Cách Trở Thành Con Cưng Của Mẹ Chồng Độc Ác

Chương 1:




1.
Mẹ của bạn trai tôi không thích tôi, vì vậy bà ấy đã cho tôi một cú hích lớn trong lần đầu tiên đến thăm, may mắn thay, Chu Ân đã cho tôi phương án dự phòng rồi.
Mẹ chồng tương lai từ khi tôi bước vào cửa đã có tâm trạng không tốt, bảo mẫu đang nấu ăn trong bếp, Chu Ân được bà sai đi siêu thị mua hành lá, bà ngồi cùng. Tôi trên ghế sofa trong phòng khách, câu được câu không mà trò chuyện cùng bà. Sau đó, chúng tôi nói về mối tình đầu của Chu Ân, Tiết Giai.
Mẹ chồng nhìn tôi, đột nhiên vỗ đùi tôi, vội vàng chạy vào phòng ngủ của Chu Ân, và tìm thấy một bức ảnh của Tiết Giai từ trong hộp.
Bà ấy giơ tấm ảnh trước mặt tôi, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa tôi và bức ảnh, như thể phát hiện ra một bí mật lớn: "Ôi, Dương Y, thà không biết còn hơn. So sánh làm dì giật cả mình, sao hai người giống nhau thế! Cô gái này có khuôn mặt to tròn và đôi mắt to như vậy. Chu Ân hồi đó thích cô gái này, con nói thằng bé sẽ không dùng con làm người thay thế đi?"
Trong giọng nói mang theo hưng phấn khó có thể lờ đi.
Tôi đã lấy ảnh và nhìn nó, đúng thật, hình dạng khuôn mặt thực sự giống nhau. Chắc chắn rồi, người đẹp đều giống nhau.
"Dì" Tôi nghiêm chỉnh sửa lại: "Chúng cháu gọi nó là mặt trái xoan." Nó không được gọi là mặt tròn.
Mẹ chồng tỏ vẻ khó chịu, bối rối hỏi: "Sao con không giận?"
"Làm gì khó chịu? Dì, dì có biết tại sao con lại ở cùng Chu Ân không?"
Tôi làm ra vẻ bí hiểm, ghé sát vào tai cô ấy thì thầm: "Con nói cho dì biết, đừng nói với ai nhé, vì mắt anh ấy giống bạn trai cũ của con, miệng anh ấy giống bạn trai cũ của con, và khuôn mặt anh ấy giống bạch nguyệt quang của con. Cơ thể của anh ấy là cơ thể tốt nhất trong số bọn họ."
Mẹ chồng kinh ngạc trợn tròn mắt, tức giận nhìn tôi: "Không phải con đã nói là chưa từng có bạn trai sao!"
Tôi không thay đổi sắc mặt: "Con gạt hắn."
Trước khi đến đây, Chu Ân nói với tôi rằng mẹ anh ấy được bố anh ấy chiều chuộng như một đứa trẻ, và nhờ tôi chăm sóc, nhưng tôi không ngờ tính tình của bà ấy khá vui tính.
Bà ta đột ngột đứng dậy, mặt đỏ bừng bừng giận dữ: "Con bé này, trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, trả nhiều hơn cũng không sao, nhưng sao lừa được người ta!"
"Dì ngồi xuống đi. Ở chung lâu rồi, dì sẽ thấy đây chính là khuyết điểm đáng nói nhất của cháu."
Mẹ chồng cười giận dữ, chống nạnh định nói gì đó thì Chu Ân xách hành lá trở về nhà, nhưng bà đành nuốt lời với vẻ mặt đau khổ.
Trong bữa ăn, mẹ chồng tương lai tức giận hỏi: "Ân Ân, con có biết tại sao bạn gái của con lại bên nhau với con không?"
Chu Ân đặt đũa xuống, duỗi thẳng eo, hất cằm ra vẻ đắc ý: "Bởi vì con đẹp trai và phóng khoáng, có trách nhiệm, có trách nhiệm và biết quan tâm. Con là một người đàn ông tốt hiếm có."
Mẹ chồng nhìn anh chằm chằm và cười khẩy: "Đồ ngốc!"
Chu Ân vô cớ bị mắng, tôi nuốt thức ăn vào miệng, vội vàng trả lời: "Dì à, sao dì có thể nói Chu Ân như vậy! Trong tâm trí của cháu, anh ấy là người đàn ông thông minh và sáng suốt nhất trên đời!"
Chu Ân và tôi nhìn nhau trìu mến, mẹ chồng chán ghét quay đầu đi, làm như không thấy.
Trên bàn ăn, Chu Ân phớt lờ vẻ mặt do dự của mẹ chồng, bóc tôm cho tôi, múc canh cho tôi và chăm sóc tôi.
Sau khi ăn xong, tôi no nê, mẹ chồng chỉ gắp được vài miếng, nhân lúc Chu Ân đi vệ sinh, bà lạnh mặt nói với tôi: "Được rồi, tiểu yêu tinh, có gan thì ngày mai lại đến ăn đi!"
Tôi gặm một quả táo và hỏi một cách hài hước, "Ngày mai có gì đặc biệt vậy?"
Bà ấy khoanh tay và lạnh lùng nhìn tôi, như một cô gái nhỏ kiêu hãnh: "Chồng tôi sẽ quay lại vào ngày mai, tôi có ly nước trái cây ngon tuyệt của cô."
Chu Ân nói với tôi rằng mẹ anh ấy trông có vẻ khó hòa đồng, nhưng thực ra bà ấy rất ngây thơ và thẳng thắn, trên khuôn mặt luôn hiện rõ những suy nghĩ của bà ấy. Ngược lại là bố anh ấy trông ôn hòa thân thiện nhưng thực chất là xảo quyệt xảo quyệt, khó đối phó, nhưng lại lấy tiền của người khác, giúp họ trừ tai họa.
"Được rồi, dì, ngày mai gặp lại." Tôi vui vẻ đồng ý, giơ tay và ném chính xác lõi táo vào thùng rác đối diện, và nhận được cái nhìn ghét bỏ từ mẹ chồng tôi.
Sau bữa tối, Chu Ân kéo tôi đến chào tạm biệt với mẹ anh ấy. Vừa ra khỏi cổng cộng đồng, tôi đã không kịp chờ đợi hỏi: "Hôm nay thế nào, em biểu diễn thế nào?"
Chu Ân xoa đầu tôi như một chú cún con, hài lòng nói: "Không tệ, tiếp tục cố gắng."
2.
Trên thực tế, Chu Ân không phải là bạn trai của tôi, mà là ông chủ của tôi.
Nó bắt đầu với anh trai tôi, một người ít học, ích kỷ và đầy dối trá.
Anh trai tôi là nhà sản xuất của một chương trình hẹn hò thậm chí còn không thu hút được đầu tư, bởi vì chương trình không có gì mới, rating cực thấp, và ê-kíp chương trình quá kém để mời cả khách mời nữ.
Tình cờ là tôi đang học năm cuối cấp, và chỉ có một lớp học trong một học kỳ, vì vậy anh trai tôi đánh chủ ý lên tôi, khóc lóc cầu xin tôi giúp hắn một lần.
Anh ta ôm chân tôi nước mắt giàn giụa khóc lóc rằng nếu tôi không giúp anh ta thì anh ta phải bán thân cầu vinh, mới đây có một người phụ nữ giàu có hơn tuổi mẹ tôi muốn bao nuôi anh ta.
Vì mềm lòng nên tôi đồng ý, chương trình có kịch bản, mỗi tập tôi đứng ở góc, miễn là khi khách mời nam lên sân khấu tắt đèn, thỉnh thoảng có hai câu thoại.
Cứ thế, tôi trở thành khách nữ của anh ấy trong vài buổi, cho đến vài tháng sau khi tôi có kỳ thi cuối kỳ, tôi bàn với anh tôi tìm một khách nữ mới thay thế tôi. Anh ta hứa suông, nhưng lại đổi ý trong chớp mắt.
Ngoài tôi ra thì có thể tìm đâu ra một nữ khách tự do và xinh đẹp như tôi? Thấy sắp đến kỳ thi cuối kỳ mà anh vẫn chưa tìm được ai và nhất quyết không cho tôi đi.
Anh ơi, nếu anh không tốt, đừng trách em bất nghĩa.
Vì vậy, tôi đã đại khai sát giới trong tập mới của chương trình.
Vị khách nam đầu tiên là một quả bí đao lùn, anh ta xoi mói về ngoại hình của vị khách nữ khi anh ta bước lên.
Tôi nhẹ nhàng nói với anh ta: "Chào anh, khi tìm bạn gái, anh không nên chỉ nhìn vào vẻ ngoài của cô ấy mà còn phải nhìn vào chính bản thân mình nữa."
Vị khách nam thứ hai ăn nói th ô tục, thậm chí là xúc phạm, tôi nói với anh ta: "Chào anh, tôi khuyên anh không nên tham gia chương trình kiểu này, có rảnh thì đi trồng vài cây nấm nhỏ*."
(P/s: có lẽ ý nữ 9 là rảnh thì về nhà làm ruộng.)
Vị khách mời nam thứ ba vừa lên sân khấu đã nói: "Khách mời nữ số 5, tôi vừa quan sát xong, cô là người béo nhất trong trường quay."
Vị khách nữ số 5 là một người chị rất dịu dàng, cô bị sốc không nói nên lời trước lời nói đột ngột của anh ta.
Tôi bật mic và nói: "Cô ấy béo còn không phải vì anh hay sao?"
Vị khách nam khó hiểu: "Liên quan gì đến tôi?"
"Phải, không liên quan gì đến anh."
Điều kiện riêng của vị khách nam thứ tư vô cùng bình thường, nhưng điều kiện chọn vợ lại khắc nghiệt như hoàng đế chọn thê thiếp.
Tôi nhẹ nhàng nói: "Quý khách, chúng ta đang có một buổi xem mắt. Nếu muốn cầu, quý khách có thể đến chùa."
Cư dân mạng nói đùa: "Dương Y tiểu tỷ tỷ, ta còn tưởng rằng ngươi hệt như hoa cúc, không ngờ ngươi lại là hoa bá vương. "
"Tỷ muội, chị có thể cho em mượn câu nói của chị một lúc không, cãi nhau xong em sẽ trả lại."
Anh trai tôi điên vì điều này, nhưng quá nổi tiếng với tư cách là một người nghiệp dư không phải là điều tốt. Ngay sau đó, một số cư dân mạng đã chỉ trích tôi vì không tôn trọng khách mời nam, vì vậy anh trai tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để tôi rời khỏi chương trình.
Vài ngày sau, Chu Dận nghe danh đến đây, anh ấy sau nhiều lần cố gắng tìm được tôi, khi nhìn thấy tôi, mắt anh ta sáng lên, anh ta thành khẩn nói: "Cuối cùng cũng tìm được em rồi!"
Tôi lập tức tưởng tượng ra một cảnh tượng lớn: Thiếu niên tuấn lãng và thâm tình nhìn thấy tôi trên TV và yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh ấy không thể quên được nên đã cất công tìm kiếm tôi.
Cuối cùng, anh ấy nói rằng anh ấy chỉ bị ấn tượng bởi thái độ của tôi, và muốn nhờ tôi một việc, và phần thưởng rất hậu hĩnh.
Anh ấy muốn tôi giả làm bạn gái anh ấy và gặp bố mẹ anh ấy, chỉ cần bố mẹ anh ấy ghét tôi thì nhiệm vụ đã hoàn thành.
Thấy tôi khó hiểu, anh ấy giải thích với tôi rằng ban đầu anh ấy có một cô bạn gái rất tốt nhưng bố mẹ anh ấy không thích cô ấy xuất thân từ gia đình không tốt nên chia tay đột ngột nên anh ấy muốn tôi vào vai một cô bạn gái kém hơn bạn gái anh về mọi mặt, để bố mẹ anh ấy so sánh, rồi chấp nhận bạn gái của anh ấy.
Vấn đề này hơi thái quá, tôi thẳng thừng từ chối.
Mặc dù tôi không có nhiều tiền, nhưng tôi không thiếu tiền, không cần phải làm những việc không đáng tin cậy như vậy chỉ vì một ít tiền.
Chu Ân nghiêm túc nói: "Đó không phải là số tiền nhỏ đâu, một trăm vạn! Bạn nhỏ, em chưa từng làm việc thì không hiểu, hiện tại tiền rất khó kiếm!"
Lúc đó tôi đang làm công việc truyền thông mới với một người bạn, và tôi nhận được 10.000 nhân dân tệ cho một quảng cáo, tôi nói với anh ấy một cách thờ ơ: "Rất khó sao? Tôi kiếm được tiền bằng cách nhận 100 quảng cáo."
Chu Ân bị tôi nghẹn không nói nên lời, anh nhìn tôi bất lực, không cưỡng cầu nữa.
Sau đó, khi tôi thành lập một studio với bạn bè, tôi nhận ra ý nghĩa của việc tiêu tiền như nước chảy, một ngôi nhà nhỏ rộng 60 mét vuông có giá thuê 5.000 nhân dân tệ một tháng.
Và phí quảng cáo mà chúng tôi kiếm được đã được chi tiêu đến không còn.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến gặp Chu Ân một lần nữa, Chu Ân hả hê nói: "Bạn nhỏ, giờ em đã biết kiếm tiền khó như thế nào rồi đấy."
Tôi không thể làm gì được, đây đã là cách nhanh nhất và dễ dàng nhất để kiếm tiền, và sau khi xác nhận đi xác nhận lại rằng bố mẹ anh ấy không bị huyết áp cao, tôi đã ký hợp đồng.
3.
Ngày hôm sau, Chu Ân đến với tôi như đã hứa.
Trước khi đi, tôi được dặn phải cẩn thận lời nói.
Anh ấy cảnh báo tôi với sự đồng cảm sâu sắc: "Cha tôi là một con hổ biết cười. Đến lúc đó, em sẽ nhìn ánh mắt của tôi mà hành động mà hành động, em không thể để lộ ra."
"Yên tâm đi!"
Cha của Chu Ân đã gần năm mươi tuổi, nhưng dáng người cao thẳng như cây tùng, nhìn như chỉ mới ngoài bốn mươi, Chu Ân trông rất giống ông ấy.
Mẹ của Chu Ân đứng phía sau ông ấy, vẫn làm bộ mặt trẻ con với tôi, trông rất tự tin.
Cha của Chu Ân quả nhiên rất hòa thuận, khiến mọi người cảm thấy như tắm mình trong cơn gió xuân.
Cho đến bữa ăn, ông như vô tình hỏi: "Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?"
Chu Ân đang bóc tôm cho tôi, nghe đến đây thì anh khựng lại, nghiêm giọng nói: "Ba tháng."
Cha của Chu Ân nhàn nhạt nói: "Khi đó, con và Tiết Giai vừa mới chia tay."
Quả nhiên là một con cáo già, và điều này bắt đầu gây chia rẽ giữa chúng tôi.
Sắc mặt Chu Ân chợt thay đổi khi nghe thấy tên Tiết Giai, tôi nắm tay anh ấy, nhìn anh ấy cười nói: "Hai chúng con đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, con thích hắn dũng khí đón nhận thì cũng buông bỏ được quá khứ. "
"Buông được quá khứ?" Cha của Chu Ân lặp lại một cách có ý nghĩa, và mỉm cười không giấu giếm.
"Ta thấy không có bức ảnh nào của hai đứa chụp nhau trên vòng bạn bè. Bạn bè của hai đứa có biết rằng hai đứa đang ở bên nhau không?"
"Dĩ nhiên là cháu biết," tôi vừa giải thích vừa phục vụ thức ăn, "Chú à, chúng cháu giữ kín kẽ."
Trước khi thức ăn vào miệng, ông ấy nói: "Nhưng mà không có ảnh chụp chung với nhau thì quá vô lý. Tôi nghe nói chỉ có những người coi nhau như lốp dự phòng mới không đăng ảnh của đối tượng", vẻ mặt ông ấy vẫn ôn hòa như vậy nhưng giọng điệu của ông ấy trở nên nghiêm túc: "Tình cảm của hai đứa không tốt sao?"
"Làm sao có thể!" Tôi và Chu Ân đồng thanh phản bác.
Cha của Chu Ân đang gãi đúng chỗ ngứa, nhấc điện thoại di động lên: "Vậy ta chụp cho hai đứa một bức ảnh, hai đứa có thể đăng nó lên vòng bạn bè."
Mẹ của Chu Ân cũng phụ họa: "Đúng, đúng, chỉ có những người coi đối phương là lốp dự phòng mới không dám thông báo chính thức!"
Còn thông báo chính thức? Chúng tôi đâu phải là người nổi tiếng! Ngoài ra còn có học trưởng mà tôi phải lòng trong vòng bạn bè!
Tôi nhìn Chu Ân cầu cứu, trong lòng cũng có chút đồng cảm với anh ấy, có một người cha như vậy, trước đây tôi còn tưởng rằng đánh giá của anh ấy về cha mình là thiên vị, nhưng không ngờ còn tệ hơn.
Chu Ân rút khăn giấy lau miệng đầy dầu mỡ của tôi, và rất tự nhiên choàng tay qua vai tôi: "Được rồi, bố, chụp cho chúng con một bức ảnh đẹp hơn đi."
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, và nghe lệnh của cha Chu Ân: "Lại gần, lại gần chút."
Còn muốn gần hơn? Giờ đang là má kề má đó!
Cha của Chu Ân chụp vài bức ảnh, nhìn vào những bức ảnh và lắc đầu, có vẻ rất không hài lòng, và lại giơ điện thoại lên: "Chu Ân, quay sườn mặt chút, đúng, đúng, cứ ở tư thế này, hôn con bé một cái đi."
Cái gì? Chu Ân đăm chiêu nhìn tôi, khuôn mặt anh ấy càng ngày càng gần, với vẻ mặt thấy chết không sờn, tôi không thể không đẩy anh ấy xuống gầm bàn.
Cha của Chu Ân đặt điện thoại xuống và nhìn chúng tôi một cách cẩn thận, ánh mắt ông sắc bén, "Ngôn ngữ cơ thể của các con bài xích nhau như vậy, chẳng lẽ là diễn kịch sao?"
Tôi và Chu Ân đồng thanh đáp: "Đương nhiên là không!"
Mẹ Chu Ân quạt lửa bên cạnh: "Vậy thì hôn một cái đi! Không lẽ là không dám."
"Tại sao lại không dám, con đã gặm cả đêm hôm qua!" Chu Ân kéo tôi qua, và khuôn mặt đẹp trai của anh ấy lại gần hơn.
Mắt tôi mở to như quả nho, tôi ưỡn người liều mạng né tránh, hắn bình tĩnh đè gáy tôi thì thầm vào tai tôi: "Đừng trốn nữa, trả thêm tiền".
Tôi tiếp tục đẩy mạnh anh ấy, tôi có phải là loại người như vậy không! Nụ hôn đầu của tôi!
"Một trăm vạn."
Lực đẩy anh ấy ít hơn.
"Hai trăm vạn."
Không biết vì sao, cổ tay của tôi đột nhiên mất đi lực, Chu Ân nhân cơ hội ôm lấy mặt tôi hôn một cái, sau đó khiêu khích nhìn cha của anh ấy: "Ngài hài lòng sao?"
Mẹ của Chu Ân mỉm cười như một bà cô: "Hài lòng."
Cha của Chu Ân mân mê bức ảnh: "Hai đứa khá ăn ảnh đấy."
Bài kiểm tra vẫn đang diễn ra, cha của Chu Ân đã gửi bức ảnh đến điện thoại di động của chúng tôi, mỉm cười thân thiện: "Bức ảnh này đẹp quá, đăng đi đăng đi."
Chu Ân và tôi không có chút cơ hội nào để ăn cắp và chơi xỏ trước mũi ông ấy, vì vậy chúng tôi chỉ có thể làm theo, không chỉ gửi một bức ảnh nhóm mà còn gửi một đoạn văn chua lè.
Ô ô ô, học đệ thể thao 8 múi, học trưởng dịu dàng và thấu hiểu của tôi, đều đã rời xa tôi.
Tiền thì khó kiếm và cứt thì khó ăn. Cha tôi đã dạy tôi từ khi tôi còn là một đứa trẻ rằng tôi phải thực tế, không cơ hội và không luôn nghĩ đến việc đi đường tắt.
Ô ô ô, tại sao tôi không nghe lời cha tôi.
Bảo mẫu mang thêm một vài món ăn, tất cả những món tôi yêu thích. Tôi gạt đi nỗi cay đắng trong lòng và quyết định làm một cỗ máy ăn uống có cảm xúc.
Tôi quan sát và thấy rằng bố của Chu Ân thích ăn cá, vì vậy tôi đã ăn sạch món cá chua ngọt trên bàn.
Tôi cứ nghĩ ông ấy sẽ không làm gì nữa, nhưng khi ông ấy ăn xong và ăn trái cây, lại hỏi: "Tiểu Dương, nhà cháu có bao nhiêu người?"
Tôi lập tức trở nên cảnh giác và cười nói: "Gia đình con có bốn người. Bố tôi là giáo viên cấp hai, còn mẹ tôi là chủ một siêu thị nhỏ gần nhà. Con còn có một người anh trai không có học vấn, ích kỉ và lười biếng."
Mẹ của Chu Ân không đồng ý, "Làm thể nào con có thể nói như thế về anh trai của mình?"
"Những gì con đang nói là sự thật. Anh ta không có năng lực lắm. May mắn thay, anh ta có tham vọng. Nếu anh ta không có tiền, anh ta sẽ hỏi con. Anh ta luôn nói với con rằng em gái, khi nào em kết hôn, em cũng không thể mặc kệ anh trai của em, đến lúc đó, em có thể coi anh trai như của hồi môn tùy ý, em và em rể cùng nhau nuôi anh."
Tôi xin lỗi anh trai, thanh danh của anh vốn đã không còn, sẽ không sao nếu anh mất đi thêm chút.
Mẹ Chu Ân nửa tin nửa ngờ: "Thật sao? Tại sao anh con lại như vậy?"
Nhưng cha Chu Ân trên mặt không có mảy may, ngữ khí vẫn ôn hòa: "Khi nào cha mẹ con có thời gian, chúng ta tới thăm một chút."
Thăm? Nếu cha tôi biết tôi giả làm bạn gái của người khác vì tiền, lại còn chọc giận cha mẹ ông ấy, ông ấy nhất định sẽ đánh gãy chân tôi!
Tôi vội vàng xua tay: "Không cần, chúng ta chỉ là hẹn hò, không phải kết hôn, cho nên không cần gặp cha mẹ. Con cũng không nhất định muốn gả cho Chu Ân."
Trước khi tôi nói xong, đã bị con mắt hình viên đạn Chu Ân cảnh cáo.
Mẹ Chu Ân bất mãn lẩm bẩm: "Vậy tại sao con còn đến gặp chúng ta?"
"Bố con nói, chuyện chưa chắc thì đừng làm ầm ĩ lên, phải cho cả nhà biết, muốn làm thì phải làm ầm ĩ trong nhà họ."
Cha của Chu Ân im lặng một lúc, sau đó nói với tôi: "Cha con đúng là một nhà giáo dục."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.