Cao Duy Xâm Lấn

Chương 83:




Edit: jena
Xúc tu nhỏ của Trường Sinh Uyên đập đập đầy giận dữ lên những xúc tu quấn lên người Tư Thần.
Người trong màn sương không để ý đến.
Tư Thần có thể cảm nhận được sương đen lạnh trào ra từ mũi miệng của hắn.
Không khó chịu, ngược lại có chút nhẹ nhàng bồng bềnh*.
*飘飘欲仙 (phiêu phiêu dục tiên)
Chủng tộc Trường Sinh Uyên khi đi săn sẽ phóng ra chất độc thần kinh, là một đặc tính để con mồi dần thả lỏng, từ bỏ chống cự.
Tư Thần đã bị tê liệt.
Cậu không thể nhúc nhích, thậm chí cậu còn cảm thấy linh hồn mình đang bị hút ra ngoài, giống như một đám mây mềm mại bị một bàn tay vô hình nhào nặn.
"A... Ưm..."
Tư Thần dùng hết sức nhưng vẫn không thể cựa quậy thoát ra khỏi cái ôm này, chỉ có thể phát ra vài tiếng nghẹn ngào.
Tư thế hiện tại của cậu như đang phải nghển cổ lên chịu đựng một nụ hôn sâu.
"Chi!!!"
Trường Sinh Uyên phun lửa.
Sau khi tiêu hóa Điểu Xà Thần, nó cũng đạt được đặc tính khống chế lửa, nhưng vẫn chưa bao giờ dùng qua.
Ngọn lửa đỏ rực bùng lên dữ dội, đốt cháy màn sương đen.
"Ồ?"
Giọng điệu tràn ngập sự hiếm lạ.
Giữa màn sương có một bàn tay vươn ra, bắt lấy Trường Sinh Uyên chưa trưởng thành.
Hắn chuẩn bị lôi Trường Sinh Uyên từ trong người Tư Thần ra quan sát.
Nhưng càng khiến cho hắn thấy lạ hơn đó là con mồi tưởng chừng như đã mất năng lực chống cự bỗng nhiên vùng lên.
Thẻ dự thi trong tay Tư Thần nóng rẫy, cậu dựa theo cảm giác mà vung tay, nhắm vào vị trí ít phòng ngự nhất.
Thẻ dụ thi bằng kim loại đen liền chạm vào một phần da thịt mềm mại.
Máu đen ồ ạt phun trào, chảy xuống mặt đất, mang theo mức độ ô nhiễm kinh người.
Hoặc có thể nói, sương đen này vốn là máu pha loãng của đối phương.
Đau đớn và kinh ngạc khiến hắn phải buông lỏng tay.
Tư Thần cảm giác sự kìm kẹp đã vơi bớt, không chút do dự nhảy xa ra khỏi gông cùm xiềng xích, quay về lại trong phòng.
Cậu nhanh chóng đóng sập cửa lại.
Người ngoài cửa cúi đầu, nhìn về phần khuỷu tay của mình.
Ở đó có một vết cắt, máu còn chưa ngừng chảy.
Không thể tin nổi.
Vậy mà hắn lại... bị thương?
***
"Vào ban đêm, thẻ nhân viên sẽ k1ch thích đến các sinh vật cao duy."
Lời nhắc nhở này không có trong nội dung đề thi, Tống Bạch cũng không nói cho các thí sinh biết.
Ngẫm lại, một đám nhóc vượt mọi chông gai cuối cùng cũng tới được cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn, khi đến cửa lại phải tìm thẻ nhân viên để đi vào... Trường hợp để chúng tự khám phá tiếp không phải rất thú vị sao?
Nhưng vì ngoài ý muốn, Tống Bạch chưa thể vào phòng thi ngay.
Ông bị thương.
Nếu là lúc trước, vết thương nhỏ như thế này sẽ không khiến Tống Bạch phải bận tâm.
Nhưng bây giờ ông đã lớn tuổi rồi.
Dù Tống Bạch cũng thường xuyên mở camera lên để xem mình còn đẹp không nhưng ông vẫn nhớ rõ, năm nay ông đã 191 tuổi.
Không phải 19 tuổi, cũng không phải 91 tuổi. Đến thời điểm hiện tại, ông đã sống gần 200 năm.
Nếu nói nửa đời sau là nửa thân thể đã bắt đầu xuống mồ thì Tống Bạch cảm thấy, người mình đã chôn được tới phần cổ rồi.
Người già bị thương thì cần phải dưỡng thương.
Nếu tùy tiện tiến vào phòng thi, nguy hiểm lớn nhất là đồng hóa với phòng thi, cuối cùng đánh mất lý trí.
Trong phòng thi có 6 đứa trẻ, có năm đứa có thân phận rất quý.
Còn một đứa còn lại là người nối nghiệp mà Tống Bạch hài lòng nhất.
Tống Bạch dậy sớm, mở mắt ra. Lấy cây gậy chống, bắt đầu xuống dưới lầu ăn bánh bao nhân gạch cua rồi từ từ lắc lư đến phòng sinh hoạt của người cao tuổi.
Vừa nhìn thấy ông vào thì ai nấy cũng thấy thật ngoài ý muốn.
"Tiểu Tống à, không phải cháu bảo muốn nhận thêm một đứa trẻ sao? Sao bây giờ lại tới đây nữa?"
Tống Bạch thở dài: "Bị ngã nên gãy chân rồi. Ngồi ở nhà không thì cũng chán, không bằng đến đây chơi. Hôm nay mọi người chơi cờ gì?"
Ông Tao cười sang sảng: "Cờ Tây. Chưa nghe đúng không? Con ông mang từ bên ngoài đến đấy. Để ông dạy cho cháu."
Là một người sống rất nhiều năm, hơn nữa trí nhớ rất tốt, là tài phiệt đời đầu, còn là tay chơi sành sỏi, ông hoàn toàn có thể nói là một người toàn năng.
Tống Bạch tủm tỉm cười đáp: "Cháu biết."
Ông cụ bỗng chốc suy sụp: "Thôi đi. Tiểu Tống ơi là Tiểu Tống, cháu nhìn còn trẻ thế sao không tự mình sinh một đứa?"
Tống Bạch cầm một con cờ màu trắng, đặt vào một ô vuông đen: "Cháu bị liệt dương."
Ông cụ bị nghẹn một chút: "Gia đình cháu... chẳng lẽ không còn đứa cháu trai nào? Nuôi cháu trai tốt xấu gì cũng cần có quan hệ huyết thống... Tội gì cứ nhận nuôi cô nhi vậy?"
Tống Bạch cười cười: "Vì cháu yêu cầu rất cao về người thừa kế. Cháu cũng chướng mắt mấy đứa cháu trai đó."
"Cao là cao như thế nào?"
Bạch Đế hơi rũ mắt: "Mạnh mẽ, khoan dung, kiên định, thông minh, có thiên phú, phẩm chất tốt. Dù biết bản thân nhỏ bé yếu ớt nhưng không bao giờ thỏa hiệp; có thể biến nguy thành an, ở trong bế tắc vẫn có sức mạnh phá tan vòng vây.. Nếu không đủ những điều này thì không thể thừa kế những thứ mà cháu có được."
Ông cụ nghe xong thì sửng sốt: "Sao cháu không đi mua vé số đi, tỷ lệ trúng thưởng còn cao hơn tìm được một người như vậy."
Bạch Đế nghĩ nghĩ, nói: "Cháu nhặt được một tờ vé số, nhưng chưa kịp cào thưởng."
Hy vọng sẽ không cào ra dòng "Chúc bạn may mắn lần sau.".
***
Tư Thần dựa lưng vào tường, cả người kiệt quệ.
Trường Sinh Uyên đã quay về, nhưng cậu vẫn cảm thấy phần lưng bỏng rát.
Sau khi ném đi những thẻ nhân viên, ngoài cửa đã khôi phục yên tĩnh.
Tư Thần ôm lấy dạ dày. Vừa rồi Trường Sinh Uyên tiêu hao nhiều năng lượng, bây giờ đã đói bụng.
May mắn là ngày mai có thể có cơ hội ăn sầu riêng sấy.
Lâm Giai Lệ uống một lọ thuốc gen cấp 7, thành công giảm độ sưng.
Cô sờ lên bọt nước trên da, ở đó bị phồng lên rồi nổ, trông như những cái lỗ to nhỏ trên mặt trăng.
"Trong phòng thi này không có giám thị hay người giám hộ, đúng không?" Lâm Giai Lệ hỏi.
Vì lo lắng con nối dõi chết non, nhiều gia tộc lớn luôn an bài người giám hộ đi theo họ khi họ vào trong không gian gấp khúc.
Chỉ có một số ít như Quý Sở Nghiêu mới đi một mình.
Lâm Giai Lệ được đào tạo để trở thành người thừa kế.
Cô sẽ không giống phế vật được chăm bẵm chỉ biết dựa vào người giám hộ của mình.
Nhưng có và không có, trạng thái tâm lý sẽ hoàn toàn khác nhau.
Vừa rồi họ đã chân chính đối diện với cái chết, chỉ sơ sẩy một chút thôi, toàn đội đã bị tiêu diệt.
Nhưng Tống Bạch vẫn không xuất hiện.
Lâm Giai Lệ tự nhận cô không phải là một người ngạo mạn.
Nhưng trong một giây phút, cô mới ý thức được rằng bản thân cô sợ hãi cái chết như thế nào. Cô cho rằng mình mạnh mẽ như thế, không lý nào lại sợ chết, nhưng khi chân chính đối diện với nó, cô không thể giữ nổi bình tĩnh.
Những kẻ giàu có ở Khu An toàn luôn gọi Vùng Thiên tai hoặc không gian gấp khúc là phó bản.
Nhưng mạng sống không phải là một trò chơi, mạng người cũng không thể hồi sinh.
Tư Thần: "Rõ ràng quá, không có."
Lâm Giai Lệ cúi đầu, lấy băng vải trắng bắt đầu băng bó vết thương cho mình.
Khi cả người trương phình lên, cô cảm thấy rất đói bụng.
Lâm Giai Lệ sống đến bây giờ chưa bao giờ trải qua cảm giác đói khát.
Cho nên cô cắn xuống tay mình.
Cô dùng hết sức cắn đứt một miếng thịt trên người, nuốt vào bụng.
Trong lúc đó, Lâm Giai Lệ hoàn toàn không thấy đau, chỉ thấy dạ dày như được rót một dòng nước ấm, từng tế bào như thét gào cỗ vũ cô hãy tiếp tục ăn đi.
Nếu không phải màn sương kịp thời tan đi, cô có thể đã ăn hết cánh tay của chính mình.
Điểm chết người là sau khi ăn một miếng thịt đó, Lâm Giai Lệ phát hiện đáp án hiện lên bài thi của mình.
- Con của Thần số 5 thích ăn gì?
- Thịt của chính mình.
Thật là mẹ nó một cái đề bi3n thái.
Tư Thần nằm liệt ở góc tường vài phút, trái tim đập nhanh mới bình ổn trở lại.
Eo cậu có hơi đau.
Tư Thần vén áo lên nhìn, quả thật là có dấu ngón tay hiện rõ trên vùng eo.
Người siết eo cậu hình như nói giọng nam.
Dấu vết đối phương để lại trên người cậu quá lớn, không phải là hình thể của người bình thường.
Sau khi giải quyết mọi chuyện, Trần Chấp Chu vẫn chưa nói gì, sau khi uống vài viên thuốc thì có một cái đuôi mọc ra, cuộn tròn trên giường.
Da của Trần Chấp Chu mọc ra một lớp vảy màu trắng lấp lánh, nhìn giống với con rắn béo mà Tư Thần ăn lúc trước.
Cảm giác Tư Thần nằm ở bên cạnh, Trần Chấp Chu nghiêng đầu lại gần, thấp giọng nói: "Có để thuốc gen trên đầu giường cho cậu. Tôi muốn lột da. Với một con rắn bình thường thì chỉ tốn một đến hai phút. Hình thể của tôi lớn nên chắc cần đến nửa tiếng. Nhưng nếu lúc đó cậu ngủ thì đỡ rồi. Có từng gặp rắn lột da chưa? Nếu tỉnh lại mà thấy tôi dọa người thì... đừng để ý."
Đôi mắt cậu đã đổi thành màu trắng xanh.
Đây là đặc tính tự chữa lành khi thân thể gặp phải thương tổn không thể chữa trị, lột da để quay về thân thể nguyên bản.
Dù tiêu hao nhiều năng lượng nhưng trình độ hữu hiệu chỉ xếp sau niết bàn của phượng hoàng.
Sau khi lột da, Trần Chấp Chu sẽ rơi vào trạng thái suy yếu.
Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu dự định sau khi ra khỏi phó bản mới lột da.
Bạch Đế không xuất hiện khiến cậu ý thức được phó bản này không có người giám sát.
Nói chung, ở trong không gian gấp khúc bị động càng lâu thì càng nguy hiểm.
Kỳ thi kéo dài 14 ngày, sau khi lột da sẽ yếu khoảng 2 ngày, Trần Chấp Chu vẫn có thể làm bài tốt trong khoảng thời gian còn lại.
Trạng thái biến dị trên người cậu quá mức nghiêm trọng. Phòng ngừa vạn nhất vẫn có thể xảy ra những hậu quả ngoài ý muốn.
Tư Thần đáp: "Tôi biết rồi."
Sau nửa đêm, mọi thứ đều yên bình.
Ba người ngủ trong phòng đến bình minh.
Dù cả người kiệt sức nhưng sáng sớm đúng 6 giờ, Tư Thần tỉnh dậy. Đây là thói quen nhiều năm qua của cậu.
Sắc trời đã sáng lên.
Một cái đuôi rắn màu trắng đang đè lên người cậu, vô cùng nặng.
Đuôi rắn rất dài, kéo dài xuống cả mặt đất. Trên đuôi rắn phủ một lớp vảy đã lột.
Ở phần tay, lớp vảy lột ra có màu đen.
Cánh tay bị ô nhiễm của Trần Chấp Chu đã khỏi hẳn.
Lớp vảy này có mùi, giống như là bánh quy mỏng giòn.
Tư Thần có chút tò mò xé một miếng, âm thanh như tiếng bánh quy bị bẻ gãy.
Cậu đút một miếng bánh quy cho Trường Sinh Uyên.
Vì quá đói nên Trường Sinh Uyên cũng không màng Tư Thần ngăn cản, dán lên người Trần Chấp Chu hung hăng cắn cắn mấy miếng.
Cái đuôi của Trần Chấp Chu run rẩy, cậu từ từ mở mắt.
Đôi mắt đã khôi phục màu đen. Giọng nói hơi khàn: "Ăn được, ở nhà tôi cũng hay lấy lớp vảy này đi làm thuốc uốc. Nhưng cắn nhẹ thôi."
Lớp da mới mọc còn non, không chịu lực nổi.
Trần Chấp Chu không biết Trường Sinh Uyên tự chủ hành động, cậu nghĩ là Tư Thần muốn.
Tư Thần thả lỏng tay cầm Trường Sinh Uyên: "Xin lỗi, tôi sẽ làm nhẹ hơn."
Tiếng động nhỏ trên giường đã đánh thức Lâm Giai Lệ có tính cảnh giác cao.
Cô lấy một điếu thuốc lá trong túi ra, đi ra ngoài cửa: "Tôi biết mà, tôi hiểu. Tôi ra ngoài chờ các cậu... Ai cũng hiểu nhau cả. Hai người cứ yêu đương vụng trộm, tôi chắc chắn sẽ không nói cho Quý Sở Nghiêu."
Một nửa là nói giỡn, một nửa là nói thật.
Trong không gian gấp khúc đánh dã pháo* với nhau rồi ra ngoài làm như không ai biết, chuyện này cô đã thấy nhiều lần.
*打野炮: quan hệ t1nh dục ngoài trời
Nhưng khi vừa mở cửa, điếu thuốc lá của cô rơi xuống đất.
"... Đ* má."
Cô không thể nhịn nổi mà nói một chút từ ngữ hơi khoa trương.
Túi thu dụng vẫn còn ở ngoài cửa, nhưng đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là trên đỉnh đầu của bọn họ, mặt trời đã mở ra một khe hở, để lộ ra một con ngươi màu trắng ở bên trong.
Đó không còn là mặt trời, mà là một con mắt đang khép hờ.
Nó đang từ từ thức tỉnh, vô tri vô giác quan sát nhân gian. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.