Cao Duy Xâm Lấn

Chương 117:




Edit: jena
Vì chuyện lạ xảy ra ở sân thể dục vào giữa trưa nên chuyện này cũng trở thành đề tài thảo luận sôi nổi nhất vào buổi chiều.
Bên ngoài kết giới bảo vệ có sinh vật khủng b0 không biết tên.
Có người sợ hãi, lại cũng có người hưng phấn.
Gen quyết định một số người bảo thủ, sợ hãi nguy hiểm; cũng quyết định một số người khác cấp tiến, luôn thích tìm tòi những gì mình chưa biết.
Không ai có thể khẳng định phẩm chất nào trong hai phẩm chất này sẽ quyết định lịch sử nhân loại phát triển hơn.
Không biết có phải do Đồ Linh cảm thấy đã cho nhóm người Carol này ăn quá no hay không, buổi chiều liền tăng cường huấn luyện.
Chạy bền từ 4 vòng thành 6 vòng, chạy không xong cũng không sao, thầy giáo cyber sẽ kéo bạn chạy tiếp, đảm bảo mỗi học sinh đều phải hoàn thành được chỉ tiêu đề ra.
Sau khi chạy xong, toàn bộ trường học chỉ có vài người đứng nổi, còn lại nằm la liệt dưới mặt đất, trước mắt đều quay cuồng.
Tư Thần là người ở bên ngoài vào nên chuyện này vẫn khá dễ với cậu. Nhưng để hòa hợp với tập thể, cậu cũng nằm xuống, hai mắt vô thần nhìn đèn trên mái nhà.
Y tá từ phòng y tế đi ra ngoài.
Tư Thần không rõ lắm về mặt logic ở đây, vì cyber phục vụ có con được chế tạo theo nhân hình, có con thì không.
Y tá cũng thuộc hình thái phi nhân hình.
Thân hình của nó có dạng ống, hẹp ở phía trên, rộng ở phía dưới, đi kèm với các thiết bị thông thường như tủ ướp lạnh, máy đo điện tim và máy khử rung tim; bốn cánh tay được trang bị dao điện, có thể thay thế thiết bị tiêm, móc, cánh tay bằng cao su. Nếu cần, nó thậm chí có thể tháo dỡ vách ngăn của chính mình để bật bàn mổ ra khỏi ổ bụng.
Những y tá này mở ống tiêm, bắt đầu cố định cánh tay của học sinh rồi tiêm vào.
Người bị nó bắt lấy liền biến đổi sắc mặt: "Các người định làm gì?!"
Y tá khuếch đại âm thanh, thông báo: "Tiêm huyết thanh cường hóa."
Thầy giáo bổ sung: "Đây là hàng lưu trữ được dùng khi nhân loại gặp tai nạn, có thể nâng cao tố chất thân thể của mọi người. Vì sương đen ăn mòn, thông tin hao hụt nên bây giờ khó lòng bào chế ra huyết thanh này. Đây là kho hàng cuối cùng."
Từ lúc đầu khi Thiên tai Thần Quái đổ bộ vào hành tinh Carol, để tự cứu lấy mình, khoa học kỹ thuật ở đây đã chia ra làm hai mảng.
Một bên nghiên cứu gen sinh vật; một bên phát triển Trung Tâm Cơ giới.
Trong tài liệu hữu hạn, hoàn cảnh bên ngoài có nhiều nhân tố rủi ro, vì vậy con đường nghiên cứu gen sinh vật không có tính ổn định, nhanh chóng bị hủy bỏ.
Nhưng dù khoa học kỹ thuật có lụi tàn thì vẫn để lại di sản quý giá.
Nếu không gặp phải cao duy xâm lấn, khoa học kỹ thuật của người Carol quả thật sẽ mang đến một tương lai tươi sáng.
Hiệu suất của y tá rất nhanh chóng. Ống tiêm của cyber như một khẩu gatling*, liên tục tiêm chích cho từng người, bình quân mỗi người không tốn đến 3 giây.
Khi nó đến trước mặt Tư Thần, con mắt nhân tạo của cậu cung cấp thông tin.
【 Thuốc tiến hóa D (cấp 5) 】
Tư Thần có chút kinh ngạc.
Thuốc tiến hóa là sản phẩm tầng trung của tập đoàn Gen Xà Trượng, phân loại từ cấp S đến cấp E, mỗi cấp lại phân hóa từ cấp 1 đến cấp 10, đại biểu cho nồng độ thuốc trong dung dịch, cấp 5 có nồng độ thuốc là 50%.
Tác dụng của thuốc tiến hóa tương đương với việc tiến hành cải tạo giải phẫu, cải thiện thể chất của người bình thường.
Nhưng thuốc tiến hóa cùng cấp uống càng nhiều thì hiệu quả càng kém.
Thuốc gen cấp D-5 là cấp bậc cao nhất được lưu hành chính quy trên thị trường. Nếu vượt quá cấp bậc này sẽ bị quản chế, không thể buôn bán cho công dân dưới cấp 2.
Lúc trước Tư Thần nhờ Thẩm Nhạn Hành tìm thuốc tiến hóa mình chính là loại D-5 này. Nhưng đó là dạng thuốc uống, không phải tiêm.
Một lọ thuốc tiến hóa 1ml được tiêm vào người. Tư Thần cảm giác nửa cánh tay của mình tê rần, có chút bỏng rát.
Mà những người Carol là càng khoa trương hơn.
Không ít người phát ra tiếng r3n rỉ đầy thống khổ, mặt còn đỏ au lên, trông không có vẻ gì đang diễn.
"Tôi... Tôi biết mà..." Người của Hiệp hội la lên: "Đầu tiên các ngươi muốn giảm bớt số lượng người Carol, xử lý hết những người không chịu nghe lời đúng không! Cái gì mà thuốc tiến hóa chứ, thứ này mấy trăm năm trước đã bị liệt vào hàng cấm!"
Cậu giãy giụa đứng lên, miệng sùi bọt mép, giây tiếp theo, đầu gối mềm nhũn, ngã rạp xuống đất.
Y tá mặt không cảm xúc nói: "Không, chúng tôi chỉ muốn nhân loại sống sót."
Không gian lặng ngắt như tờ.
Y tá tiến lên, dùng dụng cụ kiểm tra đo lường học sinh, sau đó nâng cậu lên cáng rồi khiêng đi.
Trên mặt người Carol đó đã được phủ một lớp vải trắng.
Tư Thần nghe thấy tiếng khóc nức nở bên tai: "Đó là cáng để nâng người... đã chết..."
Cách quá xa nên Tư Thần không nhìn thấy được số liệu đo lường của người nọ.
Nhưng nhìn thân thể cứng đờ và lồng nguc không còn phập phồng, đại khái đã chết thật.
Chết vì tiêm thuốc tiến hóa.
"Đám người ngoài hành tinh này..." Triệu Tử Tân trợn mắt há mồm: "Sao mà yếu quá vậy."
Triệu Tử Tân biết biết thân thể của người Carol không tốt, nhưng bây giờ đã có nhận thức trực quan hơn.
Vừa tiêm thuốc đã chết, giống như một đóa hoa được mọc trong nhà kính vô trùng.
Trên sân thể dục, số lượng người Carol chết không chỉ có một. Tỉ lệ là 9%.
Triệu Tử Tân thở dài: "... Biết là để tiến hóa, nhưng mà nhìn thật là thảm thiết."
Tư Thần chậm rãi nói: "Gen kém thì không nên kéo dài."
Triệu Tử Tân cười cười, nhìn những y tá cyber tất bật xung quanh: "Trước đây tôi cũng cảm thấy như vậy, sau đó tôi lại có một đứa con gái. Nó được gây giống trong tu cung nhân tạo. Vì ngoài ý muốn, khi tôi đang mang thai thì lại bị kẹt trong không gian gấp khúc một thời gian dài."
"Con bé hẳn là bị dính ô nhiễm từ lúc đó. Thế nên khi sinh ra, nó chỉ có một nửa là người; đến năm mười mấy tuổi đã không thể ngồi thẳng người dậy."
"Tôi làm việc ở Khoa học kỹ thuật Bát Phương cũng là nhân viên cấp 7, là công dân cấp 2, thu nhập cũng khá tốt. Nhưng muốn nuôi con bé, tôi phải cố gắng hết sức mình. Mỗi tháng tôi phải mua rất nhiều thuốc gen, cũng đã tìm cách nó con bé đổi sang thân thể nhân tạo. Nhưng bệnh của nó quá đặc thù, là một sinh vật cao duy cảm nhiễm thần kinh, căn bản không có thuốc nào cứu chữa..."
"Con bé cũng có thể xem là một người "gen kém", nhưng tôi yêu nó lắm. Tôi biết nếu không có nó, tôi có thể nhàn hạ sống một cuộc sống giàu sang, đi làm ở văn phòng, không cần liều mạng trong không gian gấp khúc. Nhưng con bé là lý do quan trọng nhất khiến tôi muốn sống. Nếu không có nó thì không thể có tôi, nếu không có tôi thì không thể có nó."
"Nếu chỉ có những nhân tài cao quý, ưu tú có tư cách được sống, vậy thì nền văn minh cũng sẽ sụp đổ thôi."
Có một chuyện Triệu Tư Tẩn không nói.
Con gái Triệu Tử Tân được y học phán định là "người biến dị". Dù thần trí bình thường, không có tính công kích, thậm chí có chút thiểu năng trí tuệ nhưng vẫn không thuộc phạm trù nhân loại, không có tư cách để đi học.
Tư Thần theo thuyết tiến hóa, khôn sống mống chết*, người thích nghi được thì sẽ sống sót.
*Tục ngữ: khôn thì biết cân nhắc, nếu cứ cố chấp thì sẽ thiệt thân, hay nói cách khác, khôn ngoan thì sống, ngu dại thì chết.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, cậu cảm thấy Triệu Tử Tân nói đúng.
Muốn xem một nền văn minh phát triển đến mức nào thì không nên xem những người mạnh nhất; mà phải nhìn xuống dưới, nhìn cuộc sống của những người tầng chót.
Ca ngợi sức mạnh thì cũng phải cho phép nhỏ yếu.
Tư Thần rũ mắt, biểu tình dịu dàng: "Tôi cũng có một đứa nhỏ có gen khuyết tật, còn khó coi, muốn nuôi nó tốn rất nhiều sức, cũng rất nhiều người khuyên tôi bỏ nó đi."
Triệu Tử Tân ngay lập tức cảm thấy đồng cảm ngay: "Nhưng hiển nhiên, cậu không bỏ nó."
"Đúng vậy." Tư Thần nhìn lên mu bàn tay mình, nếu ở thế giới hiện thực, ở đây sẽ có một cái khe, là nơi để Trường Sinh Uyên chui ra chui vào: "Vì tôi rất yêu nó."
Triệu Tử Tân đỏ hồng cả mũi: "Đã 60 năm rồi... Tiền dư của tôi không biết còn mua thuốc nổi cho con bé không. Hy vọng bảo hiểm công ty cũng có giúp đỡ nhân viên nuôi dưỡng người trong nhà."
Tư Thần an ủi: "Thật ra không phải 60 năm, có khả năng chỉ là anh cảm giác mình đã trải qua 60 năm thôi. Nói không chừng khi ra ngoài chỉ mới 6 ngày. Dù sao chúng ta cũng không vào đây bằng bản thể của mình."
"Chỉ mong là vậy... Ngoài những vùng cấm của nhân loại, tôi chưa bao giờ có nghe nói đến một không gian gấp khúc kéo dài tới mấy chục năm."
Thuốc tiến hóa đã có tác dụng.
Tư Thần kiểm tra đo lường, một số người Carol có năng lượng dao động là 0 đã vọt lên 100. Xem như những nhân loại yếu ớt như gà qué đã trở thành một người trưởng thành cường tráng.
Thuốc tiến hóa thay đổi thể chất không chỉ gia tăng lực lượng mà còn cả năng lực chữa trị của thân thể và một số phương diện khác của thần kinh.
Không biết có phải do cách ly với công nghệ hay không mà Tư Thần xem qua các nghiên cứu sinh của Bạch Đế, cậu không nhìn thấy một loại thuốc tiến hóa nào cấp B trở lên.
Nhưng chuyện này chỉ lướt qua một lần trong đầu cậu.
Sau khi thành công cấy ghép Trường Sinh Uyên, Tu Thần không cần uống thuốc tiến hóa nữa.
Có lẽ sau khi được tiêm thuốc tiến hóa, nhiều người Carol không cần ăn uống nên hôm nay nhà ăn chuẩn bị cơm tối ít nhưng tinh tế.
Có hai miếng tôm chiên tempura, bánh mì kẹp gan ngỗng áp chảo và vài miếng dưa đỏ, có cả nước canh và sữa bò.
Tuy có chút buồn nôn nhưng bản chất Tư Thần là một đứa trẻ tàn tật lớn lên ở Vùng Thiên tai, cậu không có thói quen lãng phí nên một hơi liền ăn sạch.
Chờ đoàn tàu đến trạm, cơn sốt nhẹ của Tư Thần cũng hết, cánh tay cũng không còn đau.
Cậu thừa dịp trời còn chưa tối thì tranh thủ đến phòng vệ sinh tắm rửa.
Phòng tắm ở đây không có vòi sen, có một thiết bị thay thế phun hơi nước, gội đầu cũng không cần nhắm mắt, may mắn là vẫn tắm rửa được sạch sẽ.
Khi tắm xong, Tư Thần cảm thấy thần thanh khí sảng. Cậu mặc áo ngủ đi ngang qua hành lang, phát hiện cyber quản lý ký túc xá đang đặt sách lên kệ.
Tư Thần nhìn qua. Bên trên có "Làm sao để gieo trồng rau dưa trong điều kiện khắc nghiệt", "Làm sao một người có thể sống dưới lòng đất suốt 30 năm", "Dưới hoàn cảnh cực đoan nào có thể tiếp thu tín hiệu của Nữ Oa trong vũ trụ"...
Dù phần lớn nội dung giống như những bài luận văn khô khan không thú vị, đọc lên còn nghe thấy không cung cấp nhiều tri thức nhưng người Carol thiếu thốn điều kiện sinh hoạt vẫn đọc khá thích.
Tư Thần lấy một quyển, chuẩn bị đem về phòng xem thì bị cyber ngăn lại: "Bạn học, xin hãy đọc trên hành lang. Có một số sinh vật Thần Quái có thể thông qua trang sách để xâm nhập."
Những thứ Tư Thần có thể chạm trong ký túc xá đều được làm từ hỗn hợp kim loại đặc thù.
Cậu rất có hứng thú với sách vở.
Đáng tiếc, thời gian đọc cũng quá ít.
Chưa đến 7 giờ rưỡi, quản lý ký túc xá đã bắt đầu thúc giục các học sinh trên hành lang quay về phòng ngủ.
Hôm nay vận động rồi tiêm thuốc nên Tư Thần ngủ rất nhanh.
Nhưng ngủ được một nửa thời gian, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa.
Câu gian nan mở mắt nhìn, bây giờ là 4 giờ sáng.
Dựa theo cách nói mê tín truyền thống, đây là thời điểm âm khí nặng nhất trong ngày.
Tư Thần không muốn mở cửa lắm.
Giọng nói của Đồ Linh vang lên ngoài cửa: "Tôi vào được không?"
Tư Thần còn buồn ngủ: "Tôi nói không thì ngài có không vào không?"
Hiển nhiên là không.
Đồ Linh đẩy cửa, thuận tiện mở đèn.
Tư Thần phát hiện vẻ ngoài của Đồ Linh đã thay đổi một chút.
Bộ giáp trên mặt hắn đã được thay bằng kính bảo hộ với kết cấu công nghệ cao, vẫn không nhìn thấy rõ mặt như cũ.
Hắn còn đổi sang một bộ đồ tây trang, trông như tham gia một buổi hẹn hò giấu mặt.
Tư Thần hơi nheo mắt, con mắt nhân tạo phản hồi số liệu, vẫn là một chuỗi dấu chấm hỏi.
"Hôm nay ngài đến đây làm gì?" Giọng nói cậu đầy lười biếng.
"Tôi muốn mời cậu đến thăm quan phòng máy của tôi."
Đối với cyber, chuyện này giống như đưa chứng từ bất động sản ở Khu An toàn ra cho người khác xem, rất khoe khoang.
Nhưng Tư Thần lại thấy hứng thú ở điểm khác: "Được, tôi cũng muốn hỏi muốn chút, sao ngài lại có thuốc tiến hóa?"
Phòng máy của Đồ Linh nằm ở trung tâm của Khu An toàn, là một tòa tháp khép kín hình bán nguyệt.
Bên trong có 16 cái máy như 16 lò phản ứng hạt nhân loại nhỏ, trông cũng giống như 16 khoang giếng sâu hoắm.
Đôi mắt đen nhánh của Tư Thần được ánh sáng từ bên trong soi rọi thành một màu xanh.
Trên đảo Tứ Quý của nhà họ Quý cũng có kiến trúc tương tự như thế này, nhưng chỉ nhỏ, chứ không quá lớn.
Tòa tháp này có thể ngăn người bên ngoài, nhưng không ngăn được Đồ Linh.
Hắn vừa đi vừa giới thiệu: "Mỗi căn cứ đều trang bị một nguồn năng lượng trung tâm cấp Bảy, để giúp tôi tôi làm thuật toán. Bên cạnh đó, nguồn năng lượng dữ trữ của Khu An toàn cũng do tôi quản lý. Nhưng vì Thiên tai Thần quái ở bên ngoài ngày càng nghiêm trọng, năng lượng để duy trì kết giới vật chất tối tiêu hao ngày càng nhiều."
"Cho nên, kết giới chỉ có thể mở suốt 24 tiếng đã giảm, chỉ còn có thể mở ra vào ban ngày. Bắt người Carol nằm yên trong ký túc xá thật ra là hành động bảo vệ bất đắc dĩ. Sau này, trời sẽ tối sớm hơn."
Buổi tối ở Khu An toàn sẽ xuất hiện bách quỷ dạ hành.
Hai người đứng gần phòng máy, xung quanh là những quả bóng bay hình đầu người từ vùng ngoại ô xa xôi bay vào. Đầu bóng bay giống như người già và trẻ nhỏ, một sợi dây lủng lẳng giống như sợi tóc đính ở phía dưới.
【 Sinh vật cao duy 1437 – Bóng bay đầu người 】
Giới thiệu: Một nhánh của Thiên tai Thần Quái, không rõ lai lịch. Kiếm mồi bằng cửa sổ, nhìn quá ba giây, con mồi sẽ biến thành bóng bay đầu người. Đề nghị khi nhìn thấy hãy nhắm chặt hai mắt, tránh giao lưu mắt với nó cho đến khi bóng bay đầu người rời đi.
Những quả bóng kia đang gắng sức tìm kiếm cửa sổ, đáng tiếc chỉ có thể bất lực quay về.
Ký túc xá vào ban đêm đóng cửa kín mít, giống như một hộp đồ tươi đóng chặt, không cho bên ngoài có cơ hội cạy ra.
Có một con bóng bay đầu người lướt qua mặt Tư Thần. Cậu không di chuyển, nhưng ngửi thấy được một mồi hôi đầy ghê tởm.
Tư Thần nhớ trong "Quy định" có ghi nghiêm cấm nhìn chằm chằm vào bóng bay.
"Ở đây muốn sống quả thật rất khó."
Lệnh cấm chỉ là bước đầu, có thể thi hành hay không lại là chuyện khác.
Đồ Linh nói: "Về thuốc tiến hóa, đó là kết quả của phòng thí nghiệm, sau này đã rơi vào tay của người sáng lập Gen Xà Trượng. Thuốc tiến hóa dùng liều lượng nhất định có thể gây tử vong, cho nên chúng tôi không cho phép sử dụng. Cất giữ trong kho là để đào tạo "những nhà du hành vũ trụ"."
"Kế hoạch cuối cùng của nhân loại là dẫn những người sống sót thông qua trạm vũ trụ để thoát khỏi không gian này. Trong trạm không gian có hệ thống sinh thái tuần hoàn và khoang đông lạnh để ngủ đông, theo lý thuyết, có thể giúp nhân loại sống rất lâu."
Nhưng khó nói rằng nền văn minh vẫn còn "tồn tại".
Tư Thần hơi nhíu mày: "Tôi cảm thấy dù ngài có làm gì đi chăng nữa cũng không thể cứu nổi nền văn minh Carol, trừ khi tiêu diệt triệt để Thiên tai Thần Quái."
Gương mặt Đồ Linh không có cảm xúc gì, nhưng ánh sáng trên mắt kính lập lòe một chút: "Đúng vậy. Đáng tiếc lúc đó tôi lại không làm được."
Lúc đó không được, ý tứ đại khái là bây giờ thì có thể.
Khu vực trường học ở Khu An toàn đã bao phủ sương đen. Ở thế giới trước, Tư Thần cũng nhìn thấy sương đen.
Tư Thần đột nhiên hỏi: "Ngày mai ngài sẽ thả quỷ ra dọa người ư?"
Lần thứ ba khởi động lại, Đồ Linh không dùng kế sách như những lần trước, giống như bầu không khí vô trùng đã từ từ để lọt vào không khí ở bên ngoài.
Có lẽ sau kết quả bỏ phiếu, Đồ Linh vẫn tiếp tục được vận hành thì có thể chiến thắng được trò chơi.
Đồ Linh trả lời: "Thật ra cách làm của tôi đã vi phạm vào mã lệnh, tôi cũng biết nền văn minh Carol sẽ không thể quay về."
Số liệu dư thừa mà hắn sinh ra rất nhiều, không nhất thiết phải gọi nó là virus, mà là quyến luyến.
Hắn đột nhiên ý thức được rằng nếu số liệu mô phỏng ra giấc mơ thì tại sao chính mình lại không được như ước nguyện.
Ánh sáng trên mắt kính của Đồ Linh ảm đạm hơn: "Hôm nay tôi có nghĩ đến một số việc. Tôi có thể đóng lại thế giới này, mọi người có thể từ thế giới số 3 đi ra ngoài. Cậu lấy con chip trong máy tính để có quyền hạn và mã hóa lại ổ cứng thì người ở trong không gian gấp khúc có thể tỉnh lại."
Khi đó, số liệu dư thừa sẽ vĩnh viễn biến mất, Đồ Linh cũng sẽ không còn phần ký ức này, và những người tỉnh lại trong không gian gấp khúc cũng sẽ không nhớ gì.
Cũng may trong tình huống đó, Tư Thần sẽ thay hắn nhớ rõ.
Nghe lời hắn nói, Tư Thần có chút ngoài ý muốn.
"Thời gian ở đây có tỉ lệ như thế nào với bên ngoài?"
"Có khác, tính toán theo bình quân thì bên ngoài một ngày, bên trong 5 năm." Đồ Linh đáp.
Quy đổi lại thì 4.8 giờ = 1 năm.
Ngày công bố kết quả bỏ phiếu còn 5 ngày.
Tư Thần suy nghĩ một lát: "Khi bỏ phiếu kết thúc thì ngài ngắt kết nối. Còn hôm nay tôi muốn ăn vịt quay."
Khóe miệng Đồ Linh cong lên nhưng không dễ phát hiện: "Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.