Điện Dưỡng Tâm.
Vô cùng an tĩnh.
Sắc mặt Hạ Càn cực kỳ ảm đạm.
Hắn không dám nhìn Hạ Đế, vì chuyện không độc đan quả thật là liên quan quá lớn.
Hạ Đế thấy hành động này của Hạ Càn, càng thêm thất vọng, ông rất thất vọng, nói thẳng ra là hết sức thất vọng.
Vật như không độc đan, có diệu dụng không lời gì tả nổi, thế mà một vật như thế, Hạ Càn cũng đưa cho người ngoài, hành vi này của Hạ Càn đã chạm vào vảy ngược của Hạ Đế.
Nhưng điều làm Hạ Đế thật sự tức giận, không chỉ vì chuyện không độc đan, mà là những thái độ hành vi của Hạ Càn.
Đại Hạ vương triều, sớm muộn gì cũng là của Hạ Càn, thế mà, chỉ vì để mình vững chắc lên ngôi, lại đi giao không độc đan ra, nhìn kiểu gì cũng là ngu xuẩn.
"Phụ hoàng!"
Hạ Càn quỳ mọp xuống, mặt đầy bi thương, hắn bật khóc.
"Nhi thần đã biết sai, nhưng nhi thần là có nỗi khổ, ngày nào nhi thần chưa đăng cơ, lão Tam, lão Ngũ, lão Bát, lão Thập Tam đều mắt lom lom."
"Mấy năm nay, nhi thần làm Thái tử, nắm quyền giám quốc Đại Hạ, ba năm qua, không biết đã tạo ra bao nhiêu kẻ thù."
"Nhi thần sợ, sợ có một ngày, nhi thần thật sự không lên ngôi được."
"Dù chức vị Thái tử có cao thế nào, mà một ngày chưa đăng cơ, thì ngày đó vẫn chỉ là Thái tử, nên nhi thần mới nhất thời ngu muội, tạo ra sai lầm lớn, nhưng xin phụ hoàng tin tưởng nhi thần."
"Nhi thần bảo đảm sau này sẽ không phạm phải nữa."
Thái tử quỳ mọp dưới đất, hắn nhìn ra được, phụ hoàng đã thật sự nổi giận.
Nên hắn vội vàng mở miệng, chủ động thừa nhận sai lầm, như thế dù vẫn bị phạt, nhưng ít nhất sẽ không tới mức mất chức vị trữ quân.
Còn nếu không mở miệng nhận sai, coi chừng phụ hoàng sẽ đổi trữ quân thật, dù xác suất này là rất nhỏ, nhưng mình cũng không chịu được.
"Hoang đường!"
"Thật là quá hoang đường!"
"Ngươi là Thái tử, là do chính trẫm bổ nhiệm, ai dám ngăn trở ngươi?"
"Ngươi chỉ tự kiếm cớ cho mình mà thôi!"
"Chẳng những ngu xuẩn, còn giỏi đi mượn cớ!"
"Ngươi xứng với chức vị Thái tử sao?"
Hạ Đế nổi điên.
Theo ông thấy, Thái tử chính là đang tìm cách chối bỏ trách nhiệm.
Viện ra lý do này nọ, chỉ làm người ta cảm thấy chán ghét.
Cái gì một ngày chưa đăng cơ, thì hoang mang bất an?
Cái gì một ngày chưa đăng cơ, thì ăn ngủ không yên?
Toàn là mượn cớ.
"Phụ hoàng."
Thái tử còn muốn tranh biện nữa, nhưng Hạ Đế đã ngắt ngang.
"Ngươi không cần nhiều lời, quay về điện của mình, trong vòng một năm, không được rời hoàng cung nửa bước."
"Còn nữa, không được dính tới chuyện không độc đan nữa, nếu để trẫm phát hiện ra, ngươi vẫn còn dính dáng tới chuyện không độc đan, thì ngươi đừng trách trẫm vô tình."
"Một năm này, kiểm điểm lại mình đàng hoàng cho trẫm."
"Chuyện giám quốc, tạm thời không cần ngươi làm nữa."
"Rõ chưa?"
Hạ Đế mở miệng, giọng hết sức bình thản, nhẹ nhàng thu hồi quyền giám quốc của Thái tử.
Nhưng Thái tử chẳng những không tức giận, mà nghe vậy, còn có cảm giác may mắn.
"Đa tạ phụ hoàng, nhi thần nhất định sẽ kiểm điểm thật tốt."
Thái tử gật đầu.
Hắn đứng dậy, rời khỏi Dưỡng Tâm điện.
Thái tử đi rồi.
Hạ Đế cũng từ từ ngồi trở xuống.
Ông nhìn theo Thái tử rời đi, trong mắt đầy khó chịu.
Mặc dù ông thích Tô Trường Ngự, nhưng Thái tử cũng là xương thịt của ông.
Nếu đã phong hắn làm Thái tử, đương nhiên Hạ Đế cũng yêu thương đứa con trai này, nhưng hắn là Thái tử, Hạ Đế biết mình không thể quá yêu chiều Thái tử.
Tương lai hắn sẽ là vương của Đại Hạ, nên ông phải khắt khe với hắn, phải luôn đòi hỏi thật cao với hắn.
Bây giờ, Thái tử có thể phạm sai lầm, dù có phạm phải sai lầm lớn hơn nữa, cũng không sao cả, vì dù nó có phạm lỗi gì, thì vẫn còn có ông ở đây, chống đỡ cho nó.
Nhưng đến một ngày, Thái tử trở thành đế vương Đại Hạ, khi đó nó phạm phải sai lầm, thì phải làm sao?
Một cái sai lầm của nó, có thể sẽ khiến cả thiên hạ lê dân bách tính chịu khổ.
Có thể sẽ khiến cả Đại Hạ không gượng dậy nổi.
Cho nên, ông mới phải khó khăn như vậy với Thái tử.
Nhưng ông cũng rất yêu thương Thái tử.
Tới mức, Thái tử phạm một lỗi lớn như vậy, mà ông vẫn không thật sự phạt hắn.
Ông chỉ thu hồi quyền giám quốc mà thôi.
Nếu đổi là những hoàng tử khác, nhất định là không phạt nhẹ như vậy.
"Ài."
Hạ Đế ngồi trên long ỷ, xoa huyệt thái dương, thở một hơi dài, trong đầu không khỏi hiện lên hình dáng Tô Trường Ngự.
Quả nhiên, người không so được với người.
Hạ Càn và Tô Trường Ngự, hoàn toàn là một người trên trời, một người dưới đất.
Nhưng rồi, Hạ Đế tỉnh táo lại rất nhanh.
Trong đại điện, vang lên tiếng nói khẽ.
"Càn nhi, hy vọng con thật chỉ vì vững chắc ngôi vị hoàng đế."
Tiếng nói này rất khẽ, khẽ tới mức thái giám đứng ngoài cửa đều không nghe thấy.
Nửa canh giờ sau.
Điện Thái tử.
Hạ Càn đi tới đi lui, trong lòng hốt hoảng.
Lúc đó, hắn bị Hạ Đế dọa, nên mất quyền giám quốc mà không phản ứng kịp.
Nhưng lúc này, hắn đã bình tĩnh lại, hiểu ra bị mất quyền giám quốc đối với mình chính là một đòn đả kích trí mạng.
Có hai lý do.
Thứ nhất là, không thể dùng quyền giám quốc để vơ vét khắp nơi nữa. Nhưng chuyện này không sao, ba năm nay, hắn đã vơ vét được rất nhiều, đủ để phung phí một thời gian.
Cái thứ hai mới là cái chính. Đó là một khi mình mất đi quyền giám quốc, đám hoàng tử kia nhất định sẽ biết ngay.
Bọn họ sẽ cho là mình bị thất sủng, nhất định sẽ bắt đầu vạch mưu bày kế.
Không chỉ thế, những văn võ bá quan vẫn còn đang trung lập trong triều, nghe thấy tin tức này, đám cáo già đó, chẳng phải sẽ lén lút giở trò hay sao?
Cho nên, hắn lập tức sai người đi mời Thái Thượng Huyền Cơ tới.
Thái Thượng Huyền Cơ, là cữu cữu (cậu) ruột của hắn, còn là Tể tướng đương triều, luôn ở bên cạnh phụ hoàng hắn.
Lần này phụ hoàng trở về, nổi trận lôi đình, nhất định là đã có chuyện gì đó, hoặc đã có ai đó âm thầm mật cáo với phụ hoàng.
Hạ Càn không kềm chế được, cấp bách muốn biết nguyên do.
"Điện hạ, Huyền Cơ Tể tướng tới."
Một nô tài đi vào, lớn tiếng bẩm báo.
"Mau mời vào."
Hạ Càn nói nhanh.
Bình thường, hắn không bao giờ vội vàng như vậy, chỉ khi bị Hạ Đế khiển trách mới như vậy mà thôi.
Cả Đại Hạ, chỉ có một mình Hạ Đế mới áp được hắn.
Hắn sợ phụ hoàng của mình, như mọi đứa con trai trưởng trong thiên hạ đều sợ phụ thân mình.
Không lâu sau, một người đi vào, chính là Thái Thượng Huyền Cơ.
"Huyền Cơ, ra mắt Thái tử điện hạ."
Thái Thượng Huyền Cơ đi tới, cung kính xá Thái tử một cái.
"Cữu cữu, không cần đa lễ như vậy."
Thấy Thái Thượng Huyền Cơ, Hạ Càn mừng rỡ, xá lại Thái Thượng Huyền Cơ một cái, bày tư thế của hàng con cháu.
"Điện hạ dù gì cũng là Thái tử, Huyền Cơ chỉ là Tể tướng mà thôi, không thể vượt qua lễ nghĩa."
Thái Thượng Huyền Cơ lắc đầu, lại xá Hạ Càn thêm một cái.
"Ai nha, cữu cữu, hiện giờ trong điện chỉ có hai chúng ta thôi, ngài đừng có làm như vậy."
Hạ Càn rất hiểu lòng người, luôn mồm gọi Thái Thượng Huyền Cơ là cữu cữu.
"Điện hạ, rốt cuộc là có chuyện gì, nói thẳng đi."
Thái Thượng Huyền Cơ mở miệng, ông biết nếu không phải đại sự, Hạ Càn sẽ không dùng mật lệnh triệu mình vào cung.
"Cữu cữu, chuyện lớn lắm. Hôm nay ta bị phụ hoàng khiển trách, hơn nữa còn bị thu lại quyền giám quốc."
Thái tử nói.
Thái Thượng Huyền Cơ biến sắc.
"Cái gì? Thu quyền giám quốc?"
Ông nhíu mày, kinh ngạc, nhìn Hạ Càn không tin được.
Thái tử giám quốc, đây là chuyện đương nhiên, giám quốc trước nối vị sau, đây là quy củ từ xưa.
Hủy bỏ quyền giám quốc, đây không phải là chuyện nhỏ, ít nhất sẽ khiến triều đình hỗn loạn, có thể khiến các hoàng tử còn lại kích động.
Xác suất thắng của họ vốn đang cực nhỏ, nhưng nếu Thái tử bị phạt, bọn họ sẽ có hy vọng.
Thái Thượng Huyền Cơ không hỏi Thái tử đã phạm lỗi gì, mà nghĩ tới một khả năng khác.
Khả năng ấy, làm Thái Thượng Huyền Cơ cảm thấy nặng nề.
"Phải. Là do ngoại sanh (cháu ngoại) nổi lòng tham, vì muốn lôi kéo Thái tử Đại Trạch vương triều, nói cho hắn biết chuyện không độc đan."
Hạ Càn nói, cúi đầu không biết làm sao.
Thái Thượng Huyền Cơ nghe cái hiểu ngay.
"Hoang đường!"
"Đúng là quá hoang đường."
Thái Thượng Huyền Cơ thở phào, làm ông còn tưởng Hạ Đế muốn cho Tô Trường Ngự lên chức thật.
Nhưng nghe Hạ Càn nói vậy, ông đã hiểu vì sao bệ hạ rút quyền giám quốc của hắn.
Vì việc này quả thật quá mức hoang đường.