Đây là lần đầu tiên tôi phải học cách một mình vượt qua một đêm dài.
Chứng bệnh của tôi phát tác nặng hơn khi tâm trạng không ổn định.
Đoạn Diệc biết rõ chắc chắn đêm nay tôi sẽ chịu không nổi, nhưng anh không quan tâm nữa rồi.
Cũng không sao.
Rồi tôi cũng phải học cách sống một mình mà.
Tôi lôi hết quần áo trong tủ ra, xếp từng cái một quanh người, cố tưởng tượng rằng mẹ đang ôm lấy tôi.
Dù rằng mẹ ruột tôi mất từ rất sớm… đến mức ký ức về bà cũng nhạt nhòa chẳng rõ ràng.
Dựa vào chút ảo tưởng đáng thương ấy, tôi gắng gượng đến tận rạng sáng mới miễn cưỡng thiếp đi.
Khi tỉnh lại, tôi nhìn vào gương, mắt vẫn còn sưng húp như trái óc chó.
Hết cách rồi, tôi đành đeo kính gọng đen để che đi.
Tiết học đại cương bắt đầu lúc 8 giờ sáng, tôi và Đoạn Diệc chọn cùng một lớp.
Trước đây là vì tiện chăm sóc tôi.
Còn bây giờ… lại chỉ khiến không khí thêm ngột ngạt.
Vừa bước vào lớp, ánh mắt Đoạn Diệc đã chẳng hề kiêng dè, quét tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi bật cười mỉa mai:
“Không phải em cũng tự mình vượt qua được đấy thôi? Lúc trước trước mặt anh làm bộ yếu đuối cái gì?”
Tôi không muốn phản ứng.
Nhưng anh lại sa sầm mặt, vươn tay chặn ngang trước mặt tôi, nhíu mày tặc lưỡi:
“Thẩm Tuế Hòa, anh đang hỏi em đấy.”
Tối qua vừa khóc, hôm nay tuyến lệ lại nhạy cảm bất thường.
Tôi siết chặt tay, cố giấu mặt sau tròng kính…
Không muốn tỏ ra yếu đuối.
Không muốn để anh thấy tôi lại khóc.
Khi đang căng thẳng giằng co thì đột nhiên có người vươn tay gạt phăng cánh tay Đoạn Diệc ra.
Một giọng nói xa lạ nhưng phảng phất quen thuộc vang lên bên tai tôi đầy khiêu khích:
“Đoạn Diệc, muốn phát điên thì sang vườn thú bên cạnh mà hú. Trong trường cấm nuôi chó, nhất là chó dại thì càng không được nuôi.”
Tôi ngẩn người, quay đầu nhìn lại.
Phải mất một lúc mới nhận ra người đó là ai.
Là Hạ Chước bạn của anh tôi, là người hồi nhỏ hay chọc tôi, bảo tôi gọi là "anh trai" đó.
Thì ra anh ấy cũng học ở trường đại học này.
Trong lúc tôi còn đang mải suy nghĩ, Hạ Chước đã đẩy tôi đi được mấy bước, bỏ lại Đoạn Diệc với vẻ mặt u ám phía sau.
Anh ấy ấn tôi ngồi xuống một chỗ trống, tiện thể đẩy luôn bạn cùng phòng của mình ra.
"Đây đây, em ngồi đây, đừng để ý cái thằng não tàn kia. Em có muốn uống nước không? Hay là muốn uống gì khác?"
Tôi đờ đẫn lắc đầu.
Tâm trí tôi vẫn còn kẹt lại ở khoảnh khắc Hạ Chước đẩy tôi đi.
Tay anh ấy không hề trực tiếp chạm vào người tôi, mà chỉ khẽ đặt hờ lên quai ba lô sau vai tôi.
Xem ra, anh ấy vẫn còn nhớ việc tôi sợ bị đụng chạm… Mặc dù chuyện đó đã xảy ra từ 7-8 năm trước.
Tôi bỗng thấy sống mũi cay xè, tứ chi toàn thân như có dòng ấm áp chạy qua.
Tôi mỉm cười với anh ấy, lí nhí nói:
"Cảm ơn anh Hạ Chước."
"Ấy."
Hạ Chước khẽ đáp lại một tiếng, đôi mắt phượng xếch nhẹ híp lại vì vui, trông cứ như một con hồ ly gian xảo vậy.
...
Chớp mắt đã đến buổi chiều.
Trước khi chào tạm biệt, tôi đã xin Hạ Chước phương thức liên lạc.
Trên đường đi đến phòng học của tiết tiếp theo, tôi bỗng nhận được tin nhắn từ Đoạn Diệc.
[Tuế Tuế, bệnh của em có tái phát không?]
Tay tôi siết chặt điện thoại.
Còn chưa kịp nghĩ xem nên trả lời thế nào thì tin nhắn tiếp theo đã tới.
[Tới phòng dụng cụ ở sân thể dục số 1 đi.]
[Anh giúp em.]
Nói thật thì tôi không muốn gặp Đoạn Diệc.
Nhưng nếu không đi, tôi sợ mình sẽ không cầm cự nổi.
Tôi từng thử nhờ các bạn nữ khác giúp đỡ để xoa dịu triệu chứng khát tiếp xúc da thịt.
Nhưng mỗi lần có ai đó chạm vào tôi… Nắng gắt, máu, tr@n trụi, đau đớn.
Những ký ức tôi đã vùi sâu lập tức ập trở lại.
Cho đến hiện tại, Đoạn Diệc vẫn là "thuốc giải" duy nhất của tôi.
Cho dù hôm nay có thể gồng gánh vượt qua thì vẫn còn ngày mai, ngày kia... không thể trốn mãi được.
Tôi không thể vì không muốn gặp anh mà ngay cả cuộc đời mình cũng mặc kệ.
Thế rồi sau khi quyết tâm, tôi vẫn đi về phía sân thể dục.
Đoạn Diệc đứng trước cửa phòng dụng cụ, khoanh tay cười như không cười nhìn tôi.
Khoảnh khắc tôi vừa bước tới gần thì anh đột ngột áp sát, mạnh tay đẩy tôi vào trong phòng.
Điện thoại trong lúc va chạm bị văng ra ngoài.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã ngã ngồi xuống đất, cánh tay cọ trên mặt sàn đến rướm máu.