Cao Duy Xâm Lấn

Chương 53:




Edit: jena
Zeus nói xong, mọi người trong nhà ăn sôi nổi nâng ly.
Ly rượu vang trắng có màu hổ phách, tỏa ra mùi thơm quyết rũ ngọt ngào.
Sau khi Zeus buông ly rượu xuống, tín hiệu bị gián đoạn, màn hình tối đen, chỉ còn những người ở nhà ăn hai mặt nhìn nhau.
Có người muốn nói rồi lại thôi.
AI tiến lên một bước, điềm đạm nói: "Thưa chủ nhân, tôi xin phép được dẫn ngài về phòng."
24 cyber đều nhất tề động tác, không trễ hơn hay muộn hơn.
Tiệc tối có rượu, mỗi khi món chính được thay đổi, nhà bếp phụ lại mang lên các loại rượu lên men được làm từ nhiều nguyên liệu khác nhau.
Vài người uống đến say mèm, phải nhờ cyber dìu đi.
Tư Thần cũng chuẩn bị đứng dậy.
Sau đó, số 14 đằng sau lại gào to: "Cậu là Tư Thần, đúng không?"
Tư Thần quay đầu nhìn, ánh mắt sắc bén như mũi tên vụt bắn r4 giữa màn đêm.
Cậu chưa từng giới thiệu qua tên của mình.
Số 14 vẫn ngồi trên ghế, bộ dạng cà lơ phất phơ.
"Mắt đẹp lắm." Số 14 hơi nheo mắt, hai tay đan vào nhau chống phía sau đầu: "Làm quen một chút chứ? Tôi là Đông Phương Trường Dạ."
Tư Thần nhìn chằm chằm mặt hắn, một lát sau, mới từ từ nở một nụ cười: "Xin chào anh."
***
Tư Thần đi theo AI về lại phòng mình.
Đường về quanh co, đi qua đại sảnh, cậu còn phải vượt qua thêm nhiều hành lang kim loại gấp khúc.
Mọi người đi ra khỏi nhà ăn, dần dần tản ra, người càng ngày càng ít.
Tư Thần đi không nhanh không chậm.
Từ nhà ăn về phòng cậu cần đi qua hai con đường nhỏ, cậu bắt đầu phóng chiếu so sánh trong đầu, xác định được một việc: hành lang này "sống", nó đang di chuyển.
Nếu không có AI dẫn đường, không có khả năng đi ra ngoài.
Cậu nhìn bên ngoài phòng mình, không hề có dấu hiệu của một nhân loại nào khác.
AI dẫn cậu về phòng, cái đuôi đánh một vòng ra phía trước, cọ cọ vào cẳng chân Tư Thần: "Chủ nhân, ngài có muốn tôi ở lại không?"
Lúc chờ ăn cơm ở nhà ăn, Tư Thần cũng đã quan sát toàn diện những cyber bảo mẫu khác.
Đều là những khuôn mẫu trẻ tuổi xinh đẹp.
Nói một cách nào đó, những cyber này thật sự hiểu được cảm xúc và dục v0ng của con người.
Nhân loại mà Tư Thần thấy trong phim CD được gọi là Radiant.
Đối với người Radiant, đuôi là cơ quan quan trọng nhất để thu hút bạn tình; dùng đuôi cọ vào người là một tín hiệu.
Tư Thần ho khan một tiếng: "Hôm nay không cần. À đúng rồi, hai cyborg của tôi sao rồi?"
AI trả lời: "Sau khi bọn họ hoàn thành cách thức hóa sẽ được vận chuyển đến đây cho ngài."
Tư Thần đi vào phòng, đèn tự động bật sáng, cường độ không quá chói mắt.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện, thật sự là khiến người khác mỏi mệt. Đặc biệt còn bị cưỡng chế vào căn cứ của người sống sót, nhưng lại không có lấy một ô cửa sổ.
Ở đây là tầng thứ 9 dưới lòng đất, có cửa sổ cũng không thể thoát ra ngoài.
Cậu khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, bóp mi tâm: "Một thằng ngu cũng có thể thấy căn cứ này có vấn đề. Hơn nữa, trình độ vũ lực ở căn cứ này không hề yếu... Ngoại trừ cyber, không biết còn có thêm bao nhiêu vũ khí sử dụng năng lượng mới."
"Xét nghiệm máu... là thứ gì?"
"Bên cạnh đó, ở đây chỉ là không gian gấp khúc 2A, sao lại xuất hiện nguồn năng lượng trung tâm cấp Tám?"
Cậu thấy có nhiều thông tin cần phải xử lý.
Ở đây, người duy nhất mà Tư Thần có thể tin tưởng chỉ có Trường Sinh Uyên.
"Nếu ra ngoài, nguồn năng lượng trung tâm của tiến hóa giả cơ giới cũng không thể hoạt động."
Mức độ nguy hiểm ở không gian gấp khúc này đã vượt ngưỡng khống chế của mọi người, kể cả Quý Sở Nghiêu có nguồn năng lượng trung tâm cấp Sáu.
Thêm nữa, khi ở trong không gian gấp khúc của Trùng Tộc gặp Quý Sở Nghiêu, hình như cũng có gì đó đã xảy ra ngoài ý muốn mà cậu lại không biết?
Tư Thần thở dài một tiếng, đưa ra kết luận: "Quả thật là không nên cùng Quý Sở Nghiêu vào phó bản, người này quá xui xẻo, toàn liên lụy đến mình."
Dựa vào chính mình vẫn là tốt nhất.
Trường Sinh Uyên "chi" một tiếng, vô cùng đồng tình với kết luận của mẹ mình.
23 giờ. Tư Thần chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên cửa phòng lại bị gõ.
AI mang 2 cyborg bị tẩy não đứng trước cửa, trên mặt vẫn là một nụ cười vui vẻ.
Đêm khuya, hành lang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
AI: "Thưa chủ nhân, tôi đã mang họ đến."
Tầm mắt của Tư Thần dừng lại trên hai cyborg kia.
Quý Sở Nghiêu và Quý Nguyên Cát đứng im bất động. Hai mắt nhìn thẳng về phía trước, thần sắc ảm đạm, giống như một "cái máy".
"Chủ nhân."
Âm thanh lạnh lẽo vang lên.
Tư Thần rét run, hoài nghi không biết khi đi ngủ có bị đông cứng đến chết hay không.
Vì người thừa kế của gia tộc họ Quý vừa gọi mình là chủ nhân.
"Cyborg mới cách thức hóa thường như vậy." Có vẻ thấy Tư Thần chần chờ, AI giải thích: "Vẫn chưa hình thành tính cách, qua một thời gian sẽ tốt hơn. Trong phòng có cọc nạp điện, nếu năng lượng tiêu hao hết vẫn có thể tiếp tục bổ sung."
Tư Thần: "Tôi biết rồi."
AI dẫn cyborg đến, sau đó tự giác rời đi.
Dù diện mạo giống nhau như đúc nhưng Tư Thần lại thấy hai cyborg này không có cảm giác gì quen thuộc.
Thậm chí cậu còn cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Vì Quý Sở Nghiêu luôn hữu cầu tất ứng với cậu.
Tuy không khác gì sự quỷ dị lúc trước và Tư Thần cũng đã quen với việc lên kế hoạch đối phó với tình huống tệ nhất, nhưng trong lòng cậu vẫn có một chút hi vọng mong manh rằng Quý Sở Nghiêu sẽ có biện pháp.
Khi con người đối mặt với những chuyện vượt ra khỏi phạm vi năng lực mình giải quyết sẽ khó tránh khỏi việc muốn xin giúp đỡ.
Đây là một suy nghĩ vô cùng yếu đuối, Tư Thần không cho phép mình nghĩ lại. Nhưng cậu vẫn cứ hi vọng.
Tư Thần hít sâu một hơi: "Hai người phòng hộ ở bên ngoài."
"Vâng, thưa chủ nhân."
Hai cyborg một lớn một nhỏ cùng nhau đáp lời, ngoan ngoãn đi ra ngoài canh trước cửa.
Tư Thần cầm tay nắm cửa, nhìn hai bóng dáng nọ, trầm mặc một lát rồi đóng cửa phòng.
Có lẽ vì tinh thần mệt mỏi, cũng có thể do trạng thái của Trường Sinh Uyên ảnh hưởng, Tư Thần cảm thấy bây giờ mình có thể nằm gục xuống ngủ ngay lập tức.
Nhưng ở một chỗ xa lạ, Tư Thần khó mà đi vào giấc ngủ.
Cậu nằm trên giường, nhắm chặt hai mắt, ép bản thân đi vào giấc ngủ nhưng trong lòng lại bất an đến cực điểm, còn có chút ức chế bực bội không thể ph4t tiết.
Tim đập nhanh, nguc đau, hoa mắt, không thở nổi.
Tư Thần siết tay, lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Cậu đoán, có lẽ là mình đã phát bệnh.
Ngoài việc thân thể luôn yếu ớt, mấy năm qua Tư Thần đi khám bệnh đều có tiền sử bệnh như "Rối loạn lo âu".
Vì vậy, lúc có sổ khám bệnh của phòng khám Tâm Hồn, cậu mới viết tên của mình vào.
Tuổi càng lớn, lo âu phát tác cũng ít đi, sau khi cậu vào đại học cũng chưa bị thêm lần nào khiến cho Tư Thần gần như đã quên mất cảm giác đau đớn này.
Cậu ngồi dậy, phát hiện cả người mình đang phát run.
Không biết trong phòng có máy theo dõi không?
Liệu có ai đó đang quan sát mình không?
Sau khi mình ngủ, liệu có cyber nào xông vào đây giết mình không?
Vì sao Thẩm Nhạn Hành lại cài máy định vị vào con mắt của mình?
Vì sao Đông Phương Trường Dạ lại có thể biết được tên của mình?
Vì sao váy trắng lại ở bên cạnh mình?"
Tư Thần chuyển đến sô pha, đối diện với cửa phòng.
Ngồi ở đây không thể ngăn được ai, nhưng ít nhất có thể nghe được động tĩnh.
Để đến được ghế sô pha gần như đã tiêu tốn hết chút sức lực còn lại của cậu. Cậu quỳ trên mặt đất, thở hồng hộc.
Nhưng khiến cho Tư Thần hoảng sợ nhất chính là cửa phòng bị bật mở.
Một bàn tay đặt bên mép cửa.
Vì sao lại là lúc này?
Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, Tư Thần gắt gao nhìn chằm chằm, muốn tìm súng, nhưng vì bệnh phát tác nên cả người run rẩy lợi hại.
"... Tư Thần?"
Ngoài ý muốn, là giọng của Quý Sở Nghiêu: "Tôi đây."
Tư Thần không dao động, trừng lớn mắt.
Lúc Quý Sở Nghiêu vừa lách mình qua khe cửa tiến vào, cậu đã bóp cò.
Khoảng cách giữa hai người rất gần. Nếu là người thường, một phát súng này sẽ khiến người đó tử vong tại chỗ.
Nhưng Quý Sở Nghiêu không phải người thường.
Viên đạn bắn vào người Quý Sở Nghiêu như va vào một tấm thép rắn chắc. Không chảy máu, chỉ hơi lõm xuống một lỗ nhỏ.
Tư Thần giơ súng lên, lùi về phía sau, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Anh đừng đến đây, bây giờ tôi không thể khống chế được bản thân. Chờ tôi hai phút... Chỉ hai phút thôi."
Với kinh nghiệm trong quá khứ, một lần phát bệnh sẽ kéo dài khoảng 5 đến 10 phút. Bây giờ đã qua 4 phút.
Nhìn qua Tư Thần vẫn còn bình tĩnh, nhưng chỉ có bản thân cậu mới biết mình đang trong tình trạng như thế nào.
Cậu đang trên bờ vực của sự sụp đổ. Lý trí khuyên bảo cậu sẽ không chết, cậu đang an toàn. Nhưng mỗi tế vào trên người đều đang gào thét muốn cậu lao ra ngoài.
Dù trong phòng không có đèn, Quý Sở Nghiêu vẫn có thể nhìn thấy rất rõ.
Trong mắt hắn, đồng tử của Tư Thần đang co rút lại, sắc mặt ửng hồng, thở nặng nhọc, một lớp mồ hôi lạnh đọng trên chóp mũi.
Quý Sở Nghiêu đã đọc hồ sơ của Tư Thần.
Để phòng ngừa sự cố ngoài ý muốn, muốn trở thành người thừa kế của Quý Tư Thành, một chuyện "ngoài ý muốn" xảy ra với người ở bên cạnh hắn cũng sẽ bị bắt đi điều tra.
Chỉ có đơn thuần, sạch sẽ mới được phép ở lại. Nếu không, nhà họ Quý sẽ nghĩ cách khiến cho họ biến mất khỏi cuộc sống của Quý Sở Nghiêu.
Loại sạch sẽ đó là sạch sẽ về lý lịch, không phải đạo đức.
So với Tư Thần, Quý Sở Nghiêu càng hiểu rõ cậu hơn.
Vì trong cơ sở dữ liệu, chỉ cần khoảng 1GB là đã lưu trữ được toàn bộ thông tin của cậu.
Quý Sở Nghiêu đóng cửa lại, không bật đèn.
Ánh sáng đột ngột xuất hiện có thể kich thích thêm bệnh trạng.
Quý Sở Nghiêu dịu dàng nói: "Bây giờ đã an toàn rồi."
"Tôi biết chúng có ý đồ cách thức hóa tôi, nhưng bọn chúng không thành công. Chỉ là ý thức của tôi bây giờ mới thoát khỏi tình trạng chết máy."
Tư Thần nghe rõ lời của Quý Sở Nghiêu, nhưng não của cậu như đã ngừng hoạt động, đang ở trong trạng thái không lý trí, không có cách nào xử lý thông tin.
Cậu có thể cảm nhận, trong bóng đêm, Quý Sở Nghiêu đang đến gần mình.
Trường Sinh Uyên có thể cảm nhận được mọi thứ từ ký chủ, bắt đầu triển khai trạng thái tấn công.
Dây tơ hồng sau lưng Tư Thần đã nứt ra, bản thể của Trường Sinh Uyên vọt ra ngoài hơn phân nữa, có tất cả bốn xúc tu, mỗi cái to như một cái ống nước.
Tư Thần gầm nhẹ uy hiếp: "... Cút ngay!"
Quý Sở Nghiêu bước lên một bước, nắm lấy tay Tư Thần.
Mười ngón giao nhau. Cái giá phải trả là cổ hắn bị xúc tu siết chặt.
Thể lực của hắn không hề yếu, nhưng làn da bị dính dịch thể của Trường Sinh Uyên đã bắt đầu bị ăn mòn chảy máu.
Quý Sở Nghiêu hiểu, thật ra hắn có thể nghe lời Tư Thần, ra ngoài chờ thêm vài phút.
Nhưng hắn thừa nhận, bản thân không thể chống lại bản tính của con người.
Chính là... lợi dụng sự suy sụp của đối phương, lợi dụng sự trống trải của đối phương để đi vào trong góc khuất mà cậu che giấu.
Vì Tư Thần giống như một bức tường thành kiên cố.
Dù là khóc lóc hay van xin, dù là phẫn nộ hay đánh đập, cậu vẫn sẽ không ngoái nhìn.
Bây giờ bức tường này đang xuất hiện một khe hở.
"Đừng sợ, nào, thả lỏng... Không thứ gì có thể làm tổn thương cậu." Quý Sở Nghiêu quỳ xuống trước mặt Tư Thần, cúi đầu, hôn lên từng ngón tay cậu: "Đặc biệt là tôi. Tin tưởng tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.