Căn Bệnh Này Có Tên Là Yêu Em

Chương 1:




CĂN BỆNH NÀY CÓ TÊN LÀ YÊU EM
PHẦN 01: Chương 01 + 02
Edit: Chây
Beta: Cam
-
Chương 01:
WHAT?!
Tôi mở to hai mắt nhìn, nhìn người đàn ông eo thon chân dài chỉ lớn hơn tôi 6 tuổi đang ngồi trên ghế sô pha.
Mặt tôi nhăn nhó đến mức có thể bay lên trời: “Mẹ ơi, mẹ có cần nghĩ kỹ lại không…”
Sao người này có thể là cậu của tôi cơ chứ?
“Bà ngoại không nói với con là bà có con trai mà!”
Mẹ tôi cười: “Đứa nhỏ ngốc này, cũng đâu phải ruột thịt.”
“Lúc đi bộ đội bố em ấy với ông ngoại con là anh em, quan hệ của hai nhà khá thân thiết, chẳng qua trước kia cậu luôn ở nước ngoài nên con chưa gặp thôi.”
“Hiện tại Thân Mặc là giáo sư ngành sinh vật học, rất giỏi đó! Khanh Khanh nhà chị cũng học ngành sinh vật học, hay là cho con bé đến thực tập ở viện nghiên cứu của em luôn nhé.”
Bạn trai cũ nâng gọng kính, đôi mắt đen láy mang theo ý cười không rõ.
“Tất nhiên là em rất hoan nghênh. Có điều lúc trước em hỏi ý Khanh Khanh rồi nhưng cháu nó từ chối.”
Mẹ tôi ngạc nhiên: “Hai đứa từng gặp nhau rồi à?”
Tôi im lặng không nói gì.
Đâu chỉ từng gặp nhau thôi đâu, còn có cả con luôn rồi!
Thân Mặc mới về nước nửa năm đã tổ chức một buổi diễn thuyết ở trường tôi.
Tôi vừa gặp đã yêu anh, lì lợm la liếm, cuối cùng cũng có được anh.
Mẹ chọc cánh tay tôi: “Cậu sẽ không bạc đãi con đâu, sao con lại không nhận lời chứ…”
“Mẹ ơi, lúc trước mẹ gọi điện nói với con là mẹ đã nhờ người tìm giúp con chỗ thực tập, nhưng con đâu biết người mẹ tìm lại là cậu.”
Nếu như biết trước thì tôi đã chẳng lấy lý do rác rưởi này để chia tay.
Bây giờ thì hay rồi, người ta đuổi đến tận cửa, tôi phải làm sao đây?
-
Chương 02:
“Vậy không sao hết. Con ở nhà nghỉ ngơi hai tháng, sau đó theo cậu con làm việc, tranh thủ cống hiến cho quốc gia và làm nhà mình nở mày nở mặt.”
Nở mày nở mặt cái gì nữa, chờ hai tháng nữa chắc đã lộ rõ bụng bầu, lúc đó chỉ có nước mất mặt thôi.
Vốn dĩ tôi còn nghĩ người ta là giáo sư có IQ cao, gen tốt, giữ đứa bé này lại cũng được.
Thế mà giờ tôi còn phải gọi người ta một tiếng “cậu”…
Chuyện có em bé này không thể để mẹ tôi biết được.
Mẹ tôi vẫn tiếp tục hàn huyên với anh: “Thân Mặc này, em đã 28 rồi mà vẫn còn chưa kết hôn. Lúc bằng tuổi em, chị đã có Khanh Khanh rồi đó.”
“Chị ơi, em không vội.”
“Sao lại không vội chứ! Tuổi này là thân thể mạnh khỏe nhất, muốn có em bé cũng là thời điểm tốt nhất.”
Huhu…
Đừng nói nữa, đừng nói nữa mà. Còn nói nữa là tôi sẽ một xác hai mạng đó.
Sao số tôi lại khổ thế này cơ chứ!
Không được!
Phải trộm bỏ đứa bé đi, không thể để mẹ tôi biết.
Đứa bé này đến vừa khéo, không lấy của anh 80, 100 vạn thì tôi không nuốt trôi cục tức này.
Ánh mắt chết chóc của tôi trừng “cậu” một cái.
Anh rất bình tĩnh, bước đi ưu nhã, lớn mật ôm bả vai tôi: “Chị ơi, lần này đến thăm em chưa kịp chuẩn bị quà cho Khanh Khanh, giờ vừa khéo cháu nó về, em dẫn cháu đi dạo phố.”
Mẹ tôi cười tươi như hoa, nói ngay trước mặt anh: “Đi dạo phố là được rồi, không cần tốn nhiều tiền cho trẻ con đâu.”
Ở sau lưng bà lại kéo tôi dặn nhỏ: “Muốn gì thì cứ đòi cậu con! Cậu con giàu lắm.”
Cảm ơn!
Đúng là mẹ ruột của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.