Cái Hôn Của Tử Thần

Chương 43:




Mọi vật đổ nhào. Lối đi men, lò nung, cả thế giới đều sụp đổ. Mọi vật trôi chảy như những lâu đài bằng cát bị sóng cuốn theo, để hắn đứng hẵng chân trước hai hòn sỏi xanh biếc đang chăm chăm găm vào hắn, âm vang câu hỏi của Leo Kingship vẫn còn lanh lảnh như tiếng chuông báo tử.
Leo và Dettweiler trừng trừng nhìn hắn. Tiếng ầm ầm của lò nung ùa lên, bàn tay phải của hắn trượt khỏi vách chắn, đầu trụ sắt ẩm ướt dưới bàn tay trái, sàn lối đi men… nhưng sàn không còn bằng phẳng nữa mà nó đang đong đưa, chao đảo dưới đôi chân hắn, bởi vì đôi chân hắn đang run bần bật.
- Lạy Chúa! Các người… - Hắn mở miệng nói nhưng giọng nghẹn lại. Hắn há mồm hít mạnh vào – Các người… nói cái gì?
- Đang nói về Dorothy – Dettweiler trả lời, giọng khô khốc, lạnh lùng – Mày muốn cưới Dorothy. Chỉ vì tiền thôi. Nhưng mày đã làm Dorothy mang thai. Mày biết mày không thể nhận được một đồng xu teng nào cả nên mày đã giết nàng.
Hắn lắc đầu phản đối một cách lúng túng:
- Không, tôi không giết, tôi không giết – Hắn gào lên – Dorothy tự tử! Nàng đã gửi lá thư cho Ellen. Bác biết điều ấy mà, bác Leo?
- Mày đã đánh lừa để con gái tao viết lá thư đó.
- Làm sao… làm sao tôi có thể làm như vậy được? Tôi khùng điên hay sao mà lại làm như thế?
- Chính mày có nhiệm vụ phải nói cho chúng tao nghe việc ấy? – Dettweiler nói.
- Tôi quen nàng sơ sơ thôi.
- Mày không hề quen Dorothy. Chính mày đã nói với Marion như vậy – Leo bắt bẻ.
- Đúng. Tôi không quen Dorothy.
- Mày vừa nói là quen sơ sơ kia mà!
- Tôi không biết!
Leo nắm tay lại:
- Mày đã yêu cầu gửi những ấn phẩm của công ty… cho mày vào ngày 19.2.19…
Bud nhìn sững, tay bấu chặt vào vách chắn.
- Aán phẩm nào? – Đó chỉ là tiếng thì thào. Hắn phải lặp lại câu hỏi – Aán phẩm nào?
- Những quyển sách tao đã tìm thấy trong chiếc hộp sắt tại nhà máy ở Menasset – Dettweiler vạch mặt hắn.
Lối đi men lún xuống khủng khiếp. Hộp sắt! Chúa ơi! Mình gặp nguy rồi! Trời ơi! Những quyển sách và mẩu giấy ghi chú về những sở thích của Marion! Thôi rồi!
- Mày là ai? – Hắn hỏi Dettweiler, giọng hận thù – Tại sao ở đâu mày cũng vác mặt đến để xía vào chuyện của người khác?
- Bước lui lại! – Dettweiler cảnh cáo. Hắn chỉ mới nhích lên trước một bước, vội lui lại ngay. Hắn bấu vào mép vách chắn chặt hơn.
- Mày là ai? – Hắn gào to, phẫn nộ.
- Gordon Gant!
Gant! Thằng chó đẻ giới thiệu chương trình trên đài truyền thanh, cái thằng đã liên tục công kích Sở cảnh sát. Làm sao cái thằng khốn kiếp này…
- Tao quen Ellen. Tao đã gặp nàng vài ngày trước khi mày giết nàng.
- Tôi… - Hắn cảm thấy mồ hôi tuôn dầm dề – Đồ điên! – Hắn hét to – Mày là thằng điên. Tao đã giết ai chứ? – Hắn nói với Leo, giọng van vỉ – Bác nghe lời hắn sao? Bác cũng điên luôn rồi. Tôi không hề giết ai cả.
Gant nói:
- Mày đã giết Dorothy, Powell và Ellen!
- Và suýt chút nữa giết luôn Marion – Leo đau đớn khi nói – Khi nó nhìn thấy mẩu giấy ghi chéo của mày…
Marion đã thấy mẩu giấy đó? Ôi Chúa ơi!
- Tôi không giết ai cả. Dorrie tự tử, còn Powell và Ellen bị tên trộm giết.
- Sao, mày Dorothy là Dorrie (*) à? – Gant hỏi.
- Tao… ai cũng gọi nàng như thế… Tao không giết ai. Tao chỉ giết mỗi một thằng Nhật, nhưng đó là thời gian trong quân đội.
- Thế tại sao đôi chân mày lại run như thế kia? – Gant nói giọng nhạo báng – Tại sao mồi hôi mày đầm đìa trên mặt dữ thế?
Hắn lau mặt. Phải bình tĩnh! Phải tự chủ Bud ơi! – Hắn tự nhủ thầm. Hắn hít một hơi thật mạnh vào lồng ngực. Từ từ, mình không được hồ đồ. Bình tĩnh. Bọn chúng không thể chứng minh được điều gì cả đâu, chưa có gì khủng kiếp lắm. Mình đừng sợ hãi. Bọn chúng chỉ mới có mẩu giấy đó thôi, và những quyển sách đó nữa. Ô kê. Nhưng bọn chúng không thể chứng minh về… Hắn lại hít mạnh một hơi nữa.
- Các người không thể trưng bằng chứng – Hắn ngoan cố – Bởi vì chẳng ó gì để đưa ra. Cả hai người đều loạn óc cả – Hắn chùi tay vào quần – Ô kê, tôi có quen biết Dorrie. Hàng chục thằng nhãi khác cũng quen nàng. Nói cho cùng, tôi chạy đuổi theo đồng tiền đấy. Có điều luật nào cấm điều đó không? Đám cưới ngày thứ bảy đến sẽ huỷ bỏ, được chưa? – Hắn vuốt chiếc áo vét cho thẳng nếp, những ngón tay vụng về luýnh quýnh! – Thà chịu sống trong cảnh nghèo nàn còn hơn là có một tên ba láp như ông làm bố vợ. Thôi, tránh ra để tôi đi. Chẳng thích thú gì mà đứng lải nhải với hai tên điên!
Cả hai người không nhúc nhích. Cả hai vai sát vai đứng cách hắn khoảng sáu feet.
- Tránh ra – Hắn hét lớn.
- Mày hãy thử cầm sợi dây xích phía sau lưng mày xem – Leo nói.
- Tránh ra, để tôi đi.
- Hãy nắm lấy sợi dây xích sau lưng mày! –Leo lặp lại.
Hắn nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Leo rồi từ từ quay người lại. Hắn không nắm lấy sợi xích, hắn chỉ nhìn nó. Đầu trụ sắt uốn cong hình chữ C và mắt xích đầu tiên gần long ra.
- Bọn tao đã lên đây khi Otto đưa mày đi xem nhà máy – Leo nói – Mày hãy đụng sợi dây xem.
Hắn đưa tay ra phía trước, nhẹ lướt trên sợi dây xích. Sợi dây đứt ra, đầu dây đập lên sàn kêu loảng xoảng rồi trượt ra ngoài, treo lủng lẳng trong không.
Nền xi măng ở phía dưới kia há mồm ra, nghiên ngả…
- Cao chẳng thấm gì đâu so với Dorothy – Gant nói – Nhưng thế cũng vừa đủ.
Hắn quay lại đối mặt với Leo và Gant, một tay nắm lấy trụ sắt, một tay chống vào vách chắn, cố không nghĩ đến khoảng không dưới đôi chân hắn.
- Các người sẽ không … dám – Hắn nghe giọng hắn run run.
- Bọn tao chưa đủ lý do sao? – Leo giận dữ – Mày đã sát hại hai đứa con gái của tao.
- Tôi không giết, bác Leo à. Tôi thề có trời đất chứng giám.
- Thế tại sao mày bỗng run lên như cầy sấy và mồ hôi mày toát ra đầm đìa ngay giây phút tao nhắc đến Dorothy? Thế sao mày không nghĩ rằng đó chỉ là một sự đùa bỡn ngu xuẩn, và mày sẽ phản ứng lại như cách mà một người vô tội sẽ phản ứng?
- Bác Leo, tôi xin thề trên vong hồn của người cha đã chết của tôi.
Leo lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn xoa xoa bàn tay trên trụ sắt. Nó trơn ướt vì mồ hôi.
- Các người sẽ không dám thực hiện… Các người không làm sao che giấu được đâu.
- Không được? – Leo gằn giọng – Mày tưởng chỉ có mày mới có thể vạch ra được một kế hoạch tinh vi sao? – Ông đưa tay chỉ cột sắt – Giọng kềm đã được bọc vải, sẽ không có dấu vết nào trên mắt xích. Một tai nạn, chỉ là một tai nạn khủng khiếp xảy ra. Sắt quá cũ, đã dầm mưa dãi nắng liên tục thì phải oàn xuống khi một người cao to chồm mình chống tay trên dây xích mắt vào đó. Một tai nạn kinh hoàng. Làm sao mày có thể phòng ngừa được sự việc như thế, phải không thằng giết người ranh ma kia? Hà, hà, chẳng ai nghe mày kêu cứu được đâu vì tiếng động như thế này. Mày vậy tay à? Mấy người dưới kia đang chú tâm vào công việc, chẳng ai có thì giờ đâu mà nhìn thấy mày vẫy tay với lại giơ tay. Cho dù họ có nhìn lên thì sương mù và khoảng cách như thế này cũng không thấy được gì đâu. Mày tấn công bọn tao à? Chỉ cần một cái đẩy tay là mày rồi đời – Leo dừng lại – Mày hãy nói xem, tại sao tao không thể che mắt mọi người được? Tại sao chứ?
Sau khi ngừng lại một lúc, ông nói tiếp:
- Chắc chắn là được. Nhưng tốt hơn là tao đừng phạm vào tội ác này. Giao mày cho cảnh sát là biện pháp hay nhất. – Ông nhìn đồng hồ tay – Tao cho mày ba phút, kể từ lúc này. Tao cần có một dữ kiện để thuyết phục quan tòa vì ông ta không thể vô cớ bắt mày được. Ông ta phải thấy tội ác của mày rành rành trên giấy trắng mực đen kia.
- Mày giấu khẩu súng ở đâu? – Gant hỏi.
Hai người đứng kề nhau, tay trái Leo giơ lên, nghiêng lại để nhìn mặt đồng hồ; Gant đứng chống nạnh.
- Bằng cách nào mày buộc Dorothy viết lá thư ấy? – Gant quắc mắc nhìn hắn.
Tay hắn vẫn tì mạnh vào vách chắn và trụ sắt đến nỗi bàn tay nhẹ trượt rít lên.
- Các người không đánh lừa được tôi đâu – Hắn nói – Đừng hòng dọa dẫm tôi để tôi phải nhận những việc mà tôi không hề nhúng tay vào.
Leo lắc đầu. Ông nhìn đồng hồ. Một khắc trôi qua.
- Hai phút mười ba giây – Leo nhắc.
Bud đảo người qua phía phải, chộp lấy trụ sắt, la to, gọi những người công nhân bên những lò chuyển.
- Cứu tôi với! Cứu! Cứu!
Hắn hết sức gào thét, cánh tay phải vẫy liên hồi, điên cuồng.
- Cứu tôi với!
Xa tít dưới kia, trong tiếng động ầm vang, người thợ nào cũng đang chúi mũi vào công việc đổ đồng vào lò, chẳng ai nghe tiếng kêu cứu của hắn. Hắn quay trở lại.
- Mày thấy rồi chứ? – Leo nhếch môi cười gằn.
- Các người đang giết một người vô tội! Các người sẽ phạm phải tội ác tầy đình đó.
- Khẩu súng ở đâu? – Gant hỏi.
- Súng gì? Tao không có súng.
- Còn hai phút nữa – Leo đếm.
Bọn chúng gài bẫy mình. Chắc chắn bọn chúng đang tìm cách giăng bẫy mình. Hắn nhìn quanh tuyệt vọng. Trục chính của lối đi men, mái nhà, cần trục, cửa sổ. Chẳng có ai khác!
Hắn cố nhận định tình hình, liếc mắt nhìn phía bên phải một lần nữa. Lò chuyển đang trở mình hoạt động. Nồi nấu đã đầy ăm ắp, khói bốc lên nghi ngút, tiếng dây cáp kêu răng rắc nơi xe cần cẩu. Chiếc xe đang chạy từ từ đến gần phía dưới. Người tài xế ngồi bên trong xe. Anh ta có nghe mình kêu cứu không? Thử xem.
Chỉ cần đánh lừa bọn chúng, cầm chân bọn chúng cho đến khi chiếc xe đến gần hơn.
Cái nồi đang được trục lên…
- Một phút ba mươi giây – Leo gằn giọng nhấn mạnh.
Aùnh mắt hắn lia nhanh về phía Leo và Gant, bắt gặp tia nhìn chòng chọc của hai người. Hắn liếc nhìn về phía bên phải một cách thận trọng để họ không đoán ra được ý đồ của hắn. (Đúng, một kế hoạch! Ngay lúc này, vào thời điểm này, cũng phải có kế hoạch!). Cái nồi phía bên dưới đang treo lủng lẳng giữa sàn nhà và lối đi men, những sợi dây cáp rung rung lấp loáng trong hơi nóng ngùn ngụt. Chiếc xe trông giống như cái hộp đứng bất động, rồi từ từ chuyển động về đằng trước, mang theo cái nồi, càng lúc càng thấy to lớn hơn. Chậm quá! Chậm quá! Chúa ơi, nhanh lên một chút, bác tài ơi! Lạy Chúa.
Hắn quay nhìn hai người.
- Bọn tao không đùa giỡn đâu, Bud – Leo cảnh cáo.
Một phút nữa.
Hắn lại nhìn xuống. Chiếc xe đến gần hơn, gần hơn, gần hơn chút nữa. Hắn có thể nhìn thấy cái mũ an toàn màu xám của bác tài lấp ló sau cánh cửa kính.
- Ba mươi giây!
Trời ơi, thời gian sao mà nhanh thế.
- Nghe này – Hắn lên tiếng – Tôi sẽ nói với hai người… về chuyện Dorothy. Nàng…
Hắn bỏ lửng câu nói. Mắt hắn trợn tròn, có cái gì vừa thoáng hiện lên. Có ai đến. Ôi sung sướng quá, thoát nạn rồi!
- Cứu với! Cứu với! – Hắn la toáng lên, giọng thất thanh, tay quơ lia lịa – Ai đó? đến đây mau! Cứu, cứu!
Một bóng người thoắt đi nhanh đến. Leo và Gant quay đầu lui nhìn qua vai.
Cám ơn Chúa, hãy đến nhanh, ai đó ơi! Hắn thấy bóng dáng một người đàn bà.
- Marion! – Hắn kêu lên mừng rỡ.
- Con lên đây làm gì… - Leo hét lớn – Đi, đi khỏi chỗ này mau, Marion. Hãy quay lui, xuống!
Marion hình như không nghe ông nói. Nàng vẫn xăm xăm đi về phía họ, khuôn mặt nàng bừng bừng đỏ và đôi mắt mở to nhìn qua đôi vai đang sát kề nhau của Leo và Gant. Bud có cảm giác là ánh mắt Marion nhìn xoáy vào khuôn mặt hắn rồi nhìn xuống chân hắn. Đôi chân hắn lại bắt đầu run lên bần bật… Giá mình có khẩu súng…
- Marion – Hắn van vỉ – Em hãy ngăn họ lại. Họ điên rồi. Họ đang tìm cách giết anh. Ngăn họ lại. Họ sẽ nghe lời em. Anh sẽ giải thích về mẩu giấy ấy sau. Anh sẽ giải thích mọi chuyện. Anh thề sẽ không nói dối…
Nàng vẫn nhìn hắn chòng chọc. Cuối cùng nàng nói:
- Cũng giống như anh đã giải thích vì sao không nói cho tôi biết chuyện học hành của anh ở đại học Stoddard chứ gì?
- Anh yêu em. Thề có trời đất biết. Lúc đầu anh nghĩ đến tiền bạc thật, nhưng sau đấy quả thật anh yêu em, Marion à. Em biết anh không nói dối điều đó.
- Làm sao tôi biết được.
- Anh xin thề.
- Anh đã thề biết bao nhiêu lần rồi – Những ngón tay nàng vươn qua vai hai người đàn ông, những ngón tay thon dài, trắng muốt, móng tay sơn đỏ, chúng như sắp sửa xô đẩy…
- Marion, anh van em. Đừng em…
Những ngón tay ấn mạnh ra trước vai áo, đẩy…
Bỗng nhiên hắn thoáng ngửi được mùi hăng hắc của lò nung kèm theo tiếng rầm rầm chuyển động. Một luồng hơi nóng bốc lên bên cạnh phía sườn phải của hắn. chiếc xe cần cẩu! Qua kính trước xe, hắn nhìn thấy cái mũ an toàn màu xám.
- Ê, anh ơi – Gân cổ hắn phồng lên – Bác tài ơi, cứu tôi với, cứu tôi với bác tài ơi!
Hơi nóng từ cái nồi ngùn ngụt phả lên làm nóng ran ngực hắn.
- Cứu, cứu! Anh ngồi trong xe ơi – Cái mũ xám đó chẳng hề ngẩng lên nhìn một giây. – Đồ điếc, thằng khốn kiếp điếc rồi. Cứu, cứu – Hắn gào thét điên cuồng, nhưng vô ích!
Hắn quay lại tránh hơi nóng đang táp vào mặt, kêu thét tuyệt vọng.
Leo nói:
- Đây là chỗ náo nhiệt nhất, mày không làm gì được đâu – Vừa nói ông vừa tiến lên một bước. Gant đi sát bên cạnh ông và Marion theo sau.
- Này – Hắn nói giọng cầu khẩn. Tay trái chống mạnh vào vách chắn – Hãy…
Hắn nhìn sững những khuôn mặt như mang mặt nạ ngoại trừ những con mắt rực lửa.
Họ bước đến gần hơn.
Lối đi men lún xuống, nhún nhảy như cái mền đang bị lay động. Hơi nóng hừng hực bên sườn phải đang tỏa rộng ra sau lưng hắn. Bọn chúng làm thiệt. Bọn chúng không nói đùa. Chúng sắp giết mình. Cả người hắn ướt đầm đìa.
- Tôi sẽ nói – Hắn kêu lên – Tôi sẽ nói. Dorothy tưởng là nàng đang dịch một bài tiếng Tây Ban Nha. Tôi viết lá thư bằng tiếng Tây Ban Nha, rồi nhờ nàng dịch dùm – Gịong hắn lạc hẳn đi và đứt luôn.
Chuyện gì xảy ra với bọn chúng vậy? Khuôn mặt của chúng, cái vẻ trơ trơ như mặt nạ biến mất, đã trở thành nỗi bàng hoàng, kinh tởm và cả ba đang nhìn xuống…
Hắn cũng nhìn xuống. Phía trước quần hắn ướt sũng và chất gì cồm cộm lầy nhầy đang chảy dài dọc xuống ống quần trái của hắn. Trời! Tên Nhật… tên Nhật đã bị hắn giết – Tên Nhật cũng đã run rẩy, cũng đã líu lo van xin, cái quần cũng ướt sũng, bốc mùi hôi thối, bẩn thỉu – hắn cũng thế! “Mình đấy ư”. Hãy nhìn nét mặt bọn chúng thì biết. Không! Hắn kêu thét lên, đưa hai tay che lấy mặt, nhưng những khuôn mặt kia vẫn sờ sờ trước mặt hắn. Không! Tao không giống như tên Nhật! Hắn xoay nhanh người lẩn tránh, chân hắn trượt trên vũng nước, loạng choạng. Hai tay hắn buông xuống, chấp chới trong không. Hơi nóng táp vào mặt hắn. Hắn rơi, rơi, chới với… Hắn thấy một chiếc đĩa xanh lè dưới mặt hắn. Có vật gì cứng quất vào tay hắn. những sợi dây cáp! Cả người hắn xoay tít, những mảnh áo bị xé toạc ra mắc tòn ten trên những sợi dây cáp, thịt da tơi tả, máu chảy từng dòng từ bàn tay, cánh tay, chân cẳng, cả người hắn toàn máu là máu. Hắn nghe như có tiếng hét kinh hoàng của Dorothy, tiếng rú ngắc ngoải của Ellen với viên đạn đầu tiên mà chưa chết, và hắn nghe cả tiếng la hét hãi hùng của chính hắn nữa. Hắn không sao ngăn được những tiếng kêu la. Hắn gào, khóc. Tại sao mình kêu gào? Mình mà cũng kêu gào ư?
Những giọt nước xanh xanh trong nồi bỗng văng tung tóe. Mặt nồi sủi bọt, sôi sùng sục. Chiếc xe vẫn từ từ chạy trên đường băng, treo cái nồi lủng lẳng ngun ngút khói ở trên không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.