Dịch: Tiểu Băng
***
"Đại sư huynh?"
Diệp Bình kinh ngạc.
Sao người trước mắt không phải là đại sư tỷ?
Mình vẫn còn chưa nhìn đủ mà!!!
A, không phải, mình vẫn còn chưa thỉnh giáo đủ.
Không biết vì sao, nhìn thấy người trước mắt là đại sư huynh, Diệp Bình lại thoáng có vẻ thất vọng.
"Tiểu sư đệ?"
Tô Trường Ngự hơi ngơ ngác.
Bởi vì Diệp Bình trước mặt hình như bị đổi người.
Luận về nhan sắc, không ngờ lại không hề thua kém mình!
Luận về khí chất, không ngờ mình cảm thấy còn hơi vượt hơn mình!
Chuyện này là không có khả năng!
Tô Trường Ngự chấn kinh.
Vị trí vua giả trâu bò bị Diệp Bình đoạt mất thôi không nói.
Vị trí thiên phú kiếm đạo đệ nhất Thanh Vân Đạo Tông bị Diệp Bình đoạt đi, hắn cũng bỏ qua.
Bây giờ ngay cả vị trí nhan sắc đệ nhất cũng không bảo đảm được là sao?
"Đại sư huynh? Sao ngài lại tới?"
Diệp Bình đứng dậy hành lễ, trong mắt thoáng nét vui mừng và hơi thắc mắc.
Khỉ gió!?
Thật đúng là tiểu sư đệ?
Tô Trường Ngự hoàn toàn chấn kinh, chuyện này không hợp lý a!
Sao mới có nửa tháng không thấy, mà đã như đổi thành người khác vậy? Ngươi dùng cái gì dưỡng da thế? Cho ta một ít đi!
Tô Trường Ngự chấn kinh thật sự.
Nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống chấn động trong lòng, tận lực không thể hiện ra sự kinh ngạc.
Tô Trường Ngự không khỏi mở miệng.
"Gần đây có một số việc xử lý, không ở trong tông môn."
"Tiểu sư đệ, sao trên người ngươi có mùi thơm nhàn nhạt vậy?"
Nói xong, Tô Trường Ngự không khỏi nhướng mày, vẻ tò mò.
Cái mùi này không hề khó ngửi, nhưng mà có thể đoán ra.
"À, đại sư tỷ mới vừa đến, chỉ điểm pháp môn luyện khí cho đệ."
Diệp Bình vội trả lời, sợ Tô Trường Ngự hiểu lầm.
"Cái gì? Đại sư tỷ tới? Nàng đang ở đâu?"
Nhắc tới Tiêu Mộ Tuyết, Tô Trường Ngự liền căng thẳng.
"Đã đi rồi. Đại sư huynh, huynh đây là?"
Diệp Bình ngạc nhiên, sao Tô Trường Ngự có vẻ căng thẳng vậy.
Nghe thấy Tiêu Mộ Tuyết đã đi, Tô Trường Ngự không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cả Thanh Vân Đạo Tông, từ trên xuống dưới không ai không sợ Tiêu Mộ Tuyết.
Không phải là sợ Tiêu Mộ Tuyết ăn hiếp, mà chủ yếu là vì lời lẽ Tiêu Mộ Tuyết rất ác độc. Tô Trường Ngự vẫn nhớ năm đó, khi mình thi triển kiếm pháp trước mặt Tiêu Mộ Tuyết, đã bị nàng ấy mắng cho đến mức nghi ngờ cuộc sống.
Mình chăm học khổ luyện kiếm pháp mấy chục năm trời, thế mà theo lời Tiêu Mộ Tuyết lại chẳng khác gì có tay cũng vô dụng. Không chỉ nói ác độc với mình, mà cả tông môn trên dưới chẳng có ai chưa từng bị Tiêu Mộ Tuyết dìm xuống.
Nhưng đó không phải là điểm khó chịu nhất, điểm khó chịu nhất là nàng nói cái nào cũng… đúng!
Nên tông môn trên dưới, chỉ có một mình tiểu sư muội là thân thiết với Tiêu Mộ Tuyết, những người còn lại hễ nhìn thấy Tiêu Mộ Tuyết là chạy còn không kịp.
"Không có gì, chỉ là hơi ngạc nhiên thôi. Đại sư tỷ là người bận rộn, không ngờ lại có thời gian tới chỉ điểm cho ngươi."
Tô Trường Ngự bịa đại một câu để trả lời, sau đó nhìn Diệp Bình, nói: "Tiểu sư đệ, đại sư tỷ là người có thiên phú cao nhất trong tông môn chúng ta. Ngươi nhất định phải theo tỷ ấy học tập cho thật tốt."
Tô Trường Ngự nói vô cùng nghiêm túc.
Tuy lời lẽ của Tiêu Mộ Tuyết vô cùng ác độc, nhưng phải thú nhận rằng, Tiêu Mộ Tuyết thật sự là đệ tử duy nhất có thể chinh chiến của Thanh Vân Đạo Tông.
Tô Trường Ngự không biết Tiêu Mộ Tuyết mạnh đến mức nào, nhưng hắn hiểu rất rõ, rằng thực lực của Tiêu Mộ Tuyết mạnh hơn hắn, hơn nữa lai lịch của Tiêu Mộ Tuyết cũng rất thần bí.
Hắn nhớ rất rõ, năm hắn mười lăm tuổi, Tiêu Mộ Tuyết theo sư phụ lên núi. Tuy không biết sư phụ lừa được cô gái tuyệt sắc này từ đâu, nhưng Thái Hoa đạo nhân đã ngầm báo cho hắn biết.
Vị đại sư tỷ này, là có bản lĩnh thật sự.
Nên Tô Trường Ngự cũng khá tôn trọng Tiêu Mộ Tuyết. Bây giờ nàng nguyện ý tự mình chỉ điểm cho Diệp Bình, coi như cũng là một chuyện tốt, cũng đỡ cho Diệp Bình có học cũng như không.
"Sư đệ hiểu, đa tạ đại sư huynh chỉ điểm."
Diệp Bình hiểu rõ.
Bầu không khí trở nên bối rối.
Tô Trường Ngự không biết nên nói gì.
Diệp Bình thì bình tĩnh nhìn Tô Trường Ngự.
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, và đều im lặng.
Một lát sau, Tô Trường Ngự ngẩng đầu nhìn lên trời cao, hắn rất muốn nói một câu, ‘tiểu sư đệ, ngươi nhìn cảnh sắc hôm nay đẹp như này, có phải nên vẽ một bức tranh không?’
Nhưng câu nói này cứ kẹt hoài trong cổ họng, mãi không thốt ra được thành lời.
Bối rối quá.
Tô Trường Ngự thấy hơi khó chịu. Đường đường là đại sư huynh của Thanh Vân Đạo Tông, thế mà lại phải nhờ vả tiểu sư đệ vẽ tranh cho!
Chuyện này mà truyền ra ngoài chẳng phải mất mặt lắm sao?
Để tu sĩ nơi khác nhìn thấy còn tưởng Thanh Vân Đạo Tông nghèo lắm lắm!
Nhưng mà, sau khi nghĩ kĩ, hình như nói vậy cũng không có sai.
Ai nha, phiền quá đi.
Tô Trường Ngự cố gắng dằn cảm xúc xuống.
Sao vừa trở lại Thanh Vân Đạo Tông lại thấy u buồn là thế nào?
Còn chưa tới giờ đó mà, sao đã bắt đầu thấy u buồn?
Tô Trường Ngự cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng chợt nhớ tới những chuyện đã xảy ra trong Vân Vụ sơn mạch, hắn nghiến răng.
Dù đúng là có hơi dày mặt, nhưng hết cách rồi.
"Khụ!"
Tô Trường Ngự khẽ ho một cái, thu hút sự chú ý của Diệp Bình.
"Tiểu sư đệ, sư huynh hỏi ngươi chuyện này."
Tô Trường Ngự tận lực giữ cho giọng nói của mình bình thường, đừng có vẻ hồi hộp quá. Có câu chỉ cần mình cảm thấy không bối rối, vậy kẻ bối rối chính là người khác.
"Đại sư huynh xin hỏi."
Diệp Bình không biết Tô Trường Ngự muốn hỏi cái gì, nhưng vẫn rất nghiêm túc.
"Là thế này. Trong thời gian sư huynh không có mặt ở nhà, đệ có còn vẽ tranh nữa không? Hay là viết thi gì đó?"
"À, đệ đừng nên hiểu lầm, chẳng phải mấy hôm trước đệ vẽ cho ta một bức tranh hay sao? Chưởng môn cảm thấy vẽ cũng không tệ, nhớ tới trong phòng người không có bức tranh nào, nên định bảo ta hỏi thử xem đệ có bức nào mới vẽ nữa không."
"Đương nhiên, nếu mà không có thì cũng không sao cả. Dù sao tông môn chúng ta cũng không phải không thể có nổi một bức tranh, đệ nói có phải không?"
"Ai, tiểu sư đệ, việc này là lỗi của sư huynh, tự nhiên ở không đi bắt đệ vẽ tranh, còn đưa cho chưởng môn giám định và thưởng thức, tính tình chưởng môn chắc đệ không biết, ông ấy rất là thích tranh họa."
"Ngay từ đầu, ta đã nói với chưởng môn là dạo này đệ đang tu luyện, không có thời gian để vẽ vời, để chưởng môn đừng quấy rầy ngươi tu hành."
"Nhưng mà nghĩ lại, cảm thấy dù sao chưởng môn cũng là sư phụ của chúng ta. Đã là ân sư, có câu ‘một ngày là sư cả đời là phụ’, chúng ta cũng không có thể khiến lão nhân gia ông ấy không vui đúng không?"
"Làm đồ đệ, đương nhiên là phải làm theo ý của sư phụ..."
Tô Trường Ngự nói cả một tràng, càng nói càng bối rối, càng nói càng khó chịu, ngón chân ở trong giày không ngừng co lại, giấu tại giầy bên trong không ngừng cọ cọ, ước gì cọ ra một cái lỗ dưới đất luôn.
Nhưng hắn còn chưa nói xong.
Diệp Bình đã lôi một bức tranh ở bên cạnh ra.
"Đại sư huynh, mấy ngày nay ta có vẽ hai bức, nhưng mà bức này là cảnh đêm, không biết chưởng môn có thích loại tranh này hay không. Nếu người không thích, thì để ta vẽ thêm bức khác, sẽ cố gắng đến khi chưởng môn hài lòng."
Diệp Bình trải bức tranh ra đất, cẩn thận quan sát nét mặt Tô Trường Ngự.
Hắn không ngờ, chưởng môn cũng thích tranh họa của mình.
Sớm biết vậy, mình đã vẽ thêm vài bức, tranh sơn thủy, tranh phong cảnh gì đó. Nếu không được thì vẽ cho chưởng môn một bức chân dung. Chỉ cần có thể khiến chưởng môn hài lòng, vẽ vài bức có là gì chứ!
Diệp Bình bây giờ vô cùng không muốn rời khỏi Thanh Vân Đạo Tông. Mục tiêu lớn nhất trước mắt của hắn chính là trở thành đệ tử chính thức, chứ không phải là đệ tử thực tập.
"Ngươi có vẽ thật?"
Tô Trường Ngự kinh ngạc, không ngờ Diệp Bình có vẽ tranh thật.
"Dạ vâng. Mấy hôm trước sư đệ mãi không giác ngộ ra phương pháp luyện khí, trong khi đang cố gắng vắt óc suy nghĩ, có vẽ ra một bức họa."
"Đại sư huynh, chưởng môn có thích cảnh đêm không? Đệ nghĩ chắc là không nhỉ? Dù sao nếu mà treo ở trong phòng, thì loại tranh cảnh đêm này rất không phù hợp. Hay là để bây giờ đệ vẽ một bức tranh sơn thủy? Nhìn cho thoải mái một chút?"
Diệp Bình nghiêm túc nói.
Nhưng mà Tô Trường Ngự đã khoát tay: "Không sao, không cần đâu. Chưởng môn cũng thích cảnh đêm, những lúc rảnh rỗi ông ấy thích đi tản bộ trong đêm nữa. Để sư huynh mang bức họa này đi cho ông ấy."
Có tranh họa là được rồi, Tô Trường Ngự đâu buồn quan tâm cảnh đêm hay không cảnh đêm.
Hắn đi tới mấy bước, nhìn vào bức tranh.
Trong tranh, bầu trời đen như mực, mang tới một cảm giác khó tả, như kiểu thiên cơ gì đó, khiến người ta khó mà hiểu được.
Nhưng rồi, những đốm sáng nhanh chóng xuất hiện, cảm giác cứ như vén mây mù nhìn thấy trời xanh.
Hay!
Hay!
Tuyệt hay!
Tô Trường Ngự không khỏi kinh ngạc, bức tranh này hắn cảm thấy còn hay hơn bức trước.
Nhất là, trên tranh còn có viết một bài thơ.
"Chúng tinh la liệt dạ minh thâm, nham điểm cô đăng nguyệt vị trầm."
"Viên mãn quang hoa bất ma oánh, qua tại thanh thiên thị ngã tâm."
Dịch thơ:
“La liệt trời sao sáng đêm thâu,
Mỏm núi trăng côi rạng đất trời.
Viên mãn sáng ngời không mài giũa,
Lòng ta vằng vặc giữa trời treo.”
Tô Trường Ngự không hiểu thưởng thức thi từ, nhưng cũng biết bài này là thơ hay, vì dưới bài thơ có một con dấu ‘Thanh Liên Cư Sĩ’.
Hay!
Hay!
Tuyệt vời!
Tô Trường Ngự lại không kềm được, khen liền ba tiếng trong lòng.
Tiếng khen đầu tiên, là vì trong tranh không có người.
Tiếng khen thứ hai, là vì trong tranh có đề thơ.
Tiếng khen thứ ba, là vì bức họa này trông còn hay hơn bức trước.
Nếu bức này mà còn không bán được với giá trên trời, hắn sẽ phá tanh bành hiệu cầm đồ luôn!
Rất tuyệt.
Vô cùng tuyệt.
"Tiểu sư đệ, thuật vẽ tranh của đệ hình như lại có tiến bộ nhỉ. Tốt lắm, cực kì tốt. Thuật vẽ tranh của đệ tiến triển, có nghĩa tâm tình của đệ cũng đã có tăng tiến, điều này đối với đệ chính là chuyện tốt."
Tô Trường Ngự nở nụ cười hiền hòa hiếm có.
Khen ngợi Diệp Bình.
"Thật ạ? Vậy đa tạ đại sư huynh chỉ điểm."
Lần đầu tiên được đại sư huynh khen ngợi, Diệp Bình không khỏi vui mừng.
"Tiểu sư đệ, bức họa này… Sư huynh sẽ mang đi đưa cho chưởng môn, đệ yên tâm, sư huynh nhất định sẽ nói tốt cho đệ trước mặt chưởng môn."
Tô Trường Ngự miệng nói, mắt nhìn bức họa dưới đất.
"Đa tạ đại sư huynh."
Nghe bảo sẽ nói tốt vài câu cho mình, Diệp Bình lập tức cuộn tranh lại, đưa cho Tô Trường Ngự.
Tô Trường Ngự nhận bức họa, mối lo trong lòng liền không còn.
"Tiểu sư đệ, hồi nãy đệ bảo vẽ tới hai bức, thế bức kia đâu? Cũng đưa cho chưởng môn xem đi, lỡ… còn được thích hơn bức này thì sao?"
Tô Trường Ngự nói.
Dù sao lấy cũng đã lấy, lấy thêm một bức nữa cũng vậy thôi, dù sao cũng dày mặt rồi.
"Bức… kia á?"
"Đại sư huynh, bức kia đang ở trong tay Lạc Trần sư huynh, nhưng mà chắc chưởng môn sẽ không thích đâu."
Diệp Bình đáp.
"Lạc Trần sư huynh?"
Tô Trường Ngự khẽ nhíu mày, chợt có một dự cảm không tốt khó tả.
"Dạ, đang ở trong tay Lạc Trần sư huynh."
Diệp Bình gật đầu.
"Nếu đã vậy, thì thôi."
Tô Trường Ngự không hỏi thêm, để khỏi nói nhiều sai nhiều.
Hắn nhanh chóng đổi đề tài: "À mà, tiểu sư đệ, sao chỉ nửa tháng không thấy, ngươi giống như đổi thành người khác vậy?"
Tô Trường Ngự không nhịn được, buột miệng hỏi ra thắc mắc nãy giờ.
Hắn thật sự là có chút tò mò.
"À, đại sư huynh, ý huynh là tướng mạo của đệ? Đệ cũng không rõ lắm, chắc là tại Thái cổ thần ma luyện thể quyết lần trước huynh đưa cho đệ đó!"
Diệp Bình không quan tâm lắm về sự thay đổi tướng mạo của mình, chỉ biết nó có liên quan tới Thái cổ thần ma luyện thể quyết.
Nhưng mà cũng không dám chắc lắm, nên không dám nói chắc chắn.
Cái gì?
Cái thứ đó có thể làm đẹp ra hả?
Tô Trường Ngự ngây ra.