Cá Mực Hầm Mật

Chương 2: Chơi game!




Vỏn vẹn một tuần lễ sau, tâm tình Đồng Niên đã chìm sâu xuống đáy biển.
Wechat kết bạn được rồi, bất luận là "lời thăm hỏi thân thiết", "dự báo thời tiết", còn có "tin khuyến mãi", thậm chí có cả "giành được giải thưởng hấp dẫn", đối phương cũng không hề đáp lại.
Nhất định là đã kéo mình vào danh sách đen rồi...
Cô nằm lỳ ở trên giường, chết lặng khi được tag vào quảng cáo "Giải thưởng Anime" cùng "Chương trình mùa đông", "Trò chơi mùa đông". Mỗi chương trình trên, đều là những người hâm mộ kích động làm vậy. Làm việc kia hết sức dễ dàng đồng nghĩa với việc bị bàn tán trên mạng khiến tâm tình trở nên mong manh, cô rất sợ kết bạn với họ, cho nên những bài đăng kia cơ bản chỉ là vì mục đích nào đó, phát nhạc, thương mại hợp tác.
Đến lúc này, Đậu Nành gọi điện thoại tới lần thứ bảy, cô mới buồn bã ỉu xìu nhận điện thoại: "Gì?"
"Cá Mực Nhỏ," Giọng nói đầu kia rất thấp, cố ý giả bộ thần bí, "Tôi có cách có thể tìm được người đó."
Thật sao?!
Cô lập tức ngồi thẳng dậy, suýt nữa đá laptop xuống giường.
"Thật, tôi biết một cao thủ giúp tôi điều tra máy tính của anh ta hôm đó! Vừa rồi người anh em đó nói cho tôi biết, đó là trò chơi chiến đấu nhóm mới nhất <GOD>."
"Tôi biết..." Cô thất vọng, "Hôm đó tôi đã thấy rồi, tôi cũng đã hỏi người khác rồi."
"Đồ ngốc như cậu không biết về trò chơi này, chỉ hỏi một cách nông cạn như vậy, làm sao có thể biết được thông tin chứ?" Đậu Nành cười hì hì, trầm giọng xuống nói, "Tôi có thể nói cho cậu biết server của anh ta, cả id của anh ta nữa."
"Thật á?"
"Không hề nói dối! Tôi còn cho cậu mượn một id cao cấp, như vậy mới có thể xếp hạng trong cuộc thi rồi gặp được anh ta."
".... Vậy thì so tài thế nào?"
"Từ từ!" Thật ra thì Đậu Nành cũng vừa nắm bắt được nhưng lại ở trước mặt cô tỏ vẻ rất tài giỏi, "Không thèm nói với người mới như cậu, chờ tôi giải quyết xong chuyện, sẽ trở về dạy cho cậu."
Vì vậy, tối hôm đó, Đậu Nành tự mình chạy tới nhà cô, chào hỏi cô chú Biểu, sau khi vào phòng bếp tầng một ăn vài miếng đậu hũ, liền chui vào phòng ngủ của cô ở tầng hai. Hai người quen nhau từ nhỏ, trong nhà cũng không cảm thấy có gì, thậm chí còn nghĩ, gọi "cô Biểu" cũng chỉ là thuận miệng gọi, căn bản không có quan hệ máu mủ gì, nói không chừng có thể trở thành một đôi cũng bớt lo lắng...
"A..." Trong phòng, Đồng Niên sốt ruột nhìn trò chơi tải xuống, xong ngay bây giờ thì tốt biết mấy, "Sở dĩ, cái trò chơi này chính là, năm người một nhóm, hai nhóm đánh nhau sao?"
"Cũng gần như thế, cậu biết LOL và DotA không?"
"A, khá quen", đã từng nghe qua, nhưng cảm giác cái tên LOL thật sự quá bất nhã, nhưng đối với "thầy giáo tạm thời", cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi đã từng đến một triển lãm, họ cũng có quảng cáo ở khắp nơi. DotA... Hình như thịnh hành từ mấy năm trước, hồi cấp ba, mấy đứa con trai trong lớp thường chơi trò đó, bây giờ còn có người chơi sao?"
Sao lại lạc hậu như vậy?
"Có đấy, ra DotA 2 rồi, bây giờ đang là trò chơi điện tử hot nhất, tiền thưởng cũng cao nhất."
"Điện tử sao?" 0.0
"Đó chính là thi đấu game... Tranh tài trò chơi này trên máy tính..." Đậu Nành giải thích cho cô một cách dễ hiểu nhất.
"Game online? Kiếm Tam? Khám phá mộng ảo phương Tây?"0.0
"Không phải... Game online phải tốn thời gian để luyện cấp, mỗi lần lên cấp bậc đều sẽ phải tích lũy một thời gian dài... Điện tử, điện tử..."
"Được rồi, sau này giải thích thêm cho tôi đi ~."
Máy tính vẫn tiếp tục tải <GOD>.
Cô hoàn toàn không có chút hứng thú nghe Đậu Nành giải thích thêm nữa. Không sao, sau này biết được người đàn ông ấy, sẽ bảo anh giải thích cho cô... Trong lòng chợt cảm thấy tê dại...
Cô không nhịn được cúi đầu, vùi mặt vào cánh tay, hung hăng cọ xát, muốn mình tĩnh tâm lại một chút.
Lúc này, Đậu Nành trịnh trọng lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo, trong đó ghi id (username) trong trò chơi và pass-word(mật mã). Đồng Niên cầm lấy, cẩn thận đặt lên bàn, gõ username và mật mã, đăng nhập vào.
Một tiếng rút kiếm ra vô cùng u ám.
Đăng nhập thành công.
Bối rối với hai mươi mấy khung chọn server...
"Ừ... Sau đó, là server, phải lựa chọn server," Đậu Nành lại rút một tờ giấy khác ra từ trong túi, trong đó ghi server và id của người đàn ông kia: "Truyền thuyết Guevara, Grunt."
"Grunt?" Cô lẩm bẩm, "Thật là dễ nghe!"
Khó trách wechat của anh là "Gn".
Không sai, nhất định là anh!
"... Sao tôi không cảm thấy, đọc rất giống "Cổn đặc". Không cảm thấy giống như chửi người ta sao?"
Thôi đi, cô liếc xéo Đậu Nành một cái.
Tiếp theo, Đậu Nành mở tờ "Cẩm nang" thứ ba ra, bên trong là lời người ta giải thích cặn kẽ cho hắn, thế nào là tham gia cuộc thi xếp hạng, thế nào là muốn mời xác định id, còn làm thế nào để vào phòng chơi, cách thao tác nhân vật trong trò chơi, thế nào là.... Hai người cảm thấy trong đầu trở nên mù mịt, mặc dù nghiêm túc đọc kĩ, nhưng vẫn như rơi vào sương mù.
"Thôi, trước tiên là mời đã..."
Nên thao tác một chút sẽ rõ hơn, quen tay hay làm mà...
Vì vậy, cứ dựa vào hệ thống tìm tòi một chút, nhanh chóng, tìm được cái tên G dẫn đầu, nhìn xuống từng hàng... Chợt, hai người cùng lúc hít sâu, Grunt đang online!
Tim đập thình thịch...
Ngón tay run bần bật...
Cô run lẩy bẩy, phải, gửi đi... Phải mời.
Chờ đợi.
Chờ đợi khá lâu.
Bỗng nhiên, có một tin nhắn gửi tới.
Tim cô đập thình thịch hai cái, mở ra:
"Hệ thống thông báo: đối phương đang trong trận đấu, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi."
...
"Làm tôi sợ chết đi được..." Cô thở dài, vuốt ngực một cái, "Tôi còn tưởng rằng anh ấy muốn nói chuyện với tôi..."
Vẻ mặt Đậu Nành suy nghĩ, không có ý muốn đả kích cô.
Kết quả, đợi chừng 30 phút, hệ thống nhắc nhở "Đối phương chấm dứt tranh tài, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi đối phương trả lời" một hàng chữ như vậy.
Dường như đối mặt với hai từ "Đối phương", cô không dám thở mạnh, đến khi, hệ thống lại báo: "Grunt đã chấp nhận lời mời, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi hệ thống tìm kiếm ngẫu nhiên 8 người."
"Anh ấy đồng ý rồi! Đồng ý rồi kìa!"
"Ừ...Ừ...Đừng có khẩn trương, lát nữa chúng ta vào, phải bình tĩnh chào hỏi biết không?"
"Ừ...Ừ..." Cô không để ý tới lời nói của Đậu Nành, chú tâm nhìn vào màn hình.
Cũng không biết chính mình đã chọn nhân vật gì, cứ mơ mơ màng màng đăng nhập vào trò chơi.
Đồ họa trò chơi rất đẹp mắt.
Hôm nay đúng lúc là đêm trước ngày lễ Giáng Sinh, nên đặc biệt có cảnh tuyết rơi.
Đồng Niên không cảm nhận thứ hình ảnh 3D tinh xảo này, vừa vào trò chơi, bắt đầu tìm tên của anh ở khắp nơi trên màn hình. Ah? Tại sao không có chứ? Rõ ràng có mười người vào trò chơi, màn hình trước mắt sao chỉ có năm nhân vật?
Còn bao gồm mình... Là năm người.
"Hỏng rồi, anh ta chọn đối thủ cùng phe," Đậu Nành buồn bực, "Cậu không nhìn thấy anh ta, trừ phi cậu ở đây công bằng kêu gọi đầu hàng đi, hoặc là muốn nói chuyện riêng với hắn mới có thể gặp được."
"Hả?" Đồng Niên khó hiểu, "Tại sao phải đợi đụng phải, tôi không thể tìm thấy anh ấy sao?"
"...Cũng được chứ? Mặc dù là kẻ địch, cũng có thể chào hỏi mà. Hữu nghị thứ nhất, tranh tài thứ hai mà."
Vì vậy... Mấy giây sau.
Còn sót lại chín người trong phòng này, một id không hề mua một thứ đồ trang bị, cứ mất trí như vậy, từng bước chạy ra khỏi căn cứ của mình, dọc theo đường đi trên bản đồ... Nhảy nhảy nhót nhót cứ chạy về phía căn cứ kẻ địch...
Nhìn qua... Còn thấy hứng thú sao?
********************************
Hàng lông mày Grunt không hề nhíu lại, không chút lưu tình hai đao giết chết, trước mặt cứ huơ chân múa tay... Không ngừng nói ngươi "tốt lắm".
Lại còn nói lớn như vậy? Đây là bị bệnh thần kinh rồi sao?
"Này anh bạn..." 97 nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, "Bị trộm nick chăng?"
"...Chắc vậy," một người khác, cũng không dám tin nhìn về phía Grunt đang giết chết đối thủ không chút phòng thủ, lấy được First Blood, "Cuộc thi có xếp hạng nhưng cũng có tích lũy rất chân thực, chiến với hắn là hỏng rồi, cuộc tranh tài này, khẳng định tích lũy được không ít đâu."
"...Vậy chắc hẳn nhiều kẻ thù lắm, chắc chắn là bị trộm nick, chẳng lẽ muốn mời Grunt giết mình?"
Mà tên Grunt đang giết người này, cảm giác lại không hề sảng khoái, anh dùng ngón trỏ đẩy mắt kính của mình, vẻ ngoài thì tươi cười nhưng trong lòng lại không vui vẻ gì, gọi một tên tiểu đệ: "cậu giúp tôi đánh một ván." Anh cũng không muốn lãng phí thời gian với kẻ gian trộm nick này.
Anh nói xong, đứng lên khỏi máy tính, vươn lưng mệt mỏi: "Lão đại đâu?"
"Đang nghỉ ngơi, mới trở về từ Chicago, chắc vẫn còn chưa quen múi giờ."
97 cười ái muội, tiếp lời: "Đúng rồi, ngày đó tôi có nghe wechat của hắn sáng lên, không phải từ trước tới nay hắn không bao giờ nói chuyện phiếm trên wechat sao? Hay là yêu rồi?"
"Không phải, một quán net thêm bạn với hắn, liên tục phát quảng cáo, tôi nói giúp hắn xóa đi, hắn cảm thấy như vậy là đả kích sự tích cực của người ta, nên không cho tôi xóa, để tôi tắt tiếng đi, dù sao hắn cũng không thèm nhìn."
Grunt không dám tin: "Lão đại tốt bụng như vậy từ lúc nào thế?"
"Lương tâm chợt thức tỉnh thôi." 97 thuận miệng nói.
Mọi người cùng suy ngẫm.
Đại Ma Đầu Gun này mà cũng có "lương tâm" ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.