Captive Of My Desires

Chương 43:




Phải mất một lúc Drew mới kiềm chế bản thân lại được. Anh vẫn còn ở tại nơi Gabrielle bỏ mình lại. Cô nàng bướng bỉnh! Họ đâu có đi trên biển mãi mãi được. Họ nên tận dụng mọi phút giây có thể ở bên nhau. Vậy thì tại sao nàng chống đối?
Họ đã chia sẻ một trong những đêm thú vị nhất đời anh - tới hai lần – và anh dám chắc nàng cũng cảm thấy y như thế. Sự hủy hoại đã hoàn thành. Nàng không còn là trinh nữ nữa. Chả có lý do gì để nàng từ chối mình hưởng thụ khoái cảm dễ chịu. Nhưng rõ ràng nàng sẽ. Bởi vì anh đã đặt dấu chấm hết cho cơ hội kiếm một cuộc hôn nhân tốt đẹp ở Anh của nàng?
Khỉ thật, anh đã không cố ý để nó xảy ra. Anh bị say, ừ phải, nhưng đó không phải lời bao biện. Việc anh phải chấm dứt cuộc thăm viếng em gái sớm hơn dự tính cũng làm anh khó chịu. Bởi Gabrielle. Bởi anh phải tránh xa nàng trước khi cơn cám dỗ dâng trào quá nhiều. Bởi nàng vẫn đang săn chồng và miễn dịch với nghệ thuật quyến rũ của anh và chính là nguồn cơn kích thích sự xấu xa trong anh bùng cháy.
Lúc này thì tội lỗi trong anh càng nặng nề hơn khi anh biết những từ ngữ bất cẩn của mình trong buổi dạ vũ đã làm gì. “Trả miếng,” nàng muốn thế; đó là từ nàng đã dùng. Anh nhớ lại tất cả cám dỗ nàng mời gọi khi anh còn bị cùm và không thể làm gì. Đã bao lần nàng phô diễn đường cong của mình với cử chỉ duỗi dài chân tay được cho là vô tội ngây thơ. Những cái nhìn không bình thường nàng thường ném vào anh phải nói là gợi cảm nếu anh không nghĩ nàng miễn nhiễm với mình. Cô nàng ngốc nghếch này muốn anh muốn nàng, làm anh phát điên với ham muốn để cô ta có thể trả thù được nhiều hơn khi từ chối anh. Và nàng gẫn như đã thành cômg.
Nàng thực sự không biết rằng anh đã muốn nàng nhiều đến nỗi nó là tất cả những gì anh có thể nghĩ tới sao? Và có được nàng chẳng làm thay đổi tý nào.
Anh thực tình cần tránh Gabrielle Brooks càng xa càng tốt. Chuyến đi biển này không thể kết thúc sớm đủ cho anh. Song thế vẫn chưa kết thúc đâu. Anh đã hứa giúp nàng giải thoát cho cha. Khỉ thật. Nhưng anh không có chọn lựa. Anh nợ thứ gì đó cho việc sơ suất kéo nàng vào vụ scandal và cũng như sau khi lấy mất sự trong trắng của nàng. Thứ chính trực cần làm sẽ phải là…
Anh dừng lại ở suy nghĩ đó trước khi bắt đầu. Đấy không phải lần đầu nó len lỏi vào trong tâm trí anh từ cái đêm kinh ngạc trên giường nàng. Rốt cuộc, một trinh nữ không mong đợi sẽ khăng khăng đòi những thứ chắc chắn từ một người đàn ông, ít nhất là những thứ để ép đưa ra một lời để nghị thỏa đáng một cách trang trọng trước sự cố. Và nếu Gabrielle không cướp tàu, anh có lẽ sẽ ngu xuẩn tới mức đưa ra lời đề nghị đó, để thoát khỏi tội lỗi, thoát khỏi ham muốn, hay vì bất cứ lý do gì. Sự hối hận của anh sẽ thắng thế.
Nàng chắc hẳn sẽ từ chối, hiển nhiên. Nàng chả có gì muốn làm với anh. Nàng đã cáu tức ngay từ khi bắt đầu. Hay là nàng sẽ? Bạn nàng đã nói hôm đó rằng nàng từng nghĩ đễ việc kết hôn với Drew. Hay là gã bợm Richard nảy ra cái ý tưởng đó để dừng câu hỏi về cú đấm? Anh thở dài và quay đầu trở lại sân lái. Anh chưa bao giờ ở trong trạng thái lung tung lộn xộn trước phụ nữ nào trước đây. Tại sao lúc này sự ghen tuông lại trỗi dậy trong đầu khi mà Drew chưa bao giờ trải qua từ trước? Ừm, anh chỉ có thể quả quyết rằng bởi vì chính mình chưa xong tý việc nào với nàng cả.
Tình nhân! Chẳng bao lâu sau Gabrielle vào trong cabin của Drew - nơi mắt nàng chiếu thẳng vào giường anh, rồi thì cơn thịnh nộ nàng vừa bùng nổ trên boong tàu quay lại với mức độ không tưởng. Mọi người trên thuyền nghĩ nàng và Drew là tình nhân và anh thấy thú vị! Quá tệ khi anh không dời việc trở về phòng mình tối đó, vì nàng rõ ràng cần hơn một vài giờ nữa để kiềm chế cảm xúc. Anh có lẽ đã nhận ra khi nàng bắt đầu liệng mọi thứ vào anh chính khoảnh khắc bước qua cánh cửa.
Anh cúi nhanh xuống tránh vật đầu tiên nàng ném ra nhưng không may mắn với cái thứ hai, thúc đẩy anh ra mệnh lệnh sắc bén, “Đặt cái đó xuống!”
Nàng không. Nàng đang đứng cạnh chiếc bàn với hai ngăn kéo mở toang, cho nàng cả một đống của nả những vật không bị ghim chặt xuống để ném vào anh. Cái lọ mực bay ra tiếp theo. Nàng ước gì nó nhỏ tong tỏng lên người anh, nhưng nó được nút chắc chắn và còn không bị vỡ. Rồi nàng nhắm một quyển sách hang hải cũ rích vào anh. Nàng dừng lại đủ để rít lên, “Chúng ta không phải tình nhân! Chúng ta sẽ không bao giờ trở thành tình nhân! Và chết tiệt là anh tốt hơn nên để đám thủy thủ của mình biết điều đó!”
Anh đang trên đường tóm nàng nhưng bỗng dừng lại đột ngột trước yêu cầu. Gìơ đây anh thậm chí còn nhăn nhở, gã đê tiện.
“Chúng ta đã làm tình hai lần. Xin lỗi, em yêu, nhưng nó đã chính thức khiến chúng ta thành tình nhân.”
“Khiến cái khỉ ấy!” Nàng khụt khịt và hất mạnh một vốc đầy tay những đồng xu cũ vào đầu anh.
Một đồng đã chạm má và nhắc nhở anh phải di chuyển lần nữa, khá nhanh. Sự thật là anh đã vòng quanh bàn và đứng sau nàng, kéo tay nàng ra khỏi ngăn kéo trước khi những ngón tay có thể chạm tới gần cái phi tiêu tiếp theo. Sự an toàn của riêng anh, nhắc nhở anh cũng phải túm lấy bàn tay kia của nàng và khóa chúng ra sau lưng, nơi anh không gặp trở ngại gì để giữ chúng. Tư thế đó làm nàng đứng lại gần anh hơn, thế nên nàng vẫn đấu tranh để thoát khỏi. Nhưng không được.
“Tôi nghĩ em nợ tôi vết cắt trên má đấy,” anh bảo nàng.
Nàng không tin có cái nào ở đó, nhưng mắt nàng dời lên má anh trước khi nói, “Vết cắt? Anh không chảy máu, chả nhiều hơn một vệt nhỏ.”
“Nhưng cảm thấy như thế.”
“Nó thậm chí sẽ không tím bầm, không phải tưởng tượng tý nào, thế nên đừng nghĩ là tôi làm!”
Anh tặc lưỡi. Và anh đang dùng quá ít nỗ lực để kiềm chế nàng ở cái vị trí mà giọng nói anh gần như bình tĩnh xoa dịu. Anh nói, “Vấn đề của em là em thất vọng. Em không thể nổi cơn tam bành vì sự đùa cợt cỏn con nếu không phải sự thật. Nó chả liên quan đến những gì tôi nói. Nó liên quan đến mọi khao khát của em – dành cho tôi. Thừa nhận đi. Em muốn tôi, Gabby.”
“Tôi không.”
“Nói dối. Tôi vừa nhận ra những dấu hiệu – vì tôi vừa mới tự mình trải qua. Vì Chúa, tôi thậm chí còn ghen tỵ với Tim hôm nay vì được ở bên em!”
Nàng ngưng chiến đấu trong một lúc và nói, “Bây giờ ai mới đang nói dối đây? Người đàn ông với tình nhân ở mọi bến cảng sẽ không hiểu nổi khái niệm ghen tuông là gì.”
“Tôi sẽ là người đầu tiên đồng ý với em - trước khi tôi gặp em,” anh nói.
“Timothy khá ngọt ngào, như một chú gấu to dễ thương,” nàng khiêu khích nói.
Đôi mắt anh mở rộng. “Em không đang làm anh nổi máu ghen lần nữa chứ hả cô nàng.”
“Ai mà thèm,” nàng khăng khăng, sau đó nói một cách căm ghét, “Và thả tôi ra!”
Nàng chắc hẳn không bao giờ nên nói ra yêu cầu đó. Ngay lập tức trong tâm trí họ chỉ là làm sao để nàng gần anh hơn. Cánh tay anh đã vòng quanh người nàng. Ngực họ đã đang chạm vào nhau. Anh không cần di chuyển quá xa để mang môi họ lại gần nhau.
Nàng thấy nó đến và cố quay đầu sang bên. “Đừng…”
“Dừng lại?” anh đùa, kết thúc suy nghĩ hộ nàng.
“Không, đừng…”
“Hôn em ở đây? Anh kết thúc lần nữa, cọ nhẹ môi anh vào cằm nàng. Và sau đó, khum lên má nàng, anh nghiêng đầu nàng lên. “Hay ở đây?” và một làn đỏ lan nhẹ trên má nàng. “Hay em muốn tôi hôn em ở đây thay vào?” anh hỏi sâu.
Giờ đây môi anh gắn chặt lên nàng, một bàn tay trượt quanh cổ để đỡ đầu nàng, bàn tay còn lại rời từ lưng xuống phần dưới cơ thể nàng để ép nàng lại gần hơn nơi kích thích của anh. Quả là một dấu hiệu kháng cự đáng để bàn cãi đây! Và cơn tức giận không giữ nàng khỏi việc đáp trả, ôi, không, mà trái lại. Ghìm chặt lấy vai anh, nàng hôn trả lại với tất cả sức nóng mình đã cảm thấy từ vài giờ trước, và đam mê bùng nổ giữa họ thật kinh ngạc. Anh đã đúng. Nàng muốn anh. Rõ ràng quá nhiều. Thậm chí nàng còn giúp anh cởi bỏ quần áo của họ. Nàng không dám chắc ai kéo ai lên giường. Và họ không rời giường trong khoảng thời gian còn lại trong ngày.
Mặc dù họ không hề ngủ. Hồi sau, ngồi trên giường, chân đan chân, và đều khỏa thân cả. Anh đang lướt tay mình nhẹ nhàng lên xuống phần trong bắp chân nàng, vuốt ve nàng. Anh không cố kích thích nàng. Họ đã làm tình rồi. Anh chỉ đang chạm vào nàng êm ái không ngừng. Anh làm thật lâu, giờ thì nàng để anh làm vậy. Sự thật là tay anh khó mà rời xa khỏi nàng khi họ ở cùng nhau, lúc này.
Và hoàn toàn bất ngờ, không đàm đạo trước để cảnh báo cái gì trong đầy, Drew nói, “Em sẽ cưới anh chứ?”
Không nghĩ gì, nàng trả lời, “Vâng.”
Có lẽ không trông đợi sự ưng thuận nhanh như thế, anh hỏi, “Tại sao?”
“Em thích sống ở biển. Em hình dung từ anh, đó là thứ em sẽ nhận được.”
Anh trông không thích câu trả lời đó, vì anh nói, “Thử lại xem.”
“Lý do đó không đủ sao?”
“Thừa nhận đi, em chỉ muốn cuộc đời còn lại của mình khốn khổ như em đã…” Anh nghe như thể đang đùa, nhưng cú đánh đó quả là một cú thụi là nàng cắt ngang một cách sắc bén, “Nếu anh không nghiêm túc thì tại cái khỉ gì mà anh lại cầu hôn?”
Nàng chắc không nên đặt ăn lên đĩa quay với câu hỏi châm chọc như thế. Nó làm anh trở nên phòng thủ, và nản khi bới tay vào tóc mình.
“Là công việc danh dự phải làm thôi, mọi thứ đều đáng cân nhắc,” anh nói.
“Sự chấp thuận của tôi cũng vì lý do tương tự - mọi thứ đều đáng cân nhắc. Nhưng nếu anh không thực nghiêm túc, vậy thì tôi từ chối.”
Anh đáng ra trông phải nhẹ lòng. Nhưng thay vào đó lại giống vỡ mộng hơn.
“Tốt thôi,” anh trả đũa. “Đừng nói là tôi đã không hỏi đấy.”
Nàng chằm chằm nhìn anh hoài nghi. “Anh gọi đó là hỏi á? Tôi lại kêu là cầu xin tôi từ chối thì đúng hơn.”
“Em sẽ không chuồn khỏi chuyện này được đâu. Em đã chấp thuận. Tôi sẽ không để em thoát đâu!”
Anh nằm xuống và cứng nhắc quay lưng vào nàng. Nàng cũng vậy Một giờ đồng hồ sau, phía sau anh lại chạm vào phần dưới nàng. Ba mươi phút nữa, chân họ cuốn lấy nhau. Và khoảng một phút sau đó, họ làm tình lần nữa, không thêm câu nào về lời cầu hôn kỳ cục của anh.
Bữa tối đến, với tiếng càu nhàu bị làm phiền của Drew nó được để lại trước cửa. Khi màn đêm buông xuống, chỉ điểm xuyết bởi chút ánh trăng qua khung cửa sổ. Mồ hôi…làm ướt đẫm khăn trải giường, nhưng họ chả thèm quan tâm. Và tới lượt Gabrielle, lần nữa và lần nữa, khoái cảm mới đến lại càng tuyệt hơn cái cũ.
Đó là một ngày nãng sẽ không bao giờ quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.