Cao Duy Xâm Lấn

Chương 41:




Edit: jena
Cần câu từ từ hoạt động, búp bê Tư Thần mặc váy trắng lủng lẳng giữa không trung, nó chăm chú nhìn Tư Thần qua tấm kính thủy tinh.
Một lát sau, cần câu thả ra.
Tư Thần ngồi xổm xuống muốn lấy con búp bê nhưng lại không túm lấy được thứ gì.
Nếu không phải trên màn hình máy chơi game biểu thị điểm của người chơi đã đạt được 105 điểm, Tư Thần còn nghi ngờ chuyện hồi nãy chỉ là ảo giác.
Máy chơi game phát ra tiếng nói của con pixel trắng: "Chúc mừng người chơi Tư Thần đã tích lũy đủ 100 điểm! Chính thức mở hoạt động khen thưởng!"
Trên cánh cửa lớn của phòng viện trưởng phát ra một hàng ánh sáng, một hàng chữ pixel tự động chạy ngang qua giống như thông báo trong game Mario.
Cửa đã có thể mở.
Tư Thần đang chuẩn bị ôm đống búp bê đi tìm bác sĩ để tính sổ nhưng bỗng nhiên có âm thanh "phịch" vang lên trong con hẻm nhỏ đi đến phòng phẫu thuật.
Có thứ gì đó vừa rơi xuống.
Tâm trí Tư Thần run lên, chăm chú nhìn thẳng vào hướng đến phòng phẫu thuật.
Đầu con hẻm đột ngột phả ra một luồng khí như một cánh cửa kho đông lạnh bất chợt bung mở giữa mùa hè oi bức.
Rất lạnh. Khác với cái lạnh lúc gặp quỷ, cái lạnh này có thể trực tiếp đông cứng cả linh hồn.
Trường Sinh Uyên trong cơ thể của Tư Thần nôn nóng gào rống lên, tỏ vẻ địch ý nồng đậm.
Thậm chí Tư Thần còn chưa kịp suy nghĩ kĩ càng, cậu đã giơ súng lên, họng súng hướng thẳng về phía con hẻm nhỏ theo bản năng.
Đây là bản năng chiến đấu thuộc về thân thể.
Đầu ngõ tối đen, một bàn tay búp bê to lớn từ bên trong thò ra.
Giọng nói của váy trắng đầy dịu dàng: "Sợ cái gì chứ, là tôi mà."
Là giọng nói của một đứa trẻ.
Khác với những con búp bê khác, trông nó linh hoạt và sống động hơn nhiều. Kim chỉ khâu đôi mắt thậm chí còn liên tục chớp chớp như lông mi.
Váy trắng mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng, phía trên có một hàng bông hồng trắng uốn lượn.
Tư Thần từ từ buông súng xuống. Cậu không phải là một người hay ra mồ hôi, nhưng bây giờ cả người đã ướt sũng.
Váy trắng bước từng bước nhỏ đến trước mặt Tư Thần.
Nó ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Chu đang ngồi trên vai Tư Thần.
Búp bê nhân ngư tránh ra phía sau gáy Tư Thần không khỏi phát run, nó giảm mức độ tồn tại của bản thân đến mức nhỏ nhất: "Tôi, tôi, đi."
Váy trắng thu hồi tầm mắt, nắm lấy hai tay Tư Thần: "Ôm!"
Xuất phát từ việc suy xét kĩ lưỡng đến mức độ an toàn cho Tiểu Chu, Tư Thần đặt cậu bé xuống đất, sau đó mới ôm lấy váy trắng.
Tư Thần cảm giác như mình đang ôm một khối băng giữa mùa đông lạnh lẽo.
Dù váy trắng đã cực lực khắc chế nhưng trên tay cậu vẫn xuất hiện những vết bỏng lạnh.
Đốt ngón tay của Tư Thần sưng lớn bất thường, xuất hiện những khối máu xanh tím vì bị đông cứng.
Váy trắng cũng chú ý đến chuyện này.
Nó gỡ ngón tay của Tư Thần ra, bò xuống cổ tay cậu, kéo khe hở trên mu bàn tay, lấy xúc tu nho nhỏ của Trường Sinh Uyên lôi ra ngoài.
Váy trắng ngồi trên đỉnh đầu của Trường Sinh Uyên, tâm tình vui sướng: "Vậy là có thể nói chuyện rồi."
Trường Sinh Uyên rống giận: "Chi! Chít!"
Tư Thần nghe thấy con trai nhỏ vừa tức muốn hộc máu lại vừa tủi thân.
"À đúng rồi." Váy trắng vén áo ngủ lên, từ dưới chân váy rớt ra một cái bật lửa, đưa cho cậu: "Chút nữa quên mất, bật lửa đây."
Đây là khen thưởng của Tâm Hồn cho người chơi.
Bật lửa có kiểu dáng tinh xảo, vừa bật nắp đã có ánh lửa đỏ phừng lên.
Váy trắng: "Bật lửa này mang ra ngoài vẫn có thể dùng. Bên trong là Lửa Địa ngục, có tác dụng khắc chế đối với rất nhiều sinh vật cao duy."
Tư Thần nhìn búp bê ngồi trên tay mình, muốn nói lại thôi.
"Cậu hình như có chuyện muốn nói với tôi?" Váy trắng nghiêng đầu hỏi.
Tư Thần chậm rãi mở miệng: "Cậu không phải là ảo giác của tôi hả?"
Ký ức của Tư Thần bị đứt gãy.
Cậu có thể nhớ rõ sách mình đọc từ năm hai, ba tuổi, nhưng không nhớ nổi khi còn nhỏ mình đã gặp những ai, lại càng không thể nhớ được đã từng xảy ra chuyện gì.
Trong ấn tượng của cậu, lần đầu tiên gặp váy trắng là vào lúc cao duy xâm lấn ở viện phúc lợi. Nhưng mà nghe qua đối thoại với bác sĩ trong điện thoại thì hình như không phải vậy.
Nhiều năm qua, ngoại trừ lần đối đầu với Nhãn Trùng, cậu cũng đã nằm mơ thấy váy trắng vài lần.
Có một lần ấn tượng sâu sắc nhất là khi cậu nhìn thấy váy trắng đang ở trong một mê cung, trên cổ tay tinh tế của đối phương có móc một sợi xích sắt. Đối phương cúi đầu, không để tâm mà chơi ghép hình.
Vì biết là mơ nên Tư Thần không tò mò vì sao váy trắng lại bị nhốt ở đó.
Cậu ngồi trên cỏ, cùng váy trắng chơi ghép hình.
Đó là một tấm ghép hình rất lớn, cho đến khi tỉnh ngủ, Tư Thần vẫn chưa ghép xong phần của mình.
Váy trắng cười cười đáp: "Tôi là ảo giác mà."
Tư Thần: "..."
Thật không? Sao cảm thấy như bị lừa gạt?
Nó giơ tay: "Đưa hai đồng tiền dư cho tôi đi."
Tư Thần đặt hai đồng tiền vào lòng bàn tay nó.
Trong khu trò chơi, muốn bắt búp bê cỡ lớn thì cần có nhiều đồng trò chơi hơn.
Ở nơi này cũng không ngoại lệ.
Váy trắng thảy hai đồng trò chơi vào máy gắp 100 điểm, tủm tỉm cười.
Biểu tình của con rắn lớn kia hoảng sợ, ở trong tủ kính rung lắc loạn xạ.
Nhưng phản kháng của nó không có tác dụng gì, cần cẩu kiên định bắt được nó, lôi nó ra ngoài.
Trong con hẻm nhỏ truyền đến tiếng rống giận của dã thú.
Một con mãng xà vàng cực lớn xuất hiện, thò cái đầu khổng lồ ra khỏi con hẻm.
Giữa trán nó có một con mắt thứ ba, cả đầu bao phủ trong lớp vảy sắc nhọn.
Nhưng thân thể của nó quá lớn, lối đi lại nhỏ, không thể chui ra.
Nó há lớn miệng, mùi tanh hôi phả ra: "Grào!"
Một ngọn lửa xanh bắn r4, trong giây lát đã lan ra khắp nơi, sức nóng tăng cao khiến cho tầng ba nhanh chóng trở thành một mảng hỗn độn.
Trường Sinh Uyên sợ tới mức run rẩy, nhưng không muốn tỏ ra yếu thế, nó rống lại: "Chít chít! Chít!"
Váy trắng nhìn qua, lấy cây đinh ba trong tay của búp bê nhân ngư, sau đó phóng nó đi như đang đấu thương.
Cây đinh ba mini đâm thẳng vào giữa trán con Điểu Xà Thần.
Cây đinh ba kích thước nhỏ bé, chỉ bằng một cái nĩa ăn đồ ngọt, nó là trang bị của Tiểu Chu. Tiểu Chu chỉ mới cấp Hai, cây đinh ba tuy là vật phẩm linh năng nhưng sức mạnh cũng không thể so được với con rắn khổng lồ.
Nhưng mà không ngờ một cú ném như vậy lại có thể lấy đi sinh mạng của con rắn.
Con rắn ban đầu khinh thường bỗng chốc đổ sập xuống mặt đất.
Sau khi chết, thân thể của nó không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một miếng thịt khô.
Váy trắng từ trên tay Tư Thần nhảy xuống.
Nơi nó đi qua, ngọn lửa xanh yếu dần rồi biến mất.
Váy trắng lấy cây đinh ba về: "Cho cậu."
Tâm Hồn không đủ khả năng để bắt Điểu Xà Thần tới đây. Nếu là Điểu Xà Thần thật thì cũng sẽ không mất có 100 điểm rẻ bèo như vậy.
Con rắn to này là sinh vật cao duy có huyết mạch của Điểu Xà Thần, đã lột da chín lần, nó có thể trở thành Điểu Xà Thần chân chính, nhưng đã chết, bây giờ chỉ mới dừng ở cấp Năm.
Trường Sinh Uyên ch4y nước miếng: "Mẹ ơi. Cái này, thơm quá..."
Nó rất thèm. Nhưng đang lưỡng lự không biết có nên ăn không, vì nó không thích váy trắng!
Nó cũng không thích Quý Sở Nghiêu!
Nếu nó đủ mạnh, hai tên đó sẽ được cho vào "menu" của mình.
Nó chỉ thích Tư Thần.
Tư Thần không biết nội tâm cuồng loạn của con trai nhỏ trong thời kỳ dậy thì, giơ hai tay nhận lấy cây đinh ba.
Trường Sinh Uyên nói không sai, con rắn to này thật sự rất thơm. Có lẽ nên nướng lên ăn, Tư Thần ngửi được mùi thơm thì có hơi đói bụng.
Bây giờ cậu đã lý giải được cảm nhận của Dư Liên khi ngửi thấy nồi thịt kho.
Tư Thần ăn con rắn vàng như ăn xúc xích nướng, cảm giác đây là một bộ lòng chiên giòn rắc phô mai.
Da giòn giòn ngon miệng, phô mai beo béo, thịt bên trong mọng nước thanh thanh. Cậu ăn ngon đến mức muốn li3m mut luôn đầu ngón tay.
Không hổ là một con rắn to có giá trị 100 điểm, rất là béo, rất là thơm. Nhưng mà có hơi nhiều dầu mỡ.
Tư Thần ăn hơi no, trên cằm đều là nước sốt.
Váy trắng nâng váy, lấy ra một xấp giấy ăn.
Trường Sinh Uyên nhận ăn cây xúc xích nước như là phí hối lộ, không tình nguyện mà cho nó ngồi lên đầu.
Váy trắng nhón chân, dùng khăn giấy lau miệng cho Tư Thần, giọng nói đầy dịu dàng như đang chăm sóc cho con trẻ: "Ngồi ngoan, để tôi lau miệng."
Tư Thần hơi nheo mắt.
Cậu có thể từ chối, nhưng cậu không muốn từ chối.
Váy trắng vo tròn giấy đã dơ, ném vào ngọn lửa.
Nó nói: "Giờ tôi phải đi đây, cố gắng chăm sóc bản thân. Trời sắp sáng rồi, đi thôi."
***
Tư Thần nắm chặt bật lửa, mở cửa văn phòng viện trưởng.
Ghế ngồi ở bàn làm việc có một con gấu bông cao hai mét, trong tay nó vẫn còn cầm ống nghe điện thoại.
Bác sĩ không cử động. Thật ra, nó không thể động đậy.
Nó bị trói gô ở trên ghế.
Một con quỷ ôm yếu khó nhìn thấy rõ hình dáng đang dùng đôi tay mình ôm chặt lấy con gấu bông.
Mấy ngày nữa, con quỷ này sẽ biến mất.
Tên côn đồ năm đó không có tên là Trương Tam, nhưng một trăm năm trôi qua, Hùng Xuyên đã không còn nhớ rõ tên của gã ta, chỉ nhớ gã là một người cha đầy tuyệt vọng, khi còn sống, mỗi đêm đều không ngừng đuổi theo gi3t ch3t nó.
Nhóm búp bê đi phía sau Tư Thần như điên lên, bắt đầu vây quanh lấy nó.
Tiểu Chu cũng không ngoại lệ. Cậu bé há lớn miệng, bông trắng bên trong lộ ra hàm răng nanh thật dài.
Chúng nó dùng hết sức c4n xé thân thể của bác sĩ, từng khối bông ướt nhẹp máu đỏ rơi ra ngoài.
Biểu tình của bác sĩ khẽ biến, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Xem ra chúng ta vẫn gặp được nhau, bệnh nhân đáng yêu. Có muốn tâm sự một chút không?"
Bác sĩ cố ý nói chậm.
Nó nhận ra, chưa đến một phút nữa, không gian gấp khúc sẽ kết thúc.
Tuy lần xâm lấn này tổn thất nghiêm trọng nhưng chỉ cần nó còn sống, mọi chuyện vẫn còn hi vọng, búp bê cũng có thể tái tạo lại.
Lần sau, nó sẽ tìm địa điểm thích hợp hơn.
Tư Thần mỉm cười bật mở bật lửa, ngọn lửa đỏ tím bốc lên: "Tâm Hồn là cái gì?"
Bác sĩ lời lẽ chính đáng: "Tôi đã ký hiệp nghị bảo mật, không thể phản bội tổ chức!"
Tư Thân đưa bật lửa lại gần người nó.
Hùng Xuyên: "Thôi được rồi, được rồi, cao duy xâm lấn không chỉ mới phát sinh ở thế giới của các ngươi 200 năm qua. Tâm Hồn là một tổ chức có cơ cấu từ các sinh vật cao duy... Chỉ cần nhân loại còn suy nghĩ, còn ký ức, Tâm Hồn vẫn sẽ tiếp tục tồn tại."
Tư Thần: "Ồ."
Cậu lấy cuốn sổ nhật ký của quỷ nhảy lầu ra, xé một tờ, dùng bật lửa hơ vào, sau đó ném lên người của tên bác sĩ.
Trong nháy mắt, ngọn lửa bùng lên thành một cột lửa cao hai mét, nuốt trọn cả người của Hùng Xuyên.
Trong ngọn lửa xuất hiện bóng dáng của quỷ nhảy lầu. Cô gái đang ôm lấy cha mình, bóng dáng hai người dần biến mất.
Nguồn nhiệt hừng hực bốc lên, gương mặt trắng nõn của Tư Thần bị hun nóng đỏ bừng.
Ở trong ngọn lửa, bác sĩ Hùng điên loạn gào rú: "Tao đã nói cho mày rồi! Sao mày lại không giữ lời!"
Tư Thần cụp mắt xuống, đáp: "Tôi cũng không đáp ứng ông là không châm lửa thiêu."
Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phía chân trời xanh hiển hiện nắng mai.
Trời đã sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.