Đối mặt với khiêu chiến của Tru Tiên Vương.
Mọi người đều đầy tò mò nhìn Tô Trường Ngự.
Chờ nghe hắn trả lời.
Tru Tiên Vương cũng nhìn hắn chăm chú, ông ta cũng rất tò mò, Tô Trường Ngự sẽ nói gì.
Tô Trường Ngự mở mắt, nhìn Tru Tiên Vương, trong ánh mắt không phải là tự tin, cũng không có chiến ý, chỉ có sự tĩnh lặng siêu nhiên như cũ.
Lạnh nhạt đến cực hạn.
Tiếng của hắn dần dần vang lên.
"Ngươi!"
"Đã thua."
Ba chữ.
Yên lặng mười phần.
Nói ra ba chữ như vậy.
Mọi người có chút bối rối.
Đám thiên kiêu: "???"
Diệp Bình: "???"
Hoàng Phủ Thiên Long: "???"
Long Mã: "???"
Không ai hiểu gì cả.
Đã thua?
Thua chỗ nào?
Thua không giả trâu bò bằng ngươi?
Đại ca à, đừng đùa nữa có được không! Đã đồng ý đánh thì đánh cho đàng hoàng đi chứ!
Ngươi làm thế này.
Cả Tru Tiên Vương cũng thấy bối rối.
Không biết mình thua ở chỗ nào.
Dáng vẻ của Tô Trường Ngự trông đầy đương nhiên.
Tru Tiên Vương đã thua.
Hoàn toàn thua thật.
Thua không còn đường nào để đỡ.
Mới vừa rồi, hắn nhắm mắt lại, dùng Dưỡng Kiếm Thuật chiến đấu với Tru Tiên Vương.
Không thể không công nhận, Tru Tiên Vương không hổ là Tiên Vương, mạnh tới đáng sợ.
Tô Trường Ngự phải mất cả một nén nhang, mới đánh bại được Tru Tiên Vương.
Nếu đổi thành người khác, thì hắn đã thắng từ lâu, nhưng đấu với Tru Tiên Vương, hắn chiến thắng rất là vất vả, tuy nhiên, may mà cuối cùng cũng đã thắng.
"Ta thua ở đâu?"
Tru Tiên Vương hỏi Tô Trường Ngự.
Ông ta thấy rất tò mò.
"Chỗ nào cũng thua."
Tô Trường Ngự đáp.
Câu trả lời của hắn làm mọi người càng không biết nói gì.
Họ chợt cảm thấy Tô Trường Ngự hình như có vấn đề.
Nhưng mà, nhìn vẻ mặt và khí chất của Tô Trường Ngự lại không thấy có vấn đề gì cả.
Vậy rốt cuộc là, vấn đề nằm ở đâu?
Ai nấy ngơ ngác, không biết Tô Trường Ngự đang đùa bịp bợm cái gì.
"Thú vị."
Không ngờ, Tru Tiên Vương lại không hề nổi giận, còn nói như vậy.
"Không ngờ ngươi chỉ nhìn một cái lại nhìn ra được ta chỉ là một đạo Linh Thể."
"Ha ha ha ha, đúng là ta đã thua. Ngươi giỏi lắm. Bao nhiêu năm nay, cứ cách một đoạn thời gian, bản vương sẽ lại xuất hiện, khảo nghiệm tâm của những thiên kiêu, chưa từng có ai dám thật sự đánh với ta một trận."
"Ngươi đã vượt qua cửa ải đầu tiên thật sự của vương vực rồi. Tốt lắm. Rất không tồi."
Tru Tiên Vương cười vui vẻ, nói ra bí mật mới này.
Mọi người kinh ngạc.
Đây là khảo nghiệm của Tru Tiên Vương?
Và… Tô Trường Ngự đã nhìn thấu được?
Hèn gì lớn lối như thế!
Hèn gì tự tin như vậy!
Cuối cùng, mọi người đã hiểu, vì sao Tô Trường Ngự từ đầu tới đuôi đều kiêu căng lớn lối.
Cũng đã hiểu vì sao
Tô Trường Ngự lại bảo Tru Tiên Vương đã thua.
Hắn nói không sai. Tru Tiên Vương trước mặt này, không phải là tàn hồn, cũng không phải là phân thân, là một đạo Linh Thể.
Linh Thể, là một dạng phân thân, được cường giả lưu lại để làm một vài chuyện.
Không có khả năng chiến đấu, ngoài tu vi, thì mọi thứ còn lại đều giống bản tôn như đúc, chỉ đứng ở đó, cũng có thể khiến người ta sợ hãi.
Tô Trường Ngự chỉ liếc một cái đã nhận ra đây chỉ là Linh Thể, nên mới có thái độ như thế.
Đám thiên tài không kiềm được sự sợ hãi thán phục trong lòng.
"Ta còn tưởng hắn là giả trâu bò quá lố, không ngờ là nhìn nhầm hắn."
"Thì ra người sai là chúng ta."
"Không muốn công nhận cũng không được, chiêu này quả thực là tru tâm."
"Đúng vậy, cùng cảnh giới với Tru Tiên Vương, đâu có ai thắng nổi, chủ yếu là lấy sinh tử làm tiền đặt cược, đâu có mấy người dám thật sự xông lên, ngay cả ta cũng còn thấy sợ, người này quả thật phi phàm."
"Người đó là ai vậy? Sao chưa bao giờ nghe thấy?"
"Quả nhiên, người mạnh còn có người mạnh hơn, cái tên Tô Trường Ngự này, không lâu nữa, sẽ danh chấn thiên hạ."
Đám thiên kiêu rầm rĩ bàn tán, đều cảm khái sự quyết tâm và thực lực của Tô Trường Ngự, không ngờ hắn chỉ nhìn một cái là nhìn thấu tất cả, nhìn ra chân tướng.
Đúng lúc này.
Tru Tiên Vương khẽ phất tay.
Chậm rãi mở miệng nói.
"Ngươi đã thông qua cửa thứ nhất thật sự, theo quy củ, cho ngươi hai lựa chọn, coi như ban thưởng."
Tru Tiên Vương vừa nói, vừa phất tay, một cung điện cực kì lộng lẫy xuất hiện trên bầu trời.
Mọi người đều nhìn qua.
Tòa cung điện này, vàng son lộng lẫy, mỗi một kiến trúc, đều làm bằng bảo ngọc cực phẩm, bên trong cung, mỗi chiếc đèn đều là bảo vật bất phàm.
"Aaa, các ngươi nhìn kìa, đó là đèn Trường Mệnh!"
"Cái đèn nào ở trong đó cũng là đèn Trường Mệnh!"
"Đèn Trường Mệnh? Là bảo vật cực phẩm, nếu đưa tâm huyết của mình vào đó đốt, sẽ kéo dài tánh mạng được năm trăm năm."
"Mỗi cái đèn Trường Mệnh đều có giá trị bất phàm, không ngờ trong cung điện này, thứ nào cũng đều là bảo vật."
"Chưa hết đâu. Các ngươi nhìn kĩ đi, phía trong cung điện còn có nhiều bảo vật hơn."
"Có cả Thập Nhị Tiên Vương Phiên!"
"Á, Thất Tinh cổ kiếm!"
"Hàng Ma Xử!"
"Cửu Chuyển Tiên Đan!"
Các thiên kiêu nhìn chằm chằm vào trong cung điện. Cung điện này, bên ngoài xa hoa chưa tính, bên trong còn có cực nhiều bảo vật, dồn thành cả hòn núi nhỏ, vật nào cũng là hàng đầu.
Dù chỉ cho họ một món thôi, bọn họ cũng hài lòng rồi.
"Nghe đồn, Tru Tiên Vương từng thống ngự thiên hạ, cất giấu rất nhiều bảo vật của Phật môn, Đạo Môn, Yêu tộc, Ma tộc gì cũng có, sau đó mới tạo ra vương vực, làm đồ khen thưởng cho vương vực."
"Xem ra lời đồn này là thật."
"Phần thưởng cửa thứ nhất là gì nhỉ? Đừng bảo tặng hết đống bảo vật này cho Tô Trường Ngự đó chứ?"
Đám thiên kiêu xôn xao.
Nếu quả thực tặng hết đồ trong cung cho Tô Trường Ngự thì hắn quả thực là gặp được đại vận.
Bọn họ hâm mộ, và cả ganh tị.
Tiếng Tru Tiên Vương vang lên.
"Tô Trường Ngự, chúc mừng ngươi đã vượt qua cửa thí luyện thứ nhất. Giờ bản vương cho ngươi hai lựa chọn, một là bảo vật trong cung điện này. Chúng đều là tâm huyết cả đời của bản vương và các huynh đệ."
"Đạo khí, tâm pháp, thần thông, bí tịch, kỳ trân dị bảo, đều có ở đó. Nếu ngươi chọn cung điện, ta tặng hết cho ngươi."
"Hai là, truyền thừa của bản vương, Tru Tiên truyền thừa. Ngươi chỉ được chọn một trong hai, và trong thời gian một nén nhang phải đưa ra lựa chọn."
Tru Tiên Vương mở miệng.
Nói ra ban thưởng của cửa thứ nhất.
Cả hiện trường.
Tất cả thiên kiêu đều không thở nổi.
Vì hai lựa chọn ban thưởng này, đều cực kì trân quý.
Vận khí này.
Quả thực là nghịch thiên.