Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 183: Ngụy quốc Nhất Tuyến Thiên, căm ghét bọn chó liếm




Đại Hạ hoàng cung.
Thái Tử Đại Hạ ngồi ngay ngắn trong đại điện.
Phê duyệt công văn.
Là Thái Tử Đại Hạ, hắn có trách nhiệm giám quốc, sẽ có một phần tấu chương của văn võ bá quan được đưa tới cho hắn phê duyệt.
Phê duyệt công văn là một chuyện vô cùng rườm rà, nhưng hắn chưa bao giờ than phiền, ngược lại còn có khoái cảm hưởng thụ.
Không chỉ vì có cảm giác là mình đang ảnh hưởng tới vận mệnh của người khác, mà quan trọng hơn, công việc giám quốc, thẩm phê tấu chương, có thể giúp hắn khuếch trương thế lực cho mình.
Nói thí dụ như ở nơi nào đó có bí cảnh, ở nơi nào đó có bảo vật xuất thế, hắn sẽ có thể để cho thủ hạ mình tới đó trước, nhờ ưu thế tin tức linh thông, hắn đã kiếm được không biết bao nhiêu là linh thạch.
Những linh thạch này, chính là công cụ để hắn thu mua lòng người.
Hắn là Thái Tử Đại Hạ, cần nhiều linh thạch hơn người ta. Linh thạch, cũng giống như tiền tài của người phàm, không có ai không thích tiền tài ngân lượng, cũng không có tu sĩ nào không thích linh thạch.
Muốn lôi kéo người, thì phải rải thật nhiều tiền ra, nếu không, không có lợi ích, dù có thân phận Thái Tử cũng chẳng làm được gì.
Một bóng người chợt xuất hiện ở trong điện.
"Báo! Thái Tử điện hạ, chúng ta đã điều tra rõ ràng, bí cảnh Thất Vương thượng cổ, đúng là xuất hiện trong núi Nam Sơn của Trần quốc."
Một người quỳ xuống trước mặt Thái Tử Đại Hạ, vẻ cung kính.
"Quả nhiên."
Thái Tử Đại Hạ bỏ tấu chương trong tay xuống, thở ra một hơi dài.
"Thất Vương thượng cổ, là bảy cường giả tuyệt thế thời kỳ thượng cổ, bảo tàng truyền thừa họ để lại, sẽ hỗ trợ rất lớn cho Bổn cung. Yến Cửu, ngươi nhất định phải để ý chuyện này thật kỹ, bí cảnh của Thất Vương, Bổn cung bắt buộc phải có, có hiểu không?"
Thái Tử Đại Hạ nói, giọng chắc nịch.
"Xin điện hạ yên tâm."
"Nhưng mà điện hạ, muốn mở bí cảnh Thất Vương, cần phải có bảy tấm cổ lệnh, cái này thuộc hạ khó mà tìm ra được, mong điện hạ thứ tội."
Yến Cửu cúi đầu.
Thái Tử Đại Hạ lắc đầu, bình tĩnh đáp.
"Ngươi không cần tìm Thất Vương cổ lệnh. Bổn cung đã có ba tấm rồi. Đại Trạch hoàng triều có hai tấm, Huyền Thiên Tông và Thái Thanh Tông mỗi nơi có một tấm, Bổn cung đã thương lượng với bọn họ xong, qua mấy ngày nữa, sẽ cùng nhau tới Thất Vương bí cảnh."
Thái Tử Đại Hạ tự tin nói.
"Điện hạ quả là hồng phúc tề thiên, nhưng dính vào Đại Trạch vương triều, lại còn Huyền Thiên Tông và Thái Thanh Tông, tới lúc đó có xảy ra tranh giành hay không?"
Yến Cửu lo lắng.
Nụ cười tự tin của Thái Tử càng thêm sâu.
"Tranh giành? Thái Tử Đại Trạch đã đưa cổ lệnh cho Bổn cung, bọn họ sẽ không tranh giành đâu, vì hai đại vương triều sắp kết thông gia, Đại Trạch Thái Tử vẫn sẽ chừa cho chúng ta chút mặt mũi."
"Còn Huyền Thiên Tông và Thái Thanh Tông? Cho dù bọn họ cùng tới đó với Bổn cung thì sao? Bổn cung đã thống nhất với họ rồi, Bổn cung đọc từ trong cổ tịch, biết ải thứ nhất của bí cảnh Thất Vương, là Cửu Tử Nhất Sinh Động."
"Tới lúc đó, Bổn cung sẽ mời cường giả Thiên Cơ Tông tới, hộ giá cho bổn cung. Bọn họ có thiên tính vạn tính cũng sẽ không tính nổi tới chuyện này, nên bọn họ có đi, cũng chỉ có không công mà về thôi."
Thái Tử Đại Hạ vô cùng tự tin nói.
"Điện hạ quả là mưu trí vô song, thuộc hạ bội phục."
Yến Cửu xá một cái, nịnh bợ Thái Tử Đại Hạ.
Thái Tử dần nghiêm mặt lại, nói: "Thi đấu mười nước đã sắp bắt đầu, lần này ngươi cũng tới xem cho kĩ, nếu thấy có thiên tài nào mới, có thể lôi kéo được thì lôi kéo, còn gặp phải loại bướng bỉnh bất tuân, thì ghi vào sổ đen cho ta."
Thái Tử Đại Hạ lạnh lùng nói.
"Dạ."
Yến Cửu gật đầu, hắn biết sổ đen là cái gì. Sổ đen, là một vật chỉ Thái Tử Đại Hạ mới có, trong đó ghi chép lại những kẻ địch của hắn, đến khi Thái Tử lên ngôi, những người có tên trong sổ này, sẽ gặp xui xẻo.
"Được rồi, ngươi đi xử lý chuyện của ngươi đi."
Thái Tử Đại Hạ chầm chậm nói.
Yến Cửu lập tức biến mất.
Yến Cửu đi rồi, Thái Tử quay mắt nhìn chăm chú ra ngoài điện.
"Bí cảnh Thất Vương!"
Hắn lẩm bẩm, trong mắt lóe lên sự khát vọng.
Thất Vương thượng cổ, là những cường giả tuyệt thế thật sự, ở thời kỳ thượng cổ, bảy người này được coi là vương giả của nhân tộc, quét ngang tất cả, cường thế vô địch, cuối cùng nối nhau lấy được tiên vị, vũ hóa phi thăng.
Theo lời đồn, trước khi phi thăng, bọn họ đã giấu hết bảo vật của mình vào trong một bí cảnh.
Nếu lấy được, xem như đã giành được một nửa triều đình.
Chính vì vậy, Thái Tử Đại Hạ mới kích động và khát vọng như vậy.
Tuy hắn là Thái Tử, nhưng phía dưới còn có mấy hoàng tử cùng giành ngôi hoàng đế với hắn, ngày nào còn chưa đăng cơ, thì ngày đó hắn vẫn chưa an toàn.
Nếu lấy được bảo tàng của Thất Vương, tin rằng ngôi hoàng đế sẽ chắc chắn là của hắn.
Cùng lúc đó.
Ngụy quốc.
Quốc đô.
Thi đấu mười nước lần này được tổ chức ở Ngụy quốc.
Để chuẩn bị cho thi đấu mười nước, Ngụy quốc quốc vương đã bỏ ra rất nhiều vốn liếng, chỉnh trang lại hết toàn bộ quốc đô từ trong ra ngoài.
Vốn Ngụy quốc chỉ có mười con đường chính, nhưng vì thi đấu mười nước, đã cố gắng gượng mở thêm tám con đường nữa, mỗi con đường rộng ba mươi thước, nối tới đủ cả bốn hướng đông nam tây bắc.
Trong tám con đường đó, có sáu con đường nối thông tới hiện trường nơi thi đấu mười nước.
Hai con đường còn lại, thì nối tới hai khu chợ lớn ở hai hướng đông tây.
Thi đấu mười nước lần này, đã dẫn rất nhiều tu sĩ tới Ngụy quốc, trong mười nước hàng đầu, từ quyền quý tới tu sĩ bình thường, có ai không muốn được tận mắt xem thi đấu mười nước!
Điều này dẫn đến tình trạng dân số ở quốc đô Ngụy quốc trở nên quá tải, nơi này hiện giờ phải nói là người đông tấp nập, liếc qua nhìn lại, chi chít rậm rạp toàn là đầu người.
Cũng may là, giới cao tầng Ngụy quốc, đã di chuyển trước tiên, nên không tới nỗi chật chội quá mức.
Nhưng nhưng vậy cũng đủ thấy, thi đấu mười nước long trọng tới mức nào.
Ngày mai, chính là ngày khảo hạch cho thi đấu mười nước.
Hướng tây bắc, là nơi tiến hành khảo hạch ảo cảnh.
Đã có không ít tu sĩ chạy tới nơi đó, xí chỗ trước, sợ tới chậm thì không còn chỗ nữa.
Lúc này.
Bên ngoài Quốc đô.
Từng hàng người xếp hàng dài rồng rắn, không biết bao nhiêu là tu sĩ chờ, bọn họ đã tới trễ, trong đó có không ít tu sĩ, từ ngàn dặm xa xôi chạy tới, nhưng đã bị chặn lại ở bên ngoài.
Cũng may là, tu sĩ đi dự thi có lối đi riêng, giống như ở đại hội kiếm đạo Thanh Châu, dù người đứng xếp hàng có nhiều tới đâu đi nữa, cũng không ảnh hưởng tới người dự thi.
"Hai thượng tiên, đi dọc theo lối này, cứ thế đi thẳng tới. Quốc vương đã xây Nhất Tuyến Thiên thành chỗ ở, cứ đi thẳng tới chừng nửa giờ, là sẽ thấy Nhất Tuyến Thiên, hai bên lối đi đều có quân đội của Ngụy quốc, nếu có yêu cầu gì, cứ nói với bọn họ."
Thống lĩnh ở ngoài thành kiểm tra cổ lệnh của Diệp Bình xong, cung kính nói.
"Đa tạ các hạ."
Diệp Bình đáp, nhận cổ lệnh về, cùng Lý Ngọc đi vào.
Các tu sĩ xếp hàng chung quanh nhìn hai người với vẻ hâm mộ.
Đó là lối đi dành cho thí sinh tham dự thi đấu mười nước, chỉ có thí sinh dự thi, mới được đi vào lối đó, nếu không, dù có là Thái Tử Ngụy quốc tới, cũng không được vào.
Lý Ngọc không phải học sinh dự thi, nhưng hắn là Thái Tử Tấn quốc, là dạng khách quý, vả lại mỗi người còn có quyền mang theo một người đồng hành, nên Lý Ngọc coi như được hưởng ké quyền lợi của Diệp Bình.
Thi đấu mười nước, là thịnh hội rất long trọng, tu sĩ mười nước đều nhìn vào, Ngụy quốc như bước trên băng mỏng, việc to việc nhỏ đều phải làm đã tốt còn phải tốt hơn, nếu dám có chút lơ là, bị truyền ra ngoài, sẽ làm nhục tên tuổi mười nước.
Trên con đường chính.
Diệp Bình mặc áo trắng, trên áo không có hoa văn gì, cũng không gắn trang trí gì, hết sức giản dị.
Nhưng khí chất và dung mạo của hắn lại chẳng bình thường chút nào.
Phong thần anh tuấn, lại còn ngọc thụ lâm phong, cả người trên dưới đều tỏa ra khí chất nho nhã, rất là chói mắt.
Lý Ngọc, là Thái Tử Tấn quốc, đương nhiên tướng mạo cũng không kém, thế mà đứng ở cạnh Diệp Bình lại trở thành hết sức bình thường.
Hai người đi ở trên đường chính.
Chung quanh hai bên có tướng sĩ Ngụy quốc trấn thủ, nhưng cũng vẫn có không ít người đi đường không nhịn được liếc mắt qua nhìn.
Không ngừng đánh giá hai người.
Nhất là nữ tử, những tiếng xuýt xoa không ngừng vang lên.
"Các ngươi mau nhìn kìa, người kia tuấn tú quá."
"Mau nhìn, tuấn ca."
"Vị công tử này sao mà tuấn tú thế."
"Đây là học sinh nước nào vậy? Dáng dấp thật là tuấn tú, muốn sinh hài tử với hắn quá đi."
Tướng mạo của Diệp Bình, rất là xuất chúng, gọi là mỹ nam tử không hề quá chút nào.
Nhất là khí chất được trời ưu đãi, khiến chỉ trong chớp mắt, đã thu hút rất nhiều ánh mắt của phái nữ.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Diệp Bình vẫn vô cùng bình tĩnh.
Còn Lý Ngọc, lại không giấu được ý cười trong mắt.
Hai người nhịp bước khá nhanh, chưa tới nửa giờ, đã nhìn thấy "Nhất Tuyến Thiên".
"Sư phụ, Nhất Tuyến Thiên là tửu lầu nổi danh nhất quốc đô Ngụy quốc, không ngờ Ngụy quốc quốc vương lại rộng lượng như vậy, cho học sinh dự thi được ở nơi này, nếu đổi là cha ta, chắc là không làm được đâu."
Thấy Nhất Tuyến Thiên, Lý Ngọc không khỏi mở miệng, liên tục khen.
Diệp Bình không trả lời Lý Ngọc, chỉ nhìn Nhất Tuyến Thiên.
Nhìn mới thấy, nó không giống tửu lầu, mà giống như một cung điện cỡ nhỏ, quỳnh lâu ngọc các, đấu củng câu giác, cho dù là một mảnh ngói, cũng là bằng lưu ly màu sắc rực rỡ, xa hoa mà không lộ vẻ tục tằng.
Từ trong tửu lầu còn có tiếng đàn vọng ra văng vẳng, làm người ta vô thức cảm thấy thư thái trong lòng.
"Ra mắt hai thượng tiên."
Có hai nữ tử xinh đẹp đi ra, tới trước mặt hai người Diệp Bình Lý Ngọc, yêu kiều hành lễ.
Diệp Bình và Lý Ngọc mỉm cười đáp lại.
"Hai thượng tiên, một đường phong trần mệt mỏi, chắc là đã mệt lắm rồi, Tử Sương tiên tử đang đánh đàn, hai thượng tiên muốn tới xem một chút, hay muốn đi nghỉ ngơi?"
Một thị nữ mở miệng, giọng bình tĩnh, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc qua Diệp Bình.
"Tử Sương tiên tử ở bên trong?"
Nghe thấy cái tên Tử Sương tiên tử, Lý Ngọc kinh ngạc.
Diệp Bình quay qua nhìn Lý Ngọc với vẻ thắc mắc.
Lý Ngọc vội nói.
"Sư phụ, Tử Sương tiên tử, người Cổ Cầm Tông Ngụy quốc, nổi danh về đàn pháp, chẳng những tiếng đàn cao siêu, mà tướng mạo cũng nghiêng nước nghiêng thành, được khen là người đứng đầu tứ đại tiên tử của Ngụy quốc, là tuyệt sắc của nhân gian."
Giọng Lý Ngọc hết sức kích động.
Diệp Bình gật đầu, đã đại khái đoán ra một chút.
"Đi đi đi, làm phiền hai vị dẫn đường."
Diệp Bình chưa kịp nói gì, Lý Ngọc đã vội vàng lên tiếng, bảo hai thị nữ dẫn đường.
Hai người kia không nói gì, chỉ cười nhạt, dẫn Diệp Bình và Lý Ngọc vào trong Nhất Tuyến Thiên.
Trong Nhất Tuyến Thiên, cảnh sắc rất đẹp, chỗ nào cũng có một mùi thơm dìu dịu, có rất nhiều lối đi, đi đông đi tây, vòng tới vòng lui, cuối cùng Diệp Bình và Lý Ngọc, đi tới một đình viện.
Bên trong đình viện, có một cái hồ nhỏ, trong hồ có một cái đình, một nữ tử mặc áo tím đang đánh đàn.
Hai bên nữ tử có hai thị nữ đứng hầu.
Tiếng đàn ưu nhã, khiến người ta tinh thần sảng khoái, trên bờ hồ, có rất nhiều bàn trà bằng gỗ cổ, đếm đếm, có cả mấy trăm người đang ở đây nghe tiếng đàn.
Ai cũng vô cùng tập trung lắng nghe, người nào nhìn cũng bất phàm, Diệp Bình mới vừa xuất hiện, đã cảm nhận được một vài khí tức cường đại.
Chợt có một giọng nói vang lên, phá vỡ sự an tĩnh.
"Diệp sư huynh! Sao huynh cũng tới?"
Là tiếng của Hoàng Phủ Thiên Long.
Diệp Bình vừa xuất hiện, Hoàng Phủ Thiên Long đã cảm nhận được ngay.
Hắn là thể tu, đương nhiên nhận ra Diệp Bình cũng là thể tu rất nhanh, chỉ là hắn không ngờ Diệp Bình lại tới.
Hắn đứng dậy, mặc kệ người xung quanh, la toáng lên, chào Diệp Bình.
Tưng.
Tử Sương tiên tử ở trong đình, bỗng nhiên dừng lại, không đánh đàn nữa.
Tiếng đàn ngừng đột ngột.
Mọi người mở mắt ra, tỉnh lại từ trong tiếng đàn kỳ diệu.
Bao nhiêu con mắt liền đổ dồn vào Hoàng Phủ Thiên Long.
Nhưng mà Hoàng Phủ Thiên Long đâu có để ý tới ai, hắn đi tới chỗ Diệp Bình, mặt cười tươi rói.
"Diệp sư huynh, ta biết nhất định huynh sẽ tới, quả nhiên ta đoán trúng rồi."
Hoàng Phủ Thiên Long cười lớn.
Hắn đã giải tỏa được gánh nặng trong lòng, nụ cười vô cùng chân thành.
Chỉ là, không phân biệt được tình huống.
Thấy Hoàng Phủ Thiên Long đi tới, và ánh mắt của mọi người, Lý Ngọc lúng túng.
Ngay cả Diệp Bình cũng vô thức thấy lúng túng.
Người ta đang say đắm nghe đàn, tự nhiên ngươi la lên cắt ngang, lại còn làm như không có chuyện gì xảy ra đi chào hỏi người khác nữa.
Mi có con mắt nhìn không hả? Đồ nhóc con!
"Diệp sư huynh, nào nào nào, mau vào ngồi, Tử Sương tiên tử đang đang đánh đàn, chúng ta vừa nghe đàn, vừa trò chuyện."
Hoàng Phủ Thiên Long cực kì nhiệt tình mời.
Hắn còn quá trẻ, chưa hiểu lắm việc đối nhân xử thế, hơn nữa còn chỉ tôn sùng võ đạo chí cao, nói trắng ra là, ngươi thực lực mạnh ta tôn trọng ngươi, ngươi thực lực yếu, ta mặc kệ ngươi.
Thuộc loại thần kinh hơi thô, cơ bản là chẳng buồn quan tâm tới cái nhìn và ánh mắt của mọi người, kéo Diệp Bình và Lý Ngọc ngồi xuống, uống rượu nói chuyện nghe khúc.
Thậm chí khi nhận ra tiếng đàn đã dừng lại, Hoàng Phủ Thiên Long còn tò mò nhìn Tử Sương tiên tử ở trong đình.
"Tử Sương tiên tử, sao không đàn nữa? Mau đàn nhanh đi, sư huynh ta tới rồi, ngươi mau đàn một bài, trợ hứng cho chúng ta."
Hoàng Phủ Thiên Long nói thẳng tưng.
Lý Ngọc cúi đầu, chỉ ước gì có thể lấy chân đào mặt đất ra một kẽ hở cho mình chui vào.
Thật là quá đáng lắm mà!
Người ta là Tử Sương tiên tử, đứng đầu tứ đại tiên nữ của Ngụy quốc đấy.
Chạy tới đây đánh đàn, chẳng qua chỉ là vì người ta nhàn tình nhã hứng, chứ đâu phải nhạc công trong hồng lâu, mi coi người ta là ai hả? Còn bảo người ta đánh đàn giúp trợ hứng cho mi?
Đại ca, đừng có trâu bò như thế được không?
Lý Ngọc cúi đầu, cảm nhận được mặt mình đỏ rần.
Diệp Bình càng thêm lúng túng.
Là một người có học, đương nhiên Diệp Bình cũng có hiểu biết về cầm kỳ thư họa, biết những thứ này đều là nhã hứng.
Ý là cần an tĩnh.
Người ta đang đánh đàn, mi kêu ầm lên cắt ngang tiếng đàn cũng được đi, còn bảo người ta đàn tiếp, để giúp trợ hứng cho mi?
Không thấy quá đáng hay sao!?
"Diệp sư huynh, sao huynh không nói chuyện?"
Hoàng Phủ Thiên Long thắc mắc.
Hắn đang kích động, hắn luôn hy vọng Diệp Bình tham gia thi đấu mười nước, chỉ cần Diệp Bình tham gia thi đấu mười nước, nhất định sẽ được vào Thập Quốc học phủ.
Tới lúc đó, là hắn có thể thường xuyên tới tìm Diệp Bình so tài.
Nên hôm nay thấy Diệp Bình xuất hiện, Hoàng Phủ Thiên Long hết sức hưng phấn.
Cũng chính vì hưng phấn quá mức, nên tùy tiện, không để ý tới hoàn cảnh xung quanh.
"Ồn ào đủ chưa?"
Diệp Bình chưa kịp nói gì, một tiếng hừ lạnh đã vang lên.
Trong đình viện.
Có tới mấy trăm người đang ngồi. Vào được Nhất Tuyến Thiên này, về cơ bản đều là thiên tài của các đại học phủ mười nước.
Đa phần họ chỉ là thiên tài bình thường, nên đối mặt với Hoàng Phủ Thiên Long chỉ dám giận, không dám nói gì.
Nhưng không có nghĩa trong này không có thiên tài thật sự.
Thanh âm vang lên.
Bầu không khí lập tức yên tĩnh trở lại.
Người nói chuyện, mặc trường bào màu xanh, đầu đội ngọc quan phỉ thúy, tướng mạo anh vũ, khí vũ hiên ngang.
"Trần Hồng Phi?"
Lý Ngọc gần như cái gì cũng biết, chỉ trong nháy mắt đã nhìn ra đối phương là ai, nói khẽ.
"Sư phụ, đây là Trần Hồng Phi, là nhi tử của đại nho Trần quốc, cũng là học sinh xuất sắc của Trần quốc học phủ, rất có tiếng tăm, thực lực cũng cực không tầm thường."
Lý Ngọc nhỏ giọng giới thiệu.
Diệp Bình nhìn sang, Trần Hồng Phi này đúng là tu vi không kém, hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đã là tu sĩ Kim Đan, không phải thể tu, nhưng khí lực cũng rất mạnh.
Hoàng Phủ Thiên Long cau mày, quay qua nhìn Trần Hồng Phi, rồi lướt mắt qua mọi người một vòng.
Lập tức, hắn tỉnh táo lại ngay, biết mình đã thất thố.
"Chư vị, thật là xin lỗi, ta nhất thời nhìn thấy sư huynh, nên hơi kích động, đã thất thố."
Hoàng Phủ Thiên Long mở miệng, dù thần kinh hắn hơi thô, nhưng không tới mức một chút đối nhân xử thế cũng không biết.
Biết mình thất thố, liền xin lỗi ngay.
"Hừ, muốn tám chuyện với nhau thì về nhà mà nói, cắt ngang Tử Sương tiên tử tấu nhạc, đúng là làm mất hứng thú, làm mất hứng thú của ta cũng không sao, nhưng khó khăn lắm Tử Sương tiên tử mới có linh cảm, đánh đàn tấu nhạc, lại bị ngươi như thế cắt ngang, nói một câu thất thố là xong hết hay sao?"
Trần Hồng Phi cầm ly rượu lên.
Hờ hững uống một hớp, giọng hùng hổ chất vất.
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
Hoàng Phủ Thiên Long nghe y nói thế, không khỏi nổi máu nóng.
Đúng là mình làm mất nhã hứng của mọi người thật, nhưng không phải chỉ là nghe một bài đàn thôi hay sao? Có cái quái gì ghê gớm?
Nét mặt Hoàng Phủ Thiên trở nên lạnh lùng.
Diệp Bình vội đứng dậy, chắn trước mặt Hoàng Phủ Thiên Long, chắp tay nói với đám đông.
"Thật sự xin lỗi, ta với Hoàng Phủ sư đệ đã nhiều ngày không gặp, nên hơi kích động, trong lúc nhất thời trở nên thất thố, ta thay mặt Hoàng Phủ sư đệ, tạ lỗi với chư vị."
Diệp Bình mở miệng, vô cùng nho nhã, lễ phép, không chút sai sót về mặt lễ nghĩa.
Hầu hết mọi người đều gật đầu.
Dù gì cũng chỉ là một chuyện nhỏ, Diệp Bình cũng đã chủ động xin lỗi, cũng không cần làm to chuyện.
Nhưng Trần Hồng Phi lại không chịu dừng.
"Nói xin lỗi với chúng ta vô dụng, phải xin lỗi Tử Sương tiên tử kìa."
"Ngươi có biết được nghe Tử Sương tiên tử đánh đàn khó tới mức nào không? Tới cảnh giới của Tử Sương tiên tử, mỗi lần được nghe đánh đàn đều sẽ có thu hoạch, các ngươi đột ngột cắt ngang, quấy rầy nhã hứng của Tử Sương, có biết lỗi mình nặng thế nào không?"
Trần Hồng Phi tiếp tục chỉ trích, hắn đưa lưng về phía Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long, mắt nhìn thẳng vào Tử Sương tiên tử ở trong đình, ánh mắt đầy sự ái mộ.
Diệp Bình khẽ cau mày, nhưng hắn hiểu ngay.
Không phải Trần Hồng Phi cố tình muốn gây sự với mình, mà thuần túy chỉ là muốn giở trò nịnh bợ mà thôi.
Hoàng Phủ Thiên Long muốn nói, nhưng Diệp Bình đã kéo hắn lại, nhìn Tử Sương tiên tử ở trong đình, đang định mở miệng.
Một giọng nói êm ái đã vang lên.
"Chỉ là chuyện nhỏ, không có gì to tát, chư vị chớ vì vậy mà nổi giận. Người tới là khách, cùng ngồi xuống nghe ta đánh đàn một bài là được."
Tử Sương tiên tử mở miệng, giọng nàng tươi tắn, lại còn êm ái, muốn xoa dịu sự bực dọc trong lòng, để mọi người ngừng cãi vã.
Nhưng mà, Trần Hồng Phi vẫn không chịu thôi.
"Như vậy sao được, Tử Sương tiên tử, tiếng đàn của người, có thể nói là thanh âm của trời, đời người có mấy khi nghe được, nên bị ngắt ngang, chính là tội ác khó dung, bọn họ nhất định phải nói lời xin lỗi."
Trần Hồng Phi khen Tử Sương tiên tử quá mức, khiến mọi người đều vô thức nổi da gà đầy mình.
Đúng là nịnh bợ không cần mặt mũi.
"Trần công tử, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải vậy đâu."
Tử Sương tiên tử đáp lại. Nàng cũng thấy đây chỉ một chuyện nhỏ, dù lúc đầu đúng là nàng cũng không vui, nhưng nàng không phải là loại người lòng dạ nhỏ nhen.
Nhưng.
Diệp Bình đã lên tiếng.
"Tử Sương tiên tử, vừa rồi là sư đệ ta lỗ mãng, đã quấy rầy nhã hứng của ngươi, mong Tử Sương tiên tử bỏ qua cho, cũng mong chư vị thông cảm."
Diệp Bình nói, hắn không muốn cứ lằng nhằng chuyện này nữa.
Hơn nữa, dù thế nào thì cũng là Hoàng Phủ Thiên Long làm sai.
Làm sai là làm sai, nói xin lỗi cũng không sao cả.
"Không sao, các hạ có thể rộng lượng như vậy, tiểu nữ rất là khâm phục, mời các hạ cùng ngồi, nghe tiểu nữ bêu xấu một phen."
Tử Sương tiên tử đáp lại. Nàng khá là kinh ngạc, vì loại thiên tài như này, rất là ưa mặt mũi, người có thể rộng lượng như vầy, đúng là rất hiếm, chỉ từ việc này có thể nhìn ra, phẩm tính của con người Diệp Bình là cực tốt.
Nhưng Trần Hồng Phi vẫn chưa thôi.
"Vẫn còn cho bọn họ ngồi nghe? Loại người không biết thưởng thức này, nhìn là biết thứ người thô bỉ, còn cho bọn họ ngồi nghe làm gì? Tử Sương tiên tử, để cho bọn họ ở đây, chính là sỉ nhục tiếng đàn của người, sỉ nhục những người có học bọn ta. Bảo bọn chúng rời khỏi đây đi!"
Trần Hồng Phi nói, nhất quyết không bỏ qua.
Ánh mắt Diệp Bình lạnh xuống.
Hắn không ngại Trần Hồng Phi làm chó liếm.
Đó là chuyện riêng của Trần Hồng Phi.
Nhưng mà sao cứ nhất quyết một hai gây sự với mình, hơi quá rồi nha!
Hoàng Phủ Thiên Long mặc dù lỗ mãng, cắt ngang tiếng đàn, nhưng mà nói tới nói lui, cũng vẫn chỉ là chuyện nhỏ.
Mi coi Tử Sương tiên tử là nữ thần, đánh có một khúc đàn cũng coi là trân bảo, đâu thể ép người khác cũng nghĩ như thế?
Vả lại, ta cũng đã nói xin lỗi rồi.
Sao vẫn còn không chịu bỏ qua?
Thật nghĩ ta không biết giận phải không?
Cảm nhận được ánh mắt Diệp Bình lạnh đi.
Lý Ngọc đứng dậy, nhìn thẳng vào Trần Hồng Phi, mặc dù hắn không đánh lại, nhưng khí thế thì không hề thua.
Hoàng Phủ Thiên Long còn hơn.
Hắn đi thẳng tới trước mặt Trần Hồng Phi, mặt lạnh tanh, nhìn Trần Hồng Phi chăm chú.
"Ngươi muốn ăn đòn phải không?"
Mắt Hoàng Phủ Thiên Long lạnh như băng, hắn không phải loại người nóng nảy, nhưng tính tình rất thẳng.
Nếu Trần Hồng Phi chỉ là nói hắn, hắn cũng chẳng tới mức nổi giận, quá lắm là rời đi thôi, không thèm để ý tới loại người như vậy.
Nhưng Trần Hồng Phi lại muốn đuổi Diệp Bình đi. Chuyện này không thể nhịn được.
Cả đời mình, hắn chỉ khâm phục hai người, một người là sư phụ, người còn lại là Diệp Bình.
Nên.
Làm nhục hắn, có thể!
Nhưng làm nhục Diệp Bình, không thể.
Mắt Hoàng Phủ Thiên Long lạnh như băng.
Nét mặt Diệp Bình cũng vô cùng lạnh, đồng thời còn lộ vẻ chán ghét.
Ghét bọn chó liếm nịnh bợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.