Cao Duy Xâm Lấn

Chương 59:




Edit: jena
Đôi mắt Quý Sở Nghiêu bình thường có màu xanh lam. Đây là lần đầu tiên đôi mắt ấy phát ra ánh sáng xanh lục.
Nhưng Tư Thần nhớ rõ, đôi mắt này biểu thị Quý Sở Nghiêu đang khởi động trạng thái chiến đấu.
Cậu nhanh chóng giải thích: "Là làm phẫu thuật. Trong đầu người đó bị cấy ghép ký sinh trùng, tôi muốn giúp lấy ra."
"Đây là Đông Phương Trường Dạ, tiến hóa linh năng, cấp Năm."
"Đây là Quý Sở Nghiêu, tiến hóa cơ giới, cấp Sáu."
Tư Thần bình tĩnh hoàn thành chuyên mục giới thiệu, cũng không muốn nhiều lời giải thích thêm, tránh bản thân trông như đang chột dạ.
Mặc kệ hai bên nghĩ gì, bây giờ cậu là người trong sạch nhất.
Quý Sở Nghiêu nhìn hoàn cảnh hỗn loạn trong phòng, còn có tủ quần áo bị Đông Phương Trường Dạ đá văng, hắn hơi cúi đầu, thì thầm bên tai Tư Thần: "Là tội phạm bị truy nã."
Cố ý khống chế giọng nói, nhưng lại vừa vặn ở trong phạm vi Đông Phương Trường Dạ có thể nghe được.
Nói xong, Quý Sở Nghiêu còn thuận tay sửa lại cổ áo của Tư Thần: "Rối hết rồi."
Lúc này, Quý Sở Nghiêu tốt bụng giúp đỡ Tư Thần được cưỡng chế xuất hiện.
Tư Thần không cảm thấy mâu thuẫn khi người này thay đổi xoành xoạch, nhưng có chút hơi ngoài ý muốn.
Quý Sở Nghiêu nhếch miệng, cực kỳ giống hoàng hậu chính phi trong thâm cung.
Giọng điệu gần gũi đúng mực, động tác thân mật lại vượt giới hạn.
Rõ ràng không làm gì nhiều nhưng lại vô hình trung phân chia sự khác biệt giữa người này và người kia.
Là một người thừa kế được gia tộc nuôi dưỡng từ nhỏ, hắn biết một hành động nho nhỏ có sức sát thương lớn như thế nào.
Đông Phương Trường Dạ cắn chặt răng, mặt không cảm xúc nhìn một màn này, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.
Nếu hai người đứng chung một chỗ thì chẳng khác gì một khuyển cảnh thuần huyết với một con chó hoang sống ven đường.
Không phải chó hoang là xấu, nhưng khác biệt ở chỗ sự đối xử của người khác đối với hai con chó này.
Cuối cùng, Quý Sở Nghiêu chủ động đánh vỡ không khí nghiêm trọng: "Có cần tôi giúp không?"
Đông Phương Trường Dạ ngồi trên sô pha, thanh kiếm dựng đứng trước mặt, cười lạnh: "Đến, tôi không làm."
Hắn có thể yên tâm giao mạng mình cho Tư Thần, còn Quý Sở Nghiêu thì không.
Quý Sở Nghiêu vẫn nho nhã lễ độ: "Ở đây không an toàn, tôi ra ngoài canh."
Hắn xoay người ra cửa, khi đi ngang qua Tư Thần, hắn dừng lại, tiếp tục cúi thấp đầu thì thầm: "Phát hiện gì thì chờ cậu phẫu thuật xong thì nói."
Tư Thần khẽ gật đầu.
Ở đây điều kiện thô sơ, không thích hợp để khoét lên đầu Đông Phương Trường Dạ một cái lỗ.
Nhưng nếu ra khỏi không gian gấp khúc, Đông Phương Trường Dạ sẽ tiếp tục bị cổ trùng khống chế; còn việc mượn phòng phẫu thuật từ các cyber ở đây là không thực tế, chỉ có thể sống hoặc chết mà thôi.
Cũng may Đông Phương Trường Dạ là tiến hóa giả cấp Năm, hẳn là không cần lo lắng sau khi phẫu thuật sẽ bị nhiễm trùng linh tinh.
Tư Thần rút ra một con dao quân dụng: "Anh lên giường nằm đi."
Cậu búng tay, lửa xuất hiện trên những đầu ngón tay. Ngọn lửa đỏ tím được hơ đều lên thân dao để tiêu độc.
Đông Phương Trường Dạ cởi áo trên, động tác chậm chạp giống như một con cún đang triển lãm cái bụng nhỏ mềm mại cho nhân loại đi ngang qua ngắm nghía.
Eo hẹp, cơ bắp cân xứng, cơ bụng tám múi chỉnh tề, đường cong trên người hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của con người.
Tư Thần không nhẫn nại, nói: "Thật ra không cần cởi áo."
"Anh tưởng phải cởi." Đông Phương Trường Dạ nằm lên giường, hắn nhướng mày, dò hỏi: "Hai người làm rồi?"
Tư Thần không muốn trả lời vấn đề này: "Anh muốn em bị phân tâm? Đây là não của anh."
Tư Thần cạo đi phần tóc trắng phía sau gáy, lộ ra phần da đầu có màu sắc sai lệch.
Khi học quân sự, làn da của Đông Phương Trường Dạ có màu đồng, nhưng để thay đổi ngoại hình đi nằm vùng, hắn phải thay đổi hoàn toàn.
Tư Thần đặt tay lên đầu hắn, im lặng một lúc lâu, chủ yếu là tìm vị trí của cổ trùng.
Đông Phương Trường Dạ không nhịn nổi, hỏi: "Nếu anh trọc, cũng xấu xí đi, em còn yêu anh không?"
Hiển nhiên là có ám chỉ.
"Em chưa từng yêu anh." Tư Thần bình tĩnh trả lời.
Đông Phương Trường Dạ nhắm mắt lại, giọng nói đầy tủi thân: "Sao mà không nói được câu nào dễ nghe. Năm đó em cũng không nói như vậy."
"Năm đó..." Tư Thần không chớp mắt: "8 giờ tối kết thúc huấn luyện, em vẫn còn muốn học bắn súng. Anh giải tán lớp học ở sân thể dục, sau đó dẫn em đến bãi tập tiếp tục huấn luyện. Những người ở ký túc xá nói em trèo cành cao, rằng em vào đại học chỉ để bán mình với giá hời. Anh không nói ra, nhưng em biết anh cũng nghĩ như vậy."
Đông Phương Trường Dạ cất cao giọng phản bác: "Anh không có!"
"Khi em vào đại học, thành tích luôn đứng nhất, sau khi học quân sự, thi lý luận hay thực hành thi đấu cũng đứng nhất. Em nhận được chứng chỉ học viên xuất sắc, khoe với anh, anh khen em giỏi, nhưng hai ngày sau, anh lại nhắn với em rằng anh xem trong danh sách học viên xuất sắc có tên em, nên anh nhắn "Em yêu, em giỏi quá."."
"Khi đó em biết rằng những gì em đạt được, trong mắt anh không có giá trị gì. Em chỉ cần đẹp thôi, vì em là huân chương của anh, là một bình hoa điểm xuyết cho cuộc đời anh."
Tư Thần ít khi nhiều lời như thế này.
"Em chưa từng yêu anh, vì anh cũng chưa từng yêu em. Dù có yêu em, anh cũng yêu em không bình đẳng. Em là người yêu của anh, nhưng cũng là thú cưng của anh, Bùi Hàm Ngọc."
Đông Phương Trường Dạ cảm thấy mình nên tức giận, vì những lời này của Tư Thần giống như đã chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ. Năm đó có rất nhiều người muốn bò lên giường của hắn, nhưng tầm mắt của hắn chỉ dừng lại trên người thiếu niên này.
Nhưng hắn không thể tức giận, vì hắn không thể phản bác được lời của Tư Thần.
Một lát sau, Đông Phương Trường Dạ cười cười, nghiêng đầu, đưa lưng về phía cậu, trong mắt có một tầng hơi nước mông lung: "Anh còn tưởng... em đã quên tên của anh rồi."
Sửa tên đổi họ nằm vùng suốt 5 năm, chưa từng thất tình.
Đây là lần đầu tiên Đông Phương Trường Dạ cảm thấy mình thất tình.
Tư Thần giơ con dao lên: "Anh khóc đủ chưa? Đủ rồi thì em bắt đầu."
Dao quân dụng là dao do tập đoàn Xà Trượng sản xuất, phản quang dưới ánh đèn.
Đông Phương Trường Dạ theo bản năng trả lời: "Anh không có khóc."
"Gối ướt rồi."
"..." Đông Phương Trường Dạ im lặng một lát: "Bắt đầu đi."
Không có thuốc gây tê, Đông Phương Trường Dạ đành châm một điếu thuốc, ngậm trong miệng.
Thuốc lá có thuốc trấn an và dopamine, trên hộp có ghi chú hàm lượng, là đồng tiền có giá ở dã khu.
Tư Thần dùng dao rạch một đường trên đầu Đông Phương Trường Dạ, nhưng con dao chỉ để lại những vết xước màu trắng trên da đầu hắn.
Đông Phương Trường Dạ phả ra một làn khói, cố ý động thân: "Đúng vậy, vợ giỏi quá, chính là chỗ đó, dùng lực một chút. Anh rất thích em cưỡi trên người anh."
Âm thanh ở bên trong phòng rất náo nhiệt.
Tư Thần vứt con dao đi, lấy thanh Huyết Nguyệt ra.
Đó là một thanh kiếm rất đẹp, đặc biệt trên đỉnh còn có nguồn năng lượng cấp cao, khi khởi động lại phóng ra sát khí bức người.
Đông Phương Trường Dạ gần như muốn nhảy dựng lên: "Em muốn chém đầu anh?"
Tư Thần ấn đầu hắn xuống, bắt hắn úp mặt vào gối: "Nằm ngoan, còn tiếp tục nói những lời vô nghĩa thì anh mặc lại đồ rồi cút đi."
(Đây là hoạt động phẫu thuật, nếu không tin xin bạn hãy đọc lại bối cảnh)
Thật vô tình, thật là một thiếu niên lạnh lùng.
Đông Phương Trường Dạ nằm bất động.
Huyết Nguyệt là loan đao*, hình dạng tinh tế. Tư Thần cẩn thận rạch một đường sau gáy của Đông Phương Trường Dạ.
*Kiếm cong
Máu ồ ạt phụt ra.
Hẳn là đau. Vì Đông Phương Trường Dạ nắm chặt drap giường, hít hít khí, thân thể run nhè nhẹ.
Tư Thần không ngửi thấy mùi máu tươi mà là mùi thơm của đồ ăn ngon.
Khi còn nhỏ thường xuyên bị bỏ đói, trưởng thành sẽ rất dễ thèm ăn.
Nhà ăn ở trường đại học có bán gà rán, nguyên vật liệu có hàm lượng thịt lên đến 60%, giá cả đắt đỏ. Tư Thần không thể mua, nhưng mùi thơm của nó lại khắc sâu trong ký ức của cậu.
Sau khi Đông Phương Trường Dạ rời đi, không có ai đến mua cho cậu ăn nữa.
Và vì tiếc tiền, Tư Thần cũng không bao giờ mua.
Sau đó, vào ngày tốt nghiệp, Tư Thần đã mua cho mình một phần.
Nhưng không biết có phải đã đổi đầu bếp không, vì cậu ăn không thấy ngon, không có hương vị cũ.
Bây giờ, Tư Thần cúi đầu, hít hà liên tục.
Đúng là mùi thơm của gà rán, còn rắc thêm ngũ vị hương.
Có chút muốn cười.
Trường Sinh Uyên bắt đầu hành động, nó trực tiếp chui vào từ miệng vết thương.
Nó điều chỉnh xúc tu thành những cái nhỏ nhắn, không khiến cho miệng vết thương bị rách to hơn, trên đỉnh đầu còn có giác hút.
Tư Thần dặn nó: "Chỉ có thể ăn trùng trùng, không được ăn não."
Trong giới có người nói rằng bản chất của tiến hóa giả cũng là một sinh vật cao duy. Cách nói này được phản ánh rất rõ nét trong menu của Trường Sinh Uyên.
Tư Thần cảm giác não của bạn trai cũ cũng có thể ăn, hình như hương vị cũng không tệ lắm.
Trường Sinh Uyên tiếc nuối "chi" một tiếng.
Sau khi Trường Sinh Uyên đi vào, Đông Phương Trường Dạ liền lâm vào trạng thái "rỗng" tạm thời.
Nhiều kẻ săn mồi sau khi đi săn có thể phóng xuất "thuốc trấn an" con mồi, khiến con mồi chìm vào ảo giác, từ bỏ giãy giụa.
Trường Sinh Uyên là một kẻ săn mồi như vậy.
Đông Phương Trường Dạ không gặp ảo giác, nhưng cảm thấy rất an tâm, thoải mái, có chút mơ màng sắp ngủ.
Cổ trùng run rẩy muốn chạy trốn, màu sắc của nó không khác gì não bộ, cấu tạo cũng vậy.
Chỉ dựa vào thị giác khó mà phát hiện ra. Nhưng may Trường Sinh Uyên sống ở biển sâu, thị lực không tốt, hoàn toàn dựa vào khứu giác và xúc giác.
Trường Sinh Uyên hút lấy một con trùng màu hồng phấn thật dài.
Nó như đang hút một sợi mì dài, dù con trùng liên tục giãy giụa vặn vẹo, cuối cùng cũng chui vào bụng.
Mùi vị của con trùng giống như gà rán, mùi vị cũng ngon đến bùng nổ. Một ngụm cắn xuống như nhai qua một lớp da giòn rụm, thịt tươi mọng nước tan ra trong miệng.
Dù không phải là bữa ăn chính nhưng ăn hàng quán ven đường cũng có thể chắc bụng nếu hàm lượng calo cao, chỉ là ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.
Tuy nhiên, vẫn ngon hơn so với đống cơm của Radiant.
Xúc tu đen thoát ra ngoài, miệng vết thương trên đầu Đông Phương Trường Dạ liền ồ ạt chảy ra chất nhầy trong suốt.
Tư Thần thuần thục lấy băng gạc và thuốc hạ sốt, bắt đầu xử lý vết thương, chờ Đông Phương Trường Dạ tỉnh lại.
Không còn cổ trùng, Đông Phương Trường Dạ không còn bị khống chế, hắn có thể đổi họ tên, đổi thân phận khác, bắt đầu một cuộc đời mới.
Đông Phương Trường Dạ là tiến hóa giả cấp Năm, ở đâu cũng có thể sống được, huống hồ tuổi vẫn còn trẻ.
Ở thời đại này khó có ai đạt được tự do chân chính, nhưng ít nhất sau khi ra khỏi không gian gấp khúc, Đông Phương Trường Dạ có thể nắm lấy ngọn gió tự do mà hắn ước ao bấy lâu.
Tư Thần rửa sạch tay, ra ngoài mở của: "Anh vào được rồi."
Quý Sở Nghiêu vẫn đứng canh ngoài cửa, giống như một cây bạch dương* kiên định.
Quý Sở Nghiêu đi vào trong phòng, liếc mắt nhìn người đang nằm trên giường. Gối đầu ướt nhẹp mồ hôi và máu. Đông Phương Trường Dạ vẫn nằm sấp như cũ, mày nhíu chặt, trong tay vẫn siết lấy thanh kiếm, trên đầu quấn mấy lớp băng vải.
Quý Sở Nghiêu buồn bực, nói thẳng: "Tôi đã lên trời nhìn thử."
"Sau đó thì sao?"
"Là giả." Quý Sở Nghiêu đè thấp giọng: "Không hề có quân đoàn Apocalyspe nào cả, máy móc bên trên đã sớm mất nguồn năng lượng trung tâm, chỉ có một cái vỏ rỗng..."
"Toàn bộ tòa thành này và bối cảnh của quân đoàn Radiant đều là tấm màn che lấp nhận thức của nhân loại."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.