Cặp Đôi Cầm Thú

Chương 27: Uy hiếp




Kiều Nhạc Hi vừa vội vừa tức nhưng không thể làm gì được cậu, chỉ có thể cau mày trừng, "Cậu có thể nghiêm chỉnh một chút được không?"
Giang Thánh Trác vỗ vỗ vai cô, "Yên tâm đi, ông già cũng không nặng tay, hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con mà!"
Giang Thánh Trác cười an ủi cô, "Đúng rồi, sao cậu lại ở đây?"
Kiều Nhạc Hi đang xoắn ống tay áo của cậu lên muốn nhìn vết thương, "Quan Duyệt đang trong phòng sinh".
Giang Thánh Trác thản nhiên thu lại cánh tay nói sang chuyện khác, giọng nói nhẹ nhàng, "Ôi, trùng hợp thế à. Vậy thì tớ cũng đợi một chút".
Kiều Nhạc Hi đẩy đẩy cậu ta, "Chờ quái gì mà chờ, mau về nghỉ ngơi đi!"
"Không, tớ cũng muốn cảm nhận không khí vui vẻ".
Giang Thánh Trác không kiềm chế được giơ tay lên cằm, hai người đang nói chuyện lập tức nghe được tiếng khóc của con nít. Chỉ trong chốc lát, hộ tá ôm đứa bé được quấn cẩn thận đi ra ngoài.
Tạ Hằng ngay lập tức chạy tới, cẩn thận ôm, mặt cười khúc khích, "Là con gái, con gái!"
Kiều Nhạc Hi nhìn đứa bé nhỏ xíu, nhỏ như vậy, hai mắt còn chưa mở ra nhưng càng nhìn càng đáng yêu.
Giang Thánh Trác chọt chọt cô, "Cậu nhìn Tạ Hằng kìa, có phải bị ngu ngơ rồi không?"
Vừa nói vừa nhìn Tạ Hằng với vẻ chán ghét. Cậu ta kể từ khi thấy đứa bé không khép miệng lại được. Giờ hộ sĩ muốn mang bé đi mà cậu ta còn không muốn buông tay.
Nếu bình thường chắn chắn Kiều Nhạc Hi sẽ cho cậu một tát, nhưng thấy cậu ta đang mang thương tích đầy mình nên phải nhịn, "Cậu thì biết cái gì! Người ta là lần đầu tiên làm ba ba"
Giang Thánh Trác hừ lạnh, "Nghe cậu nói như vậy, cậu biết sao?"
Kiều Nhạc Hi lần nữa nhịn muốn vung tay lên mặt cậu ta, "Không nói với cậu nữa, tớ vào xem Quan Duyệt một lát".
Trong phòng bệnh, Tạ Hằng từ giây phút hạnh phúc lâng lâng đã tỉnh lại, đang cầm khăn ấm lau Quan Duyệt. Trên mặt nở nụ cười dịu dàng, vành mắt có chút đỏ.
Kiều Nhạc Hi nhìn thấy cảnh này trong lòng ngổn ngang cảm xúc, "Chúng ta đừng quấy rầy bọn họ".
Vừa nói vừa xoay người, rón rén cẩn thận trở ra.
Giang Thánh Trác dừng lại nhìn cô, "Cậu làm gì đó?"
Kiều Nhạc Hi than thở, "Thật hâm mộ, hâm mộ không được sao?"
Giang Thánh Trác mặt cười xấu xa, "Hâm mộ cái này (có em bé)? Vậy tớ không ngại giúp cậu một đứa".
Vừa nói vừa đưa phong bì màu đỏ cho cô, "Này, thiệp mời của Diệp Tử Nam" (#Huongbb: Trong convert ghi tên khác của anh này nhưng mình không hiểu nên để thẳng thế này cho các bạn dễ hiểu ^^)
Kiều Nhạc Hi không tin, mở thiệp ra nhìn lại mấy lần, "Cậu ta kết hôn thật? Thật là không còn gì để nói! Cô dâu là ai, là người lần trước phải không?"
"Ừ, là người đó" - Giang Thánh Trác gật đầu.
Kiều Nhạc Hi bắt đầu than thở, "Ngay cả Diệp Tử Nam cũng sắp kết hôn, còn có công đạo không chứ!? Tớ nhớ lúc ấy còn nói chuyện với nhau, nói Diệp Tử Nam này nhất định sẽ là người cuối cùng lập gia đình, bởi vì người như cậu ta sẽ không bao giờ chủ động cầu hôn người khác, chẳng lẽ phải trông chờ cô dâu cầu hôn cậu ta sao?"
Giang Thánh Trác cũng căm phẫn, "Đúng vậy! Thật không có công lý!"
Kiều Nhạc Hi ra vẻ người lớn, vẻ mặt nghiêm túc vỗ vai cậu, "Thánh Trác à, Tử Nam cũng kết hôn, cậu và Thi Thần cũng cố gắng lên!"
Giang Thánh Trác cao hơn cô một cái đầu, khi cô chụp bả vai cậu thì phải nhón cả chân lên mới tới, và khi phối hợp với vẻ mặt nghiêm túc đó nhìn thế nào cũng rất buồn cười.
Giang Thánh Trác đỡ cơ thể đang lắc lư của cô, nhìn ánh mắt của cô không được tự nhiên, quay đầu đi mới nói, "Tớ luôn là người cuối cùng".
Kiều Nhạc Hi không để ý lời nói của cậu ta, "Cậu? Là người bị rớt lại sao được, mấy em của cậu chỉ để làm kiểng thôi sao?"
Giang Thánh Trác nguýt cô một cái không nói.
Kiều Nhạc Hi tiếp tục cười nói, "Cậu nhất định là làm rể phụ rồi, tới lúc đó coi cô dâu phụ hợp ý thì tiến tới luôn thôi!"
Hai người đi tới xe, chuẩn bị lên, Giang Thánh Trác đóng cửa xe thật mạnh, "Không phải!"
Kiều Nhạc Hi bị  hành động của cậu làm hết hồn, cẩn thận cài chặt dây an toàn, "Tớ không phải rể phụ!"
Kiều Nhạc Hi rốt cuộc nghĩ "Cơ hội đây rồi!", hiện tại không thể hành hạ thân thể cậu ta, vậy thì quyết chí đàn áp tinh thần cậu ta thôi!
"Thế nào? Giận à? Có phải có người sợ cậu trêu chọc cô dâu?"
Giang Thánh Trác mắt nhìn đường, vẻ mặt đắc ý, "Dĩ nhiên là không! Tớ đây giỏi giang anh tuấn, tên Diệp Tử Nam đó sợ tớ quá chói lóa làm cậu ta không nổi bậc nên không dám tìm tớ làm rể phụ".
Kiều Nhạc Hi "Hứ" một tiếng, "Tự kỷ!"
Giang Thánh Trác dĩ nhiên không nói cho cô biết lúc đó Diệp Tử Nam tận mắt chứng kiến ngày hôm đó, mặt đồng tình lẫn hả hê vỗ vai cậu nói, "Tớ nói, trừng phạt lần này chắc chắn cậu không tránh khỏi, nói không chừng còn phải nằm liệt trên giường một thời gian rồi. Tớ đoán khi tớ kết hôn vị trí rể phụ phải tìm người khác".
Thi Thần và Tiêu Tử Uyên đứng bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác.
Quả nhiên, chỉ mấy ngày sau liền bị gọi về. Về đến nhà thấy tình hình mới biết gừng càng già càng cay.
Bà Giang không có ở nhà, mẹ Giang cũng không có ở đây, anh trai, chị dâu lẫn cháu trai không có ai ở nhà, duy nhất chỉ có ông Giang và Giang Dung Tu đang chờ cậu.
Cậu dĩ nhiên biết rõ tính tình của cha mình, có chết cậu cũng không nhận lỗi. Cha Giang càng đánh càng giận, ra tay cũng càng thêm mạnh tay.
Kết quả cậu bị dính mấy cái, cũng không dám tránh. Sau đó không chịu được kêu rên một tiếng.
Ông Giang đang ngồi thong thả uống trà bên cạnh từ đầu buổi đến giờ bỗng lên tiếng, "Dung Tu, trong mấy đứa cháu trai cùng tuổi Thánh Trác, trong lòng ba chỉ có đứa nhỏ này giống ba nhất".
Nói xong nhẹ nhàng đi lên lầu. Giang Dung Tu hiểu ý ông, cũng lập tức ngừng tay. Đánh một trận xong rồi còn nghiêm khắc dạy dỗ hai giờ liền. Lần nào cũng nói mấy câu đó, nói tới nói lui cậu cũng thuộc lòng nhưng vẫn phải thành thật lắng nghe, đứng lâu tới nổi chân muốn gãy ra.
Sau khi bị la một trận, cậu còn bị ném ra khỏi nhà tự lê thân tới bệnh viện xử lý, không ngờ gặp Kiều Nhạc Hi.
Trước khi Kiều Nhạc Hi xuống xe, Giang Thánh Trác suy nghĩ một chút mới quyết định nhắc nhở cô, "À, cậu nhanh nghỉ việc bên công ty Bạch gia đi, với lý lịch của cậu không khó khăn tìm được việc. Nếu như cậu không muốn qua công ty tớ, tớ sẽ giới thiệu chỗ khác".
Kiều Nhạc Hi nghiêng đầu nhìn cậu ta, "Biết rồi, sao cậu nghiêm túc vậy?"
Giang Thánh Trác cười cười, "Không có việc gì, cậu mau lên nhà đi".
"Thật ra thì, tớ cũng không có việc gì, cậu cũng không cần chỉnh họ để bản thân ra nông nổi này" - Kiều Nhạc Hi đứng không nhúc nhích, nói nhỏ một câu.
Giang Thánh Trác hình như cảm thấy gần đây cậu không khống chế nổi lời nói của chính mình, mặt không đồng ý, bởi vì chột dạ (sợ người khác biết, có tật giật mình) mà giọng nói khá lớn, nhưng nghe vào tai Kiều Nhạc Hi lại có một ý nghĩa khác.
"Vậy sao được, quan hệ của chúng ta là gì? Tớ không có em gái, cậu thân thiết như em gái của tớ. Ai dám khi dễ cậu tớ nhất định không tha thứ cho người đó".
Mặc dù cô biết được kết quả nhưng trong lòng vẫn có chút mất mác.
Em gái! Em gái! Đúng là một lời nguyền rủa.
Giang Thánh Trác nhìn Kiều Nhạc Hi đi lên lầu, cậu vẫn ngồi yên lặng trong xe.
Chuyện này nói ra cũng do chính cậu liều lĩnh. Không nói tới, Bạch gia hiện tại cũng coi như một phần của Diệp mậu, không nói Bạch gia vẫn nhẫn nhịn như vậy là vị cậu họ Giang, coi như Kiều Nhạc Hi tạm thời còn ở công ty Bạch gia, lúc đó cậu nên kiềm chế hơn. Cái gì cậu cũng không sợ, nhưng mà cậu sợ....
Quan tâm sẽ bị loạn! Khi vừa nhìn thấy Kiều Nhạc Hi bị khi dễ nên cái gì cũng không nghĩ tới.
Giang Thánh Trác ơi Giang Thánh Trác, những kinh nghiệm của mày mấy năm nay đi đâu mất rồi?
Giang Thánh Trác ngồi trong xe suy nghĩ hồi lâu mới rời đi.
Cậu trở về nhà chính Giang gia, mới xuống xe liền thấy mẹ Giang đang đứng trước cửa chờ cậu.
Cậu lắc lắc chìa khóa trên tay tới gần, hai tay nắm bả vai bà đi vào trong phòng, "Ui, mẹ ơi, mẹ làm gì đứng ở đây?"
Mẹ Giang vỗ vỗ tay cậu, "Cha con đánh chỗ nào? Cho mẹ xem chút nào".
Giang Thánh Trác vẻ mặt thờ ơ, "Khụ khụ, không có việc gì. Con cũng gần ba mươi mà mẹ coi như con lên ba tuổi vậy, làm như cha có thể đánh hỏng con không bằng".
Mẹ Giang còn đau lòng, bà biết Giang Dung Tu bị giận mấy ngày nay, hôm nay còn gọi con về nhất định ra tay rất mạnh, "Con cũng thật là, tính tình của cha con con còn không biết sao. Con cũng không chịu thua, nhẹ giọng nhận lỗi vài câu có phải tốt hơn không?"
Giang Thánh Trác sợ mẹ lo lắng, dịu dàng dỗ dành, "Thật không có chuyện gì đâu, mẹ, con nhớ khi còn bé con bị đánh tới nổi một tháng không xuống giường được, hôm nay cha đánh con, con không thấy đau chút nào, mẹ, cha con già thật rồi".
Mẹ Giang thở dài, "Haiz, con lớn như vậy, có thể không già được sao? Đúng rồi, Tử Nam sắp kết hôn, con cũng nắm lấy cơ hội đi".
Giang Thánh Trác sửng sốt một chút, nói thầm, "Xảo Nhạc Tư thật là miệng quạ!"
Cậu nhìn mẹ đoán chắc là bà nhắm vào cậu đây, chắc lại chuẩn bị đem con gái nhà ai nhắc tới nữa, lập tức tự tìm cách cứu mình, "À, mẹ này, con đi lên lầu gặp ông một chút, mẹ đi ngủ sớm nhé".
Nói xong lập tức chạy ầm ầm lên lầu, chỉ nghe mẹ Giang nói ở phía sau, "Đứa nhỏ này, chạy cái gì........"
Giang Thánh Trác lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đọc sách ra, thò đầu nhìn xung quanh, mới cười lấy lòng, "Ông nội, còn chưa ngủ sao ạ?"
Ông Giang đang kể chuyện xưa cho Giang Niệm Nhất, nghe tiếng động cũng không nhìn, tiếp tục kể.
Giang Niệm Nhất ngồi trên ghế chuyển đôi mắt đen nhánh nhỏ giọng hỏi bên tai ông Giang, "Ông (cố) ơi, chú Tư gọi ông đấy".
Ông Giang sờ đầu nhóc cười hiền lành nói, "Chúng ta không để ý tới người đó, tiếp tục kể chuyện xưa".
Giang Niệm Nhất nghe xong, lại đảo con ngươi một vòng, đại khái cũng hiểu gì đó, lập tức có chút cười hả hê, gọi về phía cửa, "Giang tiểu Tứ, ông cố nói cho chú đứng phạt ở cửa cho tỉnh lại!"
Giang Thánh Trác không thể làm gì, chỉ cười nói, "Thằng nhóc con này càng ngày càng không có khuôn phép, không phân biệt lớn nhỏ".
Ông Giang nghe tới đó đem quyển sách trên tay nện mạnh trên bàn, "Cậu có khuôn khổ chắc?"
Giang Niệm Nhất không sợ ngược lại cười làm mặt xấu với Giang Thánh Trác, Giang Thánh Trác không thể làm gì chỉ đứng đó.
Bà Giang từ phòng bênh cạnh đi ra, Giang Thánh Trác làm mặt khóc với bà gọi, "Bà nội!"
Bà Giang cười cuời, đi đến phòng đọc sách ngoắc ngoắc tay, "Niệm Nhất, qua đây, đi ra ngoài chơi với bà nội".
Giang Niệm Nhất ngoan ngoãn nhảy từ trên ghế xuống, chạy ra ngoài. Bà Giang kéo tay nhóc đi xuống lầu, quay mặt nhìn Giang Thánh Trác nháy mắt một cái.
Trong lòng cậu biết rõ ông nội tuy mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, chỉ cần xuống giọng nịnh hót.
"Ui, ông nội, ông thật nổi giận sao? Đừng giận mà, ông thật là uy nghiêm nha, con thấy ông càng già càng lợi hại. Mặc dù ba con hung hãn đánh con cỡ nào nhưng chỉ cần ông mở miệng một cái ngay lập tức làm cha con hoảng hốt! Con lúc đó còn muốn quỳ xuống đất bái lạy.......
Giang Thánh Trác nói chuyện mà ông Giang thích nghe, cái gì nghe vui tai, cuối cùng ông Giang bị cậu chọc cười, tuy mặt vẫn còn nghiêm khắc nhưng có chút vui vẻ, "Cháu đó nha, không có tiến bộ gì hết, chỉ có bản lĩnh nịnh hót càng ngày càng lợi hại".
"Con không phải học từ ông sao ạ, không phải ông nói con giống ông nhất sao?"
"Con đó, mặc dù thế nào, nhưng mà hiểu biết chính xác nỗi đau của con bé Nhạc Hi kia. Con nhóc đó cũng không còn trẻ, cũng nên kết hôn rồi".
Giang Thánh Trác ngẩng đầu nhìn ông, "Ông có ý gì?"
Ông Giang tùy ý lật vài trang sách trên tay, "Hôm nay người nhà họ Bạc có hỏi thăm ông về con bé, nhìn có vẻ như họ rất hài lòng về con bé".
"Bạc Trọng Dương?"
"Cháu biết? Đúng vậy, lúc nhà họ chuyển nhà con cũng biết mà, thằng bé Trọng Dương thật sự không tệ. Mặc dù từ nhỏ không được nuông chìu nhưng mà hiện tại tương lai của nhà họ Bạc cũng nhờ vào cậu ta, xem ra cũng khá xứng đôi với Nhạc Hi".
Giang Thánh Trác rất không đồng ý rầm rì trong miệng, "Hừ, đây coi như ép hôn à? Cái con bé kia so với mình thì lỗ mãng, cô ấy đồng ý mới là chuyện lạ!"
"Tại sao là ép buộc, nói không chừng bọn họ nhìn vừa mắt nhau, bên Bạc gia mới đến đây dò hỏi, con nói thử đây là ý gì?"
Nói xong còn nhìn cậu đầy thâm ý.
Giang Thánh Trác nhìn ông Giang không có lời nào để nói. Cậu hôm nay gặp toàn chuyện bực mình, lần này càng thêm buồn bực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.