Cặp Đôi Cầm Thú

Chương 25: Công viên trò chơi




Giang Thánh Trác ngẩng đầu cười đi tới, "Anh Cả!"
Kiều Nhạc Hi cũng ngoan ngoãn kêu một tiếng anh.
Giang Thánh Khiêm nhìn hai người trước mặt cười nói, "Anh bận chút chuyện, chị dâu em không khỏe, chốc nữa giúp chị dâu chăm Niệm Nhất nhé?".
Giang Thánh Trác gật đầu nói, "Được ạ".
"Đi nhanh đi, Nhiệm Nhất mà nhìn thấy anh lại gây nháo lên nữa" - Vợ anh vỗ vỗ tay chồng an ủi.
Giang Thánh Khiêm chần chờ một chút, yên lặng mấy giây, Giang Niệm Nhất tựa như đã nhìn thấy, vốn dĩ nhóc đang chơi với con bé Lolita, nhanh chân chạy tới chân Giang Thánh Khiêm kêu lên, âm thanh mềm mỏng, "Ba ba ba ba, ba đừng đi, ba đã hứa là chơi một lát với con mà...."
Nhìn đôi mắt giàn giụa nước mắt của bé, bàn tay nhỏ trắng mập mạp bám lấy vạt áo mình không buông, trong lòng Giang Thánh Khiêm cảm thấy tê dại. Cậu ta bên ngoài đường đường là một người luôn giữ chữ tín, chỉ duy nhất đối với vợ con lần này lại nuốt lời. Có lúc cậu thật muốn buông tay, nhưng mà..........
Giang Thánh Trác đến gần, sờ đầu Giang Niệm Nhất, "Nhóc con, chú dẫn con đi chơi nha?"
Giang Thánh Trác bị ghét bỏ, "Con không muốn chú, con muốn ba ba!"
Kiều Nhạc Hi ngồi xổm trước mặt nhóc dụ dỗ, "Niệm Nhất ngoan, cô dẫn con đi ăn đồ ăn ngon, chịu không?"
Lần này đến phiên Kiều Nhạc Hi bị ghét bỏ, "Con không muốn, con muốn ba ba!"
Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi nhìn nhau, đều là bộ mặt bất đắc dĩ.
Giang Thánh Khiêm sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, "Trước hết con đi chơi với chú Tư và cô, giờ ba ba đi ra ngoài đến tối sẽ về dẫn con và mẹ cùng ra ngoài ăn tối, sau đó trở lại kể chuyện xưa, được không nào?"
Giang Niệm Nhất nén nước mắt suy nghĩ hồi lâu, nặng nề gật đầu, nước mắt đang rưng rưng trong mắt vì hành động này của nhóc mà thay nhau rơi xuống. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Giang Thánh Khiêm như bị nhéo đau. Vợ cậu đi đến bên cậu vỗ vai an ủi. Cậu mạnh mẽ xoay người rời khỏi.
Giang Niệm Nhất đứng ở cửa nhìn ba ba rời đi, xe chạy ra khỏi một khoảng xa mà nhóc còn đứng bất động.
"Niệm Nhất........"
Giang Niệm Nhất vừa quay đầu nhìn mẹ cậu cười, "Mẹ........ Ba ba nói hôm nay ba sẽ cùng con ăn cơm, xong rồi kể chuyện xưa dỗ con ngủ".
Giang Thánh Trác cùng Kiều Nhạc Hi dụ dỗ chơi đùa với thằng bé cả nửa ngày, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, chơi một chút đã tươi cười. Giang Niệm Nhất ngồi trên ghế sô pha phe phẩy hai bàn chân cụt ngủn, ra oai chỉ vào Giang Thánh Trác, "Giang tiểu Tứ, tôi đây là con trai lớn của trưởng nam trong gia đình, chú không thể khi dễ tôi! Ông cố nội nói chú là....... là con cái gì??"
Kiều Nhạc Hi bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, "Con bất hiếu".
Giang Niệm Nhất lập tức nhớ tới, "Đúng rồi, con bất hiếu!"
Giang Thánh Trác bật cười, ngẩng đầu cho Kiều Nhạc Hi một cái tát, cố hắng giọng nhịn cười giả vờ biểu hiện kính trọng, "Đúng vậy, con trai lớn của trưởng nam, tôi đây là đứa con bất hiếu trong gia đình không thể cùng cháu đích tôn so sánh được".
Sau một lát, Giang Niệm Nhất nghĩ đến cái gì, đứng lên sô pha ôm cổ Giang Thánh Trác thân mật gọi, "Chú Tư, con muốn đi chơi".
Giang Thánh Trác liếc thằng bé, mặt làm bộ sợ hãi, "Ui, con trai lớn của trưởng nam, cậu đừng bao giờ gọi như vậy, tôi sợ"
Giang Niệm Nhất ăn vạ dùng sức lắc lắc, "Chú Tư, chú dẫn con đi đi, chú Tư........"
Giang Thánh Trác lau lớp mồ hôi mỏng trên trán giúp thằng bé, trêu chọc, "Muốn đi hả?"
Hai mắt Giang Niệm Nhất vụt sáng, "Dạ!"
Giang Thánh Trác bị thằng nhóc chọc cười, "Thay đồ trước rồi chúng ta đi!"
Kiều Nhạc Hi cùng ba cô và hai người anh lên tiếng chào tạm biệt rồi theo sau Giang Thánh Trác đổi quần áo rời khỏi nhà.
Mới vừa bước ra khỏi cửa lập tức nghe Bạch Khởi Hùng gọi cậu.
Giang Thánh Trác xoay người lười biếng đứng tại chỗ nhìn người đến gần.
"Cậu Giang, cháu gái của tôi uống hơi nhiều tôi đưa cháu về, chào cậu trước".
Giang Thánh Trác gật đầu, giơ tay lên giúp ông ta sửa cà vạt, mặt mũi nhẹ nhàng, nhìn không ra ý tứ, "Chú Bạch khách sáo quá, về sớm nghỉ ngơi nhé. Đúng rồi, lúc trước tôi có nuôi con chó, nhưng mà không chịu nghe lời. Dạy thế nào cũng không được nhưng giờ nghĩ lại mới hiểu, chó có thói quen bò đi, mình không thể bắt nó đứng, chắc chắn là không được, có đúng không? Dù sao cũng là chó, không thể yêu cầu quá cao với nó, chỉ cần trông coi nó cẩn thận để không cắn người là được, đúng không chú Bạch?"
Nói xong mấy lời này, cậu mới cười nhìn Bạch Khởi Hùng. Sắc mặt ông ta không thể coi là đẹp mắt, hồi lâu mới mở miệng, "Phải".
Giang Thánh Trác phủi phủi bả vai căn bản không có chút bụi nào của Bạch Khởi Hùng, kề sát lỗ tai ông ta nói nhỏ, "Tôi biết ông cùng với cháu gái mình không chịu thua, bất quá cũng không liên quan, có gì thì cứ nhằm vào tôi đây, nếu như dám động đến người bên cạnh tôi......... Tôi mặc dù hồ đồ nhưng mà cái gì cũng bất cần".
Sau đó ngồi dậy rất cung kính chào, "Cháu đi trước, chú Bạch".
Sau đó lôi kéo bàn tay nhỏ của Giang Niệm Nhất, cậu nhóc kéo tay Kiều Nhạc Hi, ba người cùng đi ra ngoài.
Giang Niệm Nhất không hiểu những lời nói vừa rồi, ngước đầu lên hỏi, "Chú Tư, chú nuôi chó lúc nào vậy? Cho cháu mượn chơi chút được không?"
Giang Thánh Trác khôi phục lại dáng vẻ vốn có, "Ngoan, chú Tư không có nuôi chó, chỉ nuôi con".
Kiều Nhạc Hi mím môi nhịn cười, Giang Niệm Nhất làm sao nghe hiểu được, cho là Giang Thánh Trác nói cho nhóc biết không có chó nhỏ, cho nên "Ồ" một tiếng.
Kiều Nhạc Hi lần này không nhịn được nữa, bật cười dữ dội.
Cười xong một lúc mới nói với Giang Thánh Trác, "Cậu cần gì phải làm khó cả Bạch Khởi Hùng vậy, tớ còn là nhân viên trong công ty ông ta đó".
"Chỗ đó không làm cũng được. Lúc đầu chỉ định cho cậu làm tạm thời ở đó một thời gian, cậu cũng nên thay đổi chổ làm thôi. Chẳng lẽ cậu còn muốn nhìn sắc mặt của họ nữa sao?"
"Cũng đúng. Tớ cũng phải tính toán một chút".
Giang Thánh Trác nắm lấy thời cơ đề nghị, "Tới công ty tớ, thế nào?"
Kiều Nhạc Hi lập tức cau mày, "Không đi!"
Với phản ứng này Giang Thánh Trác cũng đoán trước, không cam lòng nhưng cũng không có biện pháp, "Được rồi".
Không lâu sau, Giang Thánh Trác cùng với Kiều Nhạc Hi đang đứng nhìn khung sườn uốn lượn của trò tàu lượn siêu tốc trước mặt.
"Chú Tư, chúng ta đi chơi cái đó".
"Được cả ba chúng ta cùng đi!"
"Tớ không đi, Giang tiểu Tứ mau buông tớ ra!" - Kiều Nhạc Hi ôm cây cột không buông tay.
Giang Thánh Trác kéo cô hết lần này đến lần khác, "Kiều tiểu Hi, cậu nhanh lên chút nào!"
Kiều Nhạc Hi đáng thương nhìn cậu, "Tớ sợ........."
"Lên cao có mười mấy mét mà cũng không dám đi, một cái tàu lượn siêu tốc mà cậu còn sợ?"
"Cái này là cái tàu lượn biến thái, tớ không ngồi, cậu tha cho tớ đi".
"Không được!"
Mấy phút sau ba người bước từ tàu lượn xuống, mỗi người mỗi vẻ.
Giang Niệm Nhất vỗ tay hoan hô, còn muốn chơi lại lần nữa.
Sắc mặt Giang Thánh Trác lạnh nhạt. 
Gương mặt Kiều Nhạc Hi rõ ràng còn ngu ngơ cộng thêm tay chân mềm nhũn.
Chơi được một lúc, ba người ngồi trên ghế dài nghỉ chân, Giang Niệm Nhất vui sướng gặm cây kem.
Giang Thánh Trác ngồi bên cạnh trêu chọc nhóc, "Nhóc con, chú Tư có được không?"
Giang Niệm Nhất gật đầu, đưa ra câu trả lời, "Được!"
"Vậy giữa chú và cô, con thích ai hơn?" - Vừa nói vừa hất cằm về phía Kiều Nhạc Hi.
Kiều Nhạc Hi đang cầm khăn giấy đưa Giang Niệm Nhất lau mồ hôi, nghe tới đó không nể mặt châm chọc cậu, "Ngây thơ!"
Giang Niệm Nhất nhìn Giang Thánh Trác cười cười nói, "Con thích chị Nhạc".
Giang Thánh Trác nghe thế nào cũng không được tự nhiên, đối với đáp án không thay đổi (chắc là đoán trước được) ngược lại không khi nào cảm thấy quen được, "Này, nhóc con, sao lại gọi cô ấy là chị còn gọi chú là chú?"
"Bởi vì chị ấy trẻ tuổi xinh đẹp".
"Chú đây cũng trẻ tuổi mà!"
Giang Niệm Nhất ghét bỏ nhìn cậu, tựa như rất khinh thường khi giải thích, "Vậy nếu như con gọi chú là anh, vậy chú phải gọi ba ba con là gì?"
"Ừm......" - Giang Thánh Trác giờ mới biết bản thân tự đào hố chôn mình.
Kiều Nhạc Hi bên cạnh cười thật to, Giang Thánh Trác nguýt cô một cái, "Cười cái gì mà cười? Cậu cho rằng cậu chiếm lợi thế à? Thằng nhóc gọi cậu một tiếng "chị", cậu cũng phải gọi tớ một tiếng "chú" đó".
Kiều Nhạc Hi im bặt, "Ngay cả loại tiện nghi này cũng muốn chiếm, không sợ bị tổn thọ hả!"
Sau đó Giang Niệm Nhất nói muốn đi chơi xe đụng, Kiều Nhạc Hi lấy lí do lớn tuổi không chịu nổi cái trò dằn vặt cơ thể này nên muốn nghỉ ngơi, vì vậy hai chú cháu ra ngoài chơi. Kiều Nhạc Hi ngồi cách đó không xa nhìn họ, thỉnh thoảng giơ tay lên chào hỏi, sẵn tiện chụp hình.
"Đó là chồng với con trai của cô à, thật hạnh phúc" - Bà mẹ trẻ bên cạnh nói, đoán chừng đang đợi chồng và con.
Kiều Nhạc Hi vội vàng giải thích, "Không phải không phải, cô hiểu lầm rồi".
Người phụ nữ cười, "Không có gì phải ngượng, tôi vừa nhìn là có thể biết được, hai cha con nhìn giống nhau như vậy mà".
Mặt Kiều Nhạc Hi đầy vạch đen! Người ta là chú cháu, có thể không giống nhau sao?
Đang lúc này Giang Thánh Trác cùng Giang Niệm Nhất đi lại, sau khi nhìn thấy cũng đoán được, bỗng cười xấu xa, ngồi chồm hỗm xuống nói nhỏ vào tai Giang Niệm Nhất.
Giang Niệm Nhất là một đứa bé, Giang Thánh Trác cùng chơi với nhóc dĩ nhiên nhóc sẽ hoàn toàn nghe lời, chạy chậm qua nhào vào người Kiều Nhạc Hi cười, giọng trong trẻo vang lên, "Mẹ! Ba ba kêu mẹ qua!"
Vừa nói vừa quay đầu nhìn Giang Thánh Trác cười cười.
Bà mẹ trẻ che miệng cười, bộ dáng đắc ý vì mình đoán trúng.
Kiều Nhạc Hi không thể tưởng tượng được nhìn người đang nằm trước ngực, một bộ mặt ngây thơ của tên nhóc xấu xa cùng với khuôn mặt xấu xa của kẻ đại hung ác.
"Giang Thánh Trác! Cái tên khốn khiếp này!"
Từ công viên ra ngoài, mặt trời cũng sắp lặn. Mới ra khỏi cửa Giang Niệm Nhất thấy ba mẹ nhóc đang đứng trước xe chờ họ, hoan hô một tiếng liền vọt sang bên cạnh.
Giang Thánh Khiêm giơ tay lên chỉ vào cái trán thằng bé, chọc Giang Niệm Nhất cười ha ha.
Lúc ăn cơm, Giang Niệm Nhất nhìn Giang Thánh Khiêm cười, "Ba ba, ba có thể cùng con với mẹ ăn cơm thật là tuyệt, còn có chú Tư với cô nữa".
Giang Thánh Khiêm đưa tay giúp nhóc lau khóe miệng dính tương, trong lòng áy náy lại dâng lên, "Ngoan".
Giang Niệm Nhất chơi loạn cả ngày trời, ăn cơm nước xong liền ngủ gục trên bờ vai Giang Thánh Khiêm.
Giang Thánh Khiêm lái xe đưa cả nhà về.
Buổi trưa Giang Thánh Trác có uống qua chút rượu nên không lái xe đến, bây giờ chỉ có thể đi xe taxi về cùng Kiều Nhạc Hi.
Ngồi ở phía sau xe, Kiều Nhạc Hi mơ mơ màng màng dựa lên bả vai cậu ngủ gà ngủ gật.
Giang Thánh TRác nhớ tới chuyện hồi xế, khóe miệng cong lên.
Nếu như, tương lai, thật sự có một tên nhóc xấu xa gọi cậu là ba ba, gọi cô mẹ, vậy không biết sẽ có cảm giác gì?
****
Trong nháy mắt, thời tiết se lạnh, Kiều Nhạc Hi tắt máy tính chuẩn bị tan làm, nhìn thấy Quan Duyệt đang cau mày và Tạ Hằng, trong lòng kỳ quá hỏi, "Sao cậu lại tới đây?"
Quan Duyệt sắp sinh nên hành động không lanh lẹ, sắc mặt cũng không được tốt, "Mấy hạng mục trước lúc nghỉ phép xảy ra chút chuyện, tớ phải đến xem một chút, tới lấy tài liệu".
Kiều Nhạc Hi rốt cuộc cũng hiểu rõ suy nghĩ của Tạ Hằng, khuyên, "Cậu như vậy còn đi đâu? Tớ phục cậu quá rồi, cậu đừng đi, tớ đi thay cậu, cậu mau về nghỉ ngơi đi!"
"Không tốt sao? Tớ biết gần đây cậu còn làm thêm giờ rất mệt mỏi".
"Khách sáo với tớ làm gì, trở về nhanh đi, có chuyện gì tớ gọi điện cho cậu. Cứ như vậy đi, tớ đi đây. Tạ Hằng, mau đưa hai mẹ con về nhà đi!"
Quan Duyệt còn chưa nói gì, Kiều Nhạc Hi đã biến mất tiêu.
Đến công trường, ngay lập tức nhìn thấy Bạch Tân Tân đang hất cằm sai khiến mấy người công nhân. Sắc mặt Kiều Nhạc Hi lập tức bị kéo xuống. Mấy nhân viên đang làm nhìn thấy cô liền cười chào hỏi, "Kỹ sư Kiều tới!"
Kiều Nhạc Hi hít sâu một hơi tươi cười đáp lại, trong lòng có chút không bình tĩnh.
Đi vào trong mấy bước mới thấy mấy người mặc âu phục giày đen đang đứng xung quanh một người cao ngất.
Bạc Trọng Dương nhìn thấy cô cũng sửng sốt, cười nói, "Mọi người nói thế nào cũng phải chờ Kỹ sư Kiều, tôi không ngờ là cô"
Kiều Nhạc Hi lúc này đang mặc trang phục làm việc, cùng với hình ảnh tại bữa tiệc hôm đó hoàn toàn khác biệt. Cô cũng không nghĩ tới Bạc Trọng Dương hôm đó rời tiệc vội vàng mà còn có thể nhận ra cô.
"Tổng giám đốc Bạc" - Cô không tìm được từ nào thích hợp để gọi, chỉ có thể gọi theo cách chính thức.
Bạc Trọng Dương nghe cô gọi "Tổng giám đốc" khẽ cau mày, có loại buồn cười quá mức, "Tôi nhớ lúc trước chỗ này không phải cô phụ trách"
Kiều Nhạc Hi nghĩ rằng cậu ta chấn vấn năng lực làm việc của cô, lập tức giải thích, "Quan Duyệt sắp sinh, bây giờ không tới đây được. Thật ra cái hạng mục này tôi hiểu hơn so với Quan Duyệt, Tổng giám đốc không cần lo lắng......."
Bạc Trọng Dương ngắt lời cô, "Tôi không có ý này, cô nghĩ nhiều rồi".
Kiều Nhạc Hi không biết sao cảm thấy Tổng giám đốc Bạc Trọng Dương nói một câu mập mờ như vậy, không khỏi đỏ mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.