Cặp Đôi Cầm Thú

Chương 6: Tâm trạng không tốt




Giang Thánh Trác vừa nói xong câu đó, thành công biến mặt cha Giang thành than đen, mẹ Giang lựa chọn đúng thời điểm ho khan một tiếng, "Thánh Trác, con nói chuyện dễ nghe chút không được sao, ba con dạo này sức khoẻ không tốt, đừng có chọc giận ông".
Mẹ Giang lúc trẻ là người phụ nữ xinh đẹp, dù ở tuổi này nhưng vẫn có thể nhận thấy được đường nét xinh đẹp của thời thanh xuân. Giang Thánh Trác có khuôn mặt tinh xảo, tuấn tú phần lớn được thừa hưởng từ bà.
Kiều Nhạc Hi rất bội phục mẹ Giang, dáng vẻ dịu dàng nhưng có thể dễ dàng khắc chế tính khí nóng của cha Giang.
Mặc dù Giang Thánh Trác đã chỉnh sửa vô số lần, đó được gọi là tôn trọng lẫn nhau, giữa vợ chồng phải tôn trọng nhau như đối với một người khách, nhưng cô nghĩ rằng từ "dọn dẹp" này phù hợp với thực tế hơn.
Ba Giang nhìn vợ mình một cái, quả nhiên là dịu hẳn đi. Bà Giang gắp miếng cá để vào bát của Giang Thánh Trác, sâu xa nói, "Tiểu Trác à, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, cũng đến tuổi phải lập gia đình rồi, bà thấy con bé nhà họ Trình nhìn cũng không tệ".
Giang Thánh Trác không nói gì, ánh mắt lướt qua người đối diện, nhìn cái vẻ mặt đang hào hứng như người xem kịch của cô, dưới gầm bàn, Giang Thánh Trác đá một phát vào chân Kiều Nhạc Hi làm cô khẽ run lên, cô quay đầu nhìn khuôn mặt tối sầm của Giang Thánh Trác, mới nhớ tới mình đã nhận hối lộ của người ta, thật đúng là "lấy thân nhận tiền, giúp người nhận xui" mà.
Nhân lúc mọi người đang trầm mặt, Kiều Nhạc Hi mới lên tiếng, "Ông nội, bà nội, bác trai, bác gái, Trình Vũ Vi con cũng có gặp qua, lúc đi du học thì trùng hợp cùng trường với cô ấy. Vẻ ngoài thì thật ra trông rất khá, chỉ là danh tiếng hình như không tốt lắm, mọi người có thể hỏi thăm một chút, nhà họ Trình gần đây vung tay che giấu chuyện xấu của của cô tốn không ít tiền của. Ông à, mặc dù hai nhà Trình - Giang có quan hệ tốt, nhưng mà con thấy nhà bên đó làm như vậy không tốt lắm. Riêng con cho rằng Giang Thánh Trác và Trình Vũ Vi không thích hợp với nhau.
Còn nữa, chuyện tình cảm trai gái không thể miễn cưỡng là được. Bác Giang, bác với bác gái nắm tay nhau đi hơn nửa cuộc đời, đối với chuyện tình cảm trong hôn nhân dĩ nhiên là hiểu rõ, dưa non bị ép hái sớm sẽ không ngọt, cha mẹ con không phải là ví dụ tốt nhất sao ạ?".
Kiều Nhạc Hi chậm rãi nói ra câu sau cùng, mang theo âm thanh dịu dàng, êm ái cho đến hết câu, làm người nghe khó nén niềm khắc khoải. Sau khi Kiều Nhạc Hi nói xong, tất cả rơi vào im lặng, ngay cả những người ban đầu hướng Giang Thánh Trác chất vấn cũng trầm tư, cau mày.
Hồi lâu sau, mẹ Giang là người đầu tiên phá vỡ không khí nặng nề, "Nhanh ăn cơm đi nào, món ăn nguội hết cả rồi".
Mặc dù không ai nói gì nữa, nhưng Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi đều biết rõ, đề tài này sẽ không bao giờ được nhắc lại lần nữa.
Sau khi ăn xong, mọi người ra phòng khách ăn trái cây, Kiều Nhạc Hi xoa bóp chân cho ông Giang, cô và Giang Thánh Trác kẻ tung người hứng chọc cả nhà cười vui vẻ.
Cuối cùng khi rời đi, hai người kẻ trước kẻ sau đi ra, không biết người nào thở dài nói, "Tướng mạo với tính tình thế kia nhìn thì biết ngay gia giáo tốt cỡ nào, không biết ai có phúc được hưởng…."
Vừa ra khỏi cửa, Giang Thánh Trác lại bắt đầu đắc ý, hùng hổ nắm lấy Kiều Nhạc Hi mà reo, "Công chúa Nhạc Hi à, bài tập vừa rồi chân thật lắm, đến lai lịch của Trình Vũ Vi mà cậu cũng đào ra được".
Kiều Nhạc Hi dừng bước, suy nghĩ một chút, quyết định thẳng thắng sẽ được tha thứ, "Dĩ nhiên chuyện gia đình cậu tìm người cùng tuổi để xếp đặt việc kết hôn của cậu, mình có biết. Còn chuyện Trình Vũ Vi du học cùng trường với tớ thì tối qua mới biết, còn những chuyện khác là mình tự bịa chuyện".
Giang Thánh Trác dừng lại, hùng hổ như muốn ăn tươi cô, "Mấy lời như vậy mà cậu cũng bịa được! Nếu ông đi điều tra ra thì thế nào?"
Kiều Nhạc Hi lui về phía sau một bước, cười lấy lòng, "Cậu nghe tớ giải thích đã. Thứ nhất, như mình vừa mới nói, nhà họ Trình đang cố che dấu chuyện xấu trước kia của cô ta, nên dù họ điều tra không được cũng là chuyện bình thường, dù sao thì bên họ Trình cũng sẽ động chân động tay. Thứ hai, người nhà cậu coi trọng sĩ diện, chắc chắn sẽ không tự đi chấn vấn đề bên kia. Thứ ba, căn cứ vào năm kinh nghiệm ứng chiến của tớ, lời của tớ nói ra họ sẽ hoàn toàn tin tưởng là sự thật. Xin hỏi cậu Giang có gì không hài lòng không?".
Giang Thánh Trác vẫn tiếp tục đi về phía trước, miễn cưỡng trả lời, "Tạm thời vượt qua kiểm tra".
Hai bên đường đi cây cối um tùm, trên mặt đất rụng đầy lá rơi, khuôn mặt Giang Thánh Trác được che mất trong bóng tối, âm thanh vừa rồi hoàn toàn khác xa, có chút nặng nề, "Thật ra thì... cậu không cần phải, không cần..."
Cậu không cần phải dùng đến liều thuốc nặng như vậy, không cần tự vạch vết thương của bản thân, chuyện của cha mẹ cậu.
Giang Thánh Trác thế nhưng không nói nên lời.
Câu nói đột ngột không đầu không đuôi, nhưng Kiều Nhạc Hi hiểu, cô khẽ mĩm cười, lạnh nhạt mở miệng, "Mình chẳng lưu tâm, thật chẳng quan tâm. Bà ấy cũng chết nhiều năm rồi, mình không còn nhớ bà trông như thế nào nữa".
Sau đó cười một tiếng, rất nhanh nói, "Vậy họ sẽ không còn bắt ép cậu nữa! Coi như bức thư pháp kia mất đi còn có ý nghĩa".
Giang Thánh Trác đột nhiên dừng lại, nhìn về phía bên phải hỏi, "Này, trước mặt là nhà cậu rồi, cậu có muốn ghé vào chút không?".
Kiều Nhạc Hi mặt không quan tâm đáp, "Được, đi thôi".
Đứng trước cửa, cô hỏi bảo vệ, "Ba tôi có nhà không?".
"Bí thư Kiều buổi chiều ra ngoài hợp còn chưa trở về".
Kiều Nhạc Hi vỗ tay Giang Thánh Trác nói, "Cậu thấy đó, không phải là mình không muốn gặp ông ấy, chúng tôi thật sự là không có duyên".
Mặc dù cô cười nói cả đêm, nhưng trong lòng cậu bỗng thấy đau xót. Cậu nghiêng người ôm lấy cô, trong lúc Kiều Nhạc Hi còn chưa phản ứng kịp thời cậu đã buông tay quay đầu bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa la, "Xảo mừng tư! Tớ hận cậu chết đi được! Đây chính là bản chất thật của tớ! Vậy mà bị cậu cướp mất! Ôi tâm hồn lương thiện của mình, đau quá, đau quá!".
Kiều Nhạc Hi cười hắc hắc đuổi theo, "Tên Giang Nhị kia, chờ mình với!".
Chiếc điện thoại yên tĩnh cả đêm của Giang Thánh Trác bắt đầu réo rắc, máy vừa kết nối, giọng nói nũng nịu của cô gái truyền tới, Kiều Nhạc Hi rất không nể mặt mà rùng mình một cái.
Không cần phải hỏi, khẳng định là đám người đẹp của cậu ta, cô cũng không nôn nóng, nhẹ nhàng bước nhanh về phía trước, chờ Giang Thánh Trác cúp điện thoại đuổi theo sau, cô mở miệng trước, "Nếu như bây giờ cậu nói cho mình biết có một người đẹp nõn nà cởi hết nằm trên giường chờ cậu về, mà cậu cũng không đợi được muốn bay tới đó muốn vức bỏ người bạn chiến hữu này, mình có thể để cậu đi nhưng mà ít nhất cậu phải đưa mình đến nơi nào có xe taxi đã".
Giang Thánh Trác biểu hiện dáng vẻ không đứng đắn, nhảy nhót tới lui, "Mình là người không có phong độ như vậy sao? Coi như có hẹn với người đẹp đi nữa thì mình cũng đưa cậu về tận nhà chứ!"
Kiều Nhạc Hi hừ lạnh một tiếng, "Nếu được vậy thì cám ơn cậu!".
Sau khi tiễn Kiều Nhạc Hi về tận nhà, Giang Thánh Trác gọi mấy cuộc điện thoại, vòng trở về đổi xe, xong xuôi cậu mới hướng nơi hẹn mà đi.
Ngoài xe lúc sáng lúc tối, ánh đèn neon chiếu lên người lúc này, Giang Thánh Trác mím chặt môi.
Trên đường đi, xa xa có thể thấy hơn mười chiếc xe thể thao đang xếp thành một hàng, giống như dã thú ẩn trốn khắp nơi trong bóng đêm, hết sức căng thẳng.
Giang Thánh Trác đột nhiên tăng tốc, một em gái xinh đẹp vẫy tay, xe trượt vào vị trí giữa hai chiếc đang dừng, Diệp Tử Nam, Tiêu Tử Uyên, Thi Thần không có chút nào hoảng hốt hay lo lắng ngồi mà ngồi ngay nơi bóng của chiếc xe vừa mới dừng hút thuốc, nói chuyện phiếm.
Giang Thánh Trác bước xuống xe, lười biếng dựa vào xe, một tay vẫy vẫy tan khói, một tay đút tay trong túi (quần) không yên lòng nghe bọn họ nói chuyện, cũng không tham gia.
Diệp Tử Nam yên lặng xuyên qua đám khói nhìn cậu, rồi nói "Thế này là thế nào? Buổi tối đẹp trời thế này, bắt chúng tôi mang đội ngũ xe đua đên đây mà chẳng nói một lời thế này?" (# A ta chém, ta chém tan nát:))
Giang Thánh Trác quất mạnh tay đang vẫy khói, nặng nề nghiến răng mấy cái mới bực bội mở miệng, "Phiền!".
Thi Thần "Hả" một tiếng, rất kỳ quái nói, "Cậu không phải nói, có thể làm cho đàn ông buồn phiền ngoại trừ phụ nữ chỉ có tiền thôi sao? Phụ nữ với cậu mà nói nhất định là không thể, bọn họ vì cậu mà buồn phiền còn không kịp nữa là, tiền thì càng không thể. Người này hoàn toàn tự loại bỏ bản thân ra khỏi phạm vi của đàn ông rồi".
Hai người kia "Xì" bậc cười thành tiếng, Tiêu Tử Uyên cười nham nhở độc mồm mở miệng, "Chẳng lẽ là.............. đàn ông?".
Giang Thánh Trác giơ chân đá tới, nóng nảy mở miệng, "Cút!".
Thi Thần hỏi hai người kia: "Tên này chưa được thoả mãn dục vọng hay là ăn quá no đây?"
"Đúng là rất dễ nhìn ra, có thể kìm chế cậu ta chắc là mấy người già trong nhà rồi, sợ là cậu ta vừa mới từ đó ra, nếu không lầm thì trên người cậu ta vẫn còn đang bị thương".
Nhìn khuôn mặt biểu tình hung ác của Giang Thánh Trác khiến mấy người kia lập tức rối tít đồng tình.
Giang Thánh Trác lập tức mặt hả hê nói, "Tớ có bia đỡ đạn bên cạnh, bình an vô sự, toàn thân trở ra".
Cả ba người ba miệng một lời "À" một tiếng, "Vậy thì có liên quan tới bia đỡ đạn kia rồi!".
Giang Thánh Trác mím môi, "Có đi hay không đây? Giờ mà không đi thì trời sắp sáng đó!"
Nói xong câu dó, trời bỗng nhiên tí tách mưa, ngay sau đó mười mấy chiếc xe thể thao phóng nhanh trong đêm rời đi, nối tiếp đuổi theo nhau.
Sáng sớm ngày thứ hai, Kiều Nhạc Hi nhìn chằm chằm vào tờ báo có tiêu đề nổi bậc trang đầu về tai nạn giao thông tối qua, chiếc xe trong hình nhìn thế nào cũng thấy quen quen.
Nghĩ đến một khả năng, Kiều Nhạc Hi mở điện thoại, bấm số điện thoại kia, quả nhiên không ai nghe náy.
Nửa tiếng sau, Kiều Nhạc Hi thong thả đứng ngay cửa phòng bệnh, không đi vào mà cũng chẳng đi ra, nhìn Giang Thánh Trác đang nẳm trên giường bệnh, nhìn cậu nửa ngày mới mở miệng, "Tớ nói… bạn học Trác, hôm nay cậu đi kiểu gì đây? Đúng là đủ cam đảm!".
Người nằm trên giường bệnh, đùi phải bị bó thạch cao treo ngược lên, cánh tay cũng được băng bó cẩn thận, trên khuôn mặt tuấn tú cũng có vài vết thương.
Giang Thánh Trác nhắm mắt lại lầu bầu, "Tớ trở thành bệnh binh rồi, cậu đừng có châm chọc mình nữa".
Kiều Nhạc Hi nhẫn tâm trả lời, "Đáng đời!"
Thật là đáng đời, thời tiết không tốt mà còn đi đua xe.
Cô còn muốn nói gì thêm, liền nhìn thấy trên hành lang có ba người đang đi tới.
Kiều Nhạc Hi lập tức hỏi Diệp Tử Nam, "Cậu không phải từng nói xe của cậu ta là loại xuất sắc sao?"
Diệp Tử Nam liếc nhìn người đang nằm trên giường bệnh kia, thờ ơ nói, "Không phải là nói khoác, xe của cậu ta tuyệt đối là loại tốt nhất trong nhóm bọn tớ".
"Vậy chuyện gì đã xảy ra? Ba người các cậu đứng chỗ này còn cậu ta nằm vất vưởng chỗ kia?"
"Cậu ta nói, hôm qua tâm trạng không được tốt".
"……………."
Vừa đúng lúc dạo này bên công ty vừa kết thúc một hạng mục, Kiều Nhạc Hi xin nghỉ phép mấy ngày đến chăm sóc lẫn chế nhạo Giang Thánh Trác, có cơ hội tốt thế này cầu còn không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.