Cây Thập Tự Ven Đường

Chương 32:




“Làm ơn cho tôi gặp Caitlin.”
“Cô là…” Virginia Gardner, mẹ người nạn nhân đã sống sót sau vụ tai nạn xe hơi hôm mùng Chín tháng Sáu, hỏi.
Dance xưng danh. “Tôi đã nói chuyện với con gái bà hôm trước tại trường học hè.”
“À, cô là người cảnh sát đó. Cô đã thu xếp người đến canh gác cho Cait ở bệnh viện hôm trước, rồi ở ngoài trước nhà chúng tôi.”
“Đúng thế.”
“Các vị đã tìm thấy Travis chưa?”
“Chưa, tôi…”
“Cậu ta đang ở gần đây sao?” người phụ nữ nín thở hỏi, đưa mắt nhìn xung quanh.
“Không, không đâu. Tôi chỉ muốn hỏi thêm con gái bà vài câu thôi.”
Người phụ nữ mời Dance vào trong tiền sảnh một ngôi nhà lớn theo phong cách đương đại ở Carmel. Dance nhớ Caitlin đang nhắm tới một số lớp dự bị của trường có tiếng và trường y. Cho dù bố mẹ muốn cô bé theo học gì, dường như họ hoàn toàn có khả năng đáp ứng chi phí.
Dance nhìn quanh căn phòng khách rộng thênh thang. Trên tường có mấy bức tranh trừu tượng ảm đạm khó hiểu - hai bức lớn trắng - đen với các đường nét sắc nhọn và một bức đầy những vết đỏ bầm như máu. Cô thấy chúng thật ám ảnh khi nhìn vào. Và chợt nhận ra cảm giác này thật khác biết bao so với lúc thoải mái khi được ở bên trong ngôi nhà của Travis và Jason trong DimensionQuest.
Vâng, phải, bọn em tạo ra một ngôi nhà thật tuyệt ở Aetheria vì nơi bọn em sống, ý em là trong thế giới thực, không được đẹp cho lắm, chị biết đấy…
Mẹ cô bé biến mất. Một lúc sau trở lại cùng Caitlin, mặc quần jean và một cái áo màu vỏ chanh dưới chiếc áo len màu trắng bó sát người.
“Chào chị,” cô nói không mấy thoải mái.
“Chào em, Caitlin. Em cảm thấy thế nào?”
“Ổn thôi ạ.”
“Hy vọng em có thể dành cho chị một vài phút. Chị có thêm vài câu nữa muốn hỏi.”
“Em đoán là được ạ.”
“Chúng ta có thể ngồi xuống chỗ nào nói chuyện chứ?”
“Hãy vào phòng tắm nắng,” bà Gardner nói.
Họ đi qua bên một phòng làm việc. Dance thấy một tấm bằng của Đại học California treo trên tường. Bằng y khoa. Của bố Caitlin.
Bà chủ nhà và cô con gái ngồi xuống trường kỷ, còn Dance chọn một chiếc ghế lưng thẳng. Cô nhích ghế lại gần hơn và nói, “Chị muốn cập nhật tình hình cho em biết. Lại có thêm một người nữa bị giết hôm nay. Em đã nghe tin chưa?”
“Ôi không,” mẹ Caitlin lẩm bẩm.
Caitlin không nói gì. Chỉ nhắm mắt lại. Khuôn mặt cô, viền quanh là những lọn tóc vàng mềm mại, dường như có vẻ tái đi.
“Quả thực,” bà mẹ thì thầm đầy tức giận, “mẹ chẳng bao giờ hiểu nổi làm thế nào con lại có thể đi chơi cùng một đứa như thế.”
“Mẹ,” Caitlin than vãn, “ý mẹ nói ‘đi chơi’ là thế nào? Chúa ơi, con chưa bao giờ đi chơi với Travis. Và không bao giờ có thể. Với một anh chàng như cậu ta ư?”
“Mẹ chỉ muốn nói cậu ta rõ ràng rất nguy hiểm.”
“Caitlin,” Dance chen vào. “Bọn chị thực sự rất muốn tìm ra cậu ấy. Song đến bây giờ vẫn chưa gặp chút may mắn nào. Chị muốn biết rõ hơn về cậu ấy từ bạn bè, nhưng…”
Bà mẹ lại lên tiếng: “Những đứa thanh niên ở Columbine đó.”
“Bà Gardner, làm ơn.”
Bà chủ nhà ném ra một cái nhìn bực bội, song vẫn chịu im lặng.
“Em đã kể với chị tất cả những gì có thể nghĩ được hôm trước rồi.”
“Chỉ thêm vài câu hỏi nữa thôi. Sẽ không lâu đâu,” cô kéo ghế lại gần hơn nữa và lấy ra một cuốn sổ ghi chép. Dance mở sổ, cẩn thận lật giở qua từng trang, dừng lại một hay hai lần.
Caitlin ngồi im không nhúc nhích trong lúc chăm chăm vào cuốn sổ.
Dance mỉm cười, nhìn thẳng vào đôi mắt cô bé. “Bây giờ, Caitlin, hãy nhớ lại buổi tối diễn ra bữa tiệc.”
“Vâng ạ.”
“Có một chuyện rất đáng quan tâm. Chị đã thẩm vấn Travis trước khi cậu ấy bỏ trốn. Chị đã ghi lại một số chi tiết,” cô ra dấu về phía cuốn sổ đặt trong lòng mình.
“Thật vậy sao? Chị đã nói chuyện với cậu ấy?”
“Đúng thế. Chị cũng không để ý lắm tới việc đó cho tới khi đã trao đổi với em và một số người khác. Nhưng bây giờ chị muốn ghép nối lại một số manh mối liên quan tới nơi ẩn náu của cậu ta.”
“Liệu việc đó có thể khó khăn tới mức nào…” mẹ Caitlin lại lên tiếng, như thể không tài nào dừng được. Nhưng bà ta lập tức im bặt trước ánh mắt nghiêm khắc của Dance.
Nữ đặc vụ tiếp tục, “Nào, em và Travis đã nói chuyện ít nhiều, phải vậy không? Vào tối hôm đó.”
“Cũng không hẳn.”
Dance hơi cau mày và lật giở qua các trang ghi chép của cô.
Cô bé nói tiếp, “À, ngoại trừ khi bọn em chuẩn bị ra về. Ý em là trong suốt buổi tiệc cậu ấy chỉ đứng một mình.”
Dance nói và gõ lên cuốn sổ. “Nhưng bọn em đã nói chuyện trên đường về.”
“À vâng, cũng có nói chuyện ít nhiều. Em cũng không nhớ lắm. Tất cả đều trở nên lờ mờ với vụ tai nạn và những gì xảy ra sau đó.”
“Chị tin chắc là vậy. Nhưng chị sẽ đọc cho em nghe vài câu và muốn em cung cấp thêm các chi tiết. Hãy nói cho chị biết nếu có điều gì làm em nhớ ra, những lời Travis từng nói trong lúc lái xe về nhà, trước khi xảy ra tai nạn.”
“Em đoán là được.”
Dance nhìn vào cuốn sổ ghi chép của cô. “Được rồi, đây là câu đầu tiên: ‘Ngôi nhà rất tuyệt nhưng đoạn đường chạy xe làm tôi thấy sợ’.” Cô ngước mắt lên. “Chị từng nghĩ có thể câu này có nghĩa là Travis sợ độ cao.”
“Vâng, đó là những gì cậu ấy đã nói. Con đường chạy xe nằm trên triền đồi này. Tất cả bọn em đều nói về nó. Travis bảo cậu ấy luôn có cảm giác sợ bị rơi. Cậu ấy nhìn xuống và nói tại sao người ta không dựng thanh chắn bên rìa đường.”
“Tốt. Rất hữu ích,” thêm một nụ cười nữa. Caitlin cười đáp lại. Dance quay về với các ghi chép. “Thế còn câu này? ‘Tôi nghĩ những chiếc thuyền tuyệt nhất. Tôi vẫn luôn muốn có một cái’.”
“Câu đó ư? Vâng. Bọn em đã nói về Fisherman’s Wharf. Travis thực sự cho rằng sẽ rất tuyệt nếu đi thuyền tới Santa Cruz,” cô hướng mắt nhìn đi nơi khác. “Em nghĩ cậu ấy muốn rủ em đi cùng mình, nhưng lại quá rụt rè.”
Dance mỉm cười. “Vậy rất có thể cậu ấy đang lẩn trốn trên một con thuyền ở đâu đó.”
“Vâng, có thể lắm. Em nhớ cậu ấy từng nói gì đó về chuyện cuộc sống sẽ thật êm đềm khi nhổ neo ra khơi trên một con thuyền.”
“Tốt… Đây là một câu khác nữa. ‘Bạn có nhiều bạn hơn tôi. Tôi chỉ có một hay hai người bạn có thể chơi cùng’.”
“Vâng, em nhớ cậu ấy đã nói thế. Em cảm thấy ái ngại cho cậu ấy vì không có nhiều bạn bè. Travis đã nói về chuyện này một hồi khá lâu.”
“Cậu ấy có nhắc tới cái tên nào không? Ai đó cậu ấy có thể ở cùng? Hãy nghĩ xem. Việc này rất quan trọng.”
Cô gái vị thành niên liếc mắt nhìn sang hướng khác, hai bàn tay nắm lên đầu gối. Rồi thở dài. “Không ạ.”
“Được rồi, Caitlin.”
“Em xin lỗi,” một cái bĩu môi thoáng qua.
Dance tiếp tục duy trì nụ cười trên khuôn mặt. Cô đang tập trung sự cứng rắn cho bản thân để chuẩn bị cho những điều sắp đến. Việc này sẽ khó khăn - cho Caitlin, cho bà mẹ, và cho cả Dance. Song không còn lựa chọn nào khác.
Dance cúi người ra trước. “Caitlin, em đang không thành thật với chị.”
Cô bé chớp mắt. “Cái gì?”
Virginia Gardner lẩm bẩm, “Cô không thể nói thế với con gái tôi.”
“Travis không hề nói với tôi những câu vừa rồi,” Dance nói, giọng hoàn toàn bình thản. “Tôi đã bịa ra chúng.”
“Cô nói dối!”
Không, cô không hề nói dối, về mặt lý thuyết. Cô đã cân nhắc rất cẩn thận từng từ trong câu chữ của mình, cô chưa hề bảo những lời đó thực sự là của Travis Brigham.
Cô bé trở nên nhợt nhạt.
Bà mẹ cằn nhằn, “Vậy nó là cái gì, một thứ bẫy chăng?”
Phải, chính xác là thế đấy. Dance có một giả thiết và cần xác minh xem nó đúng hay sai. Đây là chuyện can hệ tới tính mạng con người.
Cô tảng lờ bà mẹ và tiếp tục đối thoại với Caitlin, “Nhưng em làm bộ như thể Travis thực sự đã nói những điều đó trên xe.”
“Em… em chỉ đang cố gắng giúp đỡ. Em cảm thấy thật tệ khi không biết gì hơn.”
“Không, Caitlin. Em nghĩ rất có thể mình đã thực sự nói chuyện với cậu ấy về những điều đó trên xe. Nhưng em không nhớ được vì lúc ấy bản thân không còn tỉnh táo nữa.”
“Không!”
“Tôi sắp phải yêu cầu cô phải rời khỏi đây ngay lập tức,” bà mẹ buột miệng.
“Tôi vẫn chưa xong đâu,” Dance gằn giọng, làm Virginia Gardner im bặt.
Cô đánh giá: Là một người theo học các môn khoa học - cộng thêm những kỹ năng để sống còn trong ngôi nhà này - Caitlin thuộc tuýp suy nghĩ và nhận thức; theo chỉ số Myers-Briggs. Dance nhận thấy cô bé có nhiều khả năng là người hướng nội hơn hướng ngoại. Và, lúc này cô bé đang là một kẻ nói dối theo “kiểu thích nghi” cho dù đặc tính đó sẽ có những dao động.
Nói dối vì sinh tồn của bản thân.
Nếu còn nhiều thời gian hơn, có lẽ Dance đã tìm cách khai thác sự thật từ tốn và triệt để hơn. Nhưng với kết quả phân loại theo Myers-Briggs cùng tính cách nói dối “kiểu thích nghi” của Caitlin, Dance nghĩ cô nên thúc ép thay vì mềm mỏng như cách đã sử dụng với Tammy Foster.
“Em đã uống say tại bữa tiệc.”
“Em…”
“Caitlin, nhiều người đã thấy em.”
“Em có uống chút ít, tất nhiên rồi.”
“Trước khi tới đây, chị đã nói chuyện với vài học sinh cũng tham gia bữa tiệc. Các bạn đó nói em, Vanessa và Trish đã uống gần hết cả chai[1] tequila sau khi em nhìn thấy Mike cặp kè với Brianna.”
[1. Nguyên văn là “a fifth”, thể tích tương đương 750 ml.]
“À... Được rồi, thế thì sao?”
“Con mới mười bảy tuổi,” bà mẹ gắt lên, “là thế đấy!”
Dance bình tĩnh nói, “Chị đã gọi điện tới cơ quan thực hiện việc tái hiện vụ tai nạn. Họ sẽ kiểm tra xe của em trong bãi tạm giữ của cảnh sát. Họ sẽ tiến hành đo đạc những thông số như vị trí điều chỉnh ghế ngồi và gương chiếu hậu. Sẽ biết ngay chiều cao của người lái xe.”
Cô bé hoàn toàn bất động, cho dù quai hàm run lẩy bẩy.
“Caitlin, đã đến lúc cần nói sự thật. Rất nhiều thứ phụ thuộc vào điều đó. Đang có mạng sống của nhiều người khác bị đe dọa.”
“Sự thật nào kia?” bà mẹ thì thầm.
Dance tiếp tục nhìn thẳng vào cô. “Caitlin đã lái xe tối hôm đó. Không phải Travis.”
“Không!” Virginia Gardner rên lên.
“Không phải thế chứ, Caitlin?”
Cô bé vị thành niên không nói lời nào trong cả một phút rồi gục đầu xuống, ngực phập phồng. Dance đọc được nỗi đau và cảm giác thất bại trên từng cử chỉ cô bé. Thông điệp bằng ngôn ngữ cơ thể của Caitlin là: Đúng thế.
Giọng vỡ ra ngắt quãng, Caitlin nói, “Mike ra về với con nhỏ lẳng lơ đó bám dính lấy, một bàn tay nó đặt lên đằng sau quần jean của cậu ấy! Em thừa hiểu bọn họ quay về nhà cậu ta để làm tình với nhau. Em định sẽ lái xe tới đó… Em định sẽ…”
“Được rồi,” bà mẹ ra lệnh, “đủ rồi đấy.”
“Mẹ im đi!” cô con gái gắt lên với bà rồi bắt đầu òa khóc. Cô bé quay sang Dance. “Vâng, em đã lái xe!” cảm giác tội lỗi cuối cùng cũng bùng nổ bên trong cô.
Dance tiếp tục, “Sau khi tai nạn xảy ra, Travis đã chuyển em sang ghế bên, còn cậu ấy ngồi vào ghế lái xe. Cậu ấy làm ra vẻ chính mình đã điều khiển. Travis làm thế để cứu em.”
Cô nhớ lại lần thẩm vấn Travis.
Em chẳng làm gì sai cả!
Câu ấy đã được Dance ghi nhận là nói dối. Song cô đã liên kết điều đó với vụ tấn công Tammy; thực ra, cậu thiếu niên đã sai khi nói dối về việc ai đã lái xe đêm hôm đó.
Dance nghĩ tới điều này khi cô quan sát ngôi nhà của Travis - Medicus - và gia đình của cậu tại Aetheria. Việc cậu ta dành gần như toàn bộ quỹ thời gian có thể để vào DimensionQuest trong vai trò một bác sĩ chữa trị cứu sống người khác, chứ không phải một sát thủ như Stryker, làm cô bắt đầu nghi ngờ về xu hướng bạo lực của cậu thiếu niên. Và khi cô biết nhân vật của cậu ta đã sẵn sàng hy sinh tính mạng vì nữ hoàng Tiên, cô chợt hiểu ra rất có thể Travis đã làm điều tương tự trong thế giới thực - gánh lấy trách nhiệm về vụ tai nạn để người cậu ta ngưỡng mộ từ xa không phải vào tù.
Caitlin, trong lúc nước mắt ứa ra thành dòng từ đôi mắt nhắm nghiền, đổ gục người xuống trường kỷ, toàn cơ thể toát ra vẻ căng thẳng. “Em đã mất tự chủ. Bọn em uống say, và em muốn đi tìm Mike, nói vào mặt cậu ta rằng cậu ta là đồ tồi. Tris và Vanessa còn say hơn cả em, vậy là em phải lái xe, nhưng Travis đã theo ra ngoài và cố gắng ngăn em lại. Cậu ấy cố giành lấy chìa khóa. Nhưng em không chịu. Lúc đó em như hóa điên vậy. Tris và Vanessa ngồi ở băng ghế sau, còn Travis lao vào ngồi xuống ghế đằng trước và cậu ấy cứ nói mãi, kiểu như, ‘Dừng lại đi, Caitlin, thôi nào, cậu không thể lái được’. Nhưng em đã hành động như một kẻ tồi tệ ngu ngốc. Em cứ thế lái xe lao đi, mặc kệ cậu ấy. Thế rồi, em không biết chuyện gì xảy đến nữa, bọn em lao ra khỏi đường,” giọng nói lặng dần, thái độ của cô bé là một trong những tâm trạng đau khổ và tuyệt vọng nhất Kathryn Dance từng tận mắt chứng kiến, trong khi cô bé thì thầm. “Và em đã giết chết các bạn của mình.”
Mẹ Caitlin, khuôn mặt trắng bệch kinh hoàng, rụt rè nhích người tới trước. Bà đưa cánh tay ôm quanh vai con gái. Cô bé cứng người lại trong giây lát rồi buông xuôi, nức nở úp mặt lên ngực mẹ mình.
Sau vài phút, bà mẹ, lúc này cũng đang khóc, đưa mắt nhìn Dance.
“Chuyện gì sẽ xảy ra.”
“Ông bà nên tìm một luật sư cho Caitlin. Sau đó gọi điện ngay cho cảnh sát. Con bé nên tự mình đầu thú. Càng sớm càng tốt.”
Caitlin gạt nước mắt. “Em cảm thấy thật kinh khủng khi phải nói dối. Em đã định sẽ nói gì đó. Thực sự là thế. Nhưng rồi người ta bắt đầu tấn công Travis - với tất cả những thứ họ đã viết - và em biết nếu mình nói ra sự thật họ sẽ công kích em,” cô bé cúi mặt xuống. “Em không thể làm được điều đó. Tất cả những gì người ta nói về em... Chúng sẽ mãi mãi nằm trên trang của họ.”
Lo lắng về hình ảnh của bản thân còn hơn cả ăn năn về cái chết của bạn bè.
Nhưng Dance không có mặt ở đây để xưng tội cho cô bé vị thành niên. Tất cả những gì cô cần là bằng chứng xác nhận cho giả thiết của mình về việc Travis đã nhận tội thay Caitlin. Cô đứng dậy rời khỏi hai mẹ con họ, sau khi nói xong lời chào ngắn gọn nhất.
Ra tới bên ngoài, vừa chạy về phía xe, cô vừa bấm nút quay số nhanh gọi Michael O’Neil.
Anh trả lời sau lần đổ chuông thứ hai. Ơn Chúa vì vụ án kia vẫn không khiến anh nằm hoàn toàn khỏi vòng liên lạc.
“Chào,” người thanh tra có vẻ mệt mỏi.
“Michael.”
“Có gì không ổn vậy?” anh lập tức trở nên cảnh giác; có vẻ như chỉ riêng giọng nói của cô cũng đã bộc lộ khá nhiều.
“Tôi biết anh rất bận, nhưng liệu tôi có thể ghé qua một lát được không? Tôi cần thảo luận. Tôi vừa phát hiện ra một điều.”
“Tất nhiên. Gì vậy?”
“Travis Brigham không phải là Tên sát nhân với cây thập tự ven đường.”
~*~
Dance và O’Neil đang ngồi trong phòng làm việc của anh tại Sở Cảnh sát hạt Monterey, tọa lạc ở Salinas.
Các khung cửa sổ nhìn sang phía tòa án, trước cửa tòa nhà là hai tá người biểu tình của Ưu tiên cuộc sống, cùng ông mục sư Fisk với vùng da cổ nhăn nheo. Họ dường như phát chán với việc đứng phản đối trước ngôi nhà trống rỗng của Stuart và Edie Dance nên giờ đây đã chuyển sang nơi cho phép họ có nhiều cơ hội được quảng bá hơn. Fisk đang nói gì đó với người đồng sự cô đã trông thấy lúc trước: Tay vệ sĩ tóc đỏ vạm vỡ.
Dance rời mắt khỏi cửa sổ, tới bên O’Neil ở chỗ cái bàn họp cập kênh của anh. Trên bàn chất đầy những chồng tài liệu ngăn nắp. Cô thầm tự hỏi những tài liệu nào trong số đó liên quan tới vụ chiếc container từ Indonesia tới. O’Neil đu đưa tới lui trên hai chân sau của cái ghế gỗ. “Nào, hãy kể cho tôi biết đi.”
Dance hối hả kể lại những tình huống đã dẫn cuộc điều tra tới Jason, rồi sau đó tới trò chơi DimensionQuest và cuối cùng là Caitlin Gardner cùng lời thú nhận rằng Travis đã gánh trách nhiệm thay cho cô bé.
“Vì si tình chắc?” người thanh tra hỏi.
Nhưng Dance nói, “Một phần chắc là vì thế. Nhưng còn một nguyên nhân nữa. Cô bé muốn vào học trường y. Điều đó quan trọng với Travis.”
“Trường y?”
“Y học, chữa trị. Trong trò cậu ta chơi, DimensionQuest, Travis là một người chữa trị nổi tiếng. Tôi nghĩ một lý do để cậu ta che chở cho cô bé là vì thế. Nhân vật của cậu ta là Medicus. Một bác sĩ. Cậu ta cảm thấy một mối liên hệ với Caitlin. ”
“Cô không nghĩ suy luận như thế có phần quá xa hay sao? Nói cho cùng, đó chỉ là một trò chơi.”
“Không, Michael, nó còn hơn cả một trò chơi. Thế giới thực và thế giới ảo đang ngày càng xích lại gần nhau hơn, và những người như Travis sống trong cả hai thế giới này. Nếu cậu ấy là một người chữa trị được kính trọng trong DimensionQuest, cậu ta sẽ không trở thành một tên sát nhân điên cuồng trong thế giới thực.”
“Vậy cậu ta nhận trách nhiệm thay Caitlin trong vụ tai nạn, và bất chấp những thị phi người ta bịa đặt trên blog. Điều cuối cùng cậu ta muốn trên đời là thu hút sự chú ý dành cho mình bằng cách tấn công ai đó.”
“Chính xác.”
“Nhưng Kelley… trước khi ngất đi, đã nói với nhân viên y tế chính Travis là kẻ đã tấn công cô ấy.”
Dance lắc đầu. “Tôi không chắc con bé thực sự nhìn thấy cậu ta. Nó chỉ suy đoán rằng đó là Travis, có thể vì mình đã đăng bài về cậu ta và chiếc mặt nạ ở bên ngoài cửa sổ phòng xuất phát từ trò chơi DimensionQuest. Cả những tin đồn rằng cậu ta là kẻ đứng sau các cuộc tấn công. Song tôi nghĩ tên sát nhân thực sự có đeo mặt nạ hoặc tấn công cô ta từ phía sau.”
“Thế cô nghĩ sao về những bằng chứng vật chất? Là sắp đặt chăng?”
“Đúng vậy. Rất dễ đọc được trên mạng về Travis, theo dõi cậu ta, tìm hiểu về công việc của cậu ta tại cửa hàng bánh, chiếc xe đạp, cũng như việc cậu thiếu niên thường xuyên chơi DQ. Tên sát nhân có lẽ đã chế tạo ra một cái mặt nạ, ăn cắp súng từ mớ đồ của Bob Brigham, bỏ lại bằng chứng để dàn cảnh tại cửa hàng bánh và đánh cắp con dao khi các nhân viên khác không để ý. À, và còn một chuyện nữa: Về món kẹo M&M? Những mảnh giấy gói tại hiện trường?”
“Phải.”
“Chắc chắn là dàn dựng. Travis không ăn sô cô la. Cậu ấy mua gói kẹo cho em trai, lo lắng về bệnh trứng cá của bản thân. Và có cả những cuốn sách viết về các thực phẩm cần tránh trong phòng mình. Tên sát nhân thực sự không biết những điều trên. Chắc chắn hắn từng thấy Travis mua M&M ở nơi nào đó, và cho rằng thứ ấy là món ưa thích của cậu thiếu niên, vậy là hắn bỏ lại ít giấy gói kẹo tại hiện trường.”
“Thế còn những mẫu sợi trong áo nỉ?”
“Có một bài đăng trên Bản tin Chilton về việc gia đình Brigham quá nghèo nên không có tiền mua máy giặt và máy sấy khô. Trong đó nhắc tới tiệm giặt tự phục vụ nơi gia đình này lui tới. Tôi dám chắc thủ phạm đã đọc được và tìm ra vị trí tiệm.”
O’Neil gật đầu. “Và đánh cắp một chiếc áo nỉ có mũ trùm đầu khi mẹ cậu ta không có nhà hay không để ý.”
“Phải. Và còn có vài bức hình được đăng trên blog dưới tên Travis”
O’Neil chưa có dịp nhìn thấy và cô mô tả lại ngắn gọn về chúng, bỏ qua chi tiết bức vẽ cuối cùng có phần giống với cô.
Dance nói tiếp, “Chúng rất thô kệch, điều sẽ làm một người trưởng thành nghĩ đó là một hình do trẻ vị thành niên vẽ ra. Nhưng tôi đã nhìn qua vài bức chính tay Travis đã vẽ - về giải phẫu. Cậu ấy là một họa sĩ thực thụ. Ai đó khác đã tạo nên mấy bức hình nọ.”
“Điều đó giải thích tại sao không ai có thể tìm ra được kẻ sát nhân thực sự, bất chấp cuộc truy lùng. Hắn mặc áo có mũ trùm đầu để thực hiện các vụ tấn công, sau đó quăng cả áo lẫn xe đạp vào cốp xe hơi và lái rời khỏi đó như bất cứ ai khác. Chết tiệt, hắn hoàn toàn có thể đã ngoài năm mươi. Hoặc là phụ nữ, khi bây giờ suy nghĩ lại tất cả.”
“Chính xác.”
Người thanh tra im lặng một lúc. Những suy nghĩ của anh có vẻ đã tìm đến đúng đích nơi Dance chờ đợi. “Cậu ấy đã chết rồi, đúng không?” anh hỏi. “Travis ấy?”
Dance thở dài trước lời suy đoán nặng nề trùng khớp với giả thiết của mình. “Có thể lắm. Nhưng tôi hy vọng là chưa. Tôi muốn nghĩ cậu ấy chỉ đang bị giam giữ đâu đó.”
“Cậu thiếu niên tội nghiệp đã có mặt không đúng chỗ vào không đúng thời điểm,” O’Neil tiếp tục lắc lư hết ra trước lại ra sau. “Vậy thì để tìm ra thủ phạm thực sự, chúng ta cần hình dung ra đâu là nạn nhân được nhắm tới. Đó không phải là vài kẻ đã đăng bài công kích Travis; những trường hợp này chỉ là dàn dựng để đánh lạc hướng chúng ta.”
“Muốn biết giả thiết của tôi không?” Dance đề xuất.
O’Neil nhìn cô với một nụ cười dè dặt. “Cho dù thủ phạm là ai, thực tế hắn đang nhằm tới Chilton, đúng không?”
“Phải. Thủ phạm đang dàn dựng màn kịch của hắn, trước hết tìm tới những người chỉ trích Travis, sau đó là những đối tượng thân thiện với Chilton, và cuối cùng là chính ông chủ blog.”
“Ai đó không muốn bị điều tra.”
Dance trả lời, “Hoặc ai đó muốn trả thù vì một việc ông ta đã đăng lên trong quá khứ.”
“Được rồi, tất cả những gì chúng ta cần là tìm ra ai muốn giết James Chilton,” Michael O’Neil nói.
Dance bật cười chua chát. “Câu hỏi dễ dàng hơn là: Ai không muốn giết lão?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.