Cao Duy Xâm Lấn

Chương 96:




Edit: jena
Tống Bạch thề, ông không cố ý.
Người thừa kế nhiều như vậy, ngay cả cha của Tống Tử Ngọc ông còn không biết là ai, càng khỏi nói đến những người khác.
Người bên kia siết chặt điện thoại: "Con tôi là Thẩm Thu..."
Tống Bạch nhớ lại một chút.
Ông nhớ đó là đứa nhỏ đến cuối cùng, là một cậu bé cao ráo khá thẹn thùng.
Tống Bạch trả lời: "Ông Thẩm, trước nay tôi chưa hề hứa hẹn sẽ đảm bảo các thí sinh sống sót."
Nếu đã chết thì do thực lực không đủ, hoặc do xui xẻo. Tống Bạch sẽ chia buồn một câu đáng tiếng, nhưng cũng không có quá nhiều cảm xúc dao động.
Vì người chết mỗi ngày quá nhiều.
Tống Bạch đã sớm quen.
Khớp hàm cha Thẩm run lên: "... Ngài là giám thị. Đường đường là Bạch Đế, lẽ nào không thể giữ lại mạng của một thí sinh ư?"
"Hay là do ngài kiêng kỵ nhà họ Thẩm trong tương lai sẽ áp đảo nhà họ Tống, vì vậy dọn dẹp chướng ngại cho hậu bối của mình. Lần này là Thẩm Thu, lần sau sẽ là người khác, phải không?"
Tống Bạch tháo tai nghe bluetooth ra, để cho đối phương ph4t tiết cảm xúc.
Cảm thấy có lẽ xong rồi thì lại đeo tai nghe lên.
Tống Bạch không phải là một người sẽ an ủi người khác, và cũng không bao giờ đi an ủi người khác.
"Nếu nhà họ Thẩm nghĩ rằng nhà họ Tống động thủ thì quả thật là một cái cớ hay. Dù sao cậu bé cũng chết ở thành Bạch Đế."
Ông suy nghĩ một lát: "Biết số điện thoại của tôi, là do gia chủ nhà anh bày mưu đặt kế nhỉ?"
Cha Thẩm nín thở.
Năm nay Bạch Đế 191 tuổi, còn năm ông sinh ra gần như đã một thế kỷ trước.
Bạch Đế là người đi cùng lịch sử.
Sau khi cao duy xâm lấn xảy ra, rất nhiều sự kiện lớn ông cũng tham gia, nhưng công tích cũng không được lưu truyền đến nay.
Nhưng Bạch Đế không để bụng.
Ông rũ mắt: "Trên đời này, không có một không gian gấp khúc nào an toàn. Tôi muốn cho ai chết mà còn phải vào không gian gấp khúc? Hay là anh ở Khu An toàn lâu quá nên mất năng lực tôn trọng, kính sợ rồi?"
Cha Thẩm vội vàng giải thích: "Ngài Bạch Đế, tôi... tôi chỉ là..."
Giọng nói Tống Bạch rét căm căm: "Nếu biết tôi là ai, muốn gọi điện hỏi tội, anh nghĩ anh xứng à?
Nói xong ông liền cúp máy.
Đầu bếp nín thở đứng chờ ở một bên, cẩn thận dò hỏi: "Vậy là, ý của ngài là nhà họ Thẩm có âm mưu khơi mào tranh chấo? Lợi dụng cái chết của con cháu dòng chính để gây khó dễ với nhà họ Tống?"
Tống Bạch suy nghĩ, trả lời: "Cái chết này hẳn là ngoài ý muốn. Nhưng ứng kế tiếp thì không có gì là không thể. Thế hệ gia chủ gần đây của nhà họ Tống cũng chẳng ra làm sao, nhưng mà nhà họ Thẩm cũng chẳng tốt lành hơn."
"Ngài đang tức giận ạ?"
Tống Bạch nói: "Không có. Nếu không hung dữ một chút thì bọn họ sẽ kéo đàn kéo đống đến làm phiền. Tìm kiếm lợi thế và tránh thiệt thòi, hay bắt nạt kẻ yếu và sợ kẻ mạnh, chính là bản năng của sinh vật. Có một số người, thông qua việc thuần hóa, có thể trấn áp sự tự ti khi đứng trước kẻ mạnh bằng cái gọi là đạo đức. Nhưng hầu hết mọi người không thể."
"À thêm một chuyện nữa, sao ngài vẫn chưa vào không gian gấp khúc vậy ạ?"
Tống Bạch trầm mặc một lát: "... Lát nữa tôi đi."
Vì trì hoãn một thời gian, mì trong chén đã nguội, dính dưới đáy.
Đầu bếp Quý cúi đầu: "Tôi múc cho ngài thêm một chén nhé?"
"Không cần." Tống Bạch dùng đũa gõ gõ nhè nhẹ lên mâm đồ ăn: "Có người còn không có đồ ăn để ăn, lãng phí như vậy xấu hổ lắm."
***
Khi Tư Thần tỉnh giấc, trời đã sáng.
Ngoài cửa sổ, con mắt đã mở một nửa, đồng tử bên trong hơi chuyển động.
Số 9 ngồi bên mép giường, đầu tựa lên cánh tay, ngồi bất động nhìn cậu chằm chằm.
Số 9 bị thương. Đuôi rắn thon dài màu trắng có một vết thương hở miệng, toàn là máu thịt đỏ sẫm, có thể nhìn thấy cả xương cốt ở bên trong.
Ngửi được mùi máu tươi, vài con côn trùng bay vo ve trên miệng vết thương như ẩn như hiện.
Ánh mắt của số 9 tạo cảm giác áp bức và sợ hãi cho người khác, có lẽ là do không có tròng mắt, lại giống như pha lê đen, nhìn chằm chằm có chút tàn ác.
Tư Thần nhìn về cái đuôi, nói: "Để tôi xử lý cho."
"Không sao. Không đau." Số 9 thấp giọng trả lời: "Tôi có dung hợp một phần bộ phận của Trường Sinh Uyên, tính chịu đau khá cao."
Đúng là thế thật. Tư Thần cũng thường xuyên không có cảm giác đau. Dù thương thế có vẻ nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng không đặc biệt đau đớn.
Tư Thần nhớ lại một chút, sau khi cấy ghép Trường Sinh Uyên, đau đớn lớn nhất luôn đến từ dạ dày. Là không có cơm ăn, sẽ đói.
Tư Thần: "Nhưng đây là thân thể của Chấp Chu. Tôi lo vết thương nghiêm trọng quá, khi cậu rời đi thì cậu ta cũng chết mất."
Số 9 nhướng mày: "Cậu để ý người đó?"
Rõ ràng là cùng một gương mặt nhưng dao động cảm xúc của số 9 rất ít, nhìn qua hơi nhạt nhẽo.
Tư Thần không biết vì sao số 9 lại hỏi vậy.
Cậu suy nghĩ rồi đáp: "Cậu ta nợ tiền của tôi."
Tư Thần chưa chắc được tăng lương, nhưng cậu muốn bảo đảm tiền bảo hiểm của mình.
Số 9 không nói gì. Không đáp ứng cũng không cự tuyệt.
Vì vậy Tư Thần lấy túi của Trần Chấp Chu tìm đồ.
Dù sao cũng là người thừa kế của Gen Xà Trượng, trong túi của Trần Chấp Chu có rất nhiều thuốc, đáng tiếc chỉ có nhãn hiệu, không có tên cụ thể.
Tư Thần chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm làm việc ở phòng nghiên cứu suy đoán ra thành phần từng lọ.
Cậu lấy một lọ thuốc phun sương, phun lên miệng vết thương của số 9 hết nửa bình. Máu chảy đầm đìa ở bên ngoài đã phủ lên một lớp màng.
Vết thương không chuyển biến xấu nữa, nhưng cũng không chuyển biến tốt đẹp.
Số 9 nói: "Vô dụng thôi. Đây là vết thương do sinh vật ô nhiễm gây ra, cần phải dùng thuốc đặc hiệu."
Vậy nên Tư Thần đành phải lấy băng vải quấn cái đuôi rắn. Như vậy thì miệng vết thương sẽ không tiếp xúc với v4t cứng, tránh bị rách ra, cũng không ảnh hưởng đến hành động của số 9.
Máu đỏ thấm qua lớp vải.
Số 9 nói: "Cảm ơn."
Tư Thần do dự một lát, hỏi: "Sao cậu lại có thể mượn được thân thể của Trần Chấp Chu?"
Với tình huống hiện tại, bọn họ đều có chung một kẻ địch là Khoa Phụ.
Thực nghiệm thể và các thí sinh có cùng mục tiêu, nhưng chưa chắc là bạn.
Số 9 trả lời: "Cậu ta cầm bảng tên "X-09". Đối với tôi thì đó là thẻ xác nhận thân phận. Bạn của cậu hôn mê, tôi tạm thời có quyền sử dụng thân thể này. Tôi không chắc sau khi tôi đi thì cậu ta còn sống nổi không, nhưng ít nhất bây giờ vẫn chưa chết."
Qua một đêm, hệ thống ngôn ngữ của số 9 đã mạch lạc logic hơn.
Trong đầu Tư Thần có một suy nghĩ: Số 9 đang sống lại.
Không phải sống lại bằng thân thể, mà là ý thức sống lại.
Thật ra Tư Thần còn muốn hỏi rất nhiều vấn đề, ví dụ như làm sao số 13 giết được Khoa Phụ. Vì sao Khoa Phụ phải ẩn nấp trong sương đen vào buổi tối, còn bị ánh mặt trời xua đuổi.
Nhưng phần lớn thời gian, ánh mắt của số 9 rất mơ hồ, như lạc vào cõi tiên, không có ý trả lời.
Tư Thần cũng không ép buộc. Cậu chuẩn bị lại balo cho Trần Chấp Chu, thuận tiện còn nhìn trộm bài thi của đối phương.
Câu hỏi cũng không khác cậu mấy. Câu số 1 hỏi Con của Thần số 9 thích làm gì nhất, đáp án là ngủ.
Cậu ta chỉ mới làm được một câu này, được 25 điểm.
Mà bây giờ Tư Thần có tới 80 điểm.
Trên mặt Tư Thần không khỏi nở một nụ cười vui mừng.
Cậu tin rằng Lâm Giai Lệ không thể cao điểm hơn mình, vì cậu còn làm được câu hỏi phụ.
Cũng không biết ba thí sinh còn lại như thế nào.
Tư Thần quyết định đi tìm những thí sinh còn lại, sau đó lặng lẽ kiếm thêm điểm.
Đứng nhất không cần phải đạt điểm tuyệt đối, chỉ cần cao điểm hơn so với mặt bằng chung là được.
Đêm qua cậu đã chọc giận Boss của phó bản, mà câu hỏi số 3 lại yêu cầu phải đứng sau giá treo cổ vào buổi tối để quan sát.
Tư Thần nghi ngờ dù có hai thẻ dự thi cũng không thể hoàn toàn chặn được lửa giận của Khoa Phụ.
Tư Thần chỉ chỉ vào đề thi, hỏi: "Cậu biết đáp án không?"
Số 9 nhìn lướt qua, nhàn nhạt nói: "Giá treo cổ là phần mộ của chúng tôi. Cậu chơi ghép hình chưa? Trong cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn có chứa thân xác của chúng tôi, cũng giống như là miếng kích hoạt cuối cùng của trò chơi ghép hình."
Cho nên số 11 và số 13 mới có thể giao thân xác của họ cho cậu, hy vọng được sống lại.
Bài thi móc nối với nhau chặt chẽ, không cho cậu lười biếng một phút giây nào.
Tư Thần có chút thất vọng cất đồ.
"Khi đó, mọi người sẽ sống lại?"
Số 9 lắc đầu: "Không hẳn là sống lại, có thể nói giống như xác chết vùng dậy thôi. Đây là phương án khẩn cấp của só 13."
Gương mặt số 9 lại nở một nụ cười châm chọc: "Đã hóa thành tro rồi mà còn muốn bảo vệ thế giới lần cuối. Đúng là chủ nghĩa anh hùng khiến cho người khác chán ghét mà."
Số 9 dừng một chút: "Nhưng tôi vẫn hy vọng cậu làm theo. Nếu không thì lời nguyền sẽ đi theo cậu rời khỏi không gian gấp khúc."
Đến lúc đó Tư Thần không chỉ bị ngu ngốc đi mà còn mang thai.
Cái thai đầu là sinh sản vô tính, còn những cái thai tiếp theo thì khó nói.
Tư Thần rùng mình, gật gật đầu.
Cậu rửa mặt, tiếp tục lái motor.
Số 9 ngồi phía sau, rất quen thuộc mà ôm cái đuôi dài của mình lên.
Trong không khí, hạt bụi đen dày đặc, chui vào thân thể của cả hai.
Trên lớp vảy màu trắng của số 9 đã điểm điểm nhiều đốm đen.
Bây giờ thân cận với Trần Chấp Chu, quả thật là rất dễ bị biến dị. Nhưng tạm thời chỉ có thể dùng thuốc gen và thuốc đặc hiệu để khắc chế.
Ngoài ra, không biết có phải do đã dung hợp với Trường Sinh Uyên hay không, tốc độc biến dị của Tư Thần so với những thí sinh khác chậm hơn nhiều.
Trường Sinh Uyên không chỉ biết quét mìn mà còn có thể bảo vệ cậu khỏi ô nhiễm, thậm chí có thể giao lưu tiếng mẹ đẻ cùng các thực nghiệm thể.
Mọi thứ đều liên quan đến Trường Sinh Uyên, vì vậy nó trở thành bàn tay vàng của Tư Thần trong không gian gấp khúc này.
Giống như không gian gấp khúc này được thiết kế chuyên biệt cho ký chủ của Trường Sinh Uyên.
Vì vậy sau khi ra khỏi không gian gấp khúc, Tư Thần sẽ cho Tiểu Uyên một cái đùi gà.
Tư Thần có Trường Sinh Uyên bên cạnh, sinh vật biến dị trong khu dân cư đã không dám bén mảng gần; bây giờ cậu còn chở thêm số 9, có thể nói là nghênh ngang mà đi ra ngoài.
Cậu lái xe motor tung hoành khắp khu dân cư, giống như tay đua xe Kart* về lại đấu trường của mình.
/Xe đua Kart/
Tư Thần dừng xe giữa ngã tư, không biết nên đi đường nào.
Cậu quyết định hỏi: "Cậu có thể cảm nhận được những người khác không?"
Nếu Khoa Phụ có thể tìm được vị trí của thí sinh thì theo lý thuyết, các sinh vật ô nhiễm cũng vậy.
Số 9 nhắm mắt: "Có thể."
Sinh vật ô nhiễm ăn thịt người.
Điều này khiến cho khứu giác của bọn họ rất nhạy bén, có thể ngửi thấy mùi vị của người sống cách cả mười mấy km.
Thế nên nhiệm vụ chỉ đường gian khổ mà Trường Sinh Uyên đảm nhiệm đã được chuyển giao cho số 9.
Trường Sinh Uyên chui ra khỏi người Tư Thần, bò bò leo lên đầu cậu ngồi hóng gió.
Trong không khí có mùi mằn mặn.
Có vẻ nó rất thích khí hậu ở đây, xúc tu toàn thân duỗi ra như con mèo lười biếng tắm nắng.
Số 9: "Cậu nuôi nó rất tốt."
Tư Thần nhân cơ hội dò hỏi: "Ừm... Thật ra tôi muốn biết một chuyện, khi lên cấp Năm, làm sao cậu có thể tiếp tục sống cùng với Trường Sinh Uyên?"
Số 9 thu hồi tầm mắt: "Kinh nghiệm của tôi không hợp với cậu. Lúc trước tôi cấy ghép Trường Sinh Uyên không hoàn chỉnh. Có lẽ là số 13 có thể cho cậu đáp án. Hơn nữa, trừ một số ít, chúng tôi cũng chưa có cách nào để phá vỡ giới hạn cao nhất. Khi tôi chết cũng chỉ mới cấp Sáu Thang Trời."
Tư Thần động lòng: "Trước khi trở thành thực nghiệm thể, mọi người hẳn là có tên đúng không? Cậu tên là gì?"
Bọn họ bị mã hóa thành những công cụ vô tri phục vụ cho con người, giống như cuộc sống đã bị phủ định hoàn toàn.
Số 9 suy tư hồi lâu: "Không nhớ rõ. Nghĩ không ra."
Đặc tính của số 9 có liên quan đến lĩnh vực tinh thần, vì vậy cũng ảnh hưởng nhiều đến quá trình tư duy.
Bây giờ có thể bảo trì thanh tỉnh lý trí của nhân loại là thiên phú dị bẩm.
"Còn số 11?"
"Scarlett."
"Số 13?"
Số 9 hơi nhíu mày, một lát sau, hơi chần chờ mà nói hai chữ: "Bạch Đế?"
Thiếu chút nữa Tư Thần lại rồ ga lao xe xuống mương.
Cái tên này không thường gặp.
Nhưng cậu đã nhìn thấy số 13 trong phòng số 13. Dù có liên quan đến Tống Bạch hay không, cậu tin chắc rằng số 13 không phải Tống Bạch.
Nếu có thể thuận lợi ra khỏi trường thi, có lẽ nên tự mình đi hỏi Tống Bạch một chút.
Khi Tư Thần nghĩ như vậy, số 9 nhắc nhở cậu rẽ vào một đường: "Phía trước, có người."
Tư Thần làm theo.
Sau khi rẽ qua giao lộ, cậu nhìn một người đàn ông đang cầm dù đứng ở ven đường, trông như đang đợi xe.
Người nọ một tay cầm dù, một tay khác cầm một điếu thuốc.
Thuốc cũng không phải là thuốc bình thường, mà là thuốc đặc hiệu của Chế Tạo Hỗn Độn.
Cây dù chỉ có một màu đen.
Bụi đen trong không khí bám lên mặt dù, rơi rụng xuống như là những giọt nước tan rã.
Người đàn ông xoay người, từ nghiêng người thành đối diện với bọn họ.
Sau khi nhìn thấy rõ mặt của người nọ, tốc độ lái xe của Tư Thần dần chậm lại, thậm chí cậu còn suy nghĩ không biết có nên quay đầu bỏ chạy hay không.
Giây tiếp theo, Tống Bạch liền xuất hiện trước mặt cậu.
Tống Bạch cầm dù đen, hỏi: "Tài xế, đi nhờ xe được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.