Cặp Đôi Cầm Thú

Chương 17: Anh Hai nhà họ Kiều




Bốn người vừa ăn cơm vừa trò chuyện bên lề.
"Nghe nói cấp trên lại muốn biến đổi?"
Tiêu Tử Uyên xoa xoa trán, vẻ mặt mệt mỏi, "Không có nghiêm trọng như vậy, bất quá mấy ngày nữa sẽ có".
"Có gì thay đổi sao?"
"Chỉ là một chút thay đổi râu ria thôi, những vị trí quan trọng cũng không có gì thay đổi, chỉ có chức vụ tân Bộ trưởng ngành Kỹ thuật thay đổi, sau này sẽ do Kiều Dụ đảm nhận".
"Kiều Dụ trở lại?"
"Ừ, mấy năm nay ở phía Nam làm không ít công tác thực tiễn, phía trên vẫn chú ý cậu ta".
Thi Thần đá đá Giang Thánh Trác, "Anh của Nhạc Hi trở lại, cậu không báo tin mừng này sao?"
Giang Thánh Trác cúi đầu ra sức ăn, "Liên quan gì đến tớ!".
Lời nói còn chưa kịp vang xa, chiếc điện thoại di động trên bàn bắt đầu đổ chuông, Diệp Tử Nam liếc mắt nhìn hai người kia nháy mắt nhìn nhau.
Giang Thánh Trác liếc mắt một cái, không thèm để ý.
Diệp Tử Nam trêu chọc, "Người ta đã lùi một bước rồi, cậu còn không nắm chắc sườn núi mà leo xuống?".
Giang Thánh Trác cũng không để ý. 
Quả nhiên, nhạc chuông chỉ vang lên một lần rồi yên lặng, không còn động tĩnh gì nữa.
Giang Thánh Trác quăng bỏ đôi đũa, bắt đầu uống rượu.
Ba người còn lại cùng trao đổi ánh mắt trong vài giây, đây chính là loại niềm vui oan gia e rằng vẫn còn gây tranh cãi.
Mười một ngày nghỉ kết thúc, Kiều Nhạc Hi buồn hỉu buồn hiu đi làm trở lại, Quan Duyệt cũng chính thức được nghỉ dưỡng thai tại nhà. Giang Thánh Trác cũng bốc hơi mất tích trên đời, cuộc sống của cô ngoại trừ công việc chỉ có buồn và chán.
Đêm hôm đó, cô định gọi điện để nói lời xin lỗi, ai ngờ cậu không trả lời.  Số điện thoại đó không có nhiều người biết, mà người biết nó cũng đều là người thân.
Dù lúc đó cậu không nghe máy đi chăng nữa, nhưng ít nhất cũng nên hồi âm lại cho cô biết, nhưng đằng này Giang Thánh Trác hoàn toàn không có phản ứng gì.
Cô biết, bình thường Giang Thánh Trác đều có "Sao quanh trăng sáng" bên cạnh cậu, mà bọn họ có thói quen hư hỏng, càng trêu chọc càng làm tới, vậy nên cô không tìm cậu lấy lòng mà một mình chậm rãi tính toán, chờ cậu hết giận rồi nói tiếp.
Ngay khi vừa bước vào công ty, đập vào mắt là nhìn thấy một nhóm người đang chụm đầu tán gẫu, khí thế ngất trời. Cô lê lết cái thân lười biếng tới gần hỏi thăm, "Có chuyện gì mới mẻ nói cho tôi nghe để tôi cùng chung vui với".
Mấy đồng nghiệp nữ lập tức tươi cười hết cỡ, "Nghe nói hôm nay có một nhân vật mới được bổ nhiệm chức Bộ Trưởng đến, muốn thị sát công việc, sau này sẽ quản lý khu chúng ta, nghe nói gia cảnh rất sâu nhá, ngay cả Sếp lớn thứ hai của công ty cả năm không thường xuất hiện cũng tới nữa!".
"Chưa hết đâu, nghe nói người này rất đẹp trai!"
Mấy đồng nghiệp nam vẻ mặt khinh thường.
Đối với việc này, Kiều Nhạc Hi cũng không để ý nhiều, chỉ thờ ơ kết luận, "Quan mới nhậm chức ba tầng lửa (ý nói là người mới nhậm chức thường hay ra đòn phủ đầu, lấy lòng người, gây dựng tiếng tăm,..), đốt đi!".
Chỉ cần không đốt trên người cô, có đốt thế nào cũng không sao.
Vừa lên phòng ban, Sếp Tổng - Bạch Khởi Hùng quả nhiên đã triệu tập cuộc họp nhân viên, cường điệu nhắc tới nhắc lui về công việc thị sát này, để nhắc nhở tất cả nhân viên không được xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
Kiều Nhạc Hi làm việc trong công ty được mấy năm nên mấy loại chuyện tương tự cũng trãi qua mấy lần. Mặc dù, trên mặt vô cùng nghiêm túc lắng nghe, nhưng thật ra trong lòng cô căn bản không mấy để tâm đến việc này.
Nhưng khi nhìn thấy mọi người đi tới quây quanh một người đàn ông nhã nhặn trẻ tuổi kia, cô mới nở cụ cười. Lúc trước nghe Giang Thánh Trác giải thích, khuôn mặt phía trước chính là một loại bảng hiệu, sau khi tẩy rửa sẽ hoàn toàn thay đổi, không ngờ đúng là như vậy.
Bạch Khởi Hùng dẫn vị Bộ Trưởng mới này tham quan cả khu cao tầng để thị sát. Khi họ đi tới ban công trình bên này, thì Tổ trưởng đẩy Kiều Nhạc Hi ra ngoài tiến hành giới thiệu công việc vắn tắt.
Bạch Khởi Hùng nhìn thấy Kiều Nhạc Hi, ánh mắt không dấu vết dời qua người vị Bộ trưởng mới, "Đây là Phó tổ trưởng Kiều Nhạc Hi".
Bộ Trưởng mới mĩm cười gật đầu, bắt tay với Kiều Nhạc Hi nói, "Vậy làm phiền kỹ sư Kiều".
Kiều Nhạc Hi cười khéo léo nhã nhặn, "Bộ Trưởng khách sáo rồi".
Đi tham quan một vòng, Bộ Trưởng mới mới nhẹ nhàng gật đầu đánh giá, "Không tệ".
Kiều Nhạc Hi cúi đầu nói "cám ơn", đám người cũng nhanh chóng di chuyển đi tới các ngành khác. Kiều Nhạc Hi đứng ở hành lang đứng nhìn bóng dáng người kia như "hạc giữa bầy gà", tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Buổi trưa trôi qua nhanh chóng, Kiều Nhạc Hi nhận được điện thoại của thư ký Tổng giám đốc gọi cô lên phòng nghỉ trên tầng trên cùng.
Kiều Nhạc Hi trong lòng biết rõ, đến phòng cuối trên lầu cao nhất, vừa đẩy cửa vào đã thấy Bạch Khởi Hùng cùng vị Bộ trưởng trẻ tuổi đang trò chuyện vui vẻ với nhau.
Kiều Nhạc Hi rất lễ phép chào hỏi, "Kiều Bộ Trưởng, Tổng giám đốc Bạch".
Bạch Khởi Hùng lúc này cười rộ lên, không có vẻ oai phong thường ngày, tựa như một người trưởng bối bình thường nhìn thấy hậu sinh của mình, "Nhạc Hi, ở đây không có người ngoài, gọi như vậy làm gì".
Kiều Nhạc Hi lập tức đổi lời, ngọt ngào gọi một tiếng, "Chú Bạch".
Bạch Khởi Hùng mặt mày hớn hở, nói với người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh, "Con bé này, lúc nhỏ miệng lưỡi đã ngọt như vậy, chú nhớ ông Nhạc lần nào cũng bị con bé này chọc rất vui vẻ".
Người đàn ông bên cạnh giơ ly trà uống một hớp, "Chú Bạch chê cười rồi, mấy năm nay chắc con bé này cũng gây không ít chuyện phiền toái cho chú, chú rộng lượng bỏ qua".
"Nào có!? Cháu ra ngoài hỏi thử xem, danh tiếng của Kỹ sư Kiều vang dội như thế nào!".
Hai người chào hỏi mấy câu, Kiều Nhạc Hi chỉ đứng bên cạnh im lặng lắng nghe.
Cuối cùng Bạch Khởi Hùng đứng lên, "Hai người cũng lâu rồi không gặp, chú không quấy rầy nữa, cứ từ từ nói chuyện".
Người kia đặt tách trà đang thưởng thức xuống, đứng lên chào, "Chú đi thong thả".
Kiều Nhạc Hi vẫn nhìn chằm chằm theo từng bước đi của Bạch Khởi Hùng, chờ cánh cửa kia đóng hoàn toàn cô mới lập tức cười hớn hở bổ nhào về phía trước, "Anh Hai!".
Kiều Dụ cười, đón lấy cái ôm của cô em gái nhỏ, lại cố tình nghiêm mặt, "Lớn vậy rồi mà còn không nên thân?".
Kiều Nhạc Hi đứng vững lôi kéo cậu ngồi xuống, "Anh Hai, anh về khi nào vậy? Sao lại không nói cho em biết?"
Vẻ mặt Kiều Dụ cưng chiều, "Vừa đến ngày hôm qua, chỉ có một ngày thôi, đại khái là đợi thu xếp ổn định mới đến thăm em".
"Lần này không đi nữa sao?".
"Ừ, tạm thời thì như vậy, mấy loại chuyện này cũng khó nói".
Cậu còn nhớ rõ mấy năm trước, khi cậu đi thành phố Nam Phương nhận chức, Kiều Nhạc Hi khóc bù lu bù loa, lôi kéo cậu thế nào cũng không chịu buông tay, mặt mày nhầy nhụa nước mắt, cho đến giờ cậu vẫn còn nhớ. Vì vậy, suốt mấy năm nay cậu đã không ngừng cố gắng, cuối cùng cũng đạt thành tích có cơ hội được điều trở về.
Kiều Nhạc Hi nhìn người đàn ông trước mặt, "Anh Hai, anh đặc biệt tới gặp em chắc là có chuyện gì?"
Kiều Dụ cười cười, trong lòng cảm thán, đứa em gái này đã thật sự trưởng thành. Vì vậy cũng không vòng vo, "Anh tới lần này là có hai chuyện, một là chuyện công, một là chuyện riêng".
Kiều Nhạc Hi nhăn mi, nhìn khuôn mặt có vài nét giống mình, "Việc công xong rồi, còn việc riêng là gì?".
"Mấy ngày nữa là tới sinh nhật ba, tới lúc đó em nên về nhà một chuyến" - Kiều Dụ thở dài, "Ba cũng đã lớn tuổi, em đừng làm như con thiêu thân như vậy."
Kiều Nhạc Hi đột nhiên lạnh mặt, "Là ông ta nói với anh, chính ông ta muốn em trở về?".
Ở bên ngoài, cậu là người có thể hô mưa gọi gió nhưng khi đối mặt với cô em gái yêu quý này thì hoàn toàn không có biện pháp, chỉ có thể trầm mặt.
Kiều Nhạc Hi cười lạnh, "Hừ, nếu muốn gọi em về, sao ông ta không tự mình đến nói? Anh Hai, anh về nói cho ông ta biết, em không về!".
"Nhạc Hi! Ông ấy dù sao cũng là ba của chúng ta!".
"Vậy thì sao? Anh Hai, em không hiểu, tại sao cho đến bây giờ, anh vẫn để cho ông ta quyết định hết thảy? Anh Cả cũng coi như xong, tại sao anh cũng như vậy? Anh quên giấc mơ của chính mình rồi sao? Anh đã nói với em, đôi tay này của anh là muốn cầm Giải thưởng Kiến trúc Pritzker!".
Cô vĩnh viễn nhớ mãi năm đó, khi Kiều Dụ nhận được đề cử giải thưởng Quốc tế của Viện Cao Đẳng Kiến Trúc hàng đầu trao tặng, cô đã cực kỳ hứng thú nói cho ba biết, nhưng ông chỉ lạnh nhạt nói một câu "Không được" phá vỡ giấc mơ của Kiều Dụ.
Cô không biết rốt cuộc ba nói chuyện gì với Kiều Dụ. Cô chỉ biết đêm hôm đó, anh Hai yêu quý nhất của mình trong phòng đọc sách đợi cả một đêm. Qua ngày hôm sau, anh Hai xuất hiện với vẻ mặt bình thường, nhưng con mắt còn hằn đỏ những tia máu không thể nào che dấu, thư báo đề cử kia bị xé thành từng mảnh vụn quăng trong thùng rác.
Không lâu sau đó, Kiều Dụ bị điều đi. Cũng từ đó, sự thù hận giữa Kiều Nhạc Hi và người ba này sâu thêm một tầng.
"Nhạc Hi, chúng ta xuất thân trong gia đình như vậy, trên người phải gánh vác trách nhiệm, không thể tùy ý làm gì cũng được, ba cuối cùng cũng vì muốn tốt cho anh".
"Anh Hai, em không phải là một đứa con nít. Em biết mình đang làm gì, biết cái gì tốt cho mình".
Kiều Dụ biết cô càng lớn càng khéo léo hiểu chuyện, nhưng chủ kiến vẫn rất mạnh, trong lòng cô đã nhận định thế nào thì sẽ như thế ấy, ai nói thế nào cũng vô dụng.
Cậu nâng tay lên nhìn đồng hồ, "Anh còn có việc khác, không thể đợi được, Nhạc Hi, anh hy vọng ngày hôm đó có thể gặp em ở nhà".
Kiều Nhạc Hi cắn chặt môi, kiên quyết lắc đầu.
Kiều Dụ còn muốn nói gì thì thư ký đã gõ cửa đi vào, "Bộ trưởng Kiều, thời gian không còn sớm".
Kiều Nhạc Hi cũng không muốn bầu không khí khó chịu này, khó khăn lắm hai anh em mới gặp mặt một lần, nên vẻ mặt thay đổi tươi cười, nhẹ nhàng thúc giục anh, "Anh Hai đi nhanh đi, có thời gian mời em ăn cơm!".
Kiều Dụ một tay đặt ở cửa, xoay người lại nhìn cô, "Trở lại lần này, anh nghe nói, có một buổi tối em ghé qua nhà nhưng đúng lúc ba bận họp bên ngoài. Sau khi trở về, ba nghe bảo vệ nói lại, ngày hôm sau ông cố ý ở nhà đợi em suốt một ngày, mà em ngay cả điện thoại cũng không gọi. Nhạc Hi, mẹ đã không còn nữa, ba cũng không dễ dàng........."
Kiều Nhạc Hi rất không muốn người khác nhắc đến đề tài này, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, ngăn lời muốn nói của cậu.
Kiều Dụ nhìn nụ cười cứng lại trên khuôn mặt cô, sau đó biến mất không còn. Cậu biết, có nói gì thêm cũng vô dụng, nên không nhắc tới chuyện đó nữa, tự nghĩ xem nếu thay đổi người nói liệu sẽ có kết quả khác hay không?
Trong lòng cậu dường như đã chọn được một người.
Lúc Kiều Nhạc Hi nhận được điện thoại của Mạnh Lai, cô đang nằm trườn ngơ ngẩn trên bàn, tay cầm bút dùng sức đâm mạnh lên tấm hình trên bìa tạp chí.
Trong hình, người kia hiếm khi xuất hiện vẻ chỉnh tề như thế, quy củ trong chiếc áo sơ trắng nổi bậc với bộ âu phục tối màu, ngay cả cà vạt cũng có hoa văn chững chạc, hoàn toàn tương phản với phong cách của tạp chí này. Cô không biết tạp chí này đã dùng biện pháp gì để cho Giang Thánh Trác phối hợp như vậy.
Cậu đang đứng trước cửa sổ phòng làm việc nhìn xuống mặt đường với ánh mắt chăm chú, nhiếp ảnh gia xử lý gốc độ cùng ánh sáng rất tốt, trông cậu giờ phút này nhìn qua giống một vị Vua Chúa với khí thế bức người.
Tạp chí này, trước kia Kiều Nhạc Hi cũng xem qua mấy kỳ, có thể xuất hiện trong đây đều là những người có tài năng xuất sắc hơn người. Xem ra mấy năm nay thành tích của Giang Thánh Trác quá rõ ràng.
Kiều Nhạc Hi lật vài tờ nhưng bỗng thấy phiền lòng. Giang Thánh Trác này! Liên tiếp mấy ngày không có động tĩnh. Vừa nghĩ tới trong lòng liền muốn phát nổ. Đã lâu như vậy mà còn tức giận nữa là sao! Đúng là không xứng làm một người đàn ông đỉnh đạc. Không phải là cô chỉ nói mấy câu thôi sao, mặc dù giọng nói không tốt lắm, lời nói cũng sai sót một chút, nhưng người nào mà không nóng tính, cậu thật sự định không bao giờ......... để ý tới cô nữa?
Hay là gọi điện thoại cho cậu? Hay là cậu ta xảy ra chuyện gì rồi? Lần tai nạn xe cộ trước không phải là một chứng minh rõ ràng trước mắt hay sao?
Đang suy nghĩ lung tung, điện thoại đột nh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.