Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)

Chương 88: Phiên Ngoại Hoàn






Bùi Hồi mở mắt ra, phát hiện giường đệm dưới thân cực kỳ mềm mại, lọt vào trong tầm mắt là màn trướng hoa lệ cùng giường lớn, đồ vật tinh xảo khéo léo khiến người vừa thấy liền biết giá trị không nhỏ.
Cậu trố mắt chốc lát mới ôm cái trán ngồi dậy, tự hỏi tình huống bây giờ.
Trước mắt, thế giới mà cậu đang ở là một thế giới nào đó thuộc thời kỳ viễn cổ phương Tây thời trung cổ.
Mà cậu là Bá Tước của quốc gia này, tên quá dài nên không nhớ được.
Thế giới song song này là Tạ Tích tạo riêng ra để tự phục vụ với ý đồ giải trí, sửa đổi rất nhiều số liệu.
Ký ức của hai người bọn họ vẫn còn, sẽ không biến mất.
Vì trước đó Tạ Tích làm ra chuyện chọc giận Bùi Hồi, hắn chịu đòn nhận tội, vì vậy sửa chữa dữ liệu tạo ra thế giới này để trừng phạt.
Ở thế giới này, Bùi Hồi có thể tùy ý sai khiến Tạ Tích, làm bất cứ chuyện gì đối với hắn cũng được, cho dù là sỉ nhục chà đạp.
Mà chuyện cậu phải hoàn thành, chính là đóng tốt vai Bá tước này.
Bùi Hồi tự lẩm bẩm: "Tạ Tích sẽ đóng vai gì đây?"

Loại nhân vật nào có thể để cho cậu tùy ý đạp lên? Người hầu?
Đang lúc suy đoán, tiếng gõ cửa truyền đến, Bùi Hồi theo bản năng nói: "Vào đi."
Cửa lớn bị đẩy ra, một người đàn ông cao to tuấn mỹ mặc quần áo đặt may riêng cho vị trí quản gia đi vào, kéo màn cửa sổ ra, quỳ ở bên chân Bùi Hồi: "Thưa ngài, hành trình ngày hôm nay là đi gặp tiên sinh Hanvis ở Luân Đôn bàn luận về chuyện đầu tư công xưởng dệt may, tiếp theo đó là cùng với phu nhân Lily tham dự vũ hội tháng ba."
Tạ...Tạ Tích?!
Bùi Hồi khiếp sợ không thôi, nhìn chằm chằm người kia, mới vừa muốn mở miệng, Tạ quản gia liền nhấc một ngón tay trỏ để lên môi cậu vừa cười vừa nói: "Dựa theo kịch bản đi, đóng tốt vai nhân vật của mình, thưa ngài."
Bùi Hồi từ từ tỉnh táo lại, nhìn từ Tạ Tích trên xuống dưới đàng hoàng trịnh trọng đảm nhiệm vào vai quản gia, nín cười, thời điểm cậu thay quần áo Tạ Tích tiến lên giúp cậu cực kỳ không phối hợp.
Còn nổi giận nói: "Tay chân vụng về, vô dụng."
Tạ quản gia tốt tính cười cười, ở lúc đeo nơ mu bàn tay hắn bóp bóp hầu kết của Bùi Hồi.
Da dẻ chỗ này của Bùi Hồi sớm đã bị dạy dỗ đến mức rất mẫn cảm, nhất thời liền hơi co vai lại, muốn tức giận mắng, chỉ thấy đầy mặt Tạ Tích là vẻ vô tội liền cảm thấy chính mình chuyện bé xé ra to.
Bùi Hồi hừ hừ: "Bữa sáng ngày hôm nay là món gì?"
Tạ quản gia: "Một tách trà đen cùng sandwich cá hồi, món tráng miệng là bánh pudding việt quất."
Bùi Hồi miễn cưỡng đồng ý, đem cẳng chân duỗi ra, để Tạ quản gia mang giày cho mình.
Đồng thời không tự chủ được oán giận: "Tôi không muốn gặp cái tên Hanvis béo ục ịch ngu xuẩn kia, hắn luôn coi tôi là một đứa trẻ vô tri mà lừa gạt, thực là đáng ghét."
Tạ quản gia dịu dàng cười nói: "Không nên tùy hứng, ngài cần phải thu mua trang viên của hắn để xây dựng xưởng."
Bùi Hồi cau mày, lại càng không thích, cậu đem tất cả cơn giận trút lên người Tạ quản gia vạn năng kia.
Cả buổi sáng đều sai hắn chạy loanh quanh, hơi không hài lòng liền mắng, đến người hầu trong lâu đài cũng đều cảm thấy ngài Bá Tước quá hà khắc và Tạ quản gia thật đáng thương.
Nữ quản gia lại đây khuyên bảo Tạ quản gia: "Với tài năng của anh, Nữ Hoàng còn nguyện ý mời mọc anh về.
Ngài Bả Tước đối với anh kiểu thấy là ngứa mắt, không bằng anh xin nghỉ tới nơi khác nhận việc đi."
Tạ quản gia dùng khuôn mặt tươi cười không thể xoi mói đáp lại: "Ngài Bá Tước vô cùng tốt, có thể hầu hạ ở bên cạnh ngài ấy, là chuyện mà tôi cầu không được.
Ngược lại là cô, hành vi âm thầm đánh giá chủ nhân như vậy là không chuyên nghiệp."
Câu nói này như kẹp bọc sương lạnh, người hầu gái kia phẫn nộ lui ra.
Bùi Hồi nhìn thấy tình cảnh này, đem Tạ quản gia gọi vào thư phòng âm dương quái khí nói: "Trong trang viên có rất nhiều phụ nữ yêu thích anh, có phải là anh rất đắc ý?"
Tạ quản gia không hề bị lay động, trừng mắt nhìn chằm chằm Bùi Hồi, mặt mày hắn đều là lưu luyến ôn nhu: "Ánh mắt của tôi vĩnh viễn đuổi theo thân ảnh của ngài, những người khác yêu thích không liên quan gì đến tôi."
Tâm Bùi Hồi liền nóng, mặt đỏ lên, thẹn quá hóa giận, nắm đồ vật đập tới tấp: "Lăn đi dọn dẹp nhà bếp! Món ăn của cả ngày hôm nay đều do anh phụ trách, nếu có người không hài lòng, thì anh liền cút đi!"
Tạ chấp sự: "Vâng, làm theo sai bảo của ngài."
Chờ hắn vừa rời đi, Bùi Hồi lập tức vỗ hai má thở phào nhẹ nhõm: "Cái này mình cũng diễn quá giống như thật."
Nếu như không làm theo kịch bản, thân thể liền sẽ bị tiếp quản, dựa theo kịch bản tự động làm.
Cảm giác rất kỳ diệu, hơn nữa quá trình ngược Tạ Tích, khó giải thích được mà cảm thấy sung sướng.

Bùi Hồi chà chà hai tiếng: "Còn rất sảng khoái." Cảm thán xong, tiếp tục xử lý công việc.
Thân là một Bá Tước, công việc thường ngày cũng không ít.
Buổi trưa tiếp đón tiên sinh Hanvis, vị tiên sinh này luôn có thái độ không để ai vào mắt còn vọng tưởng cậu bỏ tiền đầu tư, rõ ràng đã nghèo đến không trả nổi tiền thuê người hầu trong trang viên mà không học cách phải cúi đầu.
Thực sự là ngu xuẩn, Bùi Hồi rất chán ghét hắn.
Tại lúc tiễn hắn rời đi, Tạ quản gia không ở bên cạnh cậu, tựa hồ như đã trôi qua một quãng thời gian.
Ngay sau đó lúc xế chiều truyền đến tin tức, tiên sinh Hanvis trên đường trở về quá mức sốt ruột cho nên ngã từ xe ngựa văng ra ngoài, xương ngực bị móng ngựa giẫm nát, đưa đến bệnh viện không cứu chữa được đã bỏ mình.
Khi đó Bùi Hồi đang đi cùng phu nhân Lily, thời điểm nghe được tin tức này, chỉ thương tiếc một chút, sau đó cậu liền cao hứng vì có thể dễ như ăn bánh mua được trang viên của Hanvis.
Phu nhân Lily một bên chơi cờ với Bùi Hồi, một bên không vết tích chăm chú nhìn vị quản gia tài hoa của cậu.
Lấy mũ xuống, liền mở miệng nói với Bùi Hồi: "Tôi lấy quản gia cùng hai nữ hầu gái cấp cao của mình đổi quản gia của cậu, thế nào?"
Bùi Hồi lạnh giọng trả lời: "Không thế nào, khuyên ngài bỏ đi chủ ý này.
Tôi không đồng ý, cho dù ngài nói bao nhiêu lần đi nữa."
Phu nhân Lily chỉ đành: "Thôi được, nếu vậy Vũ hội tháng 3 này tôi có thể mượn hắn dùng không?"
Bùi Hồi: "Không được."
Phu nhân Lily đối với chuyện này không thể làm gì hơn, cô tuy rằng rất bất mãn, nhưng cũng không có cách nào.
Cô còn cần dựa vào danh tiếng Bá Tước, cùng cậu tham gia tốt vũ hội để lấy được thanh danh, thuận lợi tìm cho con gái mình một mối hôn nhân tốt.
Bùi Hồi sai Tạ quản gia đi về bếp, không cho hắn trở ra.
Mãi đến tận khi khách rời đi, hắn mới được đi ra.
Bùi Hồi không có một chút hổ thẹn nào, sai hắn quỳ xuống cởi quần áo cho mình.
Cậu nâng lên cằm, kiêu ngạo vô cùng, căn bản là không có nhìn thẳng hay liếc mắt Tạ quản gia một cái.
Cho nên không có phát hiện khi cậu nói câu Cởi quần áo cho tôi, trong đôi mắt Tạ quản gia bắn ra ánh sáng âm u.
Trên người Bùi Hồi chỉ mặc một cái áo sơmi dài đến nữa đùi, lộ ra hai cái chân trắng bóc thẳng dài, đưa lưng phất tay về phía Tạ quản gia: "Cút ra ngoài."

Nghe được tiếng bước chân rời đi cùng âm thanh đóng cửa, lúc này một cái chân cậu còn giẫm trên đất, một cái chân khác uốn gối quỳ một bên mạn giường, đang muốn bò lên giường.
Bỗng nhiên sau lưng bị một bóng người áp lên, vững vàng đè cậu xuống giường, hai cỗ thân thể trưởng thành quấn quýt lấy nhau, cơ hồ không có khe hở.
Bùi Hồi khiếp sợ không thôi, giãy dụa muốn chạy trốn: "Thả ra, làm càn! Anh dám!"
Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ làm cậu tê cả da đầu, chỉ nghe Tạ quản gia nói rằng: "Thưa ngài, ban ngày tôi hầu hạ ngài cả ngày, hiện tại nên tới lượt ngài rồi đi?"
Bùi Hồi: "Anh hầu hạ tôi là tất nhiên!"
Trong lòng sợ hãi, chẳng lẽ thế giới này còn ẩn giấu những điều kiện khác? Tạ Tích còn có thân phận khác? Chẳng lẽ không đơn thuần là quan hệ chủ tớ sao? Vì sao lại còn có cách play kì quái khác?
Trong lòng liên tiếp vội vã suy nghĩ nên không rảnh bận tâm, mà Tạ Tích cũng nói một câu giải đáp nghi vấn trong lòng cậu: "Hồi Hồi, trong thế giới này Bá Tước cùng quản gia là người yêu của nhau."
Bùi Hồi: "!!!"
Ban ngày bị Bá Tước xem là trâu ngựa sai khiến, đến lúc trời tối liền lén lút chạy đến đến ngủ Bá Tước, làm Bá Tước, đây chính là phúc lợi Tạ Tích tự mưu cầu vì bản thân.
Nếu không, hắn làm sao mà theo đuổi được Bùi Hồi?
Không phải Bùi Hồi giận hắn sao?
Đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa nha.
Ban ngày sai khiến hắn, cơn giận tiêu phân nữa, buổi tối được hắn hầu hạ thư thái, có thể tiêu tan hết sạch cơn giận.
Bùi Hồi muốn lên tiếng kháng nghị, thì miệng bị ngăn chặn, bộ vị mấu chốt cũng bị tóm lấy, không có phản kháng.
Trong mắt ngậm đầy nước mắt trực chờ rơi, vừa sung sướng cũng vừa tức giận, tên chó má này lại lừa cậu!
Màn đêm, trăng tròn, gió lớn.
Mãi đến tận sau nửa đêm, trong bầu trời đêm còn bay tới từng tiếng nghẹn ngào nhỏ vụn.
Các người hầu nửa đêm rời giường làm việc mắt điếc tai ngơ, vội vã đi qua, trong lòng thầm than, qủa nhiên trong lâu đài có hồn ma chết oan ngàn năm, nửa đêm gào khóc.
Thực sự là dọa người sợ hãi mà.
(:))))))
*** Hoàn***.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.