Boss Quỷ Thoại Đầu Tiên

Chương 66: Sơn Vương Điền Nam





[...!Cảm thấy phó bản bốn sao quá khó khăn nên muốn ôm đùi?]
[Tuy Vệ Thần trông có vẻ lạnh lùng, nhưng cậu ấy không phải kiểu người vào phó bản không cứu đồng đội mình...!Muốn ôm đùi không cầm ôm như thế nhỉ? Cảm giác ném cả át chủ bài bảo vệ tính mạng mình.]
[Vệ Thần mạnh mà.]
[Có sao nói vậy, nếu điểm "hương hỏa" của Trần Trình cho Vệ Ách dùng, nói không chừng có hiệu quả càng tốt hơn.]
Phòng livestream bàn tán xôn xao.
Trần Trình vung tiền vung từ 100 đổi thành 10 điểm "hương hỏa", nói Trần Trình là tỷ phú cũng không quá đáng.
Khác với ảo tượng của internet, "hương hỏa" của Quỷ Thoại khó lấy đến mức khiến người chơi tuyệt vọng, nhưng đồng thời vai trò cứu mạng của "hương hỏa" trong phó bản cũng quan trọng đến mức khiến người ta tuyệt vọng —— đôi khi, bạn muốn sống sót chỉ thiếu một chút hương hỏa để đổi lá bùa.
Ý của Trần Trình rõ ràng là bằng lòng trở thành máy đổi hàng biết đi của Vệ Ách.
Trong căn cứ cục kiểm sát, ông Trần nắm chặt cây gậy, canh giữ trước phòng livestream để xem cháu trai mình và các chuyên viên bước vào phó bản.
Sau đó, ông lẩm bẩm: "...!Còn chút tiền đồ."
Giải Nguyên Chân ngẩn ra bên bếp lò, sau đó mới tỉnh táo lại.
Vấn đề này rất đặc biệt.
Sau khi cân nhắc một lúc, Giải Nguyên Chân nói: "Cậu đổi hai viên Thanh Thạch Đan và mấy bùa chú trước đi, còn lại chờ cậu ấy tỉnh lại rồi nói sau.
Tình huống của cậu ấy hơi khó giải quyết, chỉ sợ phải hỏi cậu ấy mới biết chuyện gì xảy ra."
Giải Nguyên Chân không nhắc đến việc khi Vệ Ách ra lệnh trong "hang máu bạc", khiến Giải Nguyên Chân lờ mờ có chút suy đoán không tốt.
Quỷ quái đừng biết, đừng nghe, đừng thấy, Vệ Ách đọc cái gì, có thể chính là tai họa ngầm đối với bản thân cậu.
Trần Trình "À" một tiếng, dứt khoát đổi đồ, sau đó chuyển cho Giải Nguyên Chân.
...!Đội viên nòng cốt của họ vẫn có kết bạn với Vệ Ách trong hệ thống, nhưng tự dưng đưa đồ cho tên đó, Trần Trình vẫn thấy kì kì không được tự nhiên.
Giải Nguyên Chân bỏ củi vào trong lò, thấy cậu ta còn nấn ná ngồi bên cạnh bèn hỏi có chuyện gì.
Trần Trình kiếm cớ vòng vo bên miệng, nhưng cuối cùng buột miệng hỏi: "Anh không sầu hả?"
"Hả?" Giải Nguyên Chân ngơ ngác nhìn cậu ta: "Sầu chuyện gì?"
Lời đã ra khỏi miệng, Trần Trình dứt khoát vò đã mẻ không sợ sứt, cúi đầu ậm ờ nói: "Phó bản bốn sao...!chẳng có tác dụng gì cả."
Trong mắt Trần Trình, cảm giác thất bại của Giải Nguyên Chân tất nhiên phải mạnh hơn cậu ta nhiều.
Trước khi Vệ Ách còn chưa xuất hiện, Giải Nguyên Chân chính là người chơi trẻ mặc định của công chúng, người đứng đầu bảng A - Nhân —— tuy kỷ lục xếp hạng vượt ải của anh không phải cao nhất nhưng năng lực về mọi mặt và chức vị ở cục kiểm soát, chính là người lãnh đạo đầy tiềm năng.

Vệ Ách bỗng dưng xuất hiện, áp đảo anh.
Sao Giải Nguyên Chân còn không buồn bực? Mà trông anh còn không khác gì bình thường, thay đạo bào là có thể tụng đạo kinh ngay tại chỗ.
"À..." Giải Nguyên Chân vẫn hoang mang, lễ phép nói: "Không biết việc gì phải khiến bần đạo phải buồn?"
Trần Trình: "..."
Trần Trình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đạo sĩ à, anh đã từng là người đứng đầu phó bản, mọi người đều dựa vào anh hết.
Lần này phó bản bốn sao anh chỉ làm trợ thủ cho cậu ta thôi."
"Thế không tốt sao?" Giải Nguyên Chân nghiêm túc nói: "Thiên phú của tiểu đạo không đủ, phó bản bốn sao rất quan trọng, có người làm đòn dông thì không thể tốt hơn.
Tiểu đạo xấu hổ vì mình không đủ tài, chỉ hy vọng sau này có thể giúp đỡ nhiều hơn." Cuối cùng, anh sửa lại: "Phó bản trước đây cũng chẳng phải nhờ tôi mới qua ải, đó là nỗ lực chung của mọi người."
Trần Trình: "..."
Hay lắm Giải Nguyên Chân tiêu chuẩn tốt.
Hay lắm đạo sĩ Nhạc Sơn tiêu chuẩn tốt.
Nói chuyện với đạo sĩ phủ Thiên Sư - Giải Nguyên Chân này, đúng là nói không hiểu rồi, Trần Trình đứng dậy định đi.
Đúng lúc này, Giải Nguyên Chân chợt gọi cậu ta lại.
"Trần Trình." Giải Nguyên Chân ngồi tại chỗ, một tay cầm củi gỗ, một tay cầm lá hương bồ làm quạt, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Đây không phải đánh xếp hạng trong trò chơi, mà đây là phó bản quyết định sự sống chết một nơi." Trần Trình hơi sửng sốt rồi nghe thấy Giải Nguyên Chân tiếp tục nói: "Trước đây bần đạo rất ít khi rời núi, chỉ sợ không biết trước đây mấy cậu đánh phó bản như thế nào, nhưng Quỷ Thoại có liên quan đến hiện thực và mạng người.
Nếu có thể vượt ải, chúng ta làm gì cũng không quan trọng."
"Đây không phải nơi để tranh giành danh tiếng và địa vị."
Giọng điệu của Giải Nguyên Chân nghiêm túc khác thường, gương mặt Trần Trình bỗng đỏ bừng.
Có vẻ như những lời này Giải Nguyên Chân đã đắn đo rất lâu, nhưng anh không tìm thấy cơ hội để họ lắng nghe —— có lẽ Giải Nguyên Chân đã sớm biết vấn đề của đội viên, nhưng anh cũng không thể bắt ép đội chuyên viên nghe lời mình, thành ra vẫn không tìm được cơ hội để nói ra.
Một người bình thường dù có trở thành chuyên viên thì cũng khó mà lắng nghe người khác nói.
Trái lại là Vệ Ách dùng vũ lực máu lạnh để trấn áp mấy tên khó chơi này im lặng.
Bỗng nhiên có người sở hữu năng lực vượt qua lẽ thường sẽ gây ra vấn đề trong tâm lý người thường.
Cộng với dư luận và khen ngợi của công chúng đối với người chơi xếp hạng cao, người xung quanh coi bọn họ là chúa cứu thế, vậy thì càng dễ khiến người ta đánh mất bản thân mình hơn, nhưng so với những người chơi có năng lực và đạo cụ đặc biệt, bỏ qua sự giám sát của công nghệ hiện đại, trả thù bừa bãi, vui vẻ hết mình trước khi chết.

Bọn Trần Trình coi như có thái độ tốt, không có vấn đề gì với phương hướng chung.
Cục kiểm soát không thể đối xử với họ như những người lính, mà thực lực của họ lại rất mạnh.
Trước khi Vệ Ách chưa tới căn cứ, ngay cả Cao Hạc và Tống Nguyệt Mi là đội viên điềm tĩnh nhất trong đội nòng cốt đầu tiên cũng có một số biểu hiện trong tiềm thức rằng họ không coi trọng nhân vật hậu cần bình thường của căn cứ —— suy cho cùng họ mới là người vào phó bản vượt ải bảo vệ hiện thực.
Giải Nguyên Chân luôn lo lắng rằng nếu điều này tiếp tục sẽ xảy ra vấn đề.
Bây giờ phó bản bốn sao đã mở ra, ngoại trừ Tống Nguyệt Mi ứng biến linh hoạt và Đường Tần có kỹ năng phụ trợ rất mạnh, những người khác thì bị bầm đạp trước độ khó kinh dị bốn sao chưa từng có, các cấp độ chết chóc nối tiếp nhau, không cho mọi người cơ hội để thở.
Mà trước những cửa ải này, bọn Cao Hạc cũng không phát huy được chút tác dụng nào!
Nếu không phải Vệ Ách đối mặt với nguy hiểm nỗ lực cứu đội, e rằng đội nòng cốt đã suýt bị tiêu diệt, nhưng trong thời gian bình thường, dù có vào phó bản ba sao, đội viên đội nòng cốt đánh riêng cũng đều được mọi người vây quanh, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Tương phản quá lớn, trách không được mọi người đều hồn bay phách lạc.
Vệ Ách và phó bản bốn sao, quả thực đã giáng một đòn cảnh cáo vào cựu đội viên của đội nòng cốt, khiến nhóm người kiêu căng tự mãn nếm được cảm giác thất bại trước cấp độ kinh dị chưa từng có.
"Trần Trình." Giải Nguyên Chân đặt củi trong tay xuống: "Phó bản bốn sao rất khó, rất kh ủng bố, chúng ta đều là lần đầu tiên gặp phải, nhưng Quỷ Thoại giáng xuống, quỷ quái khôi phục, thế hệ chúng ta đều là lần đầu tiên gặp phải.
Ba năm trước đây, tất cả chúng ta đều không có chuẩn bị, chết còn nhiều hơn hôm nay, nhưng với nỗ lực phối hợp của chúng ta đã ổn định được tình hình trong năm đầu tiên, thiết lập một hệ thống hỗ trợ khẩn cấp quỷ dị một năm rưỡi sau đó.
Việc ổn định toàn xã hội là dựa vào tất cả chúng ta, chứ không phải đơn độc một ai vượt ải là có thể giải quyết."
"Cậu hỏi tôi có sầu hay không."
"Nếu ai đó có thể phá cục, bần đạo sẵn sàng làm bước đệm làm cầu thang, nếu không ai phá được cục, bần đạo sẵn sàng làm hết sức mình."
"Không phân cao thấp, không tranh giành thanh danh."
Âm thanh của Giải Nguyên Chân rất bình tĩnh, anh thực sự nói như vậy, cũng thực sự cho là vậy!
Anh chỉ búi tóc, không mặc đạo bào nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy, anh vẫn mặc đồ xanh thẫm bay bổng của phủ Thiên Sư.
Phòng livestream im lặng.
[Hu hu hu đạo trưởng Giải dịu dàng quá.]
[Tin tưởng vững chắc vào Giải Nguyên Chân.]
[Mọi người có biết không, ngay từ đầu khi ghép đội tôi đã chú ý ảnh rồi, thực sự, cho tới bây giờ đồng đội cần ảnh làm gì ảnh làm cái đó, phó bản cần ảnh gánh vác thì ảnh gánh vác, phó bản cần ảnh đánh phối hợp ảnh liền đánh phối hợp, cho tới bây giờ chưa từng từ chối nửa câu.
Cục kiểm sát vừa mới thành lập, người chơi cao cấp đều đang quan sát, thì Giải Nguyên Chân là người đầu tiên gia nhập.]
[Đại sư huynh đứng đầu của phủ Thiên Sư mãi mãi là thần.]
[Bạn luôn có thể tin tưởng mama Giải!]
Trần Trình cúi đầu, đột nhiên thút thít mũi, lau mặt một cách bừa bãi, tự ti khác thường mà nói: "Lệ quỷ tôi thu nhận không thả ra được, không thể làm gì được.
Ngoài đưa hương hỏa cho cậu ta dùng, tôi không thể làm gì được."
Giải Nguyên Chân biết tình huống của cậu ta bèn nói: "Nhưng hôm qua cậu đã trói buộc lại lệ quỷ, không để cho nó ra can thiệp mà? Đừng tự ti.
Hôm qua chúng ta có thể sống sót sau chấn động núi là nhờ sự nỗ lực của mọi người, bây giờ cũng không thiếu ai."
"Cứ làm từng bước một thôi." Giải Nguyên Chân nghiêm túc nói với Trần Trình: "Hơn nữa, Vệ Ách mạnh đến đâu, cậu ấy vẫn chỉ có một mình, cũng phải có người giúp đỡ."
Trần Trình lóng ngóng gật đầu.
Khi phòng livestream đang nghẹn ngào thì một luồng khói đặc xanh đen bốc lên giữa hai người.
"Không xong." Giải Nguyên Chân đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Đồ ăn của bần đạo khét rồi."
Vừa dứt lời, đạo sĩ phủ Thiên Sư ngay thẳng vừa nãy đột nhiên vươn tay nhấc nắp muôi đồng trước mặt, "phừng" một luồng khói dày đặc bốc lên có thể sánh với vũ khí sinh học.
Phòng livestream: "..."
Cái gì khét rồi, ngài rõ ràng là đốt nồi luôn nhỉ.
[Tự dưng bế tắc.]
[Lần thứ 33 làm cháy nồi rồi...!Đạo trưởng Giải hay là anh đừng nấu nướng nữa!!!]
[Chờ chút, vừa nãy Đường Tần có nói, đạo trưởng Giải đang nấu cháo cho Vệ Ách? Má tui ơi, ảnh nấu cháo cho Vệ Ách hay đưa Vệ Ách đi đầu thai?]
[Nguy hiểm! Nguy hiểm quá Vệ Ách ơi!]
Phòng livestream gõ đầy "nguy hiểm" liên tục cho Vệ Ách, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong khoang xe:
[Bạn tốt "Giải Nguyên Chân" chuyển tặng bốn viên "Thanh Thạch Đan", một viên "Ngũ Hành Hoàn", xin hỏi ngài có nhận hay không?]
[Bạn tốt "Giải Nguyên Chân" chuyển tặng bùa cao cấp x12, xin hỏi ngài có muốn nhận hay không?]
Trong xe, thanh niên tóc bạc nằm trên tấm chăn bông, ngủ mê man suốt đường.
Bàn tay xanh trắng của cậu để dưới gối, dưới cổ tay thoáng lộ ra màu kim loại của chuôi đao.
Âm thanh điện tử liên hồi như đồng hồ báo thức, cậu khẽ mở mắt ra, con ngươi đỏ sẫm có chút ánh sáng dưới mi mắt mỏng.
Liếc nhìn nhắc nhở của hệ thống, Vệ Ách xác nhận tiếp nhận.
Cậu đứng dậy dựa vào thùng xe, vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại mang theo đôi chút suy yếu khó diễn tả, ngay cả đầu ngón tay tái nhợt trước sau như một cũng khẽ run.
Cậu mở bảng điều khiển nhìn lướt qua.
[Người chơi: Vệ Ách.]
[Thân phận đặc biệt: Máu cống phẩm.]
[Hương hỏa tích lũy: 1723.]

[Dương thọ còn lại: 0.7/trạng thái khóa đặc biệt, có khả năng bị phá vỡ khi gặp phải tấn công của quỷ quái cấp cao.]
[Sức sống còn lại: 21/trạng thái khóa đặc biệt, có khả năng bị phá vỡ khi gặp phải tấn công của quỷ quái cấp cao.]
[Âm đức tích lũy: - 800.]
[Kỹ năng đặc biệt: "Thẩm Tử cấp hai", "bị quỷ quái không xác định điều khiển".]
[Các đạo cụ mang theo: Ấn Địa Quan, khóa máu, tín vật chúc phúc của Thập Tam Nguyên Quân (đang trong thời gian làm lạnh), bát xương máu, dây máu trói xác, vòng tay rắn âm x2]
Váy cưới oán hận trong phó bản "hương hỏa Mân Nam" đã tự động biến mất sau khi "các tân nương" chuyển hóa thành Thập Tam Nguyên Quân, có lẽ vì hiệu quả của váy cưới oán hận toàn là do luồng lệ hồn của "mười một tân nương" bám vào, mà người sau đã trở thành thần linh thực sự, oán khí tiêu tan.
Hiện tại bảng điều khiển của Vệ Ách không tốt lắm.
Sau khi chữ máu nhỏ giọt từ đầu ngón tay của "Thần Lang Quan" thấm vào cổ, "sức sống" và "dương thọ" giảm mạnh đến mức nguy hiểm lại rơi vào trạng thái đặc biệt kỳ lạ —— Xem ra Chủ Thần không muốn cùng chết với cậu, cưỡng ép sử dụng năng lực của "Thần Lang Quan" khóa chặt sức sống và dương thọ của cậu.
Phân thể "Thần Lang Quan" của hắn cũng vì thế mà biến mất.
Chỉ là trạng thái khóa không dễ làm như vậy.
Bất đắc dĩ phải hi sinh một phân thể bảo vệ tính mạng của Vệ Ách, hiển nhiên Chủ Thần hận đến nghiến răng, khi buộc phải kéo dài mạng sống cho cậu đã để lại chút thủ đoạn.
Nhiệt độ nóng bỏng của quỷ phun trào trong cơ thể.
Trong khoang xe oi bức dữ dội, Vệ Ách cởi vài nút cổ áo.
Xương quai xanh ướt đẫm mồ hôi trong bóng tối.
Nuốt vào vài viên thuốc thanh mát, còn hơn là không có gì.
Vệ Ách đã xem tư liệu hiện có về khống chế quỷ quái trong căn cứ Long Môn, trong đó có nhắc tới, nhờ sức mạnh của quỷ quái thì sẽ chịu những ảnh hưởng tiêu cực nhất định, sức mạnh mượn càng mạnh, ảnh hưởng tiêu cực càng mạnh.
Miễn cưỡng có thể coi cậu là vật chứa giam giữ, khống chế quỷ, nếu muốn giải quyết chuyện này, e rằng phải tìm cách tăng dương thọ và sức sống, sau đó mới có thể phá vỡ khóa chặt.
Nhưng khống chế quỷ.
Vệ Ách nhớ tới quỷ lừa la đầu đàn của đoàn ngựa thồ.
Đoàn ngựa thồ biết sai khiến quỷ lừa la để mở đường, sáu chiếc gương đồng trên lưng quỷ lừa la rõ ràng phi phàm, chắc chắn biết mấy pháp môn để khống chế quỷ.
Trong hiện thực, nghiên cứu về quỷ quái đang tiến triển rất chậm, nhưng nói không chừng có thể lấy được chút manh mối từ đoàn ngựa thồ trong phó bản.
Nhìn thoáng qua độ thiện cảm của đoàn ngựa thồ đối với mình trên bảng điều khiển [100 max, đạt tới cấp hai kính nể)], Vệ Ách xuống xe ngựa.
Bọn Trần Trình đang bận trộn ở phía trước, trai tráng đoàn ngựa thồ phát hiện động tĩnh của cậu, hình như người chỉ huy đoàn ngựa thồ đang muốn tìm cậu hỏi chuyện gì đó, giờ phút này lại đây, ngó xung quanh thấy người khác cách khá xa, mới nhỏ giọng hỏi một câu.
Lời vừa ra khỏi miệng, mí mắt Vệ Ách liền giật.
Câu hỏi của thủ lĩnh đoàn ngựa thồ đó là: "—— cậu trai tộc Miêu này, mấy cậu là vật tế à?"
Editor: Mới tìm được một chị beta nên đang beta lại từ đầu chương nên có hoãn vài ngày để xem thế nào, quyết định là mình vẫn sẽ cập nhật chương hằng ngày, nhưng nếu muốn đọc truyện phiên bản tốt nhất thì chờ tầm 1 tháng sau khi chị beta bắt kịp tiến độ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.