Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 187: Thật sự tàn khốc! Ma Giáo tội đáng chết vạn lần!




Nguy cơ vô cùng lớn đã tới.

Không chỉ Diệp Bình, tất cả thiên kiêu đều cảm nhận được sự sợ hãi của tử vong.

"Ta bỏ cuộc! Ta bỏ cuộc! Ta bỏ cuộc!"

Có người rống to ba lần ba chữ ‘ta bỏ cuộc’, y tưởng mình vẫn còn đang ở trong trận pháp, gào lên.

Nhưng cự chưởng của Nguyên Anh vẫn vỗ xuống, hóa y thành một bãi máu bùn.

Khiến mọi người không khỏi nuốt nước miếng.

Đây là thật.

Mọi người đã hoàn toàn sợ hãi, vì trong lòng họ, họ vẫn còn nghĩ là mình đang còn ở trong ảo trận, nhưng mà cảnh tượng này, làm gì còn giống như là ảo trận nữa.

Dù đây có là ảo trận, cũng không thể nào chân thực đến như vậy.

"Yêu nghiệt!"

Chợt, một giọng nói vang lên, ầm vang như sấm, điếc tai nhức óc.

Những làn kiếm khí khủng bố chém tới, kiếm khí như sông lớn, đẩy lùi bàn tay khổng lồ.

"A!"

Thiên sát tinh bị đau gầm lên, cơ thể y phình to ra, ma khí quấn quanh.

Cuối cùng cũng có cường giả Nguyên Anh cảnh ra tay.

Đúng vậy, ở trong Ngụy quốc, không thiếu cường giả, họ chỉ là không ngờ Ma Thần Giáo tập kích bất ngờ như vậy mà thôi. Mọi chuyện xảy ra đột ngột quá, đột ngột tới mức khiến mọi người cảm thấy không chân thật.

Mặc dù chuyện xảy ra ngoài dự kiến, nhưng cũng là chuyện thật có thể xảy ra.

"Các ngươi mau chạy, ở cửa thành nam sẽ có người tiếp ứng các ngươi, đừng có vọng động, cũng đừng để mình chết oan."

Tu sĩ Nguyên Anh kia la to.

"Trưởng lão bảo trọng."

Đám thiên kiêu chạy đi. Bọn họ biết đây là một trận đại chiến sinh tử, tuyệt đối không thể xem thường.

Cũng tuyệt đối không thể để mình chết oan ở đây.

Mọi người đua nhau chạy đi, nhưng có một số tu sĩ đã bị sợ tới vỡ mật, cứ ngơ ngác đứng ngẩn ra đó, không dám nhúc nhích.

"Giết bọn chúng đi, giết trước, tí nữa bắt sống sau."

Thiên sát tinh Ma Thần Giáo rống to, giáo đồ Ma Thần Giáo đông nghịt như mây đen ùa lên, bọn chúng như những cỗ máy không có tình cảm, gặp người là giết.

Tu sĩ trăm họ chạy trốn khắp nơi, sợ tới vỡ mật, bọn họ không phải là thiên tài, cũng không muốn làm anh hùng, bọn họ chỉ muốn sống sót.

Phốc phốc phốc.

Mà giáo đồ Ma Thần Giáo thấy vậy, càng không chút do dự ào ào đánh tới, loan đao màu máu đỏ lóe lên hãi người dưới ánh mặt trời.

Từng cái đầu người rơi xuống đất, từng cổ thi thể xuất hiện.

Máu đỏ thẫm nhuốm đỏ mặt đất, mùi tanh nồng phả ra làm người ta muốn nôn mửa.

Nếu nói đại hội kiếm đạo Thanh Châu năm đó, là luyện ngục nhân gian, thì nơi này chính là mười tám tầng địa ngục.

Diệp Bình dẫn Lý Ngọc và Trần Hồng Phi chạy đi, Hoàng Phủ Thiên Long đi trước giết địch, mở đường máu cho Diệp Bình.

Lúc này, Lý Ngọc đã biết, Ma Thần Giáo đáng sợ như thế nào, cũng đã biết tu vi quan trọng đến cỡ nào.

Ngươi có tu vi mạnh, không nhất định phải đi bảo vệ người khác, nhưng ít nhất sẽ không kéo chân sau của ai.

Đạo tâm của Trần Hồng Phi đã hơi tán loạn, vì trưởng lão của y đã chết ở nơi này, chỉ vì cứu y.

"Trần Hồng Phi, ngươi đúng là đồ phế vật, ngày thường nhìn ngươi phách lối như thế, không ngờ vừa gặp phải chuyện đã sợ tới mức rắm cũng chẳng dám đánh!"

Hoàng Phủ Thiên Long hét lớn, hắn vừa giết địch, vừa giận dữ mắng mỏ Trần Hồng Phi. Hắn mắng, nhưng không phải là vì giận thật, mà chỉ muốn thức tỉnh Trần Hồng Phi.

Vì Diệp Bình lo cho một mình Lý Ngọc đã rất phiền rồi, Trần Hồng Phi là người có khả năng giết ra trùng vây mà không làm, nếu cứ thế này, cả đám đều sẽ gặp xui xẻo.

"Trần Hồng Phi, trưởng lão của ngươi khẳng khái hi sinh, chính là để đổi mạng cho ngươi, vì hy vọng ngươi sống sót, chứ không phải để cho ngươi suy sụp ý chí. Điệu bộ kia của ngươi, có xứng với danh xưng thiên kiêu không?"

Diệp Bình lạnh lùng mở miệng.

Trong giọng của hắn không có sự tức giận, mà xen lẫn lực độ hóa vào, như thể hồ quán đỉnh, giúp Trần Hồng Phi khôi phục lý trí.

"Đúng thế, ta phải sống sót, ta phải báo thù cho trưởng lão."

Trần Hồng Phi siết chặt nắm tay, một luồng linh khí mạnh mẽ từ trong người y tràn ra, hóa thành những lưỡi dao sắc bén, xoắn giết mấy trăm tên giáo đồ Ma Thần Giáo ngay tại chỗ.

"Diệp huynh, Hoàng Phủ ca, chúng ta cùng giết ra khỏi vòng vây."

Nam Cung Tinh và Trương Nhẫn từ đâu xuất hiện.

Nam Cung Tinh cầm một ngọn Tinh Thần Cổ Đăng, tỏa ánh sáng chói lóa, diễn hóa ra một vầng trời sao, vờn quanh mọi người, mỗi ngôi sao đều to như một bàn tay, mang theo lực công kích cực kì mạnh.

Trương Nhẫn thì tế ra một tấm pháp chỉ, bắn ra từng đạo kim quang, tru diệt tà ma.

"Chư vị, mau tập trung tới đây, đừng có phân tán."

Diệp Bình hô to. Trong hỗn chiến sợ nhất là bị phân tán, vì một khi bị chia nhỏ, thì sẽ gặp nguy hiểm.

Hắn vừa hô, lập tức, cả thiên tài lẫn tu sĩ, đều chạy về phía Diệp Bình.

Câu châm ngôn ‘nhiều người lực mạnh’ lúc này phát huy ra hiệu quả, chiến trường vốn đang hỗn loạn, nhưng sau khi những thiên tài này tụ tập, lại hóa thành thanh trường mâu vô địch, đâm thủng tất cả.

Quốc đô Ngụy quốc cực rộng, đi từ chỗ bọn họ tới cửa thành nam phải tốn mất một khoảng thời gian, hơn nữa lại còn có Ma Thần Giáo cản chân, ít nhất cũng phải mất một nén nhang mới tới được nơi.

Nếu chỉ có mỗi giáo đồ Ma Thần Giáo, cũng còn dễ nói, vấn đề là sau lưng còn có một thiên sát tinh. Lỡ cường giả kia của Ngụy quốc không trấn áp nổi thiên sát tinh, mọi người đều sẽ gặp họa.

"Lý Ngọc, ngươi phải cẩn thận lo cho mình."

Diệp Bình nhắc, rồi rút kiếm ra. Hắn không thể ngồi yên chờ chết, nhất định phải nhanh chóng chạy tới cửa thành nam.

Ting ting ting!

Thi triển Độ Hóa Thiên Hà Kiếm pháp, phi kiếm trong tay Diệp Bình tỏa ra vô số kiếm khí màu vàng, mỗi một đạo kiếm khí đều được gắn thêm một tầng kim quang độ hóa.

Có sự hỗ trợ của kim quang độ hóa, trừ phi là Kim Đan, tất cả đệ tử ma giáo còn lại đều phải chết.

"Kim quang độ hóa?"

"Diệp huynh quả là mạnh thật."

"Hắn có kim quang độ hóa?"

Diệp Bình vừa ra tay, chúng thiên tài không khỏi đều kinh ngạc. Đối với họ, chỉ có cao nhân đắc đạo mới có thể ngưng tụ ra kim quang độ hóa.

Nhưng những cao nhân đắc đạo này, đều là những tồn tại không ai gặp được, nếu không thì cũng rất già rồi, không ngờ Diệp Bình tuổi còn trẻ, mà đã ngưng tụ ra được kim quang độ hóa.

"Chư vị, đừng có phân tâm, giết địch trước nói sau."

Diệp Bình lên tiếng nhắc.

" Được."

"Giết hết đám khốn kiếp này đi."

"Ma Thần Giáo, thật là tội đáng chết vạn lần."

Mọi người hồi thần, không buồn suy nghĩ gì nhiều, đủ loại đạo pháp thần thông, thần quyền cổ chưởng chen nhau đánh ra.

Giáo đồ Ma Thần Giáo chẳng khác gì như con kiến hôi, thi nhau mất mạng.

"Tản ra! Không được đánh trực diện với bọn chúng, bọn chúng là thiên kiêu, chúng ta không phải là đối thủ."

"Mau tản ra, đi giết người khác, mấy người Minh Vương đang luyện chế Vạn Ma Quỷ Phiên, chỉ cần giết đủ người, Vạn Ma Quỷ Phiên sẽ được kích hoạt, tới lúc đó nơi này chính là thiên hạ của chúng ta."

"Đúng thế, một khi Vạn Ma Quỷ Phiên luyện chế thành công, đừng nói quốc đô Ngụy quốc, có là quốc đô mười nước, cũng phải táng thân ở đây."

"Để đám thiên kiêu này phách lối một hồi đi, chờ tới tí nữa xem bọn chúng có còn lóc chóc được nữa không."

Tiếng hỗn loạn vang lên, giáo đồ Ma Thần Giáo không phải là cỗ máy, bọn họ cũng biết suy nghĩ, biết không đấu lại đám người Diệp Bình, quyết định tản ra, đi làm những chuyện khác.

Thế là, đa phần giáo đồ Ma Thần Giáo nhanh chóng biến mất, bọn họ tản tới những địa phương khác, tỏa ra khắp các hướng, đi săn giết những tán tu và dân chúng bình thường.

Giáo đồ Ma Thần Giáo vừa đi, Diệp Bình lại không có cảm giác gỡ được gánh nặng, ngược lại còn thấy lo âu khó hiểu.

Từ những lời bàn tán của giáo đồ Ma Thần Giáo, không khó đoán ra, Ma Thần Giáo còn có thủ đoạn khác.

Cũng giống như hồi ở đại hội kiếm đạo Thanh Châu, dùng Ngũ Oán Cổ Độc để giết người.

"Bọn chúng đi rồi, mau chạy ra cửa thành nam đi."

"Đúng đúng, chạy ra cửa thành nam, chỉ cần chạy tới cửa thành nam, sẽ không sao nữa."

"Đám đệ tử của Ma Thần Giáo này không mạnh, chỉ cần không có bảy mươi hai Địa Sát, ba mươi sáu Thiên Cương, chúng ta sẽ không sao cả."

Thấy giáo đồ Ma Thần Giáo thoát đi, tất cả tu sĩ thiên tài đều thở phào nhẹ nhõm.

Con người đều ích kỷ, chỉ cần mình không gặp phải nguy hiểm, là đều cảm thấy vui mừng.

"Không, ta biết người của Ma Thần Giáo, các ngươi đừng nghĩ chỉ có bảy mươi hai Địa Sát, ba mươi sáu Thiên Cương của Ma Thần Giáo là mạnh, trong Ma Thần Giáo còn có một nhóm tu sĩ tinh nhuệ nữa."

"Bọn chúng đều rất mạnh, đều là thiên tài, tuy chưa được tính là thiên kiêu, nhưng từ nhỏ đã quen với giết chóc, lệ khí rất nặng, số lượng cũng rất đông, đám giáo đồ này, là tầng dưới chót nhất của Ma Thần Giáo."

Nam Cung Tinh lên tiếng, có vẻ biết ít nhiều về Ma Thần Giáo.

"Ừ, ta cũng từng nghe đồn về việc này. Ma Thần Giáo phân chia cấp bậc rất nghiêm khắc, giáo chủ, phó giáo chủ, tứ đại minh vương, mười hai kim cương, ba mươi sáu Thiên Cương, bảy mươi hai Địa Sát."

"Những cao tầng này của Ma Thần Giáo đều là cường giả, nhưng trụ cột thật sự, bao gồm Sát Thiên, Thí Địa, Ma Thần."

"Đệ tử mới nhập giáo gọi là đệ tử Ma Thần Giáo, tinh anh trong giáo gọi là Thí Địa, thiên tài gọi là Sát Thiên, số lượng Sát Thiên này hơn cả trăm ngàn người. Bọn chúng vẫn còn chưa thật sự đánh tới, nếu không, bọn ta không thể ung dung như này đâu."

Có người nói tiếp theo.

Các tu sĩ vừa thở phào nhẹ nhõm, nghe vậy lập tức đều căng thẳng.

"Không chỉ vậy, còn có chuyện còn đáng sợ hơn."

"Mới vừa nghe bọn họ bàn tán, nhắc tới Vạn Ma Quỷ Phiên. Ta có chút hiểu biết về Vạn Ma Quỷ Phiên, nó là một trong tam đại tiên khí của Ma Thần Giáo, nếu kích hoạt, có thể luyện hóa chúng sinh cả mười nước."

"Trừ phi tiên nhân giáng thế, nếu không, không ai địch nổi."

Lại có một thiên kiêu nào đó lên tiếng, khi nói tới Vạn Ma Quỷ Phiên, sắc mặt cực kỳ lo lắng.

"Không, không thể là Vạn Ma Quỷ Phiên! Ta là khí luyện sư, ta rất hiểu thứ này, Vạn Ma Quỷ Phiên là tiên khí do giáo chủ Ma Thần Giáo đời thứ nhất luyện hóa vạn ma làm ra."

"Món bảo vật này, là do sự oán hận với trời tạo thành, hấp thu oán khí thiên địa, luyện hóa lại vạn ma trong thiên hạ, nên oán niệm ngút trời, ma phiên vừa ra, thiên hạ kinh sợ, nhưng mấy ngàn năm trước, đã bị năm đại vương triều và thập đại thánh địa liên thủ phá hủy rồi."

"Vạn Ma Quỷ Phiên không thể nào xuất hiện trên đời được, đây chắc chắn chỉ là một món đồ mô phỏng."

Có khí luyện sư lên tiếng, người này rất có hiểu biết về pháp khí, biết Vạn Ma Quỷ Phiên.

"Dù có là hàng bắt chước, thì nhất định cũng không kém, bọn ta đừng nên ở đây lãng phí thời gian nữa, mau chạy tới cửa thành nam, chạy trước rồi hãy nói."

Mọi người bàn tán, càng nói ra hiểu biết về Ma Thần Giáo, càng thấy đáng sợ.

Nhưng dù là thế nào, bỏ chạy mới là vương đạo, dù Ma Thần Giáo có mạnh tới cỡ nào, cũng phải nhanh chóng chạy thoát khỏi nơi này, bọn họ không muốn chết ở đây.

Diệp Bình không nói gì, hắn dẫn đầu, đám tu sĩ theo sau chạy về phía cửa thành nam.

Dọc theo đường đi, mọi người không nói gì, không có người của Ma Thần Giáo cản trở, tốc độ của bọn họ cực nhanh, chạy tới cửa thành nam.

Dọc đường đi, đâu đâu cũng thấy thi thể, trong quốc đô Ngụy quốc có chừng ba trăm ngàn tu sĩ và trăm họ, hơn nữa thi đấu mười nước lần này, còn có rất nhiều tu sĩ tới đây tham dự, Ma Thần Giáo càng là cá gặp nước.

Thi thể trải rộng, lửa cháy khắp nơi, thậm chí còn có cả trẻ sơ sinh còn nằm trong tã, và nữ nhân đang mang thai, thảm trạng ấy, Diệp Bình không muốn nhìn, cũng không muốn tưởng tượng chút nào.

Mọi người im lặng, bầu không khí nặng nề khó tả, tình cảnh dọc đường quá máu tanh và tàn nhẫn, một số tu sĩ tư chất tâm lý kém ói ngay tại chỗ.

"Giáo đồ Ma Thần Giáo khốn kiếp, để thu thập oán lực, để tu luyện tà công, mà làm ra việc táng tận thiên lương!"

Có người siết chặt quả đấm, nói với ánh mắt đỏ ngầu.

"Những tên ma tu cực đoan, còn tàn khốc hơn thế này. Bọn chúng dùng lò lửa nướng trăm họ, nhưng lại để cho người ta có hy vọng, chỉ cần đạp lên người khác, là có thể chạy ra khỏi, song tới lúc đó, sẽ đậy lò lửa lại, để người ta chết đi trong tuyệt vọng, sinh ra oán niệm kinh người."

Có tu sĩ nào đó nói.

Mọi người nghe thấy, nắm tay càng siết lại chặt hơn.

Dù bọn họ cũng ích kỉ, nhưng đó là vì tranh đoạt khí vận, dù bọn họ có tàn nhẫn thế nào, cũng sẽ không làm những chuyện thương thiên hại lý như vậy, đây là lương tri.

Đến lúc này, Diệp Bình đã dần hiểu vì sao các đại vương triều, và các tông môn đều thống hận Ma Thần Giáo.

Tà tu như này, quả thật là đáng chết vạn lần.

Cuối cùng, mọi người cũng đi tới cửa thành nam.

Nơi này quả thật là một vùng thiên đường, có rất nhiều tu sĩ và trăm họ trốn được tới nơi này, có không ít cường giả đang tọa trấn ở đây, giáo đồ Ma Thần Giáo xâm phạm.

"Nhanh lên!"

"Mau đi vào trong trận."

Ở cửa thành nam có bố trí trận pháp, hóa thành thiên đường, cường giả trong trận đua nhau gọi mấy người Diệp Bình nhanh chân vào trong trận.

Nhưng ngay lúc này, một làn đao khí khủng bố xuất hiện, chém vô số người đang chạy đó thành hai nửa.

Có cường giả đang âm thầm săn giết tu sĩ chạy trốn.

Vèo vèo vèo!

Không ai còn dám chần chừ, vội vã vọt vào trong trận.

Cường giả ở trong trận không ra tay được, vì bọn họ phải duy trì đại trận vận hành, phải bảo vệ tu sĩ và trăm họ ở trong trận, nếu bọn họ ra tay, cường giả âm thầm kia sẽ ra tay công kích đại trận.

Đại trận giống như đường ranh sinh tử, trong trận là đất sống, ngoài trận là máu tanh và giết chóc.

Vô số tu sĩ, như nước lũ, vọt vào trong trận.

Bọn họ được cứu rồi, nhưng họ không thấy vui sướng, mà chỉ cảm thấy càng thêm ngơ ngẩn.

Nhưng cũng có người không chạy vào kịp, chết ở ngoài trận, khắp nơi đều là thi thể, cái chết có thể xảy tới bất cứ lúc nào.

"Mở!"

Diệp Bình không muốn ngồi yên chờ chết, hai tay cùng vung lên, kim luân độ hóa xuất hiện, tạo thành một cái lồng bảo vệ khổng lồ, cố gắng mở trận pháp rộng ra gấp mấy lần.

"Trốn."

Diệp Bình hét lớn, để mọi người nhanh chân chui vào trận, kim luân độ hóa tiêu hao rất lớn, hắn không chống đỡ được lâu.

"Kim luân độ hóa?"

"Người này lại có kim luân độ hóa."

" Tốt! Tốt! Tốt! Trường giang sóng sau đè sóng trước, quả nhiên là trường giang sóng sau đè sóng trước."

"Người này là ai, còn nhỏ tuổi như vậy, mà đã có được kim luân độ hóa, kỳ tài, kỳ tài."

Cường giả trong trận vô cùng kinh ngạc và chấn động, phản ứng vô cùng chân thực.

Nhưng vào thời điểm hiện tại, đa số mọi người đều không quan tâm tới việc này, họ chỉ quan tâm tới sinh tử tồn vong của bản thân mình.

Từng bóng người chạy vào trong trận.

Diệp Bình gắng kiên trì một nén nhang, sau đó thu kim luân độ hóa về, hóa thành một tia chớp, vọt vào trong trận pháp.

"Diệp sư huynh, huynh không sao chứ?"

Hoàng Phủ Thiên Long vội chạy tới, nhìn hắn.

"Không sao!"

Diệp Bình lắc đầu, hắn không vấn đề gì, chỉ là kim luân độ hóa tiêu hao nhiều quá, cần phải nghỉ ngơi một lúc.

Bên ngoài, lại xuất hiện rất nhiều tu sĩ từ bốn phương tám hướng đang chạy tới cửa thành nam.

Nhưng tiếc là, không có kim luân độ hóa để bảo vệ, bọn họ còn chưa vào được trong trận, đã bị mất mạng, vô cùng vô tình.

"Cứu ta, mau cứu ta, mau cứu ta, ta không muốn chết, ta không muốn chết."

"Đừng giết ta, đừng giết ta, ta đầu hàng, ta đầu hàng."

"Ta bỏ cuộc, ta bỏ cuộc, ta bỏ cuộc!"

Đủ loại tiếng kêu rên vang lên, có tu sĩ bị chém làm đôi, nửa thân vẫn còn đang cố lết về phía trận, nhưng mọi người đều biết, dù hắn có vào được, thì hắn cũng chết mà thôi.

Còn có tu sĩ đến lúc này vẫn còn tưởng đây là ảo cảnh, kêu to ‘ta bỏ cuộc’, ánh mắt đầy tuyệt vọng, sau đó đầu thân chia lìa.

Tu sĩ trong trận, không dám nhìn vào cảnh này.

Có người rơi lệ, có người thụp xuống, một ít nữ tu còn bật khóc.

Không ai muốn nhìn thấy cảnh này, cũng không ai dám nhìn vào cảnh này.

"Đừng trốn tránh, hãy nhìn cho kĩ, dùng đôi mắt mình nhìn thẳng vào thảm trạng này, các ngươi phải nhớ kỹ cảnh tượng này."

Một cường giả mở miệng, hắn không cho phép mọi người đưa lưng về phía sự thật, hắn muốn bọn họ phải nhìn cho tận mắt, phải nhớ cho thật kĩ cảnh tượng hôm nay.

Chuyện này rất tàn khốc.

Có rất nhiều tu sĩ tan vỡ, khuỵu xuống đất khóc thất thanh, bất kể trai gái, già trẻ.

Cũng có tu sĩ siết chặt quả đấm, trong mắt đầy tia máu.

Ở ngoài trận.

Vừa có một nhóm tu sĩ và trăm họ chạy tới, đằng sau bọn họ là rất nhiều giáo đồ Ma Thần Giáo đuổi theo.

Có người chạy được vào trong trận.

Nhưng cũng có rất nhiều người bị bắt sống, hoặc chết ở ngoài trận.

Đệ tử Ma Thần Giáo nhìn chằm chằm những người ở trong trận, ánh mắt đầy khinh thường.

"Đây là danh môn chánh phái đó hả? Đồng liêu, đạo hữu của các ngươi, trăm họ các ngươi phải bảo vệ đang ở trong tay chúng ta, vậy mà các ngươi lại núp ở trong trận, như con rùa đen rút đầu, đúng là làm cho người ta cười rụng răng."

"Danh môn chánh phái? Mệnh quan triều đình? Bảo vệ trăm họ? Tạo phúc một phương? Ha ha ha ha ha ha, thật là buồn cười."

"Một đám oắt con vô dụng, nhát gan như thỏ, vậy mà đứa nào cũng tự nhận mình là thiên tài, tự cho mình là bất phàm, ê, đám thiên tài kia, các ngươi ra đây, tới giết bọn ta đi!"

Rất nhiều giáo đồ Ma Thần Giáo xuất hiện, trong tay nắm tu sĩ, hoặc nắm dân thường.

Bọn chúng thi nhau rống lên, muốn chọc giận cường giả ở trong trận, ép bọn họ ra tay, chọc giận những kẻ tự cho mình là thiên tài bất phàm, dụ những người này đi ra ngoài trận, để bọn chúng ám sát.

"Bình tĩnh! Đừng nên vọng động, bọn chúng muốn chọc giận các ngươi, bọn ta đang bố trí trận pháp truyền tống, giữ lại niềm hy vọng. Các ngươi phải nhớ kỹ mối hận này, chờ đến khi thật sự trưởng thành, báo thù cho những đồng liêu đạo hữu, cho những người dân này!"

Cường giả trấn giữ trận lên tiếng, giọng vang vang, nhắc nhở mọi người.

Không ít tu sĩ nhờ vậy tỉnh táo lại, bao gồm cả các thiên tài.

"Ha ha ha ha, đúng là một đám rùa đen rút đầu, nếu đã vậy, thì xem xem rốt cuộc các ngươi bình tĩnh được bao lâu. Giết!"

Giáo đồ Ma Thần Giáo quát.

Một tiếng ra lệnh, mấy ngàn người bị mất đầu ngay tại chỗ.

Cảnh tượng này, máu tanh vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.