Captive Of My Desires

Chương 31:




Gabrielle mơ về Drew đêm đó, anh đang hôn nàng. Giấc mơ có vẻ cũng không đi đến hồi kết, và mang lại mọi xúc cảm mà cái hôn thực sự của anh đã đem cho nàng. Nàng thậm chí còn nhớ giấc mơ đó, cực rõ, khi thức dậy vào sáng hôm sau. Nàng đổ lỗi tại nụ hôn khỉ gió ở trong cabin của anh. Và nàng còn thấy gần như xáo động khi tỉnh giấc vì giấc mơ - như đã từng bị khi anh cố gắng quyến rũ nàng. Ừm thì, nó hơi không tệ đến thế. Nàng không nghĩ ra bất cứ thứ gì có thể tệ đến thế, như thứ nóng bỏng và phiền toái mà anh đã làm nàng cảm thấy một đêm khác.
Nàng tham gia bữa sáng cùng với ‘đội ngũ nhân viên’ của mình. Lúc này, Drew trông hơi ủ rũ một chút sau vụ ‘đào tẩu’ của nàng. Anh có vẻ đang lờ họ đi, chỉ nhìn chăm chăm vào khoảng không. Mặc dù vậy, anh không thể giấu được một thoáng ngạc nhiên khi nàng xuất hiện. Sau hôm qua, anh có lẽ đã nghĩ mình sẽ không thấy nàng lần nữa.
Anh không thể nào không thấy được sự gắn bó thân thiết giữa nàng và những người bạn, sự trêu chọc thường thường của cây cười Richard thỉnh thoảng có thể trở nên suồng sã khiếm nhã, và hôm nay không phải ngoại lệ. Tất cả đều vô hại, nhưng Drew sẽ không biết điều đó. Richard chắc chắn không đối xử với nàng theo cách tôn trọng mà Drew mường tượng một ‘vị thuyền trưởng’ xứng đáng nhận, nhưng nàng đã quyết định sẽ không thể cố gắng gượng đến mức ấy trong toàn bộ chuyến đi được – chỉ vì lợi ích của anh, khi mà lời nói đùa là bình thường với cướp biển và việc này cũng như khi họ ở cùng với Nathan. Nàng cũng cảm thấy thoải mái, khi mặc chiếc quần túm mà Margery đã khăng khăng nài ép. Có lẽ nó giải thích cho cái nhìn ngạc nhiên thoáng qua của Drew. Anh chắc hẳn chưa từng thấy một phụ nữ mặc quần túm trước đó.
Gabrielle không rời cabin như các bạn mình. Nàng tiếp tục uể oải ngồi ở cái bàn họ vừa ăn, duỗi dài chân ra và vắt chéo chúng dưới bàn. Dựa người lại sau ghế, nàng thậm chí còn gối hai tay ra sau đầu. Chả giống tý nào việc nàng có lẽ vẫn ở đó để ăn nốt bữa sáng.
Drew không còn giả bộ không nhìn nàng lúc này nữa. Ngay khi những người khác rời đi và họ còn một mình trong phòng, đôi mắt tối màu của anh khóa chặt vào nàng và giữ ở đó. Anh có lẽ đang cố làm phiền nàng với cái nhìn đầy xoi mói của mình, nhưng nàng không để nó thành công. Cuộc đối thoại mà nàng sẽ bắng đầu sẽ hoàn toàn nằm trong ‘mục ưa thích’ của nàng hôm nay. Nàng sẽ không bắt đầu gây chiến với anh lần nữa.
Nàng duỗi người một chút, vì thế ngực nàng bị ép mạnh hơn vào cái áo sơ mi bông dày khự. Chỉ một chút thôi. Nàng không muốn trông quá rõ là mình đang thể hiện giới tính với anh. Mặc dù rằng nàng không bị lộ nhiều quá dưới tấm áo sơ mi đen – không phải vì ích lợi của anh đâu nhé. Hơn hết thì nàng cũng không định trở thành một cậu bé, và chẳng bao giờ cố che đậy ngực mình khi mặc bộ đồ đi tàu – như nàng gọi chúng. Nhưng chiếc áo sơ mi nàng mặc đủ dày để giữ nàng trông đứng đắn, cùng với chiếc áo ngực mỏng bên dưới, Bây giờ thì nàng tặng Drew một cái nhìn tò mò vô tội và hỏi, “Anh thực sự nghĩ tôi là một kẻ hèn nhát chỉ vì tôi đã quyết định rằng mình thích ngủ không có quần áo hơn, như tôi thường làm, và đi tìm một cabin để có thể làm vậy à?”
Biểu hiện đầy nghi hoặc của anh làm nàng muốn reo lên cười vì chiến thắng, nhưng nàng giữ vẻ mặt mình nghiêm túc. Đó là một câu hỏi hợp lý, sau câu mà anh đã dạy con vẹt của nàng nói hôm nay. Tất nhiên, nàng không cần nhắc lại tỷ mỷ làm gì.
Sau một hay hai giây gì đó anh nói, “Em có thể ngủ trần ở đây.”
Nàng tặng anh một cái gật thấu hiểu. “Đúng, tôi biết chứ. Và nó có lẽ sẽ không gây phiền phức cho tôi tý nào. Nhưng tôi sợ là nó có lẽ làm phiền anh, tôi không định làm anh mất ngủ. Và tôi chắc chắn là anh sẽ không gặp khó khăn gì khi ngủ với bạn cùng phòng mới.”
Anh khịt mũi, nhưng điều này mới đáng nói đây – khi anh nhanh chóng chuyển chủ đề như thế nào và hỏi, “Ai là người tên Carla mà con vẹt gọi là mụ phù thủy vậy? Đó không phải tên thật của em đấy chứ, hả?”
Gabrielle cười. Nàng không ngừng được. Anh vẫn đang cố làm nàng bực mình với những lời lăng mạ. Lần này thì nó không thành công tý nào. “Miss Carle là tên con vẹt đó,” nàng vừa nói vừa cười toét. “Nhưng đừng nghĩ nó được dạy dỗ để tự sỉ nhục mình, anh có lẽ nên biết Carla cũng là tên mẹ tôi.”
“À, tôi thấy rồi. Việc này mới hay ho làm sao,” anh nói, với giọng mỉa mai châm biếm cực độ. “Cô gọi mẹ mình là mụ phù thủy. Tôi chả ngạc nhiên tý tẹo nào khi một tên cướp biển khinh bỉ cha mẹ mình như thế.”
Nàng nghiến chặt răng chỉ một lúc. Nàng sẽ không để anh làm nàng bực mình. “Đó là một kết luận rất tự nhiên,” nàng đồng tình, “ngay cả khi nó sai. Tôi yêu mẹ. Nhưng cha tôi không yêu bà lắm sau khi hoa đã tàn trong cuộc hôn nhân của họ. Và con vẹt đã thuộc về cha trước khi ông trao nó cho tôi, vì thế hầu hết vốn từ của Miss Carla là học hỏi từ cha, không phải tôi.”
“Làm thế nào mà đũa mốc chòi được mâm son vậy? Một tên cướp biển kết hôn với một quý tộc Anh quốc? Hay đó chỉ là lời nói dối cô dựng nên để có thể đào được một đức ông chồng? Cô thậm chí còn có dòng dõi chính tong cơ đấy, hay chỉ là con hoang của cướp biển thôi?”
“Tôi không quan tâm anh xúc phạm đến mình ra sao,” nàng nói một cách cứng nhắc. “Nhưng chết tiệt là anh sẽ phải giữ sự nhạo báng của mình tránh xa cha mẹ tôi ra.”
Vì câu nói đó chắc hẳn là giống lời đe dọa mà nàng dự tính nên anh hỏi, “Nếu không thì sao?”
“Anh có lẽ muốn ghi vào não là vẫn còn một tấm ván ở đây để khắc tên mình lên đấy.”
Anh cười khùng khục, bây giờ tự tin hơn vì nàng không nghiêm túc – trái ngược với tôn giọng sắc bén của nàng. “Vậy thì tại sao ông ta lấy bà ấy?”
Gabrielle phải mất một lúc mới lấy lại bình tĩnh. Gã đàn ông chết dẫm này lại làm thế lần nữa, chọc tức đủ để làm nàng mất kiểm soát.
“Lúc đó ông ấy đang săn tìm kho báu. Ông cho rằng bà là manh mối mà mình đang đeo đuổi.”
“Chắc cô đang đùa.”
“Không, ông ấy coi việc săn tìm kho báu khá là nghiêm túc,” nàng trả lời.
“Tôi đoán là một câu hỏi chính xác hơn sẽ làm rõ vấn đề, sao bà ấy lấy ông ta?”
Anh thực tình thích thú với gia đình nàng, hay chỉ đang cố gắng giải tỏa tâm tư? Một phần điềm tĩnh nàng đã lấy lại được muốn làm anh bối rối lần nữa, và nàng đã làm thế với sự khôn khéo cám dỗ mà mình đã chứng kiến những người phụ nữ khác luyện tập còn thể hiện rõ ràng hơn, một cái quét mắt chậm rãi từ bờ my dài, một cái nhìn mà nàng hy vọng là gợi tình, dỗi dài cơ thể một cách lười biếng một cách uyển chuyển – nhưng dường như anh không nhận ra.
Nàng nhún vai. “Bà kết hôn vì một trong những lý do còn phổ biến hơn cơ.”
“Tình yêu à?”
“Không, vì bà muốn có con.”
“À, cái lý do đó.” Anh cười khùng khục. “Thế sau em còn bao nhiêu anh chị em ruột nữa?”
“Không ai cả. Đó có lẽ là một phần lý do tại sao thời kỳ hoa nở lại chóng tàn nhanh như vậy. Mẹ không bao giờ thực sự nói ra, nhưng tôi suy ra được rằng bà nghĩ mình có thể làm cha ổn định cuộc sống và từ bỏ biển cả. Bà không trở nên khó chịu với cuộc hôn nhân của mình cho đến khi dần dần rõ ra là ông sẽ không bao giờ làm thế. Tôi biết bà khinh miệt sự thật là ông luôn luôn ở xa trên biển và chẳng bao giờ có mặt ở quanh khi bà cần.”
Rõ ràng, nàng đang chạm gần hơn tới điểm nhạy cảm, vì câu trả lời của anh khá đề phòng. “Kết quả tất yếu thôi, cưng à. Bà ấy không nên kết hôn với một tên cướp biển nếu bà muốn cưới một người đàn ông trên giường mình mỗi đêm.”
Một mũi tên trúng hai đích! Nàng ngạc nhiên thích thú khi anh phát biểu gợi tình ra sao, lời nhận xét khiêu khích thật dễ dàng và tự nhiên, trong khi nàng phải khó khăn lắm mới làm được thế. Anh nói với nàng những thứ sẽ không bao giờ nói với một quý cô. Mỉa mai làm sao, nàng đã nghe quá nhiều thứ còn tệ hơn trong những năm gần đây và đã trở nên miễn dịch với chúng, hay ít nhất là có rất ít thứ có thể làm nàng đỏ mặt thêm – cho đến khi gặp Drew Anderson. Anh có thể làm nàng tưng bừng mà thậm chí chả thèm cố gắng lấy một nửa.
Bây giờ, nàng chiến đấu ngăn màu hồng lan trên má bằng cách trả lời anh mà chẳng đổi giọng. “Tôi thấy là anh đang nhầm lẫn mờ cả mắt đấy. Mẹ tôi nghĩ rằng bà đang cưới thuyền trưởng của một con tàu buôn. Bà không biết nghề nghiệp thực sự của ông là gì, và đã chết một vài năm trước mà thậm chí vẫn không tìm ra. Bây giờ đến lượt anh. Vì hôn nhân là chủ đề hiếu kỳ của anh, có dám nói cho tôi biết tại sao anh một mực thà chết chứ không kết hôn không?”
Anh cười toe toét. “Không thể đoán được hả, em yêu? Em là cướp biển. Em biết sao mà, bơi thuyền từ cảng này đến cảng kia. Hầu hết thủy thủ phải trở về nhà như một bến cảng duy nhất vì hạnh phúc vợ chồng, cái mà họ coi là nhà mình – chính là nơi người vợ đang đợi chờ. Ấy vậy mà bao nhiêu bến cảng họ đến là bấy nhiêu nơi họ chìm ngập trong đau khổ, vắng mặt vợ, hay phản bội, rồi khốn khổ sau tội lỗi của mình. Tôi sẽ không bao giờ rơi vào cái mớ bòng bong đó. Tôi rất thích sự thật rằng không vấn đề gì với bến cảng nào mình cập bờ, cũng đều có một người phụ nữ đang đợi với vòng tay rộng mở.”
“À, tôi thấy rồi. Tôi đã nghĩ có lẽ rằng anh đã từng yêu và thất tình – đó là lý do anh ghê tởm hôn nhân, nhưng tôi quên mất anh đơn giản chỉ là một tên Lothario từ xương tủy mà thôi.”
“Tôi không ghê tởm hôn nhân. Với một số người đàn ông thì đó là tình trạng tuyệt hảo để nhảy vào. Tôi chỉ nhận ra từ rất lâu là nó không hợp với mình. Tôi hạnh phúc với cuộc sống này. Sao tôi lại phải thay đổi nó cơ chứ?”
Nàng nhún vai và nói ngay mà không cần nghĩ, “Tôi không biết, mọi thứ đều có thể xảy ra.”
“Đúng thế. Nhưng lấy mẹ tôi làm ví dụ nhé. Bà biết chính xác những gì đang đợi mình khi lấy cha. Bà biết ông sẽ hiếm khi ở nhà. Và trong khi mà bà trông đủ hạnh phúc, nuôi dạy thật nhiều đứa con, tôi đã bắt gặp nhiều lúc bà rõ ràng là cô đơn như thế nào, thậm chí đáng thương khi vắng mặt cha. Khi còn khá trẻ tuổi thì tôi đã quyết đinh không bao giờ làm vậy với một người phụ nữ.”
Việc đó làm nàng buồn khi biết anh nghiêm túc. Anh tin vào từng lời anh vừa mới nói. Nhưng chả chừa chỗ nào cho tình yêu cả. Anh thực sự muốn trải qua toàn bộ cuộc đời mà không trải qua tình yêu đích thực nào à?
“Có hai cách giúp anh có thể tuân theo quyết định ấy. Anh có thể chỉ cần quyết không ra khơi thay vào đó là được,” nàng chỉ ra.
“Em đang đùa, hử?”
Nàng nghiến chặt răng. “Đúng, tất nhiên tôi đang đùa.”
“Biển cả là máu thịt tôi, em yêu à,” anh nói thêm để đề phòng trường hợp nàng quên mất, sau đó trao nàng một cái nhìn hiểu biết. “Em đã thay đổi chủ đề quá sớm. Trước đó em nghiêm túc thực à? Rằng mẹ thực tình không biết cha em là một tên cướp biển?”
“Sao nó lại làm anh ngạc nhiên cơ chứ? Khi cha đến thăm chúng tôi, ông không mang cả thủy thủ đoàn theo – việc đó có thể cho bà manh mối. Sau hết thì họ là một đám thô tục, om sòm. Bên cạnh đó, ông cư xử theo cung cách tốt nhất của mình khi ở Anh quốc.”
“Thế còn em? Em đã biết bao lâu rồi?”
“Không cho đến khi mẹ tôi qua đời và tôi rời nhà đi tìm ông,” nàng trả lời
“Vậy là chỉ một vài năm? Chúa tôi, em đã thích nghi quá nhanh, đúng không nhỉ?”
Tông giọng chế nhạo của anh lại quay lại. Nàng đã nói cho anh biết những điều không nên, nàng nhận ra quá muộn màng. “May mắn thay, tôi là muộn học trò sáng dạ,” nàng trả lời ngay lập tức, cố gắng sửa cảm tưởng của anh về mình.
Nàng đứng dậy, vươn người thật gợi cảm, rồi đi đến gần anh nhưng ở ngoài tầm với. Đôi chân dài của anh duỗi trên sàn, hai mắt cá chân bắt chéo nhau. Tay khoang lại trước khuôn ngực rộng. Biểu hiện anh cảnh giác trong một thoáng, khi nàng dừng lại trước anh quá gần, nhưng nhanh chóng trở nên gợi tình.
“Sẵn sàng quan hệ với tôi rồi à?” anh hỏi. Thật may là vẻ mặt anh đã cảnh báo nàng anh sẽ làm thứ gì đó như thế. Nàng có thể trả lời thật bình tĩnh, thậm chí là có chút hối tiếc giả dối,
“Xin lỗi, nhưng anh không phải gu của tôi.”
Tiếng ho ngắn buồn cười nói lên rằng anh không tin nàng. “Vậy thì ai nào? Richard hả?”
Nàng cố cười toe. “Trời ơi, không. Tôi chỉ chạy chơi loanh quanh với anh ấy hôm khác và đơn thuần làm anh ấy ngạc nhiên thôi. Anh ấy là một người bạn tốt. Chúng tôi thức sự trêu đùa nhau như thế rất nhiều.”
“Vậy thì là cái tên trưởng giả hợm hỉnh xanh xao vàng vọt người Anh đó hả?”
“Ai cơ? Ô, ý anh là Wibur á? Không, tôi thấy anh ấy khá là buồn tẻ, nếu anh cần biết. Bên cạnh đó, kể cả khi là một người Mỹ, anh trông hơi quá tự nhiên lúc ở trong phòng khiêu vũ London cho khẩu vị của tôi. Tôi muốn một người đàn ông sẽ đi cưỡi ngựa trên bờ biển với tôi, người sẽ lặn cùng tôi trong những vịnh nhỏ trong vắt như pha lê và khám phá những rặng san hô ngầm, một người sẽ thích thú săn đuổi những kho báu mất tích như tôi. Tôi muốn một người đàn ông sẽ bơi trần cùng tôi trên biển dưới ánh trăng và làm tình với tôi trên cát.”
Gabrielle mơ màng nhận ra mình thực sự muốn tất cả những thứ đó. Nhưng nàng đang cố làm Drew choáng váng cơ mà. Thế mà anh lại đang nuốt từ lời tưởng tượng lãng mạn của nàng. Nhận thấy mình đang đem lại cho anh lợi thế, nàng đột ngột nói, “Giờ thì, tôi có thể làm gì cho anh trước khi để anh lại với sự giam cầm một mình?”
Anh trả lời ngay tắp lự, “Đừng đi.”
“Xin lỗi nhưng có một bồn tắm nước nóng đang đợi tôi.”
“Thực thế, tôi cũng sẽ cần một cái cho chính mình.”
“Rất tốt. Tôi sẽ cho đem một vài xô nước đến cho anh. Nếu anh là một tù nhân ngoan ngoãn, tôi thậm chí sẽ cho đặt chúng xuống cho anh dùng, thay vì hất vào người.”
Giọng nàng ngụ ý là nàng đang đối phó với một đứa trẻ, ngay cả lời nói cũng thế. Về phần nàng thì là cố ý và môi anh mắm lại một cách cáu bẳn – rõ ràng là không thích.
Sau đó nàng rời đi, nhưng chưa, cho đến trước khi nàng đút tay vào túi quần theo cách thông thường. Nàng biết rất rõ là nó nằm ở sau áo sơ mi, thế nên anh có thể thấy cái quần khít chặt vào bên dưới nàng như thế nào. Thành công một cách vô tội, và nàng phải chống lại tràng cười ha hả khi nghe thấy tiếng rên rỉ của anh khi ngắm nàng bước ra khỏi cabin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.