Cha, Sao Cha Xuyên Không Rồi

Chương 7: Chương 7





Mỗi lần hít thở đều tuân theo chú giải.
Chốc lát.
Hắn cảm thấy trong cơ thể mình có một luồng nhiệt mơ hồ, nhưng rất khó bắt được giống như không tồn tại.
Nhìn từ góc độ chủ quan thì mọi chuyện vẫn bình thường nhưng khi ngừng suy nghĩ lại cảm thấy có hơi nóng.
Một lúc lâu, ngoài cảm giác mơ hồ này ra thì cũng không có gì khác.
"Không biết có phải ảo giác hay không.
"Hứa Gian có chút do dự mở mắt ra, hiện tại kỳ thực có một số thay đổi, nhưng nếu không có đủ hỗ trợ thì sẽ không thể thành công.
Vậy hay là thử một chút xem?Hứa Gian lấy điện thoại di động ra kiểm tra số dư.
Trên đó có viết mấy chữ số màu đen chiễm chệ: 185.

960,70.
“Khó khăn lắm mới tiết kiệm được nhiều như vậy, nếu dùng bảy tám ngàn là sẽ biến thành mở đầu hồi mười bảy.
”Cái thứ tiền này, trừ thì dễ nhưng cộng lên lại khó.
Có thể tiết kiệm được nhiều tiền như vậy là do sống tằn tiện mất năm, mà lại không phải một mình hắn tiết kiệm.
Nếu như biết mình bị một người đâu đâu lừa đảo, bỏ ra bảy, tám ngàn.
Chắc sẽ bị nói mãi, còn bị chế giễu rất lâu.
Sở dĩ hắn thuê một căn nhà tốt như vậy không phải vì hắn muốn sống tốt.
Mà là do đã kết hôn rồi.
Lúc đầu thuê chỗ này là vì kết hôn, keo kiệt quá lại cảm thấy có lỗi với đối phương.
.

Ở một cái chính là hai năm.
"Nếu như vừa rồi không phải là ảo giác thì cũng có thể thử một chút.
""Bảy ngàn, nếu như mình có thể bổ sung trước khi Liễu Du về thì chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?"Nghĩ đến đây Hứa Gian thở dài, cảm thấy bản thân có chút bị quỷ ám.
“Vừa hay đã trễ một ngày, chả nhẽ Liễu Du chưa vào trường.
”Liễu Du là bạn học của hắn, cũng là vợ hắn, bây giờ đang làm giáo viên thể dục của trường học nữ.
Ngôi trường này hơi kỳ lạ, hằng năm đều đóng cửa làm huấn luyện quân sự hai lần, tổng cộng khoảng ba tháng.
Lúc đầu Liễu Du nói với hắn, hắn còn không dám tin, như vậy làm sao được?Nào có kiểu trường học như thế, hoàn toàn đóng kín, người nhà cũng không liên hệ được.
Sau đó hắn đi theo với tư cách là người nhà.
Thật sự là nhìn Liễu Du lên lớp giảng dạy hơn một tháng, không phải người mà.
Mỗi ngày không biết luyện quyền pháp gò, rảnh rỗi còn muốn dạy hắn luyện.
Vì trường hoàn toàn đóng cửa nên bọn họ không có cách nào ra được, cũng không hề có thú vui giải trí gì cứ ở ký túc xá chờ mỗi ngày như thế.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.