Cậu Là Giấc Mộng Của Tôi

Chương 10:




Chẳng qua chỉ là một nụ hôn mà thôi.
—— lúc kết thúc, Lâm Úy đã tự nói với mình như vậy.
Nhưng rất rõ ràng, đầu óc của cậu, thân thể của cậu đều có chút trướng. Vào đêm xuân mát mẻ, cậu lại tuôn ra mồ hôi nhễ nhại, tóc mái dính ở trên mặt, đôi mắt yên lặng nhìn gương mặt của Thành Dữ gần trong gang tấc, miệng hé mở, thở hổn hển.
Bên ngoài mưa vẫn còn lất phất, cậu bạn bốn mắt vẫn còn khò khè ngủ say, mọi thứ vẫn giống như hai phút trước, như vậy bình thường, bình thường đến mức Lâm Úy có chút mông lung. Cơ thể cậu dường như không tự chủ được, hơi ngẩng đầu lên chạm đến môi của Thành Dữ, hai người áp ngực vào nhau, trái tim đang đập trong lồng ngực khó phân biệt được tim ai đang đập nhanh hơn.
Thành Dữ hơi cúi xuống, lấy tay che miệng của Lâm Úy
“Xuỵt ——” Hắn chớp mắt vài cái.
Cậu bạn bốn mắt đang ngủ ở bên cạnh trở mình, nói mơ gì đó nghe không rõ.
Lâm Úy động cũng không dám động, tất cả hơi nóng cậu thở ra đều phun vào lòng bàn tay của Thành Dữ, và những suy nghĩ khác nhau lướt nhanh trong tim cậu, nếu như bị phát hiện thì làm sao bây giờ, tư thế hiên tại của hai người bọn họ nếu để người khác thấy còn ra thể thống gì nữa, cậu cứng rồi, Thành Dữ, Thành Dữ hiện tại đang suy nghĩ gì kia chứ…
Tim của cậu thậm chí còn đập nhanh hơn so với hôn môn khi nãy nữa, hơn nữa trên tay Thành Dữ mang theo mùi vị đặc biệt, mùi chanh sảng khoái, mùi mưa ẩm ướt và mồ hôi nhẹ nhàng.
Trong lều một lần yên tĩnh lại, Thành Dữ lật người ngồi dậy, rón rén vén lên lều bạt, khom người rồi đi ra ngoài. Lâm Úy ngơ ngác ngồi dậy, ánh trăng bên ngoài chiếu qua góc lều đã mở ra, Thành Dữ quay đầu lại nhìn cậu, không lên tiếng, Lâm Úy nhìn đã hiểu, cậu cũng đứng dậy, đi theo phía sau Thành Dữ, rón rén đi ra ngoài.
Bất tri bất giác, mây đã tan mưa cũng ngừng, nhìn không thấy bất kì ai ngoài những chiếc lều vắng lặng. Khi mây đen tan, trên trời xuất hiện những vì sao. Khi gió nhẹ nhàng thổi qua, ngọn cỏ hơi cúi xuống, tiếng côn trùng kêu từng trận.
Khi Lâm Úy khom người đi ra Thành Dữ nắm tay cậu một cách tự nhiên, kéo cậu theo và dắt cậu đi về phía trước. Cậu lảo đảo bước chân, chân đập vào mọt gò đất nhỏ, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, muốn bao nhiêu ngốc nghếch có bấy nhiêu ngốc nghếch.
Thành Dữ thả chậm bước chân, mang theo cậu đến nơi bọn họ nướng thịt ăn bữa tối, buông tay Lâm Úy ra, vén lên tấm bạt phủ bừa bãi ở đó, thuần thục bỏ thêm ít than, đã nhóm cháy được một nhóm lửa nhỏ, lấy ra một ít xiên thịt còn dư lúc nãy. Lâm Úy ngơ ngác ngồi bên cạnh, cho đến khi Thành Dữ nướng xong xiên thịt, rưới lên một chút nước chanh rồi đưa cho cậu, cậu mới phản ứng lại được.
“Cho tôi sao?” Cậu hỏi.
Thành Dữ cười nói: “Không phải cậu đang đói bụng sao?”
Mặt Lâm Úy nóng bừng lên, trả lời một cách mơ hồ, nhận lấy xiên thịt nướng, cắn miếng đầu tiên thì phát hiện mình thực sự rất đói, nhưng cậu lại không hề để tâm vào đồ ăn. Cách nướng thịt của Thành Dữ rất ngon, thịt không bị cháy khét, nước chanh làm trung hoà độ nhờn của thịt.  Nước chanh tươi mát này khiến Lâm Úy nhớ đến mùi mà cậu ngửi thấy trên người Thành Dữ lúc nãy, thứ mà môi và răng cậu chạm vào không phải là thức ăn, mà là tay của Thành Dữ.
Bàn tay của Thành Dữ rất đẹp, với lòng bàn tay rộng và các ngón tay dài, các đầu ngón tay có kén mỏng.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Thành Dữ đang ngồi ở bên cạnh cậu hỏi.
Lâm Úy đột nhiên tỉnh lại, chột dạ lắc đầu một cái, lẳng lặng ăn hết xiên thịt.
Lại giống như thường ngày trong lớp học, Thành Dữ chống cằm, nhìn Lâm Úy, bất thình lình nói rằng: “Tại sao lúc nào cậu cũng thẹn thùng vậy?”
Lâm Úy: “Không có.”
Thành Dữ đột nhiên vươn tay ra, khoé miệng Lâm Úy nóng lên, ngón tay Thành Vũ xoa miệng cậu, trên đầu ngón tay còn có một chút nước sốt thịt nướng, Lâm Úy còn đang sững sờ, Thành Dữ đưa đầu ngón tay vào trong miệng, đầu lưỡi liếm một cái, không còn gì nữa.
“Thật giống như đã phai nhạt đi một chút.” Hắn nói.
Cổ họng của Lâm Úy khô khốc, trong miệng vẫn còn lưu lại dư vị của nụ hôn khi nãy, hơi nóng vừa mới biến mất trên mặt lại bốc lên.
Thành Dữ: “Cậu nhìn mình đi, lại xấu hổ rồi đây này.”
Lâm Úy lại đột nhiên chán ghét Thành Dữ, hít một hơi, ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt đang cười của Thành Dữ, hỏi: “Tại sao cậu luôn cười tôi?”
Thành Dữ dừng một chút, tự mình nghẹn ngào, ho vài tiếng lấy tay đấm vào miệng, gãi đầu, nói: “Không có cười cậu.”
Lâm Úy lại cúi đầu, dùng ngón tay túm lấy cỏ dại quanh chân, trên tay dính ít nước mưa còn đọng lại trên cỏ, khi gió thổi qua có chút lạnh.
Thành Dữ nói: “Lúc trước tôi luôn nhìn thấy cậu trong thư viện. Dù học cùng lớp, nhưng cậu giống như không quen biết tôi.”
Là vậy đúng không.
Lâm Úy nhớ tới những lúc cậu ở một mình trong thứ viện, mắt nhìn chằm chằm vào những trang sách, tâm tư lại bay khắp nơi, có lúc bị thu hút bởi những con chim bay bên cửa sổ, có lúc chú ý những chiếc lá khô bị người qua đường lướt qua, mỗi một trang giấy đều hiện lên trong đầu với đủ loại sắc hương vị, thì ra lúc này, Thành Dữ cũng đang nhìn cậu.
Lại giống như bây giờ.
Thành Dữ đứng dậy, đưa tay về phía Lâm Úy, nói rằng: “Đi thôi, đi về ngủ tiếp nào.”
Lâm Úy nhìn bàn tay đang dang ra của hắn, dày rộng và mạnh mẽ, như một chiếc thuyền nhỏ, như một hòn đảo, như cành cây mạnh mẽ nhất trong mùa xuân, đang chờ đợi đoá hoa đầu tiên bung nở. Thấy cậu còn sững sờ, Thành Dữ siết chặt lòng bàn tay đang mở của anh thành một nắm đấm lỏng lẻo, lại xòe ra, đưa về phía trước và nói: “Đi thôi nào.”
Trong lúc hoảng hốt, Lâm Úy nhớ đến, họ phải đi bộ hơn một phút từ đây đến lều.
“Cậu…”
Lâm Úy muốn hỏi rất nhiều vấn đề, có quá nhiều câu hỏi, giống như cuộn len rối rắm xoay quanh trong lòng, không biết nên hỏi như thế nào. Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Thành Dữ vẫn đang duỗi tay ra, vành tai của cậu hơi đỏ lên, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Thành Dữ có dáng vẻ  như vậy, không phải dáng vẻ hờ hững, mà là thấp thỏm bất an.
“Tôi…” Lâm Úy nói, “Tôi có bệnh.”
Thành Dữ sững sờ, ngồi xổm trước mặt Lâm Uý. Lâm Úy tốc độ nói nhanh chóng, như thể cậu sẽ mất dũng khí nếu không nhanh chóng nói cho xong.
“Chứng mê sảng. Chính là… Tôi có thể nghe thấy hình ảnh và nhìn thấy âm thanh, và tất cả cảm giác của tôi đều hỗn loạn, cho nên tôi sẽ thường xuyên ngẩn người, không có cách nào tập trung lực chú ý.”
Lâm Úy nói trong một hơi, nhìn lên và cẩn thận chú ý đến biểu tình của Thành Dữ.
Thành Dữ không nói lời nào, chỉ đưa tay đỡ lấy cổ của Lâm Úy, nghiêng mặt sang chạm vào bờ môi của cậu.
“Như vậy, thì có cảm giác gì?” Hắn hỏi.
Là cảm giác gì, quá nhanh, cậu cũng không thời gian để cảm nhận.
Thành Dữ lại chạm vào, lần này, hắn đưa đầu lưỡi vào, đảo một vòng quanh môi của cậu.
“Như thế này thì sao?”
Tim Lâm Úy đập nhanh hơn bao giờ hết, trong đầu có hàng ngàn cảm giác lóe lên, có âm thanh, hình ảnh và mùi vị, sau khi mọi thứ vụt qua, chỉ để lại một âm thanh, nhẹ nhàng, “Chụt” một tiếng, nhu hòa lại cẩn thận.
Cậu lẩm bẩm nói rằng: “Là một âm thanh.”
Thành Dữ đứng lên và đưa tay về phía cậu: “Đi thôi.”
Lần này, Lâm Úy nắm tay hắn, thuận thế đứng lên, hơi nhón chân lên, hôn lên môi hắn. Càng rõ ràng, thật sự mềm nhẹ là một âm thanh “Chụt” một tiếng.
Thành Dữ ôm eo cậu, hôn cậu, hôn như chưa bao giờ được hôn.
Lần này, cậu nghe rõ ràng.
Là âm thanh của loài hoa đầu tiên nở vào mùa xuân.
Tác giả có lời muốn nói:
Là một đoản văn siêu ngắn gọn, miếng bánh ngọt nhỏ bé mời mọi người thưởng thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.