Cảm Ơn Bạn Cùng Phòng Tha Chết

Chương 2: Đại sư




Biên tập và chỉnh sửa: Bún Chả
Andy sờ sờ mái tóc đỏ rối như tơ vò của mình, thở dài: “Không biết kiểm tra sẽ là gì nhỉ. Thể chất của tao là đạt tới bậc nào ta, hi vọng là đạt được cấp C, như thế là có thể tham gia kì thi đầu vào của Học viện Đế quốc rồi.”
Tạ Tử Thanh liếc nhìn kẻ còn cao hơn mình hẳn một cái đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Andy, thể chất của mày phải rất khá đi. Từ nhỏ tới lớn trong cô nhi viện chỉ có mình mày là mạnh nhất.”
Andy “A” một tiếng, liền cao hứng lên: “Nếu như tao có thể thi vào được học viện Đế quốc, vậy là tao với thượng tướng Abshire chính là bạn học đấy!”
Bạn bè thì cổ vũ là cần thiết… Tạ Tử Thanh nghĩ.
Anh nói: “Nói không chừng hai người sẽ chung một lớp đấy.”
Andy trợn to mắt, vội vàng lắc đầu: “Sao có thể chứ? Thượng tướng Abshire là thiên tài cấp SS, tao chỉ là một đứa mồ côi.”
“Andy, mày có thể cúi đầu xuống tí không?” Tạ Tử Thanh hỏi.
“Làm gì?”
Tạ Tử Thanh, trong ánh mắt nghi hoặc của Andy, giơ tay mạnh mẽ nắm chặt quai hàm cậu khiến cậu đau đớn la oai oái. Tạ Tử Thanh tàn bạo nói: “Quên mất tao từng nói cái gì rồi hay sao? Hả? Trẻ mồ côi thì làm sao? Trẻ mồ côi thì thấp kém so với người ta sao? Có đau không? Có đau không hả?”
Bị người tóm được mặt, Andy khom người không dám giãy dụa, chỉ có thể rên lên kêu đau: “Có đau! Có đau!! Buông tay!!!”
Tạ Tử Thanh lúc này mới thoả mãn buông tay, giọng điệu thoả mãn nói: “Còn chưa có kiểm tra mà đã nói lời bi quan cái gì chứ?”.
Andy bụm mặt nhảy sang bên cạnh một bước: “Tao sai rồi.” Sau đó, lén lút liếc nhìn gò má trắng nõn của Tạ Tử Thanh, cậu vẫn cảm thấy Tạ Tử Thanh cùng bọn cậu không giống nhau lắm. Quần áo trên người anh luôn sạch sẽ và ngăn nắp, cả người nhìn qua rất nhẹ nhàng, sảng khoái, còn rất lễ phép và có giáo dục, so với những đứa trẻ lớn lên trong gia đình bình thường còn đáng yêu hơn.
Andy cúi đầu nhìn móng tay đen xì toàn bụi bẩn của chính mình, trong lòng đột nhiên thấy tự ti. Đám trẻ lớn lên trong cô nhi viện bọn họ, ít nhiều gì cũng có chút thiếu sót.
Hiện tại tỉ suất sinh dục của nhân loại không cao, rất nhiều gia đình đều không có con, trẻ mồ côi từ nhỏ đều có người nhận nuôi. Andy cũng từng được nhận nuôi trước đây, là một đôi bạn lữ đồng tính tuổi già, cho đến bây giờ Andy vẫn còn nhớ, đó là hai bà lão rất hiền lành, mua cho cậu quần áo đẹp, còn có thể làm mấy món ăn vặt rất ngon.
Đáng tiếc khi đó Andy tính cách táo bạo, dễ tức giận, gần như ngày nào cũng đều gây rắc rối, hai người tuổi cao không lấy đâu ra tinh lực (1) để dạy dỗ cậu, chỉ có thể đưa cậu trở lại cô nhi viện.
“Andy, con là một đứa trẻ tốt, chỉ tiếc chúng ta không duyên không phận. Chúc con sau này có thể gặp được người nhà càng tốt hơn.” Bà lão vỗ về cậu, nói trong lúc chia tay.
Năm ngày sau khi Andy trở thành cô nhi một lần nữa, cậu gặp được Tạ Tử Thanh giống như một tiểu vương tử vậy, trắng trẻo, non nớt và sạch sẽ. Rất nhiều người muốn nhận nuôi Tạ Tử Thanh, nhưng anh lại từ chối toàn bộ.
Đây cũng điều Andy nghĩ không ra.
“Mỗi người đều có lựa chọn của chính mình. Tớ không muốn gọi hai người xa lạ là cha mẹ, có thể bọn họ sẽ cho tớ được tình yêu, nhưng đó cũng có thể là một sự trói buộc. Tớ không thể đem đến điều họ muốn, nên tốt hơn từ đầu hãy cứ làm người xa lạ đi.” Tạ Tử Thanh năm tuổi, khuôn mặt mập mập tròn tròn, nghiêm trang nói.
Sau đó, Andy nhịn không được, chọt vào trên mặt Tử Thanh một cái.
Rồi lại sau đó nữa, bọn họ trở thành bạn bè rồi.
Hồi tưởng lại chuyện đã qua, Andy không nhịn được hỏi: “Trẻ con trong cô nhi viện nhiều thế, sao mày lại chỉ chơi với tao?”
Tạ Tử Thanh nghi hoặc chớp chớp đôi mắt to màu xanh lam, anh nói: “Những người khác, hoặc là nhổ nước miếng lên người tao, hoặc là mắng tao, có đứa trắng ra còn chẳng thèm để ý đến tao, bảo tao sao có thể bắt chuyện cùng đây?”
Khi đó Tạ Tử Thanh quả thật đã bị bọn trẻ kia dọa cho một trận. Trước đây khi ở địa cầu, anh trước nay không ra khỏi cửa, hiểu biết về trẻ con chỉ có thể đến từ sách vở, TV cùng với sự giảng giải từ người nhà.
Ở trong lòng anh, trẻ con chính là những bé cưng toả ra ánh sáng thân thiện, vừa đáng yêu vừa tốt bụng.
Nào có biết ngay lần đầu tiên gặp mặt đã tặng anh một trò đùa ác như vậy, trực tiếp dọa anh thành nhát gan. Từ đó về sau anh cũng chỉ dám cùng Andy nhìn có chút bình thường nói chuyện.
Hai người buổi trưa cùng nhau đi nhận dịch dinh dưỡng. Dựa theo yêu cầu của Tử Thanh, cả hai trở về kí túc xá ngủ trưa, đến tận lúc tinh thần sung mãn mới rồi giường.
“Tử Thanh, Tử Thanh! Mày dậy chưa đấy?”
Andy giơ tay như muốn trong nháy mắt phá tan cái cửa kia, đột nhiên nhớ tới lời Tử Thanh, liền chuyển lại động tác, từ đập cửa theo bản năng biến thành gõ cửa nhẹ nhàng.
Gõ ba cái, mới thấy Tạ Tử Thanh lên tiếng.
“Cửa không khoá, vào đi.”
Andy đẩy cửa ra, đập vào mắt là một vách tường màu lam nhạt, rèm cửa màu tím được cẩn thận kéo đến bên tường, ánh dương ấm áp chiếu vào trong nhà.
Rõ ràng là phòng của bọn họ đều giống nhau, mà nhìn lại lại có cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Không có dấu chân lúc nhàm chán đá lên vách tường, không có rèm cửa sổ bị kéo rách, không có tiếng kẽo kẹt vang lên do nắm đấm cửa phòng phòng tắm bị hỏng, chăn gấp gọn ghẽ, chỉnh tề, giường cũng không có ngổn ngang, lộn xộn.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên bước vào, nhưng lần nào Andy cũng vẫn cảm thán trong lòng, Tử Thanh thật là lợi hại.
Tạ Tử Thanh đứng trước gương, đóng nốt cái cúc áo cuối cùng, quay ra nói với Andy: “Có thể đi được rồi!”
Hội trường kiểm tra cách cô nhi viện sáu con phố, hai người phải đi bằng xe bay.
Tạ Tử Thanh vừa xuống xe, liền bị pho tượng khổng lồ ở cửa đại sảnh chấn động. Đó là một pho tượng cơ giáp cao chừng bốn mét, cả người phát ra hào quang màu vàng sậm, rực rỡ mà không hề chói mắt.
Trên bả vai cơ giáp là một người đàn ông dáng thon gầy đứng thẳng, cao cao tại thượng mà nhìn người bên dưới.
Lần đầu tiên thấy một pho tượng lớn như vậy, Tạ Tử Thanh lập tức sững sờ.
Andy bên cạnh cũng một bộ dáng khiếp sợ.
“Xì, hai cái đứa nhà quê.” Một giọng nói tràn ngập xem thường truyền tới.
Tạ Tử Thanh nhíu nhíu mày,, không để ý đến cái tên rõ ràng muốn giở trò gây sự, một tay kéo Andy, anh nói: “Chúng ta đi nhìn xem đây là tượng ai.”
Andy hung ác trừng mắt liếc người kia một cái.
Tạ Tử Thanh nhìn phần giới thiệu pho tượng, nhẹ giọng đọc: “Thẩm Khâm Nhạc, đại sư chế tạo cơ giáp cấp chín, người sao Lam…”
Cơ giáp tổng cộng chia ra làm mười cấp. Từ cấp một đến cấp ba là cơ giáp sơ cấp, từ cấp bốn đến cấp sáu là cơ giáp trung cấp, từ cấp bảy đến cấp chín là cơ giáp cao cấp.
Tuy rằng cấp tám cùng cấp chín đều là cao cấp, nhưng vô số đại sư chế tạo cơ giáp cấp tám cả một đời cũng không vượt qua được mốc này mà chế tạo được cơ giáp cấp chín.
Đại sư chế tạo cơ giáp cấp chín của toàn đế quốc chỉ có thể đếm trên hai đầu bàn tay.
Nội tâm Tạ Tử Thanh càng thêm chấn động, đại sư chế tạo cơ giáp cấp chín, thế mà lại là đại sư chế tạo cơ giáp cấp chín Thẩm Khâm Nhạc!
Anh hít một hơi thật sâu, đem tâm tình đang cực kì kích động bình tĩnh lại.
Thế nhưng….
Căn bản là bình tĩnh không nổi a a a a a a!!!!!!!!!!!
Tạ Tử thanh túm chặt quần áo Andy, kích động muốn nhảy ba lê trên nước luôn rồi.
Hết chương 2

(1) Tinh thần và sức lực

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.