Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Chương 100: Tử Thần Động Thế 12





Từ nhỏ đến giờ, Thời Khinh Diên chưa bao giờ tức giận thế này.
Nàng ta sửng sốt khi bị linh lực trên đầu roi đột ngột kéo làm cho loạng choạng, giọng điệu lành lạnh hờ hững của thiếu nữ vang lên bên tai càng khiến nàng ta càng kinh ngạc thất thần hơn.
—— Ở Thời gia, trên núi xanh ẩn thế, chưa từng có ai dám nói năng như thế này với nàng ta, đã vậy còn là một thiếu nữ xa lạ cùng thế hệ nữa?
“Ngươi, bảo, ta, xin lỗi?”
Đến khi tỉnh táo lại, Thời Khinh Diên ngẩng đầu lên, đuôi mắt đỏ hoe hung ác, nàng ta trừng mắt như sắp ăn thịt hai người đối diện: “Hai người các ngươi là thứ gì, thế mà dám bảo ta xin lỗi trên địa bàn của Thời gia?”
“Ngươi làm sai thì nên xin lỗi, điều này không liên quan gì đến thân phận.”
Thời Lưu giơ tay lên, đầu roi kéo căng trong lòng bàn tay nàng, nó run rẩy sợ sệt.
Giọng điệu của nàng vẫn bình tĩnh như lúc đầu: “Ngươi không xin lỗi à?”
“—— Nằm mơ giữa ban ngày!” Thời Khinh Diên nghiến răng, “Dám ở Thời gia, dám ở trước mặt ta mà ăn nói bậy bạ, hôm nay ta sẽ bắt các ngươi quỳ xuống nhận lỗi!”
“Được thôi.”
Thiếu nữ cụp mắt xuống, không nói lời thừa thãi nữa.
Cùng lúc đó, nàng đột nhiên buông đầu roi căng chặt trong lòng bàn tay ra, đồng thời, với tư thế đang kéo lại của Thời Khinh Diên, âm thanh xé gió vang lên, quật ngược về phía Thời Khinh Diên.
Sắc mặt của Thời Khinh Diên biến đổi, khi thấy roi dài cắn chủ quật ngược về đằng sau, nàng ta vội vàng lùi lại, nghiêng người, bối rối dùng linh lực hóa giải.
Ngay khi uy thế của roi vừa dừng lại, Thời Khinh Diên chưa kịp thở phào thì bên tai lập tức vang lên một âm sắc bén nhọn và rõ ràng.
Nàng ta hốt hoảng nhìn lên, trông thấy đằng sau bóng roi tán loạn là một tia hàn mang xanh biếc xé gió lao thẳng đến trước mặt nàng ta.
“!”
Sắc mặt của Thời Khinh Diên tái nhợt, vừa rồi bị một roi ép lùi lại, lúc này đây sau lưng nàng ta chính là kết giới lôi đài nên không thể nào lùi lại được nữa.
Trong khoảnh khắc nguy cấp, nàng ta không bận tâm đến hình tượng nữa mà lăn lộn né tránh ——
“Ầm ——”
Thời Khinh Diên còn chưa kịp đứng lên, trong thức hải chợt vang lên nổ vang nặng nề, tựa như núi lở biển nghiêng, uy áp đáng sợ không gì sánh nổi đè xuống đỉnh đầu.
—— Thiếu nữ phía đối diện đã sớm dự đoán được phản ứng của nàng ta.
Nàng ta đã không còn chỗ để né tránh kiếm này.
Thời Khinh Diên nghiến răng, ngửa đầu lên, trong con ngươi run rẩy của nàng ta là một hư ảnh cự kiếm đang giáng xuống từ trời cao.
Rõ ràng chỉ là hư ảnh nhưng dường như nếu kiếm này giáng xuống, nó sẽ chém đứt tất cả đường sống của nàng ta.
Chút huyết sắc cuối cùng rút khỏi gương mặt bàng hoàng của Thời Khinh Diên.
Vấn Thiên Kiếm xuất hiện.
Ngay từ đầu đã không cho phép nàng ta trốn.
“——!”
Cùng với phản ứng rùng mình khó kìm nén được của Thời Khinh Diên trên lôi đài, con cháu Thời gia tụ tập bên ngoài Diễn Võ Trường cũng trông thấy hư ảnh thanh cự kiếm kia, cuối cùng cũng có người hoảng hốt hô lên: “Vấn Thiên Kiếm! Cô ấy thật sự là Phong Thập Lục!”
Mũi của cự kiếm mang theo khí thế sát diệt, lơ lửng trên đỉnh đầu của Thời Khinh Diên.
Thời Lưu nhìn Thời Khinh Diên mặt mũi tái nhợt quỳ trên mặt đất, hờ hững nói: “Xin lỗi.”
“——”
Vì hoảng sợ, gương mặt xinh đẹp của Thời Khinh Diên có hơi vặn vẹo.
Nàng ta run rẩy cúi đầu, lời cầu xin tha thứ quanh quẩn bên môi, rồi bị nàng ta nuốt xuống, hai mắt đỏ hoe trừng mắt nhìn thiếu nữ từ đầu tới cuối không hề xem nàng ta ra gì:
“Ta sẽ không bao giờ xin lỗi các ngươi! Ngươi có giỏi thì giết ta đi!”
Trong đôi mắt hờ hừng trong veo như lưu ly của Thời Lưu thoáng qua một chút bất ngờ.
Nàng không ngờ rằng đường tỷ Thời Khinh Diên vì từ nhỏ được nuông chiều nên có tính cách ngang ngược này, không ngờ lại có máu liều không sợ chết như thế.
Chỉ là Thời Lưu cũng thật sự không hề có ý định giết Thời Khinh Diên, không phải vì nàng không dám, mà là vì trong nhận thức của nàng, mặc dù Thời Khinh Diên xấu xa, nhưng tội không đáng chết.
Vấn Thiên Kiếm xuất, không nhất thiết phải giết người.

Tính cả mối thù quất roi trong thạch lao ở U Minh ngày ấy, khiến nàng ta bị trọng thương là đủ rồi.
Nghĩ như thế, Thời Lưu thản nhiên nhắm mắt lại, hư ảnh cự kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu của Thời Khinh Diên đột nhiên giáng xuống ——
Bên ngoài Diễn Võ Trường vang lên nhiều tiếng kêu kinh hãi.
Ngay trong nhịp thở tiếp theo, kết giới lôi đài chợt vỡ nát.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trên lôi đài.
Hư ảnh cự kiếm suýt rơi xuống người Thời Khinh Diên bị đối phương chặn lại bằng một tay, tay áo bào màu đen tung bay phần phật.
“...!Cha!”
Thời Khinh Diên gần như nhắm mắt chờ chết bất chợt thoát khỏi nguy hiểm, nàng ta sợ đến mức nước mắt giàn giụa, nhào tới ôm chân Thời Tư Dũng vừa xuất hiện: “Ngài phải phân xử cho con! Kẻ điên này muốn giết con!”
“......”
Người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện giữa lôi đài, đối với Thời Lưu không hề xa lạ gì.
Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Thời Tư Dũng, trong mắt dần dấy lên tinh thần chiến đấu.
Sau đó, hư ảnh cự kiếm hơi thay đổi, tiếp tục đâm xuống, va chạm với chưởng của Thời Tư Dũng, ma sát với không khí tạo ra tiếng răng rắc.
Thời Tư Dũng vừa bất ngờ vừa nghiêm túc nhìn kiếm ảnh có thể gây áp lực với ông ta, một lát sau, cuối cùng ông ta cũng cảm thấy mình khó có thể chống đỡ bằng một tay, tay phải đang giơ lên buông xuống, tiếp đó thanh trường kiếm vút xuống, chém đứt ống tay áo.
“Xoẹt!”
Trong không khí vang lên tiếng va chạm của kiếm khí vô hình, chói tai ầm ĩ, khiến các đệ tử tu vi thấp bên ngoài Diễn Võ Trường đều khó chịu.
Sau vài nhịp thở, va chạm kiếm khí rốt cuộc cũng kết thúc.
Hư ảnh cự kiếm trên không cuối cùng cũng biến mất.
Có lẽ Thời Khinh Diên bị một kiếm kia dọa sợ, sau khi hoàn hồn nàng ta không bận tâm đến mặt mũi mà khóc lóc đến khàn cả giọng: “Cha! Bọn nó bắt nạt con, cha đòi lại công bằng cho con đi!”
“Mất mặt!” Sắc mặt của Thời Tư Dũng trầm xuống, phất tay áo đẩy Thời Khinh Diên sang một bên.
Sau đó người đàn ông trung niên xoay người lại, trước ánh mắt không thể tin nổi của Thời Khinh Diên, ông ta hất tay áo, thoáng làm lễ với thiếu nữ đứng đối diện trên lôi đài.
“Tiểu nữ Khinh Diên khiếm nhã không lễ phép, nếu mạo phạm đến Phong sư điệt, ta thay mặt nó xin lỗi hai vị.”
“...!Cha?!”
“Im miệng!”
Thời Tư Dũng cáu kỉnh quay đầu lại.
Thời Khinh Diên sợ đến mức rụt người lại, gương mặt vừa có vài phần huyết sắc chợt tái nhợt.
Thời Lưu cũng hơi ngạc nhiên.
Nhưng khi ngẫm lại, mấy năm nay Thời Tư Dũng luôn thay mặt gia chủ Thời Đỉnh Thiên, là chủ sự duy trì mối quan hệ với các tiên môn thế gia.
Ngoài mặt tốt bụng nhưng trong lòng hiểm độc là cụm từ thích hợp nhất để hình dung về ông ta, phản ứng co được duỗi được này khiến ông ta trông như người hiểu lý lẽ.
Xin lỗi là được rồi, Thời Lưu cũng không phải người thích xé chuyện bé ra to.
Thiếu nữ quay đầu lại, nhìn về phía Tuyết Vãn đang mặc đồ đạo sĩ đứng sau lưng, như đang hỏi ý.
Ánh mắt kia như đang hỏi “Như vậy được không”.
Tuyết Vãn cũng bừng tỉnh sau trận đánh vừa rồi, nàng ấy gật đầu, nói nhỏ: “Đừng so đo với nàng ta.
Đại tiểu thư này nghĩ ta lừa gạt tình cảm của nàng ta, nên mau chóng giải quyết lẹ lẹ đi, lỡ như nàng ta mãi dây dưa thì ta có khác gì vừa thoát khỏi hang hổ lại chui vào ổ sói đâu.”
Khóe môi của Thời Lưu khẽ cong lên, sau đó nhanh chóng hạ xuống.
Thiếu nữ đứng thẳng, sau đó khẽ cúi đầu với Thời Tư Dũng.
Không đợi đối phương nói chuyện, nàng dẫn Tuyết Vãn xuống lôi đài đã được phá kết giới.
Đoán chừng hôm nay sẽ không có ai dám tỷ thí với nàng, Thời Lưu không ở lại nữa mà dẫn Tuyết Vãn rời khỏi đây.

Phía sau hai người.
Trên lôi đài, Thời Khinh Diên mặt đầy nước mắt căm hờn thu hồi ánh mắt, nàng ta còn định nói gì đó nhưng lại bị chặn lại bởi ánh mắt quở trách của Thời Tư Dũng.
Thời Tư Dũng bước tới, kéo lấy cánh tay của con gái, hơi nhúc nhích một chút, bóng dáng của hai cha con đã biến mất khỏi lôi đài.
Trên khán đài cách xa nơi đó.
Hai người trung niên đứng kề vai, cùng đứng trong một kết giới che giấu hơi thở.
Bọn họ nhìn về phía cổng của Diễn Võ Trường.
Mãi cho đến khi bóng dáng của Thời Lưu và Tuyết Vãn biến mất.
“Ngũ đệ,” Thời Đỉnh Thiên chắp tay sau lưng, đôi mắt nhìn về phía xa xăm, “Đệ thấy sao?”
“Sao là sao?” Người đứng bên cạnh Thời ĐỈnh Thiên là ngũ thúc Thời Lương Bái của Thời gia.
So với dáng người đứng thẳng tắp như thân tùng của Thời gia chủ, Thời Lương Bái trông có vẻ phóng khoáng và không trang nghiêm bằng.
Y không hề đặt cây dũa móng tay xuống: “Khinh Diên à? Nó ương ngạnh đâu phải ngày một ngày hai, đúng lúc có người trừng trị nó, như thế tốt lắm.”
Thời Đỉnh Thiên bất đắc dĩ với ngũ đệ này, ông không khỏi quay đầu lại: “Đệ biết ta không hỏi cái này mà.”
Thời Lương Bái mỉm cười, không hề ngước mắt lên: “Phong Thập Lục càng không cần đệ đánh giá, tiên môn khắp thiên hạ đều rõ mà? Nếu không nhờ tiên tài Huyền Môn, người thừa kế Vấn Thiên Kiếm này xuất hiện, đệ thấy, liên minh tiên môn cũng sẽ không sốt ruột tấn công Huyền Môn?”
“Ồ? Ta thì chưa bao giờ nghĩ như thế cả.”
“Vậy ngài nghĩ sao,” Thời Lương Bái dũa móng tay, mỉm cười một cách không tim không phổi, “Một Lận Thanh Hà, nhất kiếm định thiên hạ, áp đảo vô số tiên môn Phàm giới suốt mấy nghìn năm —— Trước kia thì không nói đến, dù Thời Ly và Yến Thu Bạch là thiên tài đi chăng nữa nhưng chung quy vẫn không thể sát phạt quyết đoán bằng ông ấy năm xưa, thực lực cá nhân tuy mạnh nhưng chung quy vẫn không phải người xuất chúng nhất, bọn nhỏ vẫn cần thêm thời gian để phát triển.”
Ánh mắt của Thời Đỉnh Thiên thay đổi: “Nhưng Phong Thập Lục thì khác.”
“Đúng thế, con bé đã kế thừa y bát của đệ nhất nhân Lận Thanh Hà, cũng là người vào Huyền Môn muộn nhất, tốc độ tu hành chỉ có thể dùng từ rợn cả người để hình dung.”
Rốt cuộc Thời Lương Bái cũng buông tay xuống, ngước mắt lên, ánh mắt sâu xa nhìn về phía bên ngoài Diễn Võ Trường, nơi thiếu nữ đã biến mất từ lâu.
“Một tiên tài đáng gờm như thế, có lẽ vài năm nữa sẽ trở thành Lận Thanh Hà thứ hai.
Tiên môn khắp thiên hạ bị Huyền Môn đàn áp suốt mấy nghìn năm, vất vả lắm bọn họ mới chờ đến khi Lận Thanh Hà chết nên sao có thể chấp nhận Phong Thập Lục được?”
“......Thì ra là thế.”
Thời Đỉnh Thiên buông tiếng thở dài, quay lại với vẻ mặt nặng trĩu.
Thời Lương Bái nói: “Đệ từng xem trận chiến giữa Phong Thập Lục và Thời Ly, hôm nay gặp lại, mới qua một tháng mà Vấn Thiên kiếm pháp của nó đã tiến bộ nhiều như thế —— Thiên phú kiếm pháp như thế thật sự rất đáng sợ, theo đệ thấy, tuyệt đối không thua kém gì Lận Thanh Hà.”
Thời Đỉnh Thiên chấn động: “Ý của đệ là nó có thể vượt qua Thời Ly.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng A Ly là kiếm cốt trời sinh!”
“Cũng vô ích thôi,” Thời Lương Bái mỉm cười, gõ vào thành lan can, quay đầu lại, “Bây giờ gia chủ nên vui mừng vì Huyền Môn tình nguyện chia cho chúng ta một bảo vật như thế.”
“......”
Thời Đỉnh Thiên vô thức siết chặt tay.
Hai huynh đệ bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, ông hiểu rõ ngũ đệ, y không phải ngũ thúc Thời gia bất cần không có chí tiến thủ như người ngoài nghĩ, tuy vẻ ngoài của Thời Lương Bái không đứng đắn, nhưng kiếm thuật thì lại siêu tuyệt, xét riêng về kiếm thuật thì y hoàn toàn xứng đáng là người giỏi nhất Thời gia, thậm chí còn vượt trội hơn hẳn người là gia chủ như ông.
Nếu không phải tính cách của Thời Lương Bái tản mạn, không thích can thiệp vào chuyện trong tộc, vị trí gia chủ này rơi vào tay của ai là chuyện rất khó nói.
Nói cách khác, nếu Thời Lương Bái đã nói thiên phú kiếm đạo của Thời Lưu vượt trội hơn Thời Ly, vậy nhất định không sai.
Ở phương diện nâng cao cảnh giới, Thời Ly đã không bằng Thời Lưu, nhưng bây giờ ngay cả kiếm cốt trời sinh cũng bị áp đảo……
Lẽ nào năm đó bọn họ cược sai rồi sao?
“Gia chủ?”
Thấy Thời Đỉnh Thiên không những không có chút mừng rỡ nào mà ngược lại còn tỏ vẻ nghiêm trọng, Thời Lương Bái cảm thấy rất khó hiểu: “Phong Thập Lục muốn vào Thời gia ta, nhận ngài là nghĩa phụ, con bé lại có thiên phú tuyệt đỉnh nữa, sao ngài có phản ứng như này vậy?”
“Ừm.”
Thời Đỉnh Thiên buông tiếng thở dài, nhìn Thời Lương Bái: “Đệ có biết Phong Thập Lục là ai không?”
“Còn có thể là ai nữa chứ? Đệ nhất tiên tài của Huyền Môn, đệ tử thân truyền của chưởng môn, người thừa kế duy nhất của Lận Thanh Hà.” Thời Lương Bái thản nhiên mỉm cười, “Với những danh hiệu này, nó là ai không quan trọng.”
“Nếu nó sinh ra vốn chính là người của Thời gia ta, tất nhiên quan trọng.”
“Sao lại là sinh ra……”
Thời Lương Bái mới nói một nửa, đột nhiên im bặt.
Một lát sau, y kinh ngạc quay đầu lại: “Thập Lục —— Chẳng lẽ là Thời Lưu?!”
Thời Đỉnh Thiên cụp mắt, không nói gì.
Thời Lương Bái quay lại, kinh ngạc lẩm bẩm: “Năm đó ở sau núi, con bé đột nhiên biến mất một cách bất thường, nhiều năm rồi không có tin tức gì, con bé thật sự còn sống à… Nhưng mấy năm nay con bé lớn lên ở đâu, sao lại trở thành như bây giờ? Con bé, tại sao con bé thà rằng vào Huyền Môn, dùng thân phận nghĩa nữ của Thời gia, cũng không chịu về nhà?”
Hai tay chắp sau lưng siết chặt thành quyền, giọng điệu của Thời Đỉnh Thiên trầm thấp: “Ta có thể nhận sai vì chuyện năm đó, cũng có thể chấp nhận nó nhập tộc, nhưng ta vẫn còn băn khoăn một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Thời Đỉnh Thiên cúi đầu xuống, ánh mắt lạnh lùng: “Đệ cảm thấy tại sao nó lại đến Thời gia?”

“Sao cô lại ở Thời gia thế?”
Trên đường trở về Tử Giang Các, Thời Lưu khó hiểu nhìn thanh niên đạo sĩ đi bên cạnh mình.
Chẳng biết Tuyết Vãn lấy điểm tâm từ đâu ra, sau khi hỏi Thời Lưu có muốn ăn không, nàng ấy tự cầm bánh gặm như sóc, nghe thế, nàng ấy ngẩng đầu lên, khóe miệng dính một chút vụng điểm tâm, ai oán thở dài: “Còn không phải tại tên chó chết Văn Thị Phi kia sao.”
“Hả?”
Ánh mắt của Thời Lưu khẽ động, nàng nghiêng mặt hỏi: “Sau khi Thiên Diễn Tông bị diệt, hai người đều đồng thời biết mất, hai người đi cùng nhau à?”
“Cùng nhau gì mà cùng nhau!”
Tuyết Vãn bực bội nhai điểm tâm: “Là tên chó chết đó bắt ta về Yêu Hoàng Điện, còn ——”
Đột nhiên im bặt.
Thời Lưu lặng lẽ chớp chớp mắt: “?”
Tuyết Vãn mím môi, tròng mắt đen nhánh xoay tít một vòng, sau đó xua tay như không có chuyện gì: “Thôi đi, bổn thánh nữ khoan dung rộng lượng, không so đo với con tiểu yêu bẩn thỉu đó, chúng ta đừng nhắc tới hắn nữa!”
“Ừm, nếu cô không muốn thì thôi vậy.”
Nói xong, Thời Lưu bước về phía trước vài bước, nàng chợt nhớ tới điều gì đó: “Nhưng mà, nếu như cô trốn thoát từ chỗ của hắn, vậy hắn có đến đây để bắt cô không??”
“Hắn dám hả?!”
Tuyết Vãn tức giận phủi vụn bánh trên tay xuống, vừa định mắng thêm hai câu, không biết nghĩ tới điều gì, khuôn mặt xinh đẹp bỗng suy sụp, ỉu xìu: “Hắn thật sự dám.”
Trong mắt của Thời Lưu thấp thoáng ý cười: “Cho nên cô mới trốn tới Thời gia à?”
“Nghe nói Huyền Môn đang loạn nên ta cũng không muốn đến làm phiền.
Còn Thiên Cơ Các, một, tông môn của ta không giỏi đấu pháp, không phòng bị được hắn, hai, ta lén trốn ra ngoài mà, nếu trở về như vậy thì xấu hổ chết mất.” Tuyết Vãn khẽ thở dài, “May mà có thể bói hai quẻ, xem như có tài nghệ bàng thân, cho nên ta đành đến Thời gia làm môn hạ thực khách mấy ngày.”
“Đừng sợ, ta bao che cho cô.”
“Ừm?”
Mắt của Tuyết Vãn thoáng sáng ngời: “Đúng vậy, tiểu tiên tử, ta thật sự không nhìn lầm cô mà —— Mới một thời gian không gặp, thế mà tu vi của cô đã là Thiên Cảnh đỉnh phong rồi, cừ ghê!”
“......”
Thời Lưu rất xấu hổ khi nhận được những lời khen như thế này, đồng thời cũng không giỏi nói mấy lời khước từ khách sáo khiêm tốn, thế là nàng hơi đỏ mặt, không nói gì mà chỉ nắm chặt Đoạn Tương Tư.
Trong khi trò chuyện, hai người đã bước vào ngoại viện Tử Giang Các, nơi ở tạm thời của Thời Lưu.
Vừa mới rẽ vào hành lang, Thời Lưu nhìn thấy hai cửa phòng hai bên trái phải của mình đồng loạt mở ra.
Gần hai người nhất là Viên Hồi vừa ló đầu vuông ra.
Cậu ta đang gấp gáp muốn ra khỏi phòng, thấy hai người Thời Lưu đi tới, cậu ta sửng sốt một chút, vội vàng dừng lại: “Sư tỷ? Nghe nói tỷ đánh nhau với Thời Khinh Diên ở Diễn Võ Trường hả?”
Thời Lưu suy nghĩ một chút, không có ý định giải thích nhiều: “Không sao cả.”
“Không phải, bây giờ đương nhiên là tỷ không sao rồi.” Viên Hồi hơi bất đắc dĩ, “Nhưng Thời Khinh Diên là người đanh đá chanh chua, tỷ chọc phải nàng ta, sau này tỷ không sống yên ở Thời gia đâu.”
Thời Lưu bình tĩnh đáp: “Vậy gặp một lần, đánh một lần.”
Viên Hồi: “......”

Viên Hồi: “?”
Đối với sự quyết đoán của sư tỷ nhà mình, Viên Hồi vừa kính nể vừa bất đắc dĩ, nhưng Thời Lưu đã quyết định nên cậu ta cũng không nói thêm gì nữa, trong lúc dời mắt, chợt cậu ta nhìn thấy thanh niên đạo sĩ bên cạnh Thời Lưu.
Vì trận roi vừa rồi, búi tóc đạo sĩ của Tuyết Vãn đã xõa xuống từ lâu, vài sợi tóc đen rủ xuống, không có kim liên hộ thể, không thể che giấu được vẻ diễm lệ của gương mặt thanh tú đẹp đẽ.
Viên Hồi nhìn tới mức hơi xuất thần, định thẹn thùng hỏi thăm.
Tuyết Vãn lặng lẽ ghé vào tai Thời Lưu: “Dòm đầu của sư đệ cô, chẳng lẽ hắn là khỉ mặt chó thành tinh hả?”
Thời Lưu ngỡ ngàng: “?”
Viên Hồi: “......”
May mà gần đây Viên Hồi tiến bộ không ít, nếu không, dựa theo tính cách trước kia, cậu ta nhất định sẽ mặt đỏ tía tai cãi lộn với Tuyết Vãn.
Nhưng bây giờ cậu ta vẫn rất tức giận, thế là gương mặt càng vuông vức hơn.
Thời Lưu hơi ngập ngừng: “Sư đệ, đây là một vị bằng hữu dưới núi của ta.
Nếu sư đệ không còn chuyện gì nữa thì ta và cô ấy sẽ về phòng đây.”
Viên Hồi nhẫn nhịn: “Sư tỷ yên tâm, không còn chuyện gì nữa đây, chỉ là đệ vừa nhận được kiếm tấn của Yến sư huynh, có lẽ tối nay huynh ấy và Thời Ly sư tỷ sẽ đến Thời gia.”
Thời Lưu ngừng lại, gật đầu: “Ừ.”
Viên Hồi thi lễ, hậm hực không thèm nhìn Tuyết Vãn, xoay người trở về phòng.
Cửa phòng bên này vừa đóng lại.
Đương nhiên Thời Lưu cũng trông thấy người đứng trước cửa phòng nàng.
Phong Nghiệp uể oải nghiêng người dựa vào cửa phòng của Thời Lưu, ánh mắt xa cách thờ ơ đảo qua Tuyết Vãn: “Sao nàng ta lại ở đây?”
“......”
Tuyết Vãn lặng lẽ, chậm rãi nhích từng bước, trốn sau lưng Thời Lưu.
Thấy thánh nữ nắm ống tay áo, nép gần sát vào người quả lựu nhỏ, trong đôi mắt đen kịt của ma thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Hắn xoay người định bỏ đi: “Thôi, không cần nói nữa.
Ta sai người đưa nàng ta đi.”
“!”
Đương nhiên, “người” trong miệng của Phong Nghiệp không phải ai khác mà chính là Yêu Hoàng.
Tuyết Vãn lập tức thấp thỏm, tư thế như sắp bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Thời Lưu thoáng nhíu mày: “Đừng mà.”
“......”
Dường như đang chờ câu này của nàng, bóng lưng của Phong Nghiệp chậm rãi dừng lại.
Hắn nghiêng mặt sang một bên: “Đừng cái gì.”
Thời Lưu vỗ nhẹ vào Tuyết Vãn, đi tới rồi dừng lại bên cạnh Phong Nghiệp: “Huynh đừng nói với Văn Thị Phi.”
Ma cụp mắt xuống, vừa lạnh nhạt vừa mê người: “Được thôi, mua chuộc ta đi.”
“?” Thời Lưu hơi bối rối, “Mua chuộc thế nào?”
“......”
Ma nở một nụ cười ác ý, nhưng nhanh chóng kìm lại: “Một nén nhang.”
“?”
Thời Lưu sửng sốt, sau đó chợt hiểu ý của hắn.
Tuyết Vãn đứng cách đó vài bước, tò mò hỏi: “Một nén nhang gì vậy?”
“——”
Thời Lưu đang nghẹn lời không muốn nói chuyện, thế nên nàng quay mặt đi, tình cờ thấy một bóng người.
Trên hành lang, một đệ tử chủ gia của Thời gia mặc quần áo đệ tử chính thức nhanh chóng đi tới, khi đi tới cách ba người không xa, người nọ dừng bước, sửa sang lại áo mũ, cung kính hành lễ ——
“Gia chủ có lệnh, ba ngày sau Thời gia đãi tiệc, mở tiệc chiêu đãi Huyền Môn và tân hữu của Thời gia, đồng thời tổ chức lễ nhập tộc của Phong sư tỷ.”
“Cùng lúc đó, tin tức về đại hôn cũng sẽ được truyền khắp thiên hạ.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.