Cậu con trai nhỏ xíu ấy đứng trên ghế, dùng điện thoại bàn gọi cứu hộ, cố giữ bình tĩnh để báo địa chỉ và miêu tả tình hình.
Khi gọi cho dì Đoạn, giọng anh vẫn mang theo tiếng nức nở:
“Mẹ ơi, em sắp không cứu được rồi, mẹ về nhanh đi…”
Dập máy xong thì anh đến chỗ tôi, nắm chặt tay tôi, cứ thế lặp đi lặp lại bên tai:
“Tuế Tuế, em sẽ không sao đâu, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì hết.”
Nói mãi nói mãi, chính anh lại bật khóc trước.
“Tất cả là tại anh, anh không nên để em về một mình, đều là lỗi của anh cả…”
May mắn là không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là sau khi tỉnh lại, tôi mắc chứng thích tiếp xúc da thịt—bản năng luôn khao khát sự gần gũi với người khác.
Thế nhưng trải nghiệm hôm ấy lại khiến tôi vô thức ghê sợ bất kỳ sự đụng chạm nào.
Chỉ ngoại trừ Đoạn Diệc.
Để chăm sóc bệnh tình của tôi, anh luôn có mặt bất cứ khi nào tôi cần.
Chỉ cần tôi đưa tay, anh chưa từng từ chối cái nắm tay hay cái ôm của tôi.
Cảm xúc của tôi với anh cứ thế trong những tiếp xúc thân mật lặp đi lặp lại ấy, dần dần đổi chất.
Trước giờ dì Đoạn luôn rất tốt với tôi.
Dù bố tôi làm ra chuyện nhơ nhớp như vậy, dì cũng chưa từng giận lây sang tôi mà vẫn thương yêu tôi như con ruột.
Trong lòng tôi từng ôm một hy vọng không nên có:
Biết đâu… Đoạn Diệc cũng thích tôi.
Biết đâu… dì Đoạn cũng sẽ chấp nhận tôi và anh bên nhau.
Cho đến khi tôi nghe chính miệng Đoạn Diệc nói… Người đàn bà xa lạ hôm đó chính là em gái nuôi của bố tôi.
Thế là tôi dọn sạch những suy nghĩ không nên có.
Cất thư tình vào hộp giấy, giấu cảm xúc vào thứ gọi là tình thân.
Nhưng rồi, vẫn bị phát hiện.
Tình cảm của tôi dơ bẩn và ghê tởm đến mức không thể che giấu.
Lửa bốc cao tận trần.
Từng chữ trong những bức thư tình tôi viết, từng bức, từng bức một lao vào biển lửa rồi hóa thành tro tàn.
Tôi nhìn trong câm lặng.
Nước mắt trên mặt đã khô từ lâu.
Dường như trong lòng tôi có một mảnh vỡ đang sụp đổ.
Dựa vào ánh lửa, Đoạn Diệc châm một điếu thuốc.
Trong làn khói mờ mịt, anh hỏi tôi:
“Thẩm Tuế Hòa, hẳn là mấy năm nay em đều đang diễn nhỉ? Trong máu em vẫn chảy thứ bẩn thỉu như của bố em, phải không?”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, trong thoáng chốc tôi không hiểu nổi anh đang nói gì nữa.
Mười năm rồi.
Tôi từng nghĩ mình đã thoát khỏi quá khứ.
Mười năm rồi.
Vậy mà khói thuốc trong ác mộng vẫn chưa tan đi.
Mười năm rồi.
Thì ra… tôi chưa bao giờ rời khỏi căn phòng ấy.
Tôi thấy buồn cười, ho khan vì bị mùi thuốc lá sặc đến cay mắt.
Một lúc lâu sau, điếu thuốc mới tàn trên nền tro lạnh.
Đoạn Diệc bước ngang qua người tôi, chẳng buồn nhìn lấy một cái.
Tôi cố mở miệng, giọng khàn đặc:
“Anh… có phải anh rất ghét em không? Tình cảm của em… khiến anh ghê tởm đến thế sao?”
Đoạn Diệc không trả lời, cũng không liếc mắt nhìn tôi.
Sau một hồi im lặng đến ngạt thở, giọng anh lạnh băng như dao cứa:
“Thẩm Tuế Hòa, nếu em còn không nhận rõ vị trí của mình thì cút khỏi cái nhà này cho anh.”
“Anh nói là làm.”