Bút Tháp

Chương 51: Đền Thắp Đèn – 22





Trí tuệ của Người khôn ngoan?
Dựa theo quá trình tìm kiếm nguyên liệu lúc trước, đầu tiên họ phải tìm được "Người khôn ngoan", rồi lại lấy "trí tuệ" của người đó.
Về phần "trí tuệ" là thứ gì, dựa theo phong cách của thế giới này...
Ở đối diện, Shiramatsu đang chỉ tay vào đầu mình, bắn cho Úc Phi Trần một ánh mắt hoài nghi.
Úc Phi Trần gật đầu.
Thế giới này xem cơ thể con người là vật liệu, "trí tuệ" còn có thể là gì nữa? Ngoài bộ não ra, chẳng cần phải nghĩ.
Hắn nhìn về phía cái chén nung đen xì.
Quả tim, tròng mắt, bộ não, nếu thêm nước là có thể nấu nồi cơm rồi.
Thế thì ai là "Người khôn ngoan" đây?
Nữ hoàng bước tới trước giường tra tấn, Úc Phi Trần nhìn cái bóng cô ta, hình như không có gì khác thường.
Trong tình huống thế này, mấy người bọn họ đi cùng nhau còn cực kỳ nguy hiểm.
Quãng đường kia không phải một người có thể đi được, sao cô ta có thể thoát ra? Tầm mắt Úc Phi Trần dừng tại nơi đó, nhưng hắn không nghĩ sâu xa, rất nhiều chuyện chỉ cần chờ sau này sẽ hiểu được thôi.
Tựa như khi hắn mới đên vườn Địa Đàng làm nhiệm vụ, không biết vì sao cùng đi đến một thế giới xa lạ, nhưng người khác khỏe mạnh hơn hắn, độ nhanh nhẹn cũng vượt qua phạm vi thế giới bình thường.
Sau đó mới biết, mọi người có thể dùng đá huy băng mua đủ loại đạo cụ cường hóa ở tháp Kiến Tạo, rồi sử dụng bên ngoài.
Ngay lúc này, mặt trời đã lên chính giữa.
Một chùm sáng chói mắt chiếu thẳng xuống từ lỗ nhỏ tại trung tâm, hơi khuếch tán ra bên ngoài, cuối cùng bao phủ hoàn toàn đường tròn trong sân.
Cả thế giới như sân khấu đen kịt, chỉ có ở trung tâm được ngọn đèn pha chói mắt chiếu sáng.

Trong ánh sáng rực rỡ, không còn chỗ cho bóng tối ẩn nấu, hình dáng mọi thứ đều mơ hồ, cảnh tượng như trong cơn mơ.
Bóng đen chỉ là một tấc vuông ngay dưới chân, giống như mọi người đều bị áng sáng thánh khiết bao phủ, rồi lại giẫm lên hình tròn tối đen dưới chân.
Đen và trắng là hai màu sắc tinh khiết nhất, cũng đối lập rõ ràng nhất, giờ phút này tất cả mọi thứ đều mơ hộ lộ ra cái tà ác bên trong thánh khiết.
Ánh mắt ông già chầm chậm đảo qua bọn họ.
"Những vị khách đến từ phương xa, các vị chỉ dùng hai ngày ngắn ngủi tìm ra ma dược trong truyền thuyết.
Không thể nghi ngờ, bộ não trí tuệ nhất Casablan thuộc về các vị.
Thế nhưng, còn phải mời các vị cho tôi biết một vấn đề, ở đây...!ai mới là Người khôn ngoan thật sự?
Vậy là muốn bọn họ tự chọn ra một "Người khôn ngoan" à?
Mọi người đều rời vào trầm lặng.
"Xem ra các vị cũng không biết ai mới là người khôn ngoan thật sự.
Trí tuệ là thứ không thể cân đo được." Ông ta thở dài một hơi, "Thưa các quý khách, tuy không biết di vật có ảnh hưởng đến hiệu quả cuối cùng của ma dược hay không, nhưng vẫn mời các vị lần lượt giao trí tuệ của mình ra đi."
Bầu không khí trong sân thoáng chốc biến đổi, sự khủng bố phát ra từ các nữ tu và tu sĩ, Úc Phi Trần cảm thấy từ vị trí cổ trở lên phát lạnh, giống như có lưỡi dao vô hình chầm chậm lướt qua đó.
Không còn cách nào khác để chọn ra người khôn ngoan, nên muốn lấy não của tất cả mọi người sao?
"Khoan đã!" Học giả dễ kích động, hô to một tiếng, "Chúng ta đưa tay biểu quyết đi!"
"Các vị có tư cách phán đoán trí tuệ của người khác..." Hình như ông già hơi chần chừ.
Nữ hoàng bấm móng tay vào lòng bàn tay.
Tuyệt đối không thể giơ tay biểu quyết được.

Đám người đó đều là người của Giáo hoàng, Juna không nhận cành ô-liu1 của cô, Molly lại đổi phe, nếu giơ tay biểu quyết chẳng phải tất cả đều sẽ đòi đầu cô sao? Schiller, Shady, thậm chí là tên Thẩm phán ngu dốt kia, chỉ cần một kẻ còn sống, cô sẽ không rơi vào thế bị động thế này.
[1] Cành ô-liu được xem là biểu tượng của hòa bình, đình chiến, hòa giải.
Đưa cành ô-liu cho ai đó nghĩa là muốn giảng hòa.
Nữ hoàng vô cùng bình tĩnh, lên tiếng: "Mấy người chúng ta quen biết đã lâu, cảm tình và thù hận lẫn lộn.
Không thể đưa ra phán đoán công bằng được, nếu không thể chọn ra người khôn ngoan thật sự, e rằng sẽ nguy hại đến sinh mạng của Thánh Tử."
Một câu "sinh mạng của Thánh Tử" rõ ràng đã chạm vào nỗi băn khoăn của ông già, ông ta nói: "Thưa Nữ hoàng Elisa đáng kính, ngài thấy nên làm thế nào?"
"Ở đây có mấy trăm nữ tu và tu sĩ mang danh nghĩa thần thánh, nếu đã phục vụ cho Thần, hẳn cũng không hề ngu dốt.
Không bằng mỗi người chúng ta nói ra bản thân đã cống hiến thế nào để có được ma dược, các nữ tu và tu sĩ sẽ giơ tay biểu quyết, người có nhiều phiếu nhất chính là người khôn ngoan thật sự.
Đồng thời, để đảm bảo mọi người đều thành thật, người khác có thể phản bác lời của nhau, nếu có người nói dối sẽ bị đền thần trừng phạt."
Úc Phi Trần hơi hứng thú suy tư về đề nghị của Nữ hoàng.
Ban đêm cô ta bị ảo cảnh mê hoặc, nhất thời mất trí đưa ra quyết định sai lầm, hiện giờ rõ ràng chỉ số thông minh và lá gan đã trở lại.
Không phải người chơi bỏ phiếu, mà là NPC bỏ phiếu, cô ta sẽ không bị chĩa mũi nhọn.
Hơn nữa, nếu có người nói dối, động đội biết rõ hành động của người đó, có thể đứng ra làm chứng khiến người đó bị trừng phạt, chiêu này có thể đập nát quan hệ tín nhiệm tạm thời của họ.

Ít nhất Úc Phi Trần cũng không thể tin được cọng cỏ đầu tường2 như học giả.
[2] Tường đầu thảo (墙头草): cỏ mọc đầu tường | cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió ->chỉ người lập trường không kiên định; gió chiều nào nghiêng theo chiều đó; ngã theo chiều gió
Hơn nữa, đồng đội của Nữ hoàng đã chết hết, chỉ có bản thân cô ta biết mình đã làm gì, cũng có thể tùy ý nói dối, lấp liếm cống hiến của mình.
Ngoài ra...!nếu các tu sĩ và nữ tu thật sự có thể bỏ phiếu, sẽ chứng tỏ được bọn họ rốt cuộc có trí tuệ hay không, có thể thêm một ít hiểu biết về phó bản.
Một mũi tên trúng hai con chim, không đơn giản.
Nếu được thực hiện, phe mình sẽ không có lợi thế.
Hắn đang định nói, đã thấy Ludwig trước mặt mở miệng trước.
"Cho dù là người khôn ngoan thật sự cũng không thể tự đánh giá trí tuệ của mình.
Huống chi nói miệng vô căn cứ, cần có bằng chứng.
Tôi đề nghị mỗi người nói ra người khôn ngoan nhất trong lòng mình, cung cấp vật chứng hoặc nhân chứng, đền thần sẽ kiểm tra tính chân thực.
Bảy người chúng ta đề cử xong, nữ tu và tu sĩ sẽ bỏ phiếu."
Ý kiến hay, không kém mấy so với suy nghĩ của hắn.
Cứ như vậy, phe bọn họ hòa một ván.
Không những vậy, còn có thể xem xem các nữ tu và tu sĩ có năng lực phán đoán hay không, thu được tin tức quan trọng – ngôi đền có thể kiểm tra tính chân thật của chứng cứ đã bị chôn vùi trong bóng tối không? Nghĩa là họ sẽ biết người trong đền rốt cuộc có sợ bóng tối hay không.
Úc Phi Trần nhướng mày, thấy Ludwig cũng đang nhìn hắn, phong thái Giáo hoàng vẫn bình tĩnh như cũ, giống như mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của anh.
Sắc mặt Nữ hoàng lại không tốt lắm.
Lúc đầu phân công nhiệm vụ cũng vậy, Giáo hoàng chỉ cần nhẹ nhàng nói hai câu, đã thủ tiêu mất ưu thế của cô ta.
Nhưng nhất thời cô cũng không nghĩ ra được đề nghị nào có lợi cho bản thân.
Ông già suy tư.
Dưới ánh mặt trời, nhiệt độ xung quanh tăng cao, sau rốt, ông ta nói: "Giáo hoàng Ludwig cao quý, ngài không hổ là người bảo vệ Casablan."

Các tu sĩ và nữ tu tự lấy ra ngọn nến và quẹt diêm trong người, đặt trên giường sắt, ông già nói, một cây nến sáng lên đại diện cho một biếu bầu.
"Phải quyết định thật nhanh..." Ánh mắt ông ta do dự giữa mọi người, cuối cùng dừng lại ở Molly đang cúi đầu.
Molly cảm nhận được ánh mắt lom lom, dù đang ở dưới ánh mặt trời chói chang nhưng cả người cô đều phát run, không dám ngẩng đầu.
Giọng nói ma quỷ vẫn văng vẳng bên tai cô.
"Nữ tu không tuân thủ quy tắc...!hãy chỉ ra người khôn ngoan nhất."
Làm sao bây giờ? Chỉ định ai đó sao? Cô thấy ai nên bị mổ đầu lấy não?
Chỉ định giống như là...!tiếp tay cho kẻ sát nhân.
Molly cắn chặt môi, nước mắt lại trào ra, như không thể buông bỏ lòng tự tôn nực cười của mình, cô không thể chỉ định bất kỳ ai ở đây.
Cô tuyệt vọng rơi nước mắt, chẳng nói được gì, lại lần nữa ý thức được bản thân mình hèn nhát cỡ nào, yếu đuối cỡ nào.
"Nữ tu, hãy chỉ định người khôn ngoan nhất."
Ánh nắng chói lóa như đâm vào mắt Molly, cô nhớ tới cái đêm chẳng gõ cửa được phòng nào, nhớ tới những người đã giúp đỡ mình.
"Tôi...!là người khôn ngoan nhất." Không biết nước mắt đã ngừng từ khi nào, cô siết chặt nắm tay, chậm rãi nói: "Tôi làm trái quy tắc trong đền, phải chịu sự trừng phạt của đền thần, nhưng tôi...!dùng trí tuệ của mình phát hiện ra kiến trúc bí mật trong đền, tránh được sự lùng sục của ngài.
Cho nên...!tôi là người khôn ngoan nhất."
"Hãy cung cấp chứng cứ."
"Kỵ sĩ trưởng thực hiện trách nhiệm của mình nên giúp đỡ tôi.
Trong phòng kỵ sĩ trưởng tôi phát hiện một đồ án khác thường trên vách tường, mở được một cửa ngầm, ngài có thể đi kiểm tra...!Tôi nói xong rồi."
"Các sứ giả, mời thắp đèn."
Molly nhắm mắt lại, không biết mình đang khóc hay đang cười.
Ánh nắng rọi lên người mới ấm áp làm sao, sau khi rời khỏi thế giới quen thuộc, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự bình yên.
Hóa ra cô cũng có thể làm được chút chuyện gì đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.