thuật nào trốn trong căn phòng nhỏ bé này, vụng về khám phá, quấn quýt lấy nhau.

Để nụ hôn đột ngột nhưng cực kỳ đúng lúc này trở nên ngày càng sâu đậm.

Không biết qua bao lâu, tôi mới được buông ra, thở hổn hển.

Môi Hạ Chước ướt át, ánh mắt có chút ngẩn ngơ:

“Tuế Tuế, chúng ta như vậy… có phải không ổn lắm không?”

Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhớ đến lời Cố Niệm từng nói.

Không kìm được lẩm bẩm:

“Trà xanh?”

“Gì cơ?”

Hàng mi dài như lông quạ của Hạ Chước khẽ run, anh ấy hơi hoang mang cúi lại gần, gương mặt tuấn tú của anh phóng đại ngay trước mắt tôi.

Tôi bất giác nghẹn thở.

Không.

Chắc chắn là Cố Niệm đã trách lầm anh rồi.

Anh ấy có phải trà xanh hay không, chẳng lẽ tôi còn không biết sao?

“Không có gì, em chỉ muốn nói…”

“Anh Hạ Chước, chúng ta chính thức ở bên nhau nhé.”

Tôi cong mắt cười, lao vào lòng Hạ Chước.

Lần này là bạn trai (thật).

...

Nửa tháng sau, Hạ Chước theo tôi dọn đồ từ nhà họ Đoạn đến căn phòng thuê gần trường.

Dọn dẹp xong thì trời cũng đã tối mịt.

Hạ Chước đứng ở cửa ra vào, miệng vẫn ríu rít bên tai tôi, lải nhải không ngừng, cho đến khi…

Tôi cúi đầu, đưa tay nắm lấy vạt áo anh ấy rồi khẽ nói:

“Ở lại đi.”

Hạ Chước lập tức câm bặt.

Phải mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói.

“Tuế Tuế, e- em biết mình đang nói gì không đấy?”

“Biết chứ.”

Tôi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng lặp lại:

“Anh Hạ Chước, em nói… ở lại đi.”

“Giữa người yêu với nhau như vậy, chẳng phải rất bình thường sao?”

Trong ánh sáng lờ mờ, không biết là ai hôn ai trước.

Lúc tỉnh táo trở lại, tôi đã ngồi trên người Hạ Chước, tiện tay vén mớ tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau.

Tiếng chuông điện thoại đáng ghét lại vang lên hết lần này đến lần khác.

Tôi bảo dừng.

Hạ Chước không nghe.

Tát cho một cái mới chịu nghe.

Tôi bực bội lục điện thoại trong túi áo khoác bên cạnh.

Còn chưa kịp nhìn kỹ thì chất giọng lạnh lẽo đến cực điểm của Đoạn Diệc đã vang lên:

“Thẩm Tuế Hòa, lúc em tự ý dọn đi có hỏi qua người anh trai này một tiếng nào chưa?”

Sao lại là Đoạn Diệc nữa?

Tôi kiềm chế mà đáp:

“Tôi nói lần cuối cùng, Đoạn Diệc.”

“Anh không còn là anh tôi nữa. Chuyện của tôi không cần anh can thiệp, bớt cái tính kiểm soát cuộc đời người khác lại đi được không?”

Đoạn Diệc còn muốn nói thêm gì đó.

Hạ Chước lại như không chịu nổi nữa, đưa tay đặt lên eo tôi, giọng khàn khàn:

“Tuế Tuế, cầu em đấy, nhích một chút đi… được không?”

Đầu dây bên kia tức khắc vang lên tiếng đồ vật vỡ nát cùng tiếng hét giận dữ bị đè nén của Đoạn Diệc.

“Hai người đang làm cái gì?!”

“Thẩm Tuế Hòa, trả lời đi, chết tiệt, hai người đang ở đâu?!”

Vô lý hết sức.

Tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Thẳng tay tắt máy, ném điện thoại sang một bên.

Ngay giây tiếp theo, trời đất quay cuồng.

Còn chưa kịp phản ứng thì những nụ hôn đầy si mê đã rơi xuống liên tục.

Đêm tối dày đặc.

Bất kể nhìn ai thì đôi mắt phượng hoàng của Hạ Chước cũng mang theo thứ mê hoặc lặng thầm.

Chỉ một ánh nhìn thôi đã khiến người ta thần hồn điên đảo, đầu óc quay cuồng rồi.

Không còn nhớ đến ai khác nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.