Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 115: Giám Thiên Viện? Cả vua lẫn dân Tấn quốc đều chấn động!




Dịch: Tiểu Băng
***
Trong một nhã các.
Tư Không Kiếm Thiên và Diệp Bình đứng đối diện với nhau.
"Tư Không tiền bối, có gì muốn nói?"
Đi vào nhã các, Diệp Bình tò mò nhìn Tư Không Kiếm Thiên, hắn không biết Tư Không Kiếm Thiên muốn làm gì.
"Diệp Bình, lần này ngươi ra tay cứu vớt cả Thanh Châu Cổ Thành, đây chính là một công trạng rất lớn. Ta là muốn hỏi, ngươi có muốn làm quan không?"
Tư Không Kiếm Thiên hỏi, mắt nhìn thẳng vào Diệp Bình.
"Không!"
Nhưng Diệp Bình từ chối.
Làm quan để làm gì.
Nếu hắn muốn làm quan, thì đã làm từ lâu, cần gì phải đi tu tiên.
"Ách..."
Tư Không Kiếm Thiên cũng đoán là Diệp Bình sẽ từ chối, chỉ là không ngờ Diệp Bình lại từ chối nhanh và dứt khoát như vậy.
"Là thế này, Diệp Bình, ngươi có nghe nói tới Giám Thiên Viện bao giờ chưa?"
Tư Không Kiếm Thiên tiếp tục hỏi.
"Chưa từng nghe qua."
Diệp Bình lắc đầu, hắn đúng là không biết tới Giám Thiên Viện, Thanh Châu thì còn biết tí tẹo, chứ còn cả Tấn quốc hay Giám Thiên Viện gì đó thì chúng quá xa vời với hắn.
"Chưa từng nghe tới cũng không sao. Ta nói cho ngươi biết, Giám Thiên Viện là cơ cấu giám sát thiên hạ thay cho triều đình, chẳng những có quyền lực, mà còn có thể điều khiển binh mã trong cả thiên hạ, Giám Thiên Lệnh mà ra, thì cả tông môn lẫn triều đình đều phải nghe theo. Thế nào, có hứng thú hay không?"
Tư Không Kiếm Thiên nói một tràng, ánh mắt đầy đắc ý.
Hắn muốn lôi kéo Diệp Bình cùng vào Giám Thiên Viện, tuy hắn không có quyền phong chức cho Diệp Bình ở Giám Thiên Viện, nhưng hắn có quyền tiến cử.
Hạt giống như Diệp Bình sớm muộn gì cũng sẽ được Giám Thiên Viện nhắm trúng, để cho người khác đào đi, chẳng bằng để hắn tiến cử, chưa kể nếu Diệp Bình tạo được thành tựu gì đó ở Giám Thiên Viện, hắn cũng sẽ được khen thưởng tương xứng.
Tiếc là.
Diệp Bình vẫn lắc đầu.
"Tư Không tiền bối, nếu chỉ vì vậy thì vãn bối đã đi làm quan từ lâu rồi. Vãn bối một lòng muốn tu tiên, ta không có hứng thú với loại quyền thế đó."
Diệp Bình lên tiếng.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc gia nhập vào thế lực nào cả, chỉ muốn tu tiên thôi không được sao?
Vương quyền thống trị gì đó, hắn không ham.
"Không phải, Giám Thiên Viện, chính là người nắm quyền hành, Diệp Bình, ngươi còn do dự gì nữa? Ngươi có biết có bao nhiêu người muốn gia nhập Giám Thiên Viện mà bị từ chối hay không?"
"Ta hiểu, hiện giờ ngươi chưa biết Giám Thiên Viện mạnh mẽ tới mức nào, để ta giải thích cho ngươi một chút. Này, Diệp Bình, ngươi đừng đi, ngươi tưởng ta đang gạt ngươi sao?"
"Này, Diệp Bình, A Diệp, sao ngươi đi thế?"
Tư Không Kiếm Thiên bối rối.
Giám Thiên Viện.
Đó là chỗ nào cơ chứ?
Bao nhiêu người của Đại Hạ vương triều muốn xin một chân vào đó! Hai mươi bảy hoàng tử và công chúa Đại Hạ ai cũng muốn được vào đấy, nó là cơ cấu mạnh nhất dưới gầm trời này!
Quyền lực của nó lớn tới mức không ai tưởng tượng nổi, vậy mà Diệp Bình lại từ chối, không một chút do dự.
Lạt mềm buộc chặt cũng không phải là làm như vậy đâu!
Diệp Bình rời đi, Tư Không Kiếm Thiên không đuổi theo nữa. Dù sao hắn cũng không chắc chắn đưa được Diệp Bình vào Giám Thiên Viện, mà chỉ có thể tiến cử mà thôi.
Lỡ Diệp Bình thực sự muốn vào, mà Giám Thiên Viện không nhận, chẳng phải mất mặt xấu hổ hay sao.
Đầu năm nay, thiên tài đều ngang tàng như vậy à?
Nhìn theo bóng Diệp Bình rời đi, Tư Không Kiếm Thiên buồn bực.
Rời khỏi nhã các.
Diệp Bình quay trở lại sân thi đấu của đại hội kiếm đạo.
"Thượng tiên, thượng tiên."
Một giọng nói vang lên.
Là tiếng Trần Nguyên.
Lúc này, toàn thân Trần Nguyên đều tràn đầy công đức, Diệp Bình độ hóa trăm vạn oan hồn, đương nhiên gã cũng được ‘hưởng sái’ một ít, nhưng còn lâu mới tới được cấp độ dùng công đức chế tạo ra thiện thân.
"Sao?"
Thấy Trần Nguyên đầy hưng phấn bay tới, Diệp Bình tò mò.
"Thượng tiên, Trần Nguyên đa tạ thượng tiên ban cho công đức, tiểu nhân định chuyển thế sống lại, nhưng trước khi chuyển thế, muốn tới chào tạm biệt thượng tiên."
Trần Nguyên cười rạng rỡ.
Gã định chuyển thế, vào trong luân hồi. Dù lần này đạt được không ít công đức, nhưng thật sự trong lòng gã biết, chắc chắn Ma Thần Giáo sẽ không buông tha cho gã, chờ tới khi có đủ công đức tạo thiện thân, chẳng bằng chuyển thế đầu thai.
Mang theo nhiều công đức như vậy chuyển thế, không chừng kiếp sau có thể đầu thai trở thành Hoàng Đế, còn không thì cũng là Vương gia nhỉ.
Nên gã chờ tới nói lời từ biệt.
"Ừ, kiếp sau nhớ làm người cho tốt."
Diệp Bình gật đầu cười.
"Thượng tiên, ngài yên tâm, ta và tội ác không đội trời chung, kiếp sau nhất định sẽ làm người tốt. Thượng tiên, ta đi đây, nếu kiếp sau còn có thể gặp lại, nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài."
Trần Nguyên cười tươi rói, nói xong xoay người đi Luân Hồi.
Diệp Bình khẽ phất tay, chuyển thêm rất nhiều công đức vào cơ thể Trần Nguyên, coi như là món quà cuối cùng cho gã.
Vì Trần Nguyên quả thật đã giúp hắn rất nhiều, làm thế này coi như là giải quyết xong nhân quả.
Cảm nhận được công đức tuôn vào trong cơ thể, Trần Nguyên không khỏi sững sờ, mắt đỏ bừng lên, tiếc là không khóc được.
Trần Nguyên quay đầu lại, hướng về phía Diệp Bình, cung kính dập đầu lạy ba cái, sau đó mới đi chuyển thế.
"Kiếp sau ta sẽ làm người tốt!"
"Nếu có cơ hội, nguyện làm trâu làm ngựa cho thượng tiên!"
Trần Nguyên tự nhủ.
Trần Nguyên chuyển thế rồi.
Diệp Bình cáo biệt mấy người thành chủ Thanh Châu, một mình rời khỏi Thanh Châu Cổ Thành.
Chờ Diệp Bình đi rồi.
Tư Không Kiếm Thiên mới từ trong nhã các đi ra.
Lập tức, Trần Chính vội vàng đi tới.
"Tư Không đại nhân."
"Truyền lệnh của ta, lập tức truyền bá thật nhanh chuyện xảy ra hôm nay ở Thanh Châu Cổ Thành ra ngoài, kể khoa trương lên một chút, nói Diệp Bình là Đạo Môn Chân Thần chuyển thế, hay là Phật Môn Bồ Tát chuyển thế gì đó, chỉ một mình mà độ hóa được tất cả người của Ma giáo, biết chưa?"
Tư Không kiếm Thiên Thần dùng nhận thức truyền âm, phân phó Trần Chính.
"Tư Không đại nhân, làm vậy để làm gì? Truyền đi như vậy, Diệp Bình sẽ bị Ma giáo theo dõi đó?"
Trần Chính nhíu mày, không hiểu.
Tuy chuyện hôm nay đã kết thúc, nhưng những chuyện sau đó mới là phiền phức. Sau hôm nay, Diệp Bình nhất định sẽ bị Ma Thần Giáo nhìn chằm chằm vào, như thế hắn sẽ gặp rất nhiều phiền toái, ông ta còn đang suy nghĩ làm sao để ngăn chặn chuyện này cơ.
Không ngờ, Tư Không Kiếm Thiên lại còn bảo ông ta đi tuyên truyền trắng trợn.
"Ngu xuẩn."
Tư Không Kiếm Thiên hừ lạnh.
"Ngươi muốn ngăn chặn những tin tức này, nhưng vấn đề là mọi hành động của Diệp Bình đã bị mấy vạn tu sĩ nhìn thấy. Nói một lời khó nghe, ngươi bịt được miệng tất cả bọn họ không? Chẳng lẽ giết sạch hết bọn họ à?"
"Ta bảo ngươi cho người nói khoác thêm lên, chính là để cho người ta cảm thấy đó là chuyện không thật. Chỉ cần nói khoác đủ mạnh, độ tin cậy của câu chuyện sẽ bị giảm xuống, tới lúc đó lại phái người truyền ra tin tức, nói Diệp Bình là cháu trai bà con xa của ngươi."
"Khi đó, mọi người sẽ cảm thấy, chuyện này là do ta làm ra, nhưng ta không thích danh lợi, nên ngươi mới mượn chuyện này để tạo thế cho Diệp Bình, thế thì không còn ai chú ý tới Diệp Bình nữa."
"Cũng chỉ có cách này mới có thể giúp cho Diệp Bình được an toàn, bằng không nếu để Ma Thần Giáo để ý, Ma giáo sẽ không còn phái những tu sĩ bình thường tới nộp công đức cho Diệp Bình, mà không chừng sẽ phái ra trưởng lão cấp Thiên Cương tới xử lý hắn."
Lời của Tư Không Kiếm Thiên làm Trần Chính bừng tỉnh đại ngộ.
Cẩn thận nghĩ ngợi, cảm thấy Tư Không Kiếm Thiên nói thật không sai.
Mấy vạn tu sĩ tận mắt nhìn thấy, làm sao mà đè xuống được!
Chỉ còn cách nói khoác lên cho thật dữ, làm người ta cảm thấy là xạo sự, không có thật, sau đó bảo Diệp Bình là người thân họ hàng xa, như thế người ta sẽ lập tức nghĩ rằng, hẳn là mình vì muốn tạo thế cho Diệp Bình nên mới tìm cách lập danh tiếng cho hắn, như thế mới bảo vệ được Diệp Bình.
"Tư Không đại nhân cao kiến."
Trần Chính bật khen Tư Không Kiếm Thiên, sau đó hỏi: "Tư Không đại nhân, ngài mới gọi Diệp Bình đi nói chuyện riêng, là muốn lôi kéo hắn vào Giám Thiên Viện hả?"
Tư Không Kiếm Thiên liếc Trần Chính, khẽ gật đầu.
"Vậy ý hắn thế nào?"
Trần Chính tiếp tục hỏi.
"Rất vui, bảo bây giờ quay về thu thập hành lý, đi Giám Thiên Viện ngay."
Nhắc tới chuyện này, Tư Không Kiếm Thiên tức giận, nhưng hắn không thể nói Diệp Bình từ chối mình, nên trả lời đại.
"Hậu sinh khả uý."
Nghe vậy, Trần Chính không khỏi lầm bầm gì đó.
"Được rồi, loại chuyện này ngươi biết là được, nếu để truyền ra ngoài, ngươi tự lãnh hậu quả."
"Đi xử lý chuyện của Cổ Thành đi, mấy ngày tới ta sẽ ở lại đây, để khỏi xảy ra sơ suất gì nữa."
Nói vừa xong, Tư Không Kiếm Thiên bỏ đi.
Trần Chính không nói gì nữa, lập tức quay người đi xử lý công việc.
Cứ như vậy.
Trong nháy mắt.
Hôm sau.
Ba mươi ba lá thư mật báo xuất hiện trong triều đình Tấn quốc.
Cả vua lẫn dân Tấn quốc đều chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.