Tiếu Vy đi cùng Từ Mặc ra khỏi căn phòng đó như không có chuyện gì xảy ra.
Cướp đạo cụ của thiên đạo, làm ầm ĩ để mà nữ chính cho vào cối xay nát người à, mà cũng phải nói, đi trên đường chẳng gặp ai ngoài mấy cái xác ướp cả chứ chưa nói đến khoe khoang.
Cảm nhận của máy chủ khi vừa online đã nhìn thấy hai người này thảnh thơi chém xác ướp: Hình như sau khi có hai viên đá đó rồi hai người này trở nên ngông cồng hơn thì phải. Nghênh ngang đi giữa đường, hoàn toàn coi việc chém xác ướp là thú tiêu khiển, không thèm để đám xác ướp vào mắt.
Ta mạnh, ta có quyền ngông cuồng, mi cấm được sao? Đám xác ướp đó yếu xìu như thế, mi nghĩ ta mất mấy nốt nhạc để phanh thây một con. Mi có thấy thiên đạo đang giấu bẫy không? Đám xác ướp này yếu vậy mà, ta tin chắc thiên lão gia tử đang giấu giếm cái gì đó rất là nguy hiểm trên hòn đảo này.
Máy chủ {...} Cô bị bệnh hoang tưởng à? Lúc nào cũng nghĩ người ta định hại mình, cô nghĩ giá trị vũ lực của thiên đạo ở thế giới này cao đến đâu?
Ai biết được, ta không phải đang ở trong địa bàn của lão à! Đến xác ướp Ai Cập lão còn lôi về đây được thì cái gì lão không lôi về được.
Máy chủ {...} Đi khám bệnh của cô đi cô gái, nhớ uống thuốc đúng giờ, chớ bỏ thuốc không là không khỏi bệnh được đâu.
Hừ! Để rồi xem ta với mi ai đúng!
Máy chủ {Được thôi, cô nghĩ ta sợ cô chắc!}
Ừ đấy, ta sẽ đợi để đập con quái vật của thiên đạo vào mặt mi! Máy chủ thiểu năng!
Máy chủ {...} ta đợi để xem cô còn vênh váo được bao lâu.
Không nói với mi nữa, ta đi vây xem nam nữ chính.
Ây dà, bia đỡ đạn thì dù có xoay ba trăm sáu mươi độ đi chăng nữa thì vẫn mãi là bia đỡ đạn. Nữ phụ quanh đi quẩn lại, loanh quanh một vòng vẫn mãi phải đụng mặt nữ chính.
Hai người vừa đi vừa chém xác ướp chơi thế nào lại đụng mặt đám người nam nữ chính. Bọn họ nhờ có vòng sáng nam nữ chính nên cũng chỉ hơi chật vật chứ chưa đến mức quá tàn tạ. Đám người của nam nữ chính đang bị một đám gần chục con xác ướp vây vào một góc tường đá, phải chiến đấu kịch liệt với đám xác ướp Ai Cập đó.
Trong đám người đó có một nam phụ nhìn khá là ngứa mắt bởi hắn ta không ra chiến đấu cùng những nam nhân khác mà lại trốn sau lưng bọn họ để bảo toàn tính mạng cho bản thân. Loại nam nhân kiểu này nên chết không nên sống. Vừa nhìn thấy hắn trong đầu Tiếu Vy đã nhảy luôn ra một cái tên: Lộc Thụ.
Cô và Từ Mặc trực tiếp ngồi trên một tảng đá ven đường xem bọn họ đánh nhau. Tiếu Vy còn thản nhiên ngậm kẹo mút, tay chống cằm vây xem bọn họ đánh xác ướp.
Bia đỡ đạn thì vẫn mãi là bia đỡ đạn, Lộc Thụ dù có muốn trốn sau lưng người khác để sống cũng không được. Hắn ta trốn ru rú sau lưng của Lâm Phi, run như cầy sấy. Lâm Phi lúc đó vì tránh đòn tấn công của xác ướp mà nhảy sang một bên để lộ ra Lộc Thụ đang ngồi ôm đầu phía sau. Xác ướp chớp được thời cơ nhanh chóng lao đến túm lấy tay Lộc Thụ. Bắt được người, xác ướp như trở nên linh hoạt hơn, hai tay nó không đơn thuần đưa về phía trước một cách cứng ngắc nữa mà bắt đầu hoạt động.
Số xác ướp đã bị đám người nam chính diệt hết sạch, chỉ còn con đang giữ Lộc Thụ.Xác ướp túm lấy Lộc Thụ, kéo lê hắn ta lùi về phía sau. Sức mạnh xác ướp vốn đã hơn người, loại công tử bột như Lộc Thụ dù có kháng cự thế nào cũng không thoát ra được. Hắn ta cứ thế khua khoắng loạn xạ lên tình cờ lại bắt được băng vải quấn trên thân xác ướp. Lộc Thụ ra sức kéo.
Vì hắn ta kéo băng vải khiến cho những băng vải khác cũng bị xê dịch theo làm lộ ra một lỗ nhỏ trên thân xác ướp. Từ cái lỗ đó chảy ra một dung dịch màu đen đặc quánh, dung dịch đó vừa chảy ra thì xác ướp cũng ngừng hoạt động, cả thân xác ướp đều xẹp xuống kẹp lép. Thứ dung dịch đó vẫn tiếp tục chảy ra nhưng nó chảy ngược. Nó chảy dọc theo băng vải trên tay Lộc Thụ, quấn lấy cổ tay hắn, theo đó 'bò' lên trên cổ hắn ta.
Dung dịch rút hết lên người Lộc Thụ, tạo thành một chiếc vòng đen trên cổ hắn ta. Da thịt Lộc Thụ xung quanh chiếc vòng đó đều biến thành một màu đen. Hắn ta nằm lăn ra đất giãy giụa, khuôn mặt hiện lên vẻ đau đớn đến cùng cực. Một lúc sau hai mắt hắn ta trợn ngược lên, trắng dã rồi hắn ngừng quẫy đạp hẳn.
Đám người của nữ chính từ đầu đến cuối đơ mặt nhìn Lộc Thụ bị hành hạ trước mắt cho đến khi Dương Linh đưa mắt về phía Tiếu Vy đang ngồi. Trong chớp mắt, khuôn mặt cô ta trở nên tái nhợt, sự sợ hãi tràn ngập trong mắt cô ta.
Dương Linh bàng hoàng nói với giọng run run "Hàn Môc...cô...hai người...vẫn còn sống!?"
Đáp lại sự sợ hãi của cô ta chính là ánh mắt bình thản đến đáng sợ của Tiếu Vy "Sao? Chẳng nhẽ chúng tôi không có quyền được sống à?"
"Không...tôi không có ý đó...chỉ là..."
Dương Linh chưa nói hết câu Tiếu Vy đã chặn họng cô ta lại "Chỉ là cô đẩy chúng tôi xuống cái bẫy đó rồi nên không nghĩ chúng tôi sẽ sống để ngồi đây nói chuyện với cô, đúng không?"
"Không...không có...tôi không...cố ý thật mà..." Dương Linh vẫn rất sợ hãi nhìn cô, trong đầu cô ta đang ngổn ngang những suy nghĩ không biết rằng cô có trả thù cô ta không. Đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Tiếu Vy, cô ta thực sự sợ hãi.
'Có gan làm mà không có gan chịu, đừng tưởng tôi không biết cô cố ý đẩy tôi xuống đó. Tôi chính là có mắt thần sau lưng đấy.' Những lời này của Tiếu Vy còn chưa thoát ra khỏi cửa miệng đã bị tiếng gầm rú của đám xác ướp xuất hiện phía sau đám người nam nữ chính chặn lại.
Mọi sự chú ý đang đặt trên người cô đều được di dời về phía đám xác ướp đang đi tới. Tất cả trừ hai người Tiếu Vy và Từ Mặc vẫn đang ngồi thảnh thơi ra thì ai cũng đều căng thẳng và thậm chí là cả sợ hãi.
Ngay lúc đám xác ướp sắp tới gần, Lộc Thụ đang nằm dưới đất đột nhiên có động tĩnh. Hai tay hắn ta đưa lên ôm cổ, lăn vài vòng trên đất, gân xanh nổi chằng chịt đầy người. Hắn ta cứ lăn dưới đất với bộ dạng như thế gần một phút đồng hồ. Rồi không hề báo trước, hắn ta bật người đứng dậy, ngỏng cổ lên rống một tiếng. Tiếng rống của hắn giống với tiếng của đám xác ướp thậm chí còn có phần kinh dị hơn.
Tiếng rống vừa dứt, từ vai, lưng, cùi trỏ của hắn ta nhô ra những chiếc gai màu trắng nhọn hoắt. Đôi mắt trợn ngược, trắng dã bị che lấp bởi màu máu đỏ tươi. Răng nanh, móng tay, móng chân của hắn cũng dài ra nhanh chóng, nhìn chúng sắc bén và nhọn hoắt như những mũi dao.
Sự biến đổi vừa hoàn thành, Lộc Thụ đã lao đến đám xác ướp với sự thèm khát con mồi của một con dã thú. Hắn ta sử dụng tốc độ kinh người nhanh chóng xé xác đám xác ướp ra thành nhiều mảnh, băng vải trên người xác ướp đều bị hắn xé toạc. Thứ dịch đen xì từ những xác ướp đó nhanh chóng chảy đến chỗ hắn ta. Thứ dịch đó vừa chảy tới chân đã bị Lộc Thụ hấp thu hết sạch. Càng hấp thu nhiều, cơ thể hắn ta càng trở nên to lớn hơn, nanh vuốt cũng trở nên dài hơn.
Thiên đạo à, thứ này cũng thật phi thường biến thái đi.
Lộc Thụ dùng đôi mắt đỏ ngầu màu máu của mình nhìn đám người nam nữ chính. Hắn ta lúc này không còn một chút nhân tính nào, trước mắt mọi người chỉ có một tên quái thú gớm ghiếc. Dường như tốc độ của hắn ta cũng đã được gia tăng, hắn ta lao đến chỗ nam nữ chính chộp lấy một người con trai, kéo người đó ra khỏi tầm tấn công của đám người nam nữ chính.
Người kia mặt cắt không còn một giọt máu, bị Lộc Thụ tóm được chỉ biết giãy giụa kịch liệt "Lộc Thụ!! Mày điên...rồi!! Thả tao ra!!!"
Nhưng ai cũng biết rằng mọi lời nói lúc này đều trở nên vô hiệu. Lộc Thụ không còn là người.
Lộc Thụ bắt được người đó, hắn dùng móng tay đâm vào bụng người con trai xấu số khiến máu chảy ra ào ào. Hắn ra rút tay ra khiến máu văng tung tóe trên nền đất, dùng chính lưỡi của mình liếm máu trên bàn tay đáng ghê tởm kia. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào những người còn lại.
Cảnh tượng này...cũng thật quá tàn bạo nha. Máy chủ! Mi ra mà xem, đây còn không phải là thứ lợi hại hơn mấy con xác ướp vô dụng kia sao?
Máy chủ {...} Lần này coi như tôi thua cô.
Chắc chắn nó phải đọc thêm nhiều tiểu thuyết hơn nữa mới được. Kiến thức cần được phổ cập thêm.
Dương Linh nhìn thấy cảnh tượng đó bị dọa sợ đến nỗi hét không nổi, mặt tái xanh. Mấy tên nam nhân này chắc chắn chẳng thể nào đánh lại con quái vật Lộc Thụ này. Chẳng nhẽ mạng của cô ta đến đây là đã tận rồi sao.
Vòng sáng xuất hiện, vạn vật cúi đầu.
Thân là nam nữ chính, được sự bảo hộ của thiên đạo, có vòng sáng chiếu soi, bọn họ sẽ không chết, nói chính xác là không thể chết.
Con quái vật Lộc Thụ đó không tấn công nam nữ chính mà lại nhắm vào Tiếu Vy và Từ Mặc.
Mọi người hãy dành một giây mặc niệm cho...
...con quái vật.
Lộc Thụ dùng hết tốc lực của mình để lao đến chỗ hai người đang ngồi. Nhưng tiếc thương thay cho con quái vật xấu số, đụng vào ai không đụng lại đụng vào hai kẻ dị nhân này. Con quái vật còn chưa chạm được đến một sợi tóc của hai người đã bị hai thanh kiếm đâm vào người mất đà ngã lăn xuống đất.
Lúc đó, hai người bọn họ không ai bảo ai, đều tự động mỗi người né sang một bên để con quái vật lao đến khoảng không giữa hai người. Và, phập...hai thanh kiếm xiên con quái vật thành món thịt xiên. Hai kẻ biến thái này còn tàn nhẫn với con quái vật hơn nữa, họ rút kiếm ra không thương tiếc khiến máu túa ra ồng ộc từng đợt.
Tội nghiệp cho Lộc Thụ.
Tuy nhiên, con quái vật Lộc Thụ này không hề yếu, ngược lại còn rất là trâu bò. Nó không chết. Bị xiên như xiên thịt, nó lăn ra đất rồi gầm lên một tiếng đinh tai rồi lại bật dậy. Vết thương của nó tuy vẫn là hai cái lỗ sâu hoắm nhưng đã không còn chảy máu. Lộc Thụ quay phắt người lại, hắn ta nhìn đám người nam nữ chính hầm hè chực lao đến xé xác bọn họ.
Hai kẻ biến thái này, nó thực không dám nghĩ đến việc tấn công thêm một lần nữa.
Ha, quái vật của thiên đạo lần này coi như cũng biết suy nghĩ một chút. Có não.
Con quái vật giương đôi mắt đỏ máu của nó lên nhìn nữ chính...
Nó muốn lấy cô ta làm đồ ăn...
- Hết chương 13 -
Lần này ta đăng chương mới hơi muộn, có nàng nào thức đợi ta không. Ta là ta rất ngóng mấy nàng đó. Các nàng tiếp tục ủng hộ ta để ta lấy động lực viết tiếp nha.
À, suýt chút nữa thì quên, chương 14 đăng hơi muộn một chút, vào chiều thứ 6 (1/12) nhé.