Cao Duy Xâm Lấn

Chương 72:




Edit: jena
Ngày 1 tháng 5, ngày thi thạc sĩ.
Các trường đại học và cao đẳng cho sinh viên nghỉ học, dốc toàn lực chuẩn bị cho kỳ thi này.
Hội đồng thi của Tư Thần là ở trường cũ, đại học Đông Lam.
Lúc trước, cậu bị người khác hãm hại, mất đi vị trí nghiên cứu. Khi Tư Thần rời khỏi trường chẳng khác nào một con chó lạc bị đuổi khỏi nhà.
Cậu đã sớm không còn liên lạc gì với giáo viên hay bạn học cũ.
Cảnh đổi sao dời, Tư Thần đã bình thản hơn nhiều.
Cậu là thí sinh duy nhất đến từ bộ sản xuất của tập đoàn Xà Trượng ở Giang Xuyên, vì vậy có xe đến đưa đón tận nơi.
Tài xế lái xe lại là Tống Thanh Ngọc.
Hôm nay trông hắn giản dị hơn bình thường, tuy nhiên vẫn là một bộ tây trang và một cái kính râm bảng bự.
Tống Thanh Ngọc là thiếu gia dòng chính, đại biểu cho một chuyện - hắn có tiền.
Chiếc xe hôm nay hắn lái đến là dòng xe thể thao Cuồng Phong, số lượng có hạn ra mắt vào năm ngoái. Từ vẻ ngoài, chiếc xe này có kiểu dáng như một chiếc xe tăng hạng nhẹ, lớp sơn ánh bạc và hạch năng lượng cấp 3, khi khởi động có hoa văn đỏ từ từ phát sáng, thật sự không hề khiêm tốn chút nào.
Tống Thanh Ngọc ngồi ở ghế lái, chống cằm gật đầu với Tư Thần, không quay đầu lại nói: "Lên xe."
Trang bị của Tư Thần rất đơn giản, thẻ dự thi, thẻ ID, công cụ phụ trợ vẽ bản đồ và bút, tất cả được đựng trong một túi nylon trong suốt.
Chiếc xe này chỉ có hai ghế.
Tư Thần chỉ vừa mới lên ghế phụ ngồi, đai an toàn đã tự động được cài vào.
Cảnh vật xung quanh từ từ lùi về sau.
Tống Thanh Ngọc hỏi: "Ôn tập thế nào rồi?"
Tư Thần: "Cũng ổn."
Thái độ của cậu không quá nhiệt tình, có lẽ là không quá tự tin.
Hiển nhiên là Tống Thanh Ngọc chưa xem qua phiếu điểm của Tư Thần.
Hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng an ủi: "Không sao, thi luận chỉ chiếm 20% thôi."
Tư Thần gật đầu đồng ý: "Đúng vậy."
Đạt điểm 20/20, đối với học sinh giỏi xuất sắc thì vẫn có biện pháp.
Quan hệ của bọn họ chỉ là đồng nghiệp bình thường, cả Tư Thần và Tống Thanh Ngọc cũng không phải tuýp người thích nói chuyện, vì vậy suốt quãng đường đi rất yên tĩnh, chỉ có những bài hát cũ của thế kỉ trước liên tục được phát ra từ bộ loa trên xe.
Cũng may, quá trình đi xe không dài lắm.
Bảy, tám phút sau, bóng dáng của đại học Đông Lam đã xuất hiện trước mắt Tư Thần.
Xe của Tống Thanh Ngọc dừng trước cổng trường.
Dù ở thời đại nào đi chăng nữa, sự xuất hiện của siêu xe luôn k1ch thích trí tò mò của mọi người.
Tư Thần liếc mắt nhìn, không ít người xung quanh đã giơ máy lên chụp, còn có người quay video.
Xe Cuồng Phong có một tấm màng che chắn, người ở bên ngoài không thể nhìn vào bên trong.
Cùng lúc đó, một chiếc xe khác cũng dừng ngay bên cạnh.
Đó là một chiếc Xích Ảnh, một dòng xe có rèm che xa hoa của Trung Tâm Cơ Giới, chỉ có công dân cấp ba trở lên mới được mua, là biểu tượng cho những người quyền quý.
Nếu không phải ngẫu nhiên Cuồng Phong xuất hiện trước, siêu xe bị vây quanh hiện tại hẳn là nó.
Một bóng người cao lớn với gương mặt u ám bước xuống từ ghế phụ của Xích Ảnh.
Hắn là bạn cùng phòng lúc trước của Tư Thần, tên là Quý Lăng Tinh.
Lúc trước, điểm tốt nghiệp chuyên ngành của Quý Lăng Tinh đứng thứ ba, vừa mới bảo vệ nghiên cứu xong. Theo lý thuyết, bây giờ không phải tới thi.
Tư Thần lãnh đạm bước ra khỏi xe.
Quý Lăng Tinh nhìn thấy Tư Thần, trên mặt nở nụ cười thật tươi: "Đây chẳng phải Tư Thần sao?"
Tư Thần hơi nhíu mi.
Khi con người nhìn thấy con gián, khó tránh khỏi có phản ứng s1nh lý ghét bỏ.
Quý Lăng Tinh là người đã động tay động chân với thí nghiệm của Tư Thần khiến cho cậu ghi chép sai số liệu, hại cậu thiếu chút nữa không thể hoàn thành luận văn tốt nghiệp.
Vì điểm luận văn thấp, Tư Thần mất tư cách học tiếp, phải đi làm công cho tập đoàn Xà Trượng.
Kết quả thì có vẻ bình thường, nhưng quá trình thì không vui vẻ một chút nào.
Quý Lăng Tinh tiến lên, đi bên cạnh cậu, giọng điệu trào phúng: "Thi lên thạc sĩ à? Đáng tiếc quá, nếu không phải số liệu luận văn sai, bây giờ cậu không phải thi rồi. Tôi học cao học đã lên được cấp Hai, bây giờ chuẩn bị thi vào chuyên ngành quân đội, biết thế đã nhường danh ngạch cho cậu rồi..."
"Đúng rồi, cậu đóng học phí nổi không vậy?"
Thái độ của Tư Thần vô cùng lạnh nhạt, thậm chí còn không thèm nhìn hắn một cái.
Chuyện này làm cho Quý Lăng Tinh không vui: "Cũng đúng nhỉ, hẳn là cậu lại tìm thấy kim chủ mới rồi, chút học phí đó chắc cũng xoay sở được."
Khi Tư Thần học đại học, có rất nhiều người theo đuổi cậu.
Quý Lăng Tinh là một trong số đó, nhưng là tên kém hấp dẫn nhất. Khi không có được không chịu chấp nhận, lại như một con chó mắc bệnh dại nhảy choi choi suốt bốn năm.
Đến bây giờ Quý Lăng Tinh chưa biết tin đồn về Quý Sở Nghiêu và Tư Thần, có thể chứng minh rằng địa vị của hắn ở nhà họ Quý không cao.
Xe thể thao chuẩn bị rời đi bỗng chậm rãi lăn bánh đến, dừng bên cạnh Tư Thần.
Cửa sổ được hạ xuống.
"Thiếu gia." Tống Thanh Ngọc hạ kính râm xuống: "Thi xong, tôi ở đây chờ cậu."
Quý Lăng Tinh biết Tống Thanh Ngọc, vì ở trong Khu An toàn ngẫu nhiên có thể gặp gỡ ở những bữa tiệc tối của giới thượng lưu.
Khi đó, cha hắn luôn đi sau lưng Tống Thanh Ngọc với vẻ e dè, sợ sệt.
Nhìn qua, có vẻ Tống Thanh Ngọc không hề nói giỡn, cho nên Quý Lăng Tinh ngây ngẩn cả người.
Quý Lăng Tinh biết người thừa kế của những gia tộc lớn thường mai danh ẩn tích đi thực tập ở sản nghiệp của các gia tộc khác... Nhưng chưa từng nghe nói có người mai danh ẩn tích đi học đại học!
Huống chi Tư Thần cũng không phải họ Tống!
Nhưng Tư Thần cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào trường, bóng lưng thẳng tắp không khác gì lúc trước.
Tống Thanh Ngọc hơi mỉm cười, lái xe rời đi.
Tổng cộng có 36 phòng thi, nhưng chỉ có 4 phòng là tuyển sinh của chuyên ngành quân đội.
4 phòng này nằm trong cùng một tòa nhà. Vì thí sinh đều là tiến hóa giả, giám thị vô cùng nghiêm khắc, mỗi chỗ ngồi cách nhau cực xa, còn trang bị thêm cả công cụ che chắn và máy đo năng lượng.
Bởi vì năm nào cũng có thí sinh tiến hóa sinh vật hoặc tiến hóa linh năng gian lận.
Tư Thần không có lo sợ chuyện này vì với chỉ số thông minh của Trường Sinh Uyên, nó xem không hiểu.
Tư Thần đang xếp hàng kiểm tra an ninh, một giáo viên nữ đang thực hiện công tác thấy cậu thì vui vẻ ngẩng đầu: "Tư Thần?!"
Tư Thần mỉm cười: "Chào cô Triệu."
Đây là giáo viên đã dạy cậu khi còn học đại học.
Triệu Mẫn có chút đùa giỡn: "Cô có thấy tên em trong danh sách đăng ký, còn thấy có chút không tin nổi... Không ngờ em vẫn tiếp tục học tập, thật là tốt. Khi nào đi làm cũng được, còn học thì chỉ có thể học được vài năm mà thôi..."
Cô đã đi dạy vài chục năm, học sinh có thiên phú dị bẩm có thể khiến cô nằm mơ cười tỉnh lại không nhiều lắm.
Tư Thần vừa mới tốt nghiệp đã đổi tài khoản mạng xã hội, khó có ai liên lạc được với cậu.
Triệu Mẫn nhìn thời gian, hỏi: "Em đăng ký thi sau đại học?"
Tư Thần cúi đầu nhìn giáo viên trước mặt, ngoan ngoãn đáp: "Dạ, em đăng ký chuyên ngành quân đội."
Triệu Mẫn sửng sốt, thổn thức không thôi mà vỗ vỗ lên cánh tay cậu: "Vất vả cho em rồi. Cô tin tưởng em có thể thi đậu."
Triệu Mẫn dạy Tư Thần suốt ba năm, tất nhiên hiểu đây là một học sinh như thế nào. Tự tôn cao khiến cậu không cho phép bản thân bỏ cuộc hay thất bại.
Cậu tới tham gia thi luận, nhất định đã nắm chắc kết quả đậu trong tay.
Bằng cấp càng cao, hoàn cảnh sống càng tốt, đây chính là nhận thức chung của xã hội.
Đặc biệt là bằng cấp chuyên ngành quân đội. Chỉ cần đào tạo thành công một tiến hóa giả đã đủ làm một gia đình khá giả ở Khu An toàn táng gia bại sản.
Thật ra, vào chuyên ngành quân đội không cần thực lực hay may mắn, mà cần gia đình chịu đầu tư.
Nhưng những người bất hạnh muốn chạy đến bước này không chỉ cần thiên phú mà còn cần một nghị lực mạnh mẽ và một chút may mắn. Đầu nhét vào cạp quần*, cố gắng không ngừng để có được một cơ hội đổi đời.
*脑袋掖在裤腰带上: Có nghĩa là làm những việc nguy hiểm đến tính mạng, mô tả một người dũng cảm và không sợ hy sinh
Một năm trước, Tư Thần vẫn còn là một đứa trẻ tàn tật.
Nhưng cậu đã làm được.
Triệu Mẫn cảm thấy vui mừng khôn nguôi, cũng cảm thấy đau lòng muốn khóc.
***
Buổi thi được chia làm hai phần, sáng thi lý luận nghiên cứu cao duy xâm lấn, chiều thi nguyên lý cơ giới.
Mỗi buổi thi kéo dài 3 tiếng.
Đối với Tư Thần, hai môn này không có gì khó.
Vì không có thói quen làm xong nộp bài trước nên Tư Thần ngồi đến khi hết giờ mới nộp bài.
Sau khi cậu ra khỏi trường, điện thoại rung lên. Là tin nhắn của Quý Sở Nghiêu, hỏi cậu thi thế nào.
- Bình thường. Chắc là 19 điểm.
Mấy số thập phân lẻ phía sau thì Tư Thần không để bụng lắm.
Bây giờ đều dùng máy móc để tự động hóa việc chấm bài thi, tốc độ rất nhanh.
8 giờ tối hôm sau đã có kết quả, công bố trực tiếp trên mạng.
Vì thí sinh đăng ký nhiều, không có khả năng trúng tuyển hết, trong vòng thi thứ nhất cũng chỉ phân luồng đại khái. Mỗi trường đại học có tiêu chí trúng tuyển khác nhau, nhưng phần lớn chỉ cần tiến hóa giả đạt đủ tiêu chuẩn, không cần phải học quá tốt.
Một trường đại học chất lượng theo đuổi đức nghệ song hinh*, khó tránh khỏi yêu cầu cao đối với thí sinh.
*德艺双馨: thành ngữ Trung Quốc, chỉ tài đức và kỹ năng (nghệ thuật) đều có tiếng thơm
Những người không thi vào trường quân đội có thể được cộng thêm điểm ưu tiên.
Tư Thần tự làm bữa tối cho mình, sau khi ăn xong thì dạy toán cho Trường Sinh Uyên, nhìn lại thời gian thì đã là 9 giờ tối.
Cậu vào trang web, xác minh ID và thẻ dự thi, bắt đầu kiểm tra kết quả.
Hai môn cộng lại được 99 điểm, đạt 19,8% tổng điểm cá nhân.
【 Chúc mừng bạn! Bạn đã thành công vượt qua vòng thi thứ nhất của đại học Bạch Đế! 】
【 Vui lòng mang theo các giấy tờ liên quan và đến Hiệp hội Tiến hóa để khám sức khỏe trước 20:00 ngày 4 tháng 5 】
Màn hình phụ xung quanh có hiệu ứng pháo hoa chúc mừng.
Tư Thần thuận tay click chuột xem thử năm nay điểm trúng tuyển phần thi luận của đại học Bạch Đế.
- Đại học Bạch Đế (Xếp hạng: 201)
- Học viện cao duy (Xếp hạng chuyên ngành: 18)
- Điểm trúng tuyển thi luận: 93.
Bàn tay nắm chuột của Tư Thần khựng lại: "... Bây giờ thi thạc sĩ khó như thế này à?"
Trường đại học Bạch Đế là một trường kém danh tiếng mà điểm trúng tuyển đã lên đến 93, thật khủng b0.
Trên thực tế, thí sinh có thể đăng ký vào trường Bạch Đế chỉ có 6 người, người có điểm thấp nhất là 93 điểm.
Mấy ngàn dặm ngoài khu Bắc Thành.
Tống Tử Ngọc ôm đầu khóc rống: "93 điểm, quá cao! Năm nay Bắc Thành cũng chỉ lấy có 79 điểm! Sao Bạch Đế lại lấy tới 93 điểm! Rốt cuộc năm nay tôi thi với ai vậy hả!"
***
Ngày 4 tháng 5.
3 giờ chiều, Tư Thần đến chi nhánh của hiệp hội tiến hóa giả ở khu Giang Xuyên.
Tống Thanh Ngọc không thể mỗi ngày đưa đón cậu được, nên cậu đi phương tiện giao thông công cộng đến.
Ngày 4 tháng 5 mỗi năm là ngày bận rộn nhất của hiệp hội. Nhiều tiến hóa giả không đi thi sẽ tự động không đến để tránh ảnh hưởng đến các thí sinh tham gia thi thực tế.
Người có thể vào đây đều đã qua được vòng thi thứ nhất, trên mặt họ là sự vui vẻ không thể kiềm chế.
Tư Thần tự mình đi đăng ký số báo danh, trước cậu còn có 46 người đang xếp hàng chờ.
Có 3 phòng thi. Tư Thần nhìn thử, cậu đang đứng ở hàng cuối của đội ít người nhất.
Trông cậu rất giản dị, chỉ mặc một áo thun trắng và quần jean.
Nhưng là một người sinh ra với vẻ đẹp lóa mắt, chỉ đứng im bất động nhưng chẳng khác gì một bình hoa quý giá, ai ai cũng đánh mắt nhìn.
Đặc biệt là Quý Lăng Tinh vừa lấy xong số báo danh, gần như không thể dời mắt.
Hắn không tự chủ mà đứng phía sau lưng Tư Thần.
Tư Thần đang cúi đầu xem thể lệ tuyển sinh, không thèm quan tâm.
Vì vậy, Quý Lăng Tinh nhịn không được mà ho khan.
"Khụ!"
"Khụ, khụ khụ!"
Khi Quý Lăng Tinh gần như ho văng cả phổi ra ngoài, Tư Thần cuối cùng cũng quay đầu nhìn.
Biểu tình vẫn lạnh nhạt như cũ.
Giống như lúc trước từ chối hắn, cũng như khi báo cáo giáo viên để cảnh cáo hắn.
Quý Lăng Tinh vô cớ nổi giận.
Hắn cười đầy ác ý: "Bạn học Tư, cậu thi vào chuyên ngành quân đội để khiến bản thân có giá hơn à?"
Tư Thần mím môi.
Thanh âm của Quý Lăng Tinh không nhỏ, xung quanh đã có người tò mò nhìn sang.
Phần lớn thời gian vừa qua, Tư Thần luôn hành động kiệm lời, cực kỳ cẩn trọng.
Vì cậu biết rõ, xã hội này ngoài mặt thì tôn trọng pháp luật, nhưng bên trong vẫn không ngừng tìm cách chà đạp kẻ yếu. Cậu không có quyền được kiêu ngạo.
Nghe qua có chút tàn khốc, nhưng bạn không thể có công bằng nếu chỉ biết bô bô miệng giảng đạo lý.
"Giận rồi?" Quý Lăng Tinh bỗng cảm thấy sảng khoái: "Đừng nói là cậu ráng leo lên chỗ Tống Thanh Ngọc để có tư cách ngồi chung mâm với tôi nhé?"
"Tôi chỉ đang suy nghĩ." Tư Thần từ từ gấp tờ giấy thể lệ tuyển sinh lại: "Tôi có thể chấp nhận được hậu quả tệ nhất hay không."
Khi cậu sống, cậu thích giả vờ yếu thế, tranh thủ sự đồng tình và giúp đỡ của người khác. Nhưng trưởng thành bằng luật rừng, Tư Thần hiểu rõ hơn ai hết, chỉ có sức mạnh mới nhận được sự tôn trọng từ người khác.
Hậu quả tệ nhất là bị tống vào ngục giam một thời gian, đến khi được thả ra ngoài sẽ bỏ lỡ cơ hội thi lên thạc sĩ, hoặc là bị công ty sa thải.
Nhưng không sao, cậu có thể đến dã khu một mình. Có một chuyện khiến cậu do dự, không biết về sau có cơ hội gặp được Tống Bạch hay không, để hỏi ngài ấy chuyện của Trường Sinh Uyên.
Ánh mắt Tư Thần liền trở nên ngoan độc.
Giống như một con vật nhỏ trong một đêm đã hóa thành quái vật ăn thịt người.
Tư Thần đấm một quyền vào mặt Quý Lăng Tinh.
Cậu không kiềm chế lực đạo, nguồn năng lượng trung tâm của Quý Lăng Tinh đã kích hoạt lớp phòng ngự tự động. Nhưng ai nấy đều có thể nghe tiếng thủy tinh răng rắc vỡ vụn.
Quý Lăng Tinh ngã xuống đất, gương mặt lõm xuống, vành tai văng ra những vật thể đỏ trắng.
Tư Thần vẫn vô cùng bình tĩnh.
Cú đấm tiếp theo là vào ngực, mục tiêu là nguồn năng lượng trung tâm của Quý Lăng Tinh.
"- Dừng lại!"
Nhân viên hiệp hội la lên.
Nhưng tiếng hô chỉ làm cho động tác của Tư Thần dừng lại trong chớp mắt.
Tư Thần vẫn hạ thủ.
Cậu rút tay ra khỏi lồng nguc đẫm máu của Quý Lăng Tinh.
Cậu còn bóp nát nguồn năng lượng trung tâm của hắn.
Chuyện này xảy ra gần như trong phút chốc.
Quý Lăng Tinh sẽ không chết. Chỉ cần nhà hắn chịu bỏ tiền ra, vài tháng nữa vẫn sẽ là một tiến hóa giả bình thường.
Nhưng kỳ thi này, không cần tham gia nữa.
Tư Thần đứng dậy, lấy giấy lau máu trên tay.
Nhân viên bắt đầu gọi điện, hẳn là đang gọi cho bệnh viện và cục an ninh.
Tư Thần cũng gọi điện. Cậu gọi cho Quý Sở Nghiêu.
Bắc Thành cách Giang Xuyên 8 múi giờ, bây giờ ở Bắc Thành hẳn là đêm khuya.
Tư Thần cúi đầu, nhìn những mảnh vỡ găm vào mu bàn tay, có cảm giác không chân thật: "Quý Sở Nghiêu..."
Quý Sở Nghiêu nhạy bén nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của Tư Thần: "Sao vậy?"
"... Tôi đánh người."
Hô hấp Quý Sở Nghiêu dừng lại một giây, hỏi: "Đã chết chưa?"
"Chưa."
"Có nhiều người thấy à?"
"Rất nhiều. Còn gọi cho cục an ninh." Tư Thần giải thích: "Là bạn cùng phòng đại học của tôi."
Quý Sở Nghiêu suy nghĩ một chút: "Quý Lăng Tinh?"
Khi hắn xem hồ sơ của Tư Thần, có nhìn thấy cái tên này hai lần, đều không phải sự kiện tốt đẹp gì.
Tư Thần nhỏ giọng đáp: "... Đúng vậy."
Còn là giọng mũi.
Quý Sở Nghiêu mở danh sách liên lạc ra: "Không sao, yên tâm. Tôi sẽ gọi cho cha cậu ta, sẽ không có việc gì."
Để áp bức kẻ có quyền lực, chúng ta cũng phải nhận thức mình cũng bị áp bức bởi quyền lực.
"Tư Thần, đừng sợ."
Tư Thần nắm chặt tay, từ từ ngồi xổm xuống, vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Cậu đã lên kế hoạch cho tình huống xấu nhất. Cậu biết mình làm như vậy là quá bốc đồng, nhưng cậu không thể nhịn nữa.
Nếu không, nhiều năm sau, cậu vẫn sẽ nhớ đến cảnh tượng khi nãy.
Dù cảnh giới có cao, linh hồn của cậu vẫn sẽ nhớ lại, liên tục nhấm nuốt những thống khổ vụn vặt lặp đi lặp lại.
Từ xưa đến nay, Tư Thần không phải là một người vị tha.
Là người, không thể hoàn hảo.
Hấp tấp, phẫn nộ, lãnh cảm.
Không quan trọng.
Cậu chấp nhận tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.