Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

Chương 121: Ngoại Truyện Số 2






Khương Vũ lại mơ thấy chuyện của kiếp trước.
Trong giấc mộng lần này xuất hiện nhiều sự việc cô chưa từng nhớ lại.
Thuật thôi miên của Cừu Lệ làm cho cô quên đi hết rất nhiều thứ.
Nhưng bây giờ, những chi tiết vụn vặt này đã tràn vào trong não bộ của cô.
Tương lai trong mơ ước của cô, khát vọng về tình cha, Bộ Đàn Yên không chết mà trở thành mẹ cô, cô sẽ có hai đứa con,…
Tất cả những thứ này vẫn còn nguyên vẹn.
Tất cả bỏ lỡ đều đã được thực hiện.
Khương Vũ tỉnh lại từ trong giấc mơ.
Cô hoảng sợ ôm lấy người đàn ông bên cạnh.
“Anh là thật sao?” Cô hỏi không chỉ một lần: “A Lệ, anh là thật sao?”
Cô sợ tất cả những giấc mộng đẹp đều do anh vì cô mà tạo thành!
“Có phải anh đã thôi miên em không? Có phải anh biết tất cả mọi chuyện kiếp trước, anh nhớ lại rồi?”
Cừu Lệ đang ngủ nên mơ mơ màng màng, anh xoay người, theo bản năng ôm lấy cô: “Anh muốn em thôi miên anh.
Ngoan nào, anh buồn ngủ quá đi.”
“Anh đừng ngủ, anh nói rõ cho em đi.” Khương Vũ vuốt gương mặt của anh: “Hôm đám cưới có phải anh gửi tin nhắn cho em gì mà tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, cuộc sống của chúng ta sẽ rất hạnh phúc?”
Cừu Lệ đang buồn ngủ cuối cùng cũng tỉnh táo đôi chút, nâng nhẹ khuôn mặt người phụ nữ gần trong gang tấc: “Anh đã giải thích rất nhiều lần rồi, anh không có nhắn tin cho em.
Có thể chỉ trùng hợp anh cũng cầm điện thoại trong tay.”
“Có thể… Thế nhưng…”
“Em lại mơ giấc mơ lạ rồi?”
“Không phải giấc mơ lạ.

Mà là sự thật đã từng xảy ra, những thứ em kể với anh tất cả đều là cuộc đời em đã từng trải qua.
Anh có thể không tin.”
“Cho nên, em sợ tất cả hiện tại đều là do anh thôi miên?”
“Ừ.”
Khương Vũ nâng cầm anh lên, vuốt ve một cách nhẹ nhàng: “Em đã không phân biệt được đâu là thật, đâu là mơ rồi.”
Cừu Lệ đang buồn ngủ cuối cùng tỉnh hẳn.
Anh ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói với Khương Vũ: “Trong thôi miên có một cơ chế then chốt là đánh thức.
Chỉ cần kích thích cơ chế này, người trong mộng sẽ thức tỉnh.”
“Ý anh là?”
“Ví dụ như anh lần thứ nhất thôi miên để em quên anh bằng cách dùng hộp âm nhạc thạch anh.
Lấy thêm ví dụ, em kiểm tra anh có nói dối bằng máy phát hiện nối dối, anh cố tình tạo ra tần số để thôi miên em.
Chỉ cần em tìm được cái điểm mấu chốt thì có thể tỉnh lại…”
Khương Vũ cái hiểu cái không gật đầu: “Vậy nếu như việc em được tái sinh đúng là do anh thôi miên, vậy điểm mấu chốt để thức tỉnh nằm ở đâu?”
“Anh không biết.
Nếu đúng là thôi miên, vậy anh của hiện tại chỉ là sóng điện não của em.
Điểm mấu chốt để thức tỉnh có thể là một món đồ, cũng có thể là một câu nói anh từng nói với em.” Cừu Lệ nghiêm trang giải thích: “Đáp án chính xác chỉ có chính em mới biết được.”
Khương Vũ gật đầu trong khi vẫn còn điều suy nghĩ, cô nhìn về tấm lưng của anh: “Vậy em muốn… thử nghĩ kỹ đã, ngủ thôi.”
Cừu Lệ nhìn cô, hơi oán trách: “Em làm anh mất giấc, giờ lại muốn đi ngủ?”
“Ừ?”
“Anh không ngủ được.”
“Cho nên?”
Khóe miệng của anh hơi cong lên, kéo cô qua: “Muốn chị chơi với em.”
“Anh…”
***
Khương Vũ rất khó thuyết phục chính mình rằng tất cả đó chỉ là thôi miên.
Thi thoảng cô lại cảm nhận nếu vậy thì tác dụng quá mạnh, cô không tin thôi miên sẽ có cảm giác mệt đến chết vào mỗi tối sau khi vận động.
Cừu Lệ dùng phương thức này nói cho cô rằng tất cả đều là thật, anh cũng là sự tồn tại thực tế lớn nhất
Ngày tháng trôi qua, hai người cùng nhau vượt qua bao khó khăn hoạn nạn trong cuộc sống.
Rồi họ có hai đứa bé rất khấu khỉnh, là sinh đôi.
Những điều tốt đẹp đều đến cùng một lúc.
Con gái tên là Cừu Xu.
Tịnh nữ kì xu[1], là hy vọng tốt đẹp nhất của Cừu Lệ dành cho cô con gái.
Nhưng mà trên thực tế, tính cách cô bé lại nhí nha nhí nhảnh, chẳng có chút thục nữ nào.
Khá giống với Bộ Đàn Yên.
Con trai tên là Cừu Trừng.

Tính cách của cậu nhóc ấm áp trong trẻo, cũng rất thích cười, càng lớn càng có giống Cừu Lệ.
Nếu như không có những ám ảnh khi còn bé, Cừu Lệ nhất định sẽ trở thành một cậu bé ấm áp như vậy.
Liên quan đến chuyện con theo họ ai, từ lúc Khương Vũ mang thai Bảo Bảo đã bắt đầu bàn luận.
Trình Dã và Tạ Uyên chiến tranh mãi vẫn chưa dừng lại.
Hai ông bố vợ đều không phải dễ nói chuyện thế nên Cừu Lệ nào có quyền lên tiếng.
Ở rể thì tủi thân làm sao.
Mặc kệ là họ Tạ hay là họ Trình thì dù sao hai ông bố vợ thẳng thừng lược bỏ cảm nhận của ông bố là Cừu Lệ đây.
Cũng may Khương Vũ sinh đôi nên hai ông bố vợ đều thỏa mãn.
Trình Dã ngay từ đầu chọn bé trai, muốn đưa cho Tạ Uyên bé gái.
Nhưng Cừu Lệ lại ấm ức rỉ tai con gái hai người họ rằng lúc bé thì bị bố ruột đối xử không tốt, bây giờ lớn rồi vẫn bị hai ông bố ăn hiếp.
Hỡi thế gian đau khổ sau này…
Khương Vũ nghe vậy thì dùng thái độ cứng rắn cho con gái theo họ Cừu Lệ.
Thế là Cừu Lệ đặt cho bé một cái tên rất hay, Cừu Thù.
Về phần con trai, vì Tạ Uyên tuyên bố muốn phong sát triệt để Trình Dã một trăm năm sau, nên xen lẫn trong sự từ bỏ của Trình Dã là tiếng chửi thề của ông.
Chó nói nhà tư bản.
Những ngày tháng sau đều vẫn hạnh phúc, Khương Vũ lúc nào cũng tự hỏi cơ chế đánh thức của thôi miên rốt cuộc là cái gì.
Là một bài hát? Một câu nói? Hay là một món đồ?
Nghĩ mãi không ra nên vài năm sau cuối cùng cô cũng từ bỏ.
Vào hôm sinh nhật Cừu Lệ, Khương Vũ đến tiệm bánh đặt bánh.
Bánh kem được giao vào buổi sáng nên Khương Vũ dặn đi dặn lại trong nhà hai nhóc mèo tham ăn không được ăn vụng.
“Đây là bánh sinh nhật của bố.”
“Mọi ngày bố có gì ngon đều để dành cho mẹ con mình.
Ngày quan trọng như hôm nay hai đứa phải thể hiện chút lòng thành phải không.”
Tạ Trừng cùng Cừu Thù đồng thanh cam đoan nhất định sẽ bảo vệ bánh kem, sẽ không ăn vụng.
Chỉ tiếc, Khương Vũ rời đi không bao lâu thì Trình Dã đến.
Hai đứa nhỏ giống như chiến sĩ mặc giáp, che chở cho bánh kem trong tủ lạnh, ngăn cản Đại Ma Vương Trình Dã đang thèm nhỏ dãi.
“Ông ngoại là người nổi tiếng, ông không được ăn bánh kem!”
Trình Dã vừa từ studio đến đây nên đói meo râu, biết trong tủ lạnh có bánh kem thì sao nhịn được: “Người nổi tiếng thì sao không được ăn bánh kem.
Mẹ Khương Vũ của các cháu còn ăn được.
Sao ông lại không được?”
“Cái này bánh kem là mẹ mua cho bố! Muốn làm sinh nhật cho bố!”
“Đã 30 tuổi rồi còn làm sinh nhật gì chứ.
Hơn nữa đồ ngon phải giữ lại hiếu kính với bố vợ, không phải lẽ đương nhiên à.”
“Cũng không được!” Phòng vệ vẫn rất có hiệu quả, hai đứa trẻ vẫn líu ríu quấy rầy, không muốn để Trình Dã chạm vào bánh kem.
Nhưng là hai bé lại không ngờ rằng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.
Buổi tối Tạ Uyên tới nhà, lấy bánh kem từ trong tủ lạnh ra ngay trước mặt Khương Vũ, cắn một miếng.
“Bố ăn cái bánh ngàn lớp nhân sầu riêng của mẹ con xong thấy hơi buồn nôn, có thể là bị mất vị giác rồi.” Tạ Uyên vừa ăn bánh kem, vừa tủi thân nói: “Hi sinh bánh sinh nhật của con rể, cứu lại cái mạng của bố.”
Khương Vũ biết từ khi Bộ Đàn Yên khôi phục trí nhớ thì lại tinh thông ‘nấu nướng’, Tạ Uyên ngày ngày đều bị bà “tàn phá”.
Đành phải ngày nào cũng đến nhà con gái ăn chực.
“Bố! Đây là con mua bánh sinh nhật cho A Lệ! Bố ăn rồi thì tối nay làm sao bây giờ.”

“Bố đặt thêm một cái cho con là được chứ gì.”
“Bố nói nghe hay thật đấy, lúc này sợ mua không kịp.”
“Vậy thì ghé tiệm bánh gato mua đại một cái bánh nhỏ là được rồi.” Tạ Uyên xem điều này như lông hồng: “Ở rể không xứng được ăn bánh kem to.”
Trình Dã cũng đưa tay nghéo lấy một miếng kem, hỏi hả hê nói: “Ai bảo không cho bố ăn.”
Khương Vũ không có cách nào đành phải thay giày, ra cửa tiệm mua một chiếc bánh khác.
Khi cô đi vào tiệm bánh ở đối diện trường trung học Duyệt Hi thì nhìn thấy bóng dáng người đàn ông quen thuộc.
Anh ăn vận sạch sẽ, áo sơ mi trắng, nút trên cùng của cổ áo không cài hiện ra làn da trắng nõn cùng đường cong sắc nét ở vùng cổ.
Trông anh như một chàng thiếu niên cấp 3 tuấn tú, trong sáng.
Anh đang chăm chú viết thiệp chúc mừng, kế bên cánh tay anh có một chiếc bánh kem Black Forest.
“Em là cô gái xinh đẹp nhất thế giới này, anh thích em.”
Khương Vũ đi đến bên cạnh anh, nhìn những nét chữ được viết bằng mực nước cứng cáp trên thiệp chúc mừng và nét chữ trên tấm thiệp của kiếp trước giống hệt nhay.
Những dòng kí ức bi thương nhưng hạnh phúc cuồn cuộn trào ra, khóe mắt của cô phút chốc đỏ lên.
Cừu Lệ ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy người con gái dấu yêu đã lệ rơi đầy mặt.
“Anh là anh ấy, đúng không?”
Cừu Lệ im lặng một lát, cẩn thận từng li từng tí bỏ thiệp chúc mừng vào phong thư.
Sau đó dán nhánh hoa giấy lên thiệp, trịnh trọng đưa vào trong tay Khương Vũ nhưng vẫn không lên tiếng.
“Anh nói cho em biết, có phải hay không.”
Anh lấy tay nhẹ lau đi nước mắt trên mặt cô.
Sau đó dùng dao cắt một miếng bánh kem màu đen, đưa tới gần miệng cô: “Hôm nay là sinh nhật của anh, mời em ăn bánh kem.”
Khương Vũ nghe lời cắn một miếng.
Khi ấy, cô chưa bánh kem có vị ra sao thì đã bị tên ác ma Hoắc Thành nếm đi
“Anh là anh ấy.” Khương Vũ ôm lấy eo người đàn ông, mặt chôn thật sâu bên trong vào cổ của hắn: “Em biết anh là hắn mà.”
Kết cục thay đổi, thời không giao thoa.
Cừu Lệ của tương lai và anh của hiện tại là cùng một người.
Cô đã nhớ lại tất cả.
Cừu Lệ than nhẹ: “Những năm tháng ấy ở ngục giam hoặc có thể nói trong trí nhớ này.
Anh đã nhiều lần nghĩ nếu như có thể làm lại một lần nữa, nếu như anh lúc ấy có thể dũng cảm hơn thì em sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.”
Khương Vũ ra sức lắc đầu: “Chúng ta đã làm lại rồi.”
Cừu Lệ nhẹ vỗ về trên mái tóc của cô, dịu dàng nói: “Đúng vậy.”
Tất cả đều không quan trọng.
Yêu nhau khi còn trẻ và sau này vẫn luôn đậm sâu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.