Cao Duy Xâm Lấn

Chương 47:




Edit: jena
Khi tham gia mạng xã hội sẽ gặp nhiều loại người với những mục đích khác nhau, đặc biệt là dẫn newbie* vào phó bản.
*菜狗 (cải cẩu): từ lóng trên internet ( 菜cải là chơi game tệ, 狗 cẩu là khinh người) thường chỉ những người mới vào nghề hoặc năng lực tệ, cũng có nghĩa là đồng đội ngu ngốc, gánh nặng
Tư Thần dạo trên diễn đàn, bắt gặp được nhiều người giới thượng lưu sẵn sàng chi một số tiền lớn để thuê người dẫn mình vượt qua không gian gấp khúc.
Dù sao không phải tiến hóa giả nào cũng có xuất thân giàu có, nếu giá cả hợp lý thì vẫn có nhiều người nguyện ý mạo hiểm nhận công việc này.
Tư Thần rụt rè hai giây, cuối cùng không thể chống lại sức hấp dẫn.
Tư Thần: Ở đâu?
Quý Sở Nghiêu [ tọa độ ]
Địa điểm này cách Giang Xuyên hơi xa, là dã khu ở giữa hai Khu An toàn Giang Xuyên và Bắc Thành.
Quý Sở Nghiêu: Dựa vào kết quả kiểm tra, mức độ nguy hiểm có thể từ 2A đến 3A. Bây giờ những trường đại học top đầu cũng đang tìm khu vực để tổ chức thi vòng hai ở trong phạm vi này, vì vậy đi khảo sát trước cũng khá thích hợp.
Sau khi Tư Thần 18 tuổi, chỉ có gặp không gian gấp khúc thêm một lần, là không gian 3A.
Quả thật ban đầu cậu là một newbie hoàn toàn không biết làm gì, vì vậy có thể sống được đến bây giờ cũng là một loại may mắn cực lớn.
Nếu không gặp được Quý Sở Nghiêu, nhận được thuốc gen của đối phương, dù lúc trước có cơ thể chống chọi được với chất phóng xạ thì lúc đó cũng phải chịu thua thế giới khắc nghiệt của Trùng Tộc rồi.
Nghĩ lại, vẫn phải +1 hảo cảm cho Quý Sở Nghiêu.
Quý Sở Nghiêu: À, thời gian xảy ra có lẽ là khoảng nửa tháng sau, chúng ta sẽ đến kịp lúc nếu chuyến đi thuận lợi không gặp trắc trở.
Đối với nhiều người, phương tiện giao thông có thể dùng ở dã khu chỉ có xe việt dã.
Chỉ có một số ít người được sử dụng máy bay. Quý Sở Nghiêu là một trong số đó.
Ở thời đại này, đi một chuyến máy bay quá đắt đỏ. Bay một lần từ Bắc Thành đến Giang Xuyên có thể tốn hết nửa tháng tiền lương của cậu.
Ngẫu nhiên một lần còn được, nhưng mỗi ngày bay từ đây đến Giang Xuyên tiêu quá nhiều tiền, cũng gây chú ý khiến người ta tò mò.
Nhiều gia tộc lớn thì cũng có gia tộc tốt, chỉ là người nhiều, nội tình bên trong cũng nhiều.
Quý Sở Nghiêu chưa bao giờ muốn bồi dưỡng Tư Thần thành dạ ưng của mình, nhưng hắn lại không có cách nào khống chế được suy diễn của người khác.
Hắn vất vả lắm mới kéo lại được hảo cảm, nếu đến lúc đó có tên nào lắm mồm nói hai ba câu chẳng phải lại rớt xuống âm luôn hay sao.
Hai người hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt xong thì chúc nhau ngủ ngon.
Tuy mới nghỉ phép nửa tháng xong, bây giờ lại đến không gian gấp khúc, cũng không biết phải ở trong đó bao lâu nên Tư Thần vẫn theo cách truyền thống mà làm, tiếp tục làm đơn xin nghỉ phép.
Lý do nghỉ phép không thể tự điền, chỉ có thể nhấn nút lựa chọn. Tư Thần chọn "đến không gian gấp khúc", hệ thống gửi một ô trống, yêu cầu điền tọa độ.
Tư Thần điền vào tọa độ Quý Sở Nghiêu đã gửi đến.
"Đơn đã hoàn thành, đang chờ xét duyệt."
Hai ngày sau, điện thoại cậu nhận được thông báo, đơn xin nghỉ phép đã được chấp nhận.
"Tổng cộng có 7 nhân viên bộ sản xuất xin đến khu vực không gian gấp khúc. Cụ thể số hiệu các nhân viên... Các nhân viên có thể liên lạc với nhau qua nội bộ công ty."
Gen Xà Trượng là một tập đoàn lớn của liên minh, bộ sản xuất tất nhiên cũng không chỉ có một bộ phận.
Tư Thần mở thông tin của những người khác, tất cả đều xa lạ.
"Khác: Cung cấp tư liệu liên quan đến không gian gấp khúc, sau khi xét duyệt có thể được nhận trợ cấp."
***
Phó bản ở dã khu không có giao thông công cộng nên phải đến khu dân cư gần nhất để thuê hoặc mua xe, tự mình chạy đi.
Tư Thần mua vé xe đến Vùng Thiên tai ở trên mạng rồi chuẩn bị đồ đạc mang theo.
Giấy chứng nhận, súng, dao quân dụng, bật lửa Tiểu Hùng, túi thu dụng; dịch dinh dưỡng, đồ bảo hộ, thuốc dinh dưỡng, thuốc gen,... Sắp xếp một chút có thể bỏ vừa một cái vali, phần lớn đồ dùng cậu đều mua từ công ty.
Tư Thần do dự một lát, cuối cùng chọn con mắt có máy định vị.
Lỡ nó có hỏng thì cũng có đồ dự trữ để thay.
Khu dân cư gần không gian gấp khúc kia nhất có tên là Đồng Thạch. Giống như tên gọi của mình, nơi đây từng là nơi sản xuất đá, tuy nhiên tài nguyên thiếu hụt, bây giờ đã trở thành một khu vực nghèo khó nổi danh của liên minh. Mỗi năm đều mong chính phủ có thể tăng thêm ngân sách hỗ trợ.
Từ Giang Xuyên đến Đồng Thạch khá xa, cần phải ngồi xe khách đường dài.
Tiền bạc của Tư Thần đã dư dả hơn trước, vì vậy lần đầu tiên mua cho mình một vé xe hạng nhất.
Càng đi về phương bắc, nhiệt độ càng giảm. Chỉ mới gần đến tháng tư nhưng xung quanh đã có những bông tuyết ngà ngà rơi xuống.
Bây giờ biến đổi khí hậu đã trở thành một sự kiện tương đối bình thường ở trái đất.
Tiếp viên ở khoang hạng nhất là một cyber có có trí năng. Để tránh hiệu ứng Thung lũng Uncanny*, cyber này được lắp ráp thành một người máy ống tròn đáng yêu.
Nó sẽ giúp đỡ Tư Thần sau khi cậu rời giường như hỗ trợ gấp chăn, giặt giũ quần áo, quét tước vệ sinh sạch sẽ.
Tư Thần đang ăn cơm, cậu nhìn một lúc lâu ra ngoài cửa sổ.
Cyber nói: "Quý khách thân mến, ngài thích ngắm tuyết ạ? Chúng ta sắp đến khu vực phục vụ, xe sẽ dừng chân một lúc. Nếu ngài có yêu cầu, tôi có thể hỗ trợ ngài chụp ảnh."
Tư Thần lắc lắc đầu: "Tôi không thích tuyết."
Đối với tầng lớp bình dân ở Vùng Thiên tai, mỗi ngày có tuyết rơi thì sẽ có người chết. Khi còn nhỏ, Tư Thần thường xuyên bị đông lạnh đến mức không thể động đậy, đến linh hồn bên trong cũng phát run theo. Đã rất nhiều lần, các nhân viên ở viện phúc lợi đều nghĩ cậu không thể sống nổi đến mùa xuân.
Sống ở viện phúc lợi không quá tốt, nhưng là một đứa trẻ ở Vùng Thiên tai, chỉ nhiêu đó thôi đã là đãi ngộ tốt đẹp hơn nhiều người. Vì có rất nhiều người chết ở ngoài đường.
Người chết cóng trước khi chết sẽ cảm thấy rất nóng, nóng đến mức muốn c0i quần áo. Sinh ra như thế nào, chết như thế đấy.
Điều này được gọi là nghịch lý c0i quần áo*.
Toa hạng nhất là một phòng đơn, có giường để ngủ và điều hòa sưởi ấm.
Ở dã khu, phần lớn khu vực sẽ không có tín hiệu, Tư Thần mang theo một bộ bài poker để giết thời gian.
Trải qua mấy ngày được chỉ dạy, Trường Sinh Uyên đã biết chơi đấu hoa vàng và đấu bò tót*. Nhưng chỉ có một người thì không chơi đấu địa chủ* được.
*斗牛牛 (đấu bò tót), 炸金花 (hoa chiên vàng), 斗地主 (đấu địa chủ): các trò chơi thuộc thể loại đấu trí bằng bài bạc.
Khi xe đến trạm dừng chân, Tư Thần gom bài, vẫn chưa chơi đã: "Bây giờ con nợ mẹ bao nhiêu?"
Trường Sinh Uyên rầu rầu giơ xúc tu nhỏ lên: "15, cơm cơm."
"Con biết lần này này chúng ta đến không gian gấp khúc làm gì không?"
Trường Sinh Uyên: "Giúp mẹ, tìm cơm cơm."
Vị phụ huynh có tâm địa độc ác này không chỉ bắt con nhỏ chưa đầy một tuổi làm việc nhà mà còn đẩy một khối nợ kếch xù cho nó.
Vì là tiến hóa giả cấp Ba, Tư Thần không còn sợ lạnh.
Cậu mặc áo sơ mi trắng và đồng phục, mặt nạ bảo hộ bằng kim loại, mang theo một túi vali, vừa nhìn đã biết không phải người địa phương.
Ở trạm giao thông trung tâm của Đồng Thạch, trình độ còn không bằng một trạm giao thông bình thường ở Giang Xuyên.
Có lẽ vì cách đây không xa có không gian gấp khúc nên bây giờ người đến Đồng Thạch khá nhiều. Các ngôi nhà bỏ hoang đã lâu bắt đầu bày bán các cửa hàng ăn uống, còn có người bán thẻ dừng chân và thuê xe.
Nhưng ngoài ra, chỉ cách trạm giao thông vài trăm mét có rất nhiều người tàn tật ngồi bó gối bên đường.
Những người này mặc một tấm áo mỏng giữa mưa tuyết, chỉ còn một tay hoặc một chân, ngồi dưới đất, trên xe đạp, một cái loa nhỏ cũ nát phát ra tiếng hát the thé, trước mặt còn đặt một cái chén nhỏ.
Tư Thần chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng cách cậu ăn vận ở Vùng Thiên tai đã thể hiện một điều: cậu có tiền.
Ít nhất, so với người bình thường là có tiền.
Những người xung quanh do dự một lát, cuối cùng cầm chén tiến lên: "Thưa ngài, xin hãy rủ lòng thương."
Tư Thần lớn lên ở Vùng Thiên tai, nhưng ít nhất vẫn còn phát triển, có đường phố sạch sẽ, trường học, bệnh viện.
Nhưng giữa trung tâm thành phố cũng sẽ bắt gặp những người ăn xin như thế này, họ được gọi là "Thái sinh chiết cắt"*.
Đây là hành vi của con người tạo ra "quái vật", biến một người bình thường trở thành người tàn tật, lấy những bộ phận tàn khuyết trên người của người đó để lừa lấy sự thương hại, đồng tình từ người khác để xin tiền. Tiền ăn xin sẽ không được giữ lại mà sẽ bị những tên "trùm" lấy đi. Họ không còn được xem là người, mà đã trở thành một công cụ.
Những công cụ này do cha mẹ đem đi thế chấp trả nợ, hoặc tự bản thân thiếu nợ, có người bị lừa bán. Công cụ cũ không thể dùng nữa sẽ được đưa đi làm huyết nô*, một số thì bị giết để lấy nội tạng. Có một số khác trực tiếp bị bán đi, một người bán như vậy có giá đến vài chục ngàn.
Vì bọn họ không vào được Khu An toàn nên chuyện này thường xảy ra ở Vùng Thiên tai.
Chưa nói đến công cụ tốt hay xấu, Tư Thần chỉ không muốn kẻ đứng sau công cụ nếm được trái ngọt.
Cậu không quan tâm, lướt ngang qua.
Người tàn tật kia lại bám lấy vị khách phía sau.
Người phía sau cậu cũng là một tiến hóa giả, tương đối trẻ tuổi, mặt mũi thanh tú, so với Tư Thần còn khoa trương hơn, bên ngoài lộ ra cánh tay máy lập lòe hoa văn vàng.
Hai người đã gặp nhau một lần ở trên xe.
Người nọ hiển nhiên chưa trải qua tình huống này, có chút hoảng loạn: "Xin lỗi, tôi không mang tiền mặt."
Nói xong, lại do dự một lát, cuối cùng lấy một bịch dinh dưỡng trong vali của mình ra.
Người ăn xin kia đỏ mắt lên, lao về phía trước giống như con kên kên.
Phía sau truyền đến giọng nói của thiếu niên: "Ôi, này, từ từ, đừng nóng vội, còn có, đừng có giật..."
Sau một lúc lâu, thiếu niên kia vẫn đứng chung chỗ chờ xe với Tư Thần.
Cậu ta nhìn Tư Thần, nói: "Người có tài mà không có đức, chắc chắn gây đại họa."
Thật ra cậu ta nói không lớn, nhưng giác quan của tiến hóa giả đều đã được cường hóa, thính giác không thua kém gì mèo ở trong đêm.
Tư Thần không tức giận với đối phương, chỉ nói: "Buổi tối khi đi ngủ nhớ cẩn thận một chút."
Đây không phải là một lời uy hiếp.
Đây chỉ là một người trẻ tuổi nhiệt huyết coi tiền như rác, kết cục có thể dẫn đến là bị người khác theo dõi để gây rối.
Ở Vùng Thiên tai, một người mất tích là chuyện bình thường.
Chỉ cần có đủ lợi nhuận sẽ có có vô số người nguyện ý mạo hiểm.
Tư Thần cúi đầu, gửi vị trí hiện tại của mình cho Quý Sở Nghiêu.
Hắn đã đến đây trước cậu nửa ngày, đang lái xe, sẽ đến đón cậu.
Quý Sở Nghiêu trả lời: Đã nhận được.
Sau đó hắn gửi voice: "Tư Thần, con trai của anh họ tôi mới trốn học, định vị cũng đang ở Đồng Thạch. Anh tôi nhờ tôi giúp đỡ thằng bé một chút. Vô cùng xin lỗi cậu, có khả năng là phải đi một nhóm ba người. Cháu trai tôi hiện đang xếp hạng 20 "Thang Trời", thành tích cũng không tồi, cậu không cần lo thằng bé sẽ kéo chân chúng ta."
"Là tình huống ngoài ý muốn, tôi cũng không muốn..." Giọng nói của Quý Sở Nghiêu có chút buồn rầu.
Khi Quý Sở Nghiêu biết tin này còn có ý định muốn cào luôn nguồn năng lượng trung tâm của cháu trai mình ra.
Có ai mà muốn đi hẹn hò lại tò tò thêm một bóng đèn không?
Đúng vậy, đi phó bản 2A đối với Quý Sở Nghiêu mà nói chẳng khác gì đi hẹn hò.
Trên đường đi hắn cũng đã nghĩ xong tên con của bọn họ trong tương lai rồi.
Không ngờ nhân sinh vẫn luôn xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.
Tư Thần liếc mắt nhìn sang bạn nhỏ bên cạnh, bỗng nhiên có dự cảm không lành.
Loại dự cảm này đã trở thành hiện thực khi bạn nhỏ bắt đầu vẫy vẫy tay đầy hưng phấn khi có một chiếc xe việt dã màu đen chạy đến.
"Bác ơi! Cháu ở đây!"
Tư Thần: "..."
Người nhà họ Quý mấy người đúng là đông vui nhỉ.
Quý Sở Nghiêu dừng xe, mở cửa, cầm một đôi găng tay giữ ấm, từ ghế lái bước ra ngoài.
Hắn hỏi: "Ở đây hơi lạnh, mặc vào cho ấm. Hành lý có nặng không, để tôi giúp cậu mang."
Quý Nguyên Cát sửng sốt: "Bác ơi, đều là người trong nhà, không cần khách khí như vậy."
Quý Sở Nghiêu là ai? Là chủ tịch hội học sinh của đại học Bắc Thành, hằng năm luôn nằm trong top đầu "Thang Trời", là con trai độc nhất của Quý Tư Thành. Đều là người thân trong nhà, Quý Nguyên Cát gọi người ta một tiếng "bác", nhưng sâu trong thâm tâm vẫn hiểu rõ vị trí của mình chênh lệch rất nhiều với đối phương.
Khi hội hợp ăn tết trong gia tộc, Quý Sở Nghiêu ngồi bàn 1, cậu ngồi bàn 7.
Bọn họ chỉ kém nhau có 6 tuổi, nhưng là bậc trưởng bối, Quý Sở Nghiêu vẫn phát tiền mừng tuổi cho hậu bối.
Đó cũng là một trong những cơ hội hiếm hoi để hậu bối gặp mặt hắn.
Quý Sở Cát vẫn còn nhớ rõ vào lần trước gặp mặt, Quý Sở Nghiêu ngồi ghế trên, bên cạnh còn có một hộp đá năng lượng được gói bằng lụa đỏ.
Nhóm hậu bối đến khom lưng hành lễ, trên mặt Quý Sở Nghiêu vẫn giữ vẻ lãnh đạm.
Người bác này là một người không thích tham gia tiệc tùng, dù không có khó gần nhưng trên người lại có một tầng ngăn cách cao quý. Sao bây giờ lại nhiệt tình như thế này?
Nhưng Quý Sở Nghiêu trực tiếp lướt qua thiếu niên, lấy đôi găng tay nhét vào tay Tư Thần, còn thuận tay xách luôn vali cho cậu, giọng điệu có chút đau lòng: "Sao cậu lại mặc ít thế này? Để tôi hâm nóng đồ ăn cho cậu. Lên xe trước đi, không thôi tuyết lại rơi nhiều hơn."
Tư Thần: "Tôi biết rồi."
Sau đó, cậu hợp tình hợp lý mà lên xe?!
Quý Nguyên Cát: "—??"
Thế giới hình như có chút vi diệu.
Chú thích:
Uncanny Valley: là một hiện tượng xảy ra trong tâm lý và nhận thức của con người liên quan đến các vật thể giống người (thường là robot và hình ảnh) và xác định phản ứng của chúng ta đối với vật thể đó.
Đây vẫn chỉ là một giả thuyết, và nó được cho là nếu một vật thể không phải người nhưng ngày càng trở nên giống người hơn, thì sẽ nhận được phản ứng tích cực và mạnh mẽ đến từ những người quan sát. Tuy nhiên, khi vật thể này đạt đến một ngưỡng giống nhất định (có da, tóc và mắt giả, cảm xúc gương mặt...), khiến nó càng trở nên y hệt người, thì phản ứng nhanh chóng đổi ngược lại: mọi người trở nên kinh sợ nó.
Vì vậy, thung lũng kì lạ có thể được định nghĩa là phản ứng tiêu cực của mọi người đối với một số robot giống như thật. (Theo Techopedia, Spectrum)
Nghịch lý c0i quần áo:  Thuật ngữ này mô tả hành vi của nhiều nạn nhân bị giảm thân nhiệt tự cởi bỏ phần lớn hoặc toàn bộ quần áo trên cơ thể, khiến thân nhiệt càng giảm nhanh hơn.
Để ngăn hơi ấm thoát ra từ tứ chi, cơ thể sẽ tự co mạch, nghĩa là sự co thắt theo phản xạ của các mạch máu. Nhưng theo thời gian, các cơ cần thiết cho việc co mạch trở nên quá tải và thất bại, khiến máu ấm chảy ra từ trung tâm cơ thể đến tứ chi. Hiện tượng này dẫn đến một cơn nóng đột ngột khiến những nạn nhân vốn đã mất phương hướng cảm thấy như họ đang bị đốt cháy. Các nhà nghiên cứu kết luận vì vậy mà họ tự c0i quần áo. (theo báo "Tuổi trẻ")
采生折割 (Thái sinh chiết cắt): Hành vi man rợ khi bắt một người đang sống bình thường, đặc biệt là trẻ nhỏ, và biến người đó thành một con quái vật dị dạng kỳ lạ bằng dao, rìu và các phương tiện khác. Đây là những việc xấu xa và luẩn quẩn nhất trong số những người ăn xin chuyên nghiệp, họ tạo ra một số "quái vật" què quặt để lấy lòng thiên hạ dưới chiêu bài kiếm thật nhiều tiền từ những người qua đường.
血奴 (nô lệ máu): chỉ những người bán máu bất hợp pháp, họ bị kiểm soát bởi "bạo chúa máu" và "đầu máu", là công cụ kiếm lợi nhuận khổng lồ cho "bạo chúa máu" và "đầu máu". Mỗi tháng họ phải bán máu gấp 5, 6 lần bình thường, không ăn không uống, phải uống thuốc để tạo ra máu. (theo Baidu)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.