Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 239: Vương vực ải thứ nhất, Đại Càn thần quả




Đại Hạ vương triều.

Vương vực.

Diệp Bình vượt qua tiên môn, nhìn thấy một thác nước rất to.

Thác nước đổ thẳng xuống, cực kỳ nguy nga.

Một tiếng nói vang lên, cùng lúc với mấy ánh sáng bay vào tay hắn.

"Vương vực ải thứ nhất, tranh đoạt Tiên Vương cổ lệnh, người dự thi được giao ba tấm Tiên Vương cổ lệnh."

"Gộp đủ mười hai tấm Tiên Vương cổ lệnh, là có thể vào vương vực ải thứ hai."

"Mỗi tấm Tiên Vương cổ lệnh, giúp chết đi sống lại một lần, nếu không còn Tiên Vương cổ lệnh, mà mất mạng, là chết thật."

Giọng nói cổ xưa vang vang trong đầu Diệp Bình.

Diệp Bình cầm ba tấm Tiên Vương cổ lệnh, còn chưa kịp hỏi gì, một lực hút cực mạnh đã hút hắn vào trong thác nước.

Chỉ trong nháy mắt.

Diệp Bình đã đi vào trong vương vực thật sự.

Trong Vương vực.

Đỉnh núi nguy nga, những ngọn núi cao vút vào mây, những cây cổ thụ chọc trời, đầy sinh cơ bừng bừng, nếu nhìn kĩ, sẽ nhìn thấy có cả kỳ trân linh thú di chuyển trong vương vực.

Nơi này như một khu rừng nguyên thủy, vô cùng tươi tốt, ẩn giấu vô số nguy cơ.

Chợt có tiếng nổ vang.

Oành!

Sau tiếng nổ.

Diệp Bình mở to mắt, một ngọn núi gần đó bị đánh vỡ, đá vụn và bụi đất bắn tung tóe, lan rộng cả mấy dặm.

Diệp Bình cảm nhận được nguy cơ.

Xoẹt.

Hắn biến mất ngay tức khắc. Một tòa bảo tháp từ trên trời hạ xuống, rơi đùng vào ngay chỗ Diệp Bình vừa đứng.

Hư không ở nơi ấy bị đè ép, nứt toạc ra, tạo thành một cái động không gian đen ngòm.

Có người đánh lén?

Diệp Bình nhận ra có người đánh lén mình.

Bảo tháp biến mất trong tích tắc.

Hiển nhiên đối phương không dám để lộ thân phận của mình.

Tiếc là, hắn không nên chọc vào Diệp Bình.

Diệp Bình vận chuyển Thái Cổ Thần Ma thể, toàn thân ánh lên vàng rực, một con khí huyết chân long xuất hiện sau lưng hắn.

Khí huyết như rồng.

Diệp Bình nhắm mắt, dùng khí huyết của mình đi tìm kẻ địch.

Một tu sĩ, dù có luyện thể tu hay không, chỉ cần ở gần, thì không thể ẩn giấu được khí huyết, nếu là tà tu, vậy thì tìm ra càng dễ.

"Tìm thấy rồi!"

Chỉ trong nháy mắt, Diệp Bình đã tìm ra vị trí của đối phương.

Trốn trong hư không, không xa lắm, chừng hơn ngàn thước.

Ầm.

Phong tỏa xong mục tiêu, Diệp Bình không buồn nói một lời, vung nắm tay lên, đánh ra một quyền.

Hống!

Chân long gầm lên, Diệp Bình bây giờ đã là Kim Đan cảnh, pháp lực nội thân đã đạt tới một cảnh giới không thể tưởng tượng nổi.

Một quyền đánh ra, hóa thành một con chân long hoàng kim, chấn ép hư không, xuyên qua mọi thứ, cự li hơn ngàn thước chỉ trong một ý niệm đã đánh tới nơi.

"Chết tiệt!"

Cách hắn hơn ngàn thước, sắc mặt một nam tử mặc áo gấm tức khắc trở nên khó coi.

Y dùng hư không chi pháp, núp mình trong hư không, dùng đạo khí đánh lén kẻ địch, lần nào cũng thuận lợi, mà dù không thuận lợi, thì cũng không bị phát hiện.

Không ngờ, lần này chọc phải một kẻ cứng.

Đối mặt chân long quyền của Diệp Bình, y không hề có ý đánh trả, xoay người bỏ chạy, đồng thời dùng bảo tháp ngăn cản công kích của Diệp Bình.

Nhưng y đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Bình.

Chân long cổ quyền đánh tới, mang theo khí tức vô địch, chí cương chí dương.

Chỉ một quyền, đã làm bảo tháp rung lên bần bật, không ngừng vang lên tiếng nổ, chưa đầy ba hơi thở, bảo tháp đã vỡ tan, rơi xuống đất.

"Đừng giết ta, ta là đệ tử của thủ lĩnh Thất Tinh Động. Chúng ta có thể hợp tác, vừa rồi có xúc phạm, chỉ là vô tình mà thôi!"

Nam tử áo gấm kêu lên với Diệp Bình, hy vọng cùng hợp tác.

Thường ngày, Diệp Bình ở Thanh Vân Đạo Tông, rất hiền hòa, nhưng tới vương vực thì khác.

Diệp Bình biết, trong vương vực, không có thương hại, không phải ngươi chết chính là ta chết, nếu mới vừa rồi mình không phản ứng kịp, thì người chết chính là mình, nếu không có Tiên Vương cổ lệnh, thì chết này chính là chết thật.

Nên Diệp Bình căn bản không thèm nghe đối phương giải thích, không có một chút lòng thương hại nào.

Hống.

Long quyền lướt đi.

Nam tử áo gấm tức khắc hóa thành tro bụi, không đỡ nổi quyền mang.

Một tấm Tiên Vương cổ lệnh hiện ra, lơ lửng trong hư không.

Đây là vương vực ải thứ nhất.

Đánh chết một người, sẽ lấy được một tấm Tiên Vương cổ lệnh của đối phương, nếu đối phương không còn Tiên Vương cổ lệnh, thì sẽ chết thật.

Gộp đủ mười hai tấm Tiên Vương cổ lệnh, là có thể rời ải thứ nhất, tiến vào ải thứ hai.

Sau khi giết người kia

Diệp Bình không hề thấy vui hay tự hào.

Ngược lại còn tỏ ra cẩn thận.

"Vương vực ải thứ nhất, đã kịch liệt như vậy, chỗ nào cũng là đánh giết lẫn nhau, không biết những ải kế tiếp, sẽ còn có nguy hiểm gì."

Nói thật, nếu là người thường, lấy được một tấm Tiên Vương cổ lệnh, có lẽ sẽ mừng rỡ.

Nhưng Diệp Bình thì không, hắn không hề thấy chuyện này có gì tốt.

Lúc này mới là ải thứ nhất, mà đã kịch liệt như vậy, sau này chẳng phải sẽ càng tàn khốc hơn sao?

Một người ba tấm Tiên Vương cổ lệnh, nói cách khác giết bốn nhân tài là có đủ mười hai tấm Tiên Vương cổ lệnh, tiến vào ải thứ hai.

Có bảy mươi lăm phần trăm người sẽ bị đào thải, chỉ còn lại hai mươi lăm phần trăm vào được ải thứ hai.

Nghe thế, là đủ thấy được sự nguy hiểm.

Nhưng cẩn thận thì cẩn thận, nếu đã tới vương vực, Diệp Bình cũng biết mình phải làm gì, chính là trui luyện chiến ý, lấy trân bảo, tăng tiến thực lực bản thân.

Có lấy được cơ duyên cao nhất hay không, Diệp Bình tạm thời không nghĩ tới, gộp đủ mười hai tấm Tiên Vương cổ lệnh trước rồi tính tiếp.

Cứ như vậy.

Diệp Bình rời đi.

Nửa giờ sau.

Một bóng người quen thuộc xuất hiện, làm Diệp Bình kinh ngạc.

"Hoàng Phủ sư đệ."

Diệp Bình kêu lên, ngạc nhiên và mừng rỡ.

Chưa từng nghĩ, vào vương vực, lại gặp được Hoàng Phủ Thiên Long.

"Diệp sư huynh?"

Hoàng Phủ Thiên Long đứng trên một ngọn núi, đang cảnh giác nhìn chung quanh, nghe thấy tiếng Diệp Bình thì thất kinh, quay người qua nhìn, thấy đó đúng là Diệp Bình, thì mừng rỡ.

"Hoàng Phủ sư đệ, nhiều ngày không gặp."

Diệp Bình từ trong hư không hạ xuống, cười vui vẻ với Hoàng Phủ Thiên Long.

"Diệp sư huynh, không ngờ huynh cũng tới vương vực?"

"Đương nhiên rồi, huynh có thiên phú dị bẩm, là thiên kiêu chân chính, sao có thể không tới vương vực được chứ."

Hoàng Phủ Thiên Long đi tới, ôm lấy Diệp Bình, đầy hưng phấn nói.

"Là Đại sư tỷ bảo ta tới, đệ tới hồi nào?"

Diệp Bình hỏi.

"Ba giờ trước. Diệp sư huynh, huynh gộp được mấy tấm Tiên Vương cổ lệnh rồi? Đủ mười hai tấm chưa?"

Hoàng Phủ Thiên Long hỏi.

"Sao mà nhanh vậy được. Ta mới vừa tới, chỉ có bốn tấm thôi."

Diệp Bình cười khổ, mình mới đi vào chưa được một nén nhang, nếu không phải là có người tới chịu chết, thì tới lúc này, hắn cũng chỉ có ba tấm Tiên Vương cổ lệnh thôi.

"Bốn tấm? Diệp sư huynh, chúng ta phải tranh thủ thời gian, ta đã gộp được sáu tấm, đã có không ít người gộp đủ mười hai tấm, tiến vào ải thứ hai rồi."

Hoàng Phủ Thiên Long nói.

Hối Diệp Bình tranh thủ thời gian.

"Có người gộp đủ rồi?"

Diệp Bình kinh ngạc, hình như vương vực mở chưa được bao lâu mà? Trước sau chưa tới bốn giờ, tốc độ như này thì nhanh thật.

"Diệp sư huynh, huynh không biết rồi, vương vực đã mở được bốn giờ, giờ đầu tiên chính là giờ giết chóc kịch liệt nhất, sát phạt ở khắp nơi."

"Lúc ta tới, là họ đang đánh nhau, chỗ ta xuất hiện khá là ít người, vậy mà ta cũng giết được ba người, lấy được ba tấm Tiên Vương cổ lệnh."

"Nếu không có gì bất ngờ, thì sau vài giờ đó, giờ chỉ còn đám âm dương già đời thôi."

Hoàng Phủ Thiên Long đầy vẻ ‘đây là chuyện chẳng có gì là lạ’.

"Đám âm dương già đời?"

Diệp Bình chưa hiểu ý hắn.

"Là những kẻ chuyên núp lùm ra tay trong bóng tối, đám người này tu luyện ẩn thuật mấy trăm năm, trốn trong hư không, có khi còn ngụy trang mình thành hòn đá."

"Thừa dịp huynh không chú ý, tập kích đột ngột, nếu thuận lợi, thì cầm cổ lệnh bỏ chạy, nếu không thuận lợi, thì còn chạy nhanh hơn, đệ đã gặp phải mấy tên, đều không đuổi kịp."

Hoàng Phủ Thiên Long giải thích, giọng hắn khá tức giận, hắn đã gặp phải thứ người như vậy, tiếc là chưa bắt được đối phương.

"Vậy thì đúng là phải nhanh lên một chút."

Diệp Bình gật đầu.

Hắn không ngờ có chuyện này, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng là hợp lý.

Lúc mới bắt đầu, lượng người là đông nhất. Nếu là thiên kiêu thật sự, muốn lấy mười hai tấm Tiên Vương cổ lệnh là không khó.

Nếu lúc ấy có mười hai người xuất hiện trước mặt, Diệp Bình cũng có thể giải quyết nhẹ nhàng.

Nhưng càng về sau, những người đi vào đều sẽ lẩn tránh, núp vào trong bóng tối.

Nói thẳng ra, người tới vương vực, gồm có hai loại.

Một là muốn quét ngang tất cả, ta là vô địch.

Hai là tới để mò lợi ích, mò được cái gì là mừng cái đó, mục đích rất là đơn giản.

Loại người thứ nhất, đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian, vừa tới là giết ngay, nếu bị mất hết cả ba tấm Tiên Vương cổ lệnh, thì chỉ cần rời khỏi vương vực là xong, coi như là chủ động bỏ một lần đi tìm vận may.

Vương vực ải thứ nhất, được chọn bỏ quyền, chỉ cần rời đi, là không sao cả.

Nhưng vương vực lần này có hạn chế, những người cầm được vương vực cổ lệnh trong tay, không phải thiên tài, thì cũng là thiên kiêu chân chính.

Nên trên căn bản, nhóm người mạnh nhất, đã sớm tiến vào ải thứ hai, nếu không, lỡ gặp phải kẻ địch mạnh hơn mình, không lùi ra là chết.

Không còn khả năng nào khác.

Những thiên tài tiến vào sau đó, chín mươi chín phần trăm là loại âm dương già đời, giống tên tu sĩ Diệp Bình vừa gặp phải.

"Đúng vậy, phải tranh thủ thời gian, nhưng vào trễ một chút cũng có cái lợi riêng của nó."

Hoàng Phủ Thiên Long gật đầu, nhưng câu hắn nói lại làm Diệp Bình khó hiểu.

"Vào trễ mà cũng có lợi? Lợi gì?"

Diệp Bình hầu như hoàn toàn không biết gì về vương vực, nên nghe cái gì cũng thấy lạ.

"Diệp sư huynh, mỗi lần vương vực mở, đều sẽ có ba cửa ải, nhưng vương vực lần này có thay đổi bất thường, có thể là lần mở cửa cuối cùng."

"Nên lần này có mấy cửa ải, thì ta không biết, nhưng có một luật sắt mà những người từng tham dự ai cũng biết."

"Luật sắt này chính là, trong vương vực, mỗi cửa ải đều có một chí bảo."

"Chí bảo này xuất hiện lúc nào thì không ai biết, nhưng chí bảo của cửa ải thứ nhất này vẫn còn chưa xuất hiện."

"Diệp sư huynh, nói không chừng chúng ta có duyên, lấy được chí bảo của cửa ải thứ nhất thì sao? Nếu là vậy, thì chúng ta đại phát đó."

Hoàng Phủ Thiên Long nói.

Vương vực có ba cửa ải, mỗi ải đều có một chí bảo.

Những chí bảo này, là chí bảo thật sự, là bảo vật đứng hàng đầu.

"Đừng có mơ mộng quá, gom đủ Tiên Vương cổ lệnh trước đi rồi tính."

Diệp Bình không mơ xa như vậy.

Hắn cười khổ, việc bây giờ cần làm, là gộp cho đủ Tiên Vương cổ lệnh.

"Ừ."

Hoàng Phủ Thiên Long biết chuyện nào nặng nhẹ.

Hắn gật đầu.

Cứ như vậy.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Trong nháy mắt, ba ngày trôi qua.

Lúc này, tu sĩ thiên hạ đều dồn hết chú ý vào nơi này.

Cùng lúc đó, ở Đại Càn vương triều, đã xảy ra một chuyện lớn.

Thiên Tâm thần thụ kết quả.

Cả Đại Càn vương triều bừng lên xôn xao.

Thần thụ kết quả, đưa tới rất nhiều mây lành.

Thần thụ của Đại Càn vương triều, là một loại tượng trưng, thần thụ kết trái, sẽ giúp người ta tiết kiệm năm trăm năm khổ tu, mà không có tác dụng phụ.

Thiên Tâm thần quả còn có đặc hiệu tùy người. Nếu ngươi là thiên tài, dùng Thiên Tâm thần quả, chính là một thiên tài bớt được năm trăm năm khổ tu, nhất phi trùng thiên.

Nếu ngươi là tu sĩ bình thường, thì là một tu sĩ bình thường bớt được năm trăm năm khổ tu.

Ý nghĩa của nó là rất lớn.

Cho nên, thần quả của Đại Càn vương triều, thường sẽ được dành cho Thái tử, để giúp Thái tử củng cố tu vi, đồng thời cũng coi như chiêu cáo cho cả thiên hạ biết, Thái tử này là chính thống, sau này sẽ lên ngôi.

Nhưng lần này.

Hoàng cung Đại Càn.

Trong Trai Tâm điện.

Thiên tử và hoàng hậu Đại Càn ngồi đó, nhìn Tô Trường Ngự với vẻ đầy mong mỏi.

Tô Trường Ngự nhìn hộp ngọc trên bàn, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.

Hắn hơi nghi ngờ.

Nhìn hộp ngọc kia.

Nửa giờ trước, hai người này tới đây, nói là tặng cho mình một món quà.

Nói thật, Tô Trường Ngự là người có đạo đức cao, chưa bao giờ bị quà cáp làm cho dao động.

Nhưng nhớ tới lần trước quà lão Huyền tặng cho mình, Tô Trường Ngự vẫn muốn nhìn một cái cho biết.

Còn tưởng là y phục này kia, không ngờ lại là một quả trái cây.

Quả cây này, một màu trong veo, nhìn như ngọc thạch, giống như một bảo vật.

Nhưng mà… mình lấy cái thứ đồ chơi này làm gì?

"Trường Ngự, đây là thần quả của Đại Càn ta, nếu dùng nó, sẽ giúp tiết kiệm nhiều năm khổ tu, coi như là quà ra mắt của chúng ta."

Thiên tử Đại Càn mở miệng.

Ông rất tự tin về thần quả của Đại Càn mình.

Thần quả, vốn là để cho Thái tử, nhưng ông sợ Tô Trường Ngự bị Hạ Đế lừa gạt, và Tô Trường Ngự còn là đứa cháu ngoại đã bị thất lạc nhiều năm của ông.

Nếu đổi thành người khác, ai ông cũng không cho.

Đương nhiên, tặng vật này cho Tô Trường Ngự, ông sẽ phải bồi thường lại rất nhiều thứ khác cho Thái tử, chăm lo cho cả hai.

"Tiết kiệm thời gian khổ tu?"

"Tu sĩ chúng ta, mỗi một cảnh giới, mỗi một ngày tu hành, đều là một dấu chân."

"Thứ ngoại vật làm tăng tu vi như này, ta không cần."

Tô Trường Ngự lắc đầu.

Từ chối thẳng thừng.

Hắn biết loại vật này, giúp mình tăng tu vi, nhưng sẽ làm ảnh hưởng tới căn cơ tiềm lực, nếu dùng nó, hắn sẽ không thể Trúc Cơ, thế thì có gì mà tốt!

Nghe xong.

Thiên tử Đại Càn không hề thấy giận, ngược lại càng khen ngợi Tô Trường Ngự.

Vật này, đặt ở bất kì đâu, cũng là bảo vật vô giá.

Không ngờ, Tô Trường Ngự lại không dao động chút nào.

Không hổ là cháu ngoại của ta.

"Trường Ngự nói rất phải, nhưng quả này có thể giúp ngươi tiết kiệm năm trăm năm khổ tu, và không có tác dụng phụ, sẽ không ảnh hưởng tới tu hành của ngươi."

Hoàng hậu Đại Càn lên tiếng.

Ngay lập tức.

Tô Trường Ngự sửng sốt.

Gì?

Tiết kiệm năm trăm năm khổ tu?

Không có tác dụng phụ!

Năm trăm năm?

Ngươi hù ta hả?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.