Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 127: Tấn quốc Học phủ? Ta không đi, ở lại trong tông môn không tốt hơn sao?




Dịch: Tiểu Băng
Diệp Bình kinh ngạc.
Vừa rồi trong lúc tu luyện, hắn cảm ứng được linh khí cực kỳ nồng đậm.
Lúc đầu hắn không chú ý, sau đó phát hiện luồng linh khí này càng lúc càng nồng nặc.
Đi tới cổng chính của Thanh Vân Đạo Tông, mới biết có một đám người đang tụ tập ở đây.
Diệp Bình nhìn thấy Lý Ngọc trong số đó, điều này làm hắn càng kinh ngạc hơn.
Nên hắn mới cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người, xuất hiện ở nơi này.
"Sư phụ!"
Lý Ngọc vừa thấy Diệp Bình, lập tức vô cùng phấn khích, đứng bật dậy, cúi đầu chào Diệp Bình.
"Không phải đã nói rồi sao, ta còn chưa nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi đừng gọi ta là sư phụ."
Thấy Lý Ngọc cúi đầu với mình, Diệp Bình vội lên tiếng.
Lúc đó mình chỉ có một mình, Lý Ngọc thích gọi làm sao thì gọi.
Nhưng bây giờ không được, mình đã bái nhập vào Thanh Vân Đạo Tông, còn là một đệ tử thực tập, nếu để Chưởng môn biết mình ở bên ngoài thu đồ đệ, chẳng phải là vượt qua quy củ hay sao.
Vượt qua quy củ là nhỏ, lỡ Chưởng môn cảm thấy mình là người không đáng tin cậy, trục xuất mình ra khỏi tông môn thì sao?
Nên vì vị trí của mình, Diệp Bình phải vạch rõ giới hạn, không thể để liên lụy mình.
"Sư phụ, vừa rồi sư tổ đã nói sẽ thu ta làm đồ đệ, dù người không cho ta mặt mũi, cũng phải cho sư tổ mặt mũi chứ, đúng không, sư tổ?"
Lý Ngọc đáp.
Không chỉ Thái Hoa đạo nhân, tám trăm quân cận vệ kia nhìn thấy cảnh này cũng đều ngơ ngác.
Đường đường là thái tử điện hạ, mà còn phải ăn nói khép nép cầu người khác thu mình làm đồ đệ.
Không hợp thói thường! Phải biết rằng chỉ cần Lý Ngọc muốn, tất cả các môn phái trong Tấn quốc không ai không muốn thu Lý Ngọc làm đồ đệ.
Thanh Vân Đạo Tông, vừa xa vừa nghèo, hơn nữa những kẻ gọi là đệ tử của Chưởng môn, kẻ nào nhìn cũng là phế vật, chỉ có Diệp Bình là thoạt nhìn sâu không lường được.
"A? Ta... à phải, Diệp Bình, ta thấy đồ đệ của ngươi có một chút tư chất, hơn nữa sư phụ vừa rồi bấm tay tính toán, cảm thấy Lý Ngọc đúng là có duyên phận, có thể bái nhập Thanh Vân Đạo Tông ta."
Thái Hoa đạo nhân ban đầu ngớ ra, sau đó liếc qua những rương linh thạch thượng phẩm, rồi hắng giọng nói với Diệp Bình.
Ông vừa nói xong, Lý Ngọc hưng phấn lên ngay: "Đồ tôn bái kiến sư tổ, đệ tử bái kiến sư phụ."
Y quỳ xuống hành đại lễ ngay tức khắc, bái Thái Hoa đạo nhân và Diệp Bình, cứ như lo Diệp Bình và Thái Hoa đạo nhân đổi ý.
Nhìn cảnh này, Diệp Bình không biết phải nói gì.
Nhưng nếu Chưởng môn đã đồng ý, hắn là đệ tử cũng không có gì để nói.
Diệp Bình nhanh chóng nhìn thấy đống rương hòm dưới đất, hắn nhìn chúng với ánh mắt hiếu kỳ.
"Những Linh thạch này đều là ngươi mang tới hả?"
Diệp Bình tò mò hỏi.
"Dạ đúng, sư phụ, lần này ta tới đây, vì vội quá nên không kịp chuẩn bị lễ vật, đành cho người mang đống linh thạch này tới."
"Mong sư phụ đừng chê."
Lý Ngọc gật đầu.
Diệp Bình biến sắc, lạnh lùng nói.
"Ngu xuẩn!"
Lý Ngọc hết hồn.
"Sư phụ, đây là?"
Y bối rối, mình tặng lễ tới cửa, sao lại bảo là ngu xuẩn?
"Lý Ngọc, chưa tính trước kia ngươi coi như cũng là một văn nhân, mà dù không phải, thì ngươi cũng quá coi thường Thanh Vân Đạo Tông chúng ta."
"Thanh Vân Đạo Tông chúng ta, nhìn thì một nghèo hai trắng, nhưng trên thực tế điều này mang ý nghĩa “đại đạo hướng giản”, ngươi mang những vật này đến là có ý gì? Chỉ là một ít linh thạch, ngươi nghĩ Chưởng môn sẽ để mắt hay sao?"
Diệp Bình phẫn nộ, nhìn Lý Ngọc khiển trách.
Trong mắt hắn, Thanh Vân Đạo Tông là tông môn ẩn thế chí cao vô thượng, những thứ khác không nói, nếu ngươi mang ít đặc sản quê nhà tới, Diệp Bình sẽ không nói gì cả.
Nhưng mang Linh thạch đến là có ý gì?
Là cảm thấy Thanh Vân Đạo Tông thiếu chút Linh thạch này phải không?
Cứ như một kẻ xách những rương ngân lượng, chạy tới trước mắt người giàu nhất thiên hạ, nói đưa cho người ta.
Người ta rút một cọng lông chân cũng còn nhiều hơn nhà ngươi đó, đưa ra không sợ mất mặt hay sao?
Diệp Bình nói thế, làm Thái Hoa đạo nhân nóng nảy.
Thiếu chứ!
Thanh Vân Đạo Tông không thiếu gì cả, chỉ thiếu mỗi Linh thạch thôi!
Diệp Bình, ngươi muốn làm gì?
Sao ngươi lại hung dữ với tài chủ của chúng ta vậy hả?
Kẻ nào dạy ngươi?
Đừng nói Thái Hoa đạo nhân, Trần Linh Nhu với Hứa Lạc Trần cũng sốt ruột.
Thử hỏi, nhiều linh thạch như vậy, đổi thành ai mà không động tâm?
Lý Ngọc sững ra, nghe Diệp Bình mắng xong, thì chìm vào trầm tư.
Thái Hoa đạo nhân chưa kịp nói gì, Lý Ngọc đã vội hành lễ.
"Sư phụ, là đệ tử đường đột, là đệ tử ếch ngồi đáy giếng. Người đâu, đưa những thứ này về. Còn nữa, các ngươi cũng trở về, báo với phụ hoàng, một thời gian nữa ta sẽ về."
Lý Ngọc tỉnh ngộ.
Ba năm trước lúc biết Diệp Bình, y đã biết Diệp Bình không phải là loại người sẽ khom lưng vì năm đấu gạo, là người có đạo đức, coi tiền tài là cặn bã.
Nghĩ kĩ lại, tông môn mà một người có đạo đức như Diệp Bình như thế bái nhập, sao có thể là loại tham tài!
Nghĩ tới đây, Lý Ngọc cảm thấy mình thật sự quá ngu xuẩn.
"Tuân mệnh!"
Tám trăm quân cận vệ dạ ran, lập tức khiêng đống rương hòm đi.
Thái Hoa đạo nhân muốn hộc máu.
Mấy chục ngàn vạn lượng hoàng kim.
Cả đời ta chưa bao giờ thấy nhiều tiền như thế mà!
Mà ngươi không muốn?
Ngươi không muốn, nhưng ta muốn! Ta rất thiếu tiền đó. Nghiệt đồ!!!!
Tuy lòng đang rỉ máu, nhưng bề ngoài Thái Hoa đạo nhân vẫn giữ nguyên nụ cười lịch sự.
Ông không thể biểu hiện quá kích động, bằng không nếu bị Lý Ngọc nhìn ra, vậy thì cả người cả của đều sẽ mất hết, trở thành trắng tay.
Nhưng đúng lúc này.
Lý Ngọc lại lên tiếng.
"Sư phụ, sư tổ, lần này ta đến đây, là muốn mời sư phụ đến Tấn quốc Học phủ."
Y vừa nói xong.
Thái Hoa đạo nhân, Hứa Lạc Trần, Trần Linh Nhu đều bối rối.
Hôm nay bọn họ đã bối rối rất nhiều lần, cảm thấy đầu óc mình hình như không đủ dùng.
Có lẽ Diệp Bình không biết ý nghĩa của bốn chữ Tấn quốc Học phủ.
Nhưng ba người bọn họ thì biết rất rõ.
Tấn quốc Học phủ, là học đường chí cao vô thượng của Tấn quốc, không một tông môn nào so bì được.
Triều đình luôn mạnh hơn tông môn, trước mặt cơ quan quốc gia, tất cả vật cản đường đều là bọ ngựa đá xe.
Tấn quốc Học phủ, có bí tịch tâm pháp mạnh nhất Tấn quốc, mỗi một lão sư, mỗi một trưởng lão, đều là nhân vật phong vân của Tấn quốc.
Thánh Nhân từng nói, có nếm trải khổ đau, mới thành người Tấn phủ.
Thánh Nhân cũng nói, người nào vào được Tấn phủ, chính là người trên người.
Gia nhập Tấn quốc Học phủ, chẳng khác nào trở thành người trên người, sau này hoàn toàn có thể đi ngang trong Tấn quốc như con cua, tha hồ mà hoành hành.
Nếu Thanh Vân Đạo Tông có đệ tử được Tấn quốc Học phủ chọn trúng.
Thì đừng nói Thái Hoa đạo nhân, mà cả thành chủ Bạch Vân Thành nghe được tin tức này, cũng sẽ lập tức giăng đèn kết hoa, bày yến tiệc, trắng trợn chúc mừng.
Thật không ngờ, lần này Lý Ngọc tới đây, lại là để mời Diệp Bình đi Tấn quốc Học phủ.
Không hổ là Thái Tử Tấn quốc.
Trâu bò!
Mọi người ở đây đều kích động, cùng với Lý Ngọc, đầy chờ mong nhìn Diệp Bình.
Nhưng Diệp Bình nhíu mày, lạnh nhạt phun ra hai chữ.
"Không đi!"
Ừ.
Không đi.
Đi Tấn quốc Học phủ làm gì?
Mình ở lại trong tông môn không tốt hơn sao?
"Sư phụ, người… không đi?"
Lý Ngọc bối rối.
Y ngàn tính vạn tính, nhưng không ngờ, Diệp Bình lại từ chối quyết đoán như thế.
"Sao phải đi? Tấn quốc Học phủ lợi hại lắm à?"
Diệp Bình hỏi ngược lại.
Lý Ngọc: "..."
"Lý Ngọc, sư phụ hỏi ngươi, Tấn quốc Học phủ có cao nhân tuyệt thế không? Chính là loại người, một cọng cỏ chém hết mặt trời mặt trăng và ngôi sao đó? Có không?"
Diệp Bình tiếp tục hỏi.
Lý Ngọc: "Không có."
"Vậy Tấn quốc Học phủ có tâm pháp tuyệt thế không?"
Diệp Bình hỏi tiếp.
"Không có."
Lý Ngọc lại lắc đầu.
Diệp Bình hừ một tiếng, lắc đầu, không nói chuyện với Lý Ngọc nữa, mà nhìn Thái Hoa đạo nhân.
"Chưởng môn, Vương sư huynh dạy đệ tử trận pháp chi đạo, đệ tử về sườn dốc sau núi ngộ đạo tiếp, xin được cáo lui trước."
Nói xong, Diệp Bình cúi đầu chào Thái Hoa đạo nhân, rồi quay người bỏ đi.
Để lại một đám người mặt mày ngơ ngáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.