Cao Duy Xâm Lấn

Chương 92:




Edit: jena
Về chuyện có thực sự tin tưởng Trường Sinh Uyên hay không, Tư Thần vẫn hơi do dự.
Cậu biết Tiểu Uyên sẽ không làm hại mình, mà là do cậu nghi ngờ chỉ số thông minh của nó.
Nhưng tình huống hiện tại không cho cậu lựa chọn nào khác.
Tư Thần lấy một tờ giấy ra, nhân lúc cậu chưa hoàn toàn ngốc đi thì lấy bút viết vài dòng nhắc nhở.
- Nhớ rõ trước 22 giờ phải rời khỏi khu nghiên cứu, về lại khu dân cư.
- Trước 20 giờ phải tập hợp dưới lầu, nếu không có ai, phải tự mình quay về.
- Những người có thể tin tưởng: Lâm Giai Lệ (nữ, cyborg, thẻ dự thi X-05), Trần Chấp Chu (nam, bạch xà, X-09).
- Trường Sinh Uyên trong người quan trọng hơn hai người trên.
- Nếu không có viện gì phải lấy ghi chú trong bài thi ra đọc.
Dù có ngu ngốc thì hẳn cũng không đến mức không biết đọc chữ.
- Nếu không còn cách nào khác, bỏ thi, chờ chết.
Tư Thần muốn ghi nhớ hết nội dung trên tờ giấy nhưng đáng tiếc là thời gian không đủ.
Cậu gấp tờ giấy lại, cất vào túi áo sơ mi, nói với Trường Sinh Uyên: "Nếu mẹ không nhớ thì con nhớ nhắc mẹ."
Trường Sinh Uyên trả lời: "Chi~"
Tư Thần đi theo sự hướng dẫn của Trường Sinh Uyên.
Là tầng nguy hiểm nhất trong Chế Tạo Hỗn Độn, tầng 13 có rất nhiều phòng bị niêm phong. Bên trong có rất nhiều "thiết bị nghiên cứu" khác nhau, đặc biệt là Trường Sinh Uyên.
Nhiều năm trôi qua, các thiết bị đó đều đã hỏng hóc nặng nhưng vẫn có hình thái vô cùng khủng b0.
Ví dụ như căn phòng bên cạnh phòng hồ sơ. Trên bản đồ, căn phòng đó không có tên, chỉ được đánh số 071.
Bên trong giam giữ sinh vật cao duy số 071. Đây là một sinh vật có diện mạo như con rết, dựa vào ăn sống đồng loại để sinh sản ra thế hệ tiếp theo.
Lúc trước, nhóm nghiên cứu quan tâm đến năng lực tiêu hóa của 071, mục đích của họ là nghiên cứu hệ tiêu hóa của 071, giúp cho Con của Thần số 13 ngày một hoàn mỹ hơn.
Bây giờ, trong căn phòng đó là một con rết khổng lồ. Tư Thần có thể ứng phó nhưng cũng khó tránh khỏi việc bị thương.
Và đặc biệt cậu không muốn động thủ vì diện mạo của những sinh vật này quá xúc phạm người nhìn.
Trường Sinh Uyên dẫn Tư Thần đi vòng đường xa, theo bản năng tránh đi những nguy hiểm có thể gặp.
Buổi tối, 19:27. Tư Thần thuận lợi đến trước cửa phòng số 13.
Bên trên cửa sắt có một ô cửa kính chật hẹp.
Trên cửa dán giấy niêm phong, ghi chú bằng chữ trắng trên nền đen: "Xin đừng gỡ niêm phong, nếu không tự gánh lấy hậu quả."
Tư Thần nhón chân nhìn thoáng qua, bên trong là một mảnh đen như mực.
Cậu đợi một lát, trong chớp mắt, một xúc tu to lớn màu đỏ sẫm tông vào cửa kính.
Vi đã có chuẩn bị từ sớm nên Tư Thần cũng không đặc biệt kinh ngạc.
Cậu lấy bài thi ra, nói: "Bên trong giam giữ một con Trường Sinh Uyên thành niên."
Chữ trên bài thi không động đậy.
Xem ra bài thi này yêu cầu phải trực tiếp hành động. Nhìn không cũng vô dụng, phải tự mình mở cửa thì đáp án mới hiện lên.
Tư Thần có thể cảm nhận được Tiểu Uyên đang bất an.
Xúc tu của nó ôm chặt cổ cậu, lặng lẽ trên vai trốn ra sau cổ áo, sau đó bò theo xương sống, cạy cái lỗ đỏ tươi trên lưng rồi chui vào bên trong.
Không có biện pháp nào khác, câu này tới 25 điểm.
Biết rõ bên trong có quái vật, học sinh xuất sắc không đành lòng từ bỏ số điểm có thể đạt được đang gần trong gang tấc.
Tư Thần cất bài thi, siết lấy thẻ dự thi, cẩn thận mở cửa phòng.
Màn sương đen đặc trào dâng lên trong nháy mắt.
Sương đen như một ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt làn da của Tư Thần. Thẻ dự thi trên cổ Tư Thần phát ra một luồng ánh sáng yếu ớt, giống như ánh nến lập lòe, xua đuổi sương đen.
Bài thi nằm trong túi cậu dần nóng lên.
【 Câu hỏi số 2: Trong phòng số 13 của Chế Tạo Hỗn Độn có gì? 】
Đáp án: Trường Sinh Uyên.
Không biết có phải do chưa tiếp xúc đủ hay không mà đáp án viết ra khá sơ sài.
Một hơi thở lạnh lẽo ập đến, Tư Thần cảm giác mình như một thi thể bị đông cứng, động tác cực kỳ chậm chạp.
Dưới làn da của cậu, máu đang sôi trào.
Tư Thần mơ hồ nghe thấy tiếng vang "lộc cộc lộc cộc".
Máu nóng cuồn cuộn chảy, giảm bớt cảm giác cứng ngắc.
Tư Thần lấy hết sức tiến lên trước một bước, muốn đóng cửa phòng số 13 lại.
Nhưng Con của Thần số 13 không cho cậu toại nguyện.
Xúc tu đỏ sẫm xuất hiện từ sương đen, to như một cái thùng nước lớn. Nó đẩy cánh cửa đang dần khép lại, mục tiêu là cổ của Tư Thần.
Số 13 muốn kéo Tư Thần vào trong màn sương.
Tư Thần trợn mắt, nhìn thấy một bóng người mơ hồ trong sương đen.
Tư Thần nhanh chóng giơ cao rìu, chém xuống xúc tu đang siết cổ mình.
Lưỡi rìu chém lên xúc tu một đường thật dài, từ miệng vết thương có thể nhìn thấy thịt vụn hư thối từ lâu, nhưng lại không có máu chảy ra.
Xúc tu từ khe cửa bên cạnh thò ra, giống như một bàn tay khổng lồ muốn tóm lấy Tư Thần!
Khe hở sau lưng Tư Thần vỡ ra, xúc tu đen cũng đồng dạng xuất hiện nghênh chiến.
Nó nhỏ hơn so với trưởng bối, nhìn qua vừa tinh tế lại mềm mại.
Nhưng bên ngoài xúc tu đen đã nổi lên một ngọn lửa hừng hực.
Thịt đỏ của số 13 bị ngọn lửa thiêu đốt cháy đen.
Trường Sinh Uyên muốn giao tiếp: "Chi chi! Chi chi chi chi -"
Nhưng người ở trong màn sương đen không dao động.
Tiếp tục dựa vào bản năng mà phát động tấn công.
Nó nghe không hiểu.
Trường Sinh Uyên này đã chết từ lâu.
Trước khi số 13 gặp thảm họa là một học giả toán học xuất sắc vang danh quốc tế.
Có một câu ngạn ngữ là "Loạn thế xuất anh hùng", mạt thế không phải loạn thế, nhưng xuất phát từ vận mệnh cứu vớt nhân loại, trong thời khắc tồn vong đã ra đời rất nhiều ngôi sao lộng lẫy.
Nhóm thực nghiệm thể đầu tiên mà Chế Tạo Hỗn Độn lựa chọn là những ngôi sao chói sáng nhất.
Số 13 có thể tương hợp tốt nhất với Trường Sinh Uyên, nghiễm nhiên là người được lựa chọn để cấy ghép Trường Sinh Uyên.
Có nhiều lần Khoa Phụ đối xử với số 13 như là con trai của mình.
Dù chỉ là một Trường Sinh Uyên biến dị nhưng cũng là một nhân bản được chế tạo ra từ chính thân thể của Khoa Phụ.
Trường Sinh Uyên có thể trường sinh, còn người bị ký sinh lại không thể.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, số 13 chính là vật chứa mới mà Khoa Phụ lựa chọn.
Hành lang chật hẹp đầy thịt thối rữa, vừa tanh hôi lại dính nhớp.
Sương đen từ khe cửa nhào lên bao bọc lấy Tư Thần.
Cả người Tư Thần phát ngứa, bên ngoài làn da phồng rộp lên nổi những bọt nước.
Những bọt nước cọ xát vào lớp quần áo kéo theo từng trận đau đớn.
Cậu vẫn gắt gao kéo cửa. Dù trí lực suy yếu nhưng theo bản năng, Tư Thần biết rằng không thể để số 13 ra khỏi phòng.
Tư Thần cắn chặt răng, vì dùng quá sức nên mạch máu đen hiện rõ dưới lớp da trắng bệch.
Máu đen như xăng, ùn ùn vận chuyển để động cơ nổ vang.
Lực đạo bên trong đột nhiên thả lỏng bớt.
Nhưng Tư Thần cũng không có thời gian để vui, vì dù đã mượn sức của Trường Sinh Uyên. Cậu vẫn không đủ sức để đóng cửa phòng.
Hơn nữa còn có một bàn tay nhợt nhạt xuất hiện từ cánh cửa sắt.
Bàn tay kia s0 soạng đi xuống, nắm lấy tay Tư Thần.
Rõ ràng là tay người, nhưng khi chạm vào lại vô cùng dính nhớp, giống như xúc tu khi trưởng thành.
Cánh tay Tư Thần trong nháy mắt biến đen.
Cậu không thể nhúc nhích, nếu buông tay, cánh cửa sẽ mở bung ra.
Bàn tay kia hướng lên trên, khi động đến phần cổ áo thì động tác liền dừng lại.
Số 13 sờ vào thẻ dự thi của Tư Thần. Hoặc có thể nói, là bảng tên phòng thí nghiệm của mình.
Ánh sáng phát ra thẻ dự thi vô cùng yếu ớt, trên tấm kim loại rỉ sét đã xuất hiện vết nứt.
Một bàn tay tái nhợt khác từ từ vươn ra ngoài dò xét, vẫn là cánh tay trái như cũ.
Từ cánh tay này, Tư Thần phỏng đoán thân thể của số 13 không chỉ có hai cánh tay, hình thái của nó hẳn là giống như Quan Âm Nghìn Tay trong Phật giáo.
Cánh tay này cầm một hộp thủy tinh, bên trong đầy chất lỏng trong suốt.
Một hạt đào màu nâu đậm héo hon đang trôi nổi bên trong chất lỏng.
Lực đạo mạnh mẽ ở bên trong liền biến mất.
"Rầm", âm thanh nặng nề của kim loại đóng lại.
Cuối cùng Tư Thần cũng đóng được cửa, lỗ chân lông trên toàn thân ướt nhẹp, không rõ là máu hay mồ hôi.
Xúc tu của Trường Sinh Uyên như bị gãy xương, mềm oặt rũ xuống.
Nhưng nó vẫn muốn an ủi mẹ mình, nâng những cái xúc tu nho nhỏ cọ cọ lên sườn mặt Tư Thần.
Sau đó, Trường Sinh Uyên cuộn tờ giấy ghi nhớ trong túi của Tư Thần ra, đưa tới trước mặt cậu: "Chi."
Tư Thần nhận lấy, mở ra nhìn, chậm chạp hỏi: "Tiểu Uyên, bây giờ là mấy giờ?"
Trường Sinh Uyên lấy điện thoại trong túi Tư Thần, đặt lên tay cậu.
Vì tiết kiệm pin nên Tư Thần đã tắt máy.
Cậu khởi động lại điện thoại, vài giây sau, màn hình sáng lên, điện thoại yêu cầu nhập mật mã.
Giới hạn thân cận của Tư Thần rất cao, đặc biệt chú trọng đến quyền riêng tư của bản thân.
Trên màn hình đen xuất hiện một khung màu trắng, chờ cậu nhập mật mã.
Sai ba lần, hệ thống sẽ tự động khóa lại.
Tư Thần bấm vào dấu chấm hỏi gợi ý.
Trên màn hình là gợi ý: "E=mc^2, He4".
Dù không có gợi ý, cậu vẫn nhớ nội dung của câu hỏi.
Nhưng dù biết câu hỏi, không nhất định có thể làm được.
Tư Thần nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ánh mắt dại ra: "Mình bị ngu à? Sao lại đặt "năng lượng được giải phóng trong phản ứng Helium 4 (He4)" làm mật khẩu..."
***
Lâm Giai Lệ đứng dưới lầu của cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn, cả người toàn là máu.
Trên người cô có dấu vết bị g4m cắn, từ bụng, cánh tay, lưng đã lộ ra xương trắng.
Sau khi xử lý khẩn cấp, miệng vết thương không còn đổ máu. Nhưng máu thị bị số 5 cắn nuốt không thể khôi phục, chỉ có thể chờ rời khỏi không gian gấp khúc để chữa trị.
Mất máu quá độ khiến tứ chi của Lâm Giai Lệ lạnh băng.
Cô nhìn thời gian.
Còn 3 phút nữa là đến giờ tập hợp.
Lâm Giai Lệ nhấp từng ngụm thuốc giảm đau.
So với thương thế, có một chuyện quan trọng cần phải giải quyết.
Mức độ biến dị của cô đã biến cao. Sau khi gặp phục chế thể của số 5, Lâm Giai Lệ điên cuồng chiến đấu, năng lượng của Klein Blue gần như đã tiêu hao hết, nhưng may mắn là thắng trong gang tấc.
Chờ đến khi cô khôi phục lại ý thức, cô đã ăn một nửa thi thể của số 5.
Phục chế thể ăn không ngon, toàn là mùi thịt hư thối.
Lâm Giai Lệ quỳ xuống, ghê tởm đến mức nôn khan.
Cô hiểu rất rõ, phục chế chế số 5 là thứ gì.
Là người biến dị như dê trắng.
Cô ăn sống nó, khiến cho đau đớn trong dạ dày giảm bớt, đồng thời đạt được một ít năng lượng.
Một phục chế thể để khiến cô sống dở chết dở, chưa nói đến bản thể Con của Thần.
Mặt trời dần lặn về tây.
8 giờ, không một ai ra ngoài.
Có khả năng là chậm trễ, nhưng một khả năng khác nhiều hơn...
Lâm Giai Lệ không muốn nghĩ nữa.
Lâm Giai Lệ đợi thêm 20 phút, đây là thời gian cực hạn của cô.
Chế Tạo Hỗn Độn vô cùng yên tĩnh, giống như một mộ phần khổng lồ.
Cô ngẩng đầu, nuốt ngược nước mắt vào trong.
Lâm Giai Lệ đeo Klein Blue lên, không quay đầu, rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.