Boss Nữ Phụ

Chương 72:




Chương 72

Lâm Mặc cười một cái ngăn cảm xúc muốn chạy tới ôm chầm lấy Mộc HẠ Vy

- Hạ Vy, lâu rồi không gặp.

Mộc Hạ Vy cũng chỉ lịch sự cúi đầu muốn mau chóng rời đi nhưng cánh tay bị một lực giữ lấy, cô nhíu mày khó hiểu nhìn Lâm Mặc. Sáng sớm lên cơn còn muốn cô bồi cùng sao?

- Lâm nhị thiếu gia, anh có thấy bản thân mình thiếu lịch sự không?

Lâm Mặc có chút bối rối cùng hoảng hốt nhưng cũng không chịu buông tay Mộc Hạ Vy.

- Chúng ta có thể nói chuyện được không?

Mộc Hạ Vy có chút nhàm chán lại lười nhác nhìn đồng hồ đeo trên tay của mình, nhàn nhạt lên tiếng.

- Chúng ta không có chung chủ để nào để nói chuyện ở đây cả. Mong anh buông tay ra.

Lâm Mặc muốn nói lại không biết nên nói từ đâu, bao nhiêu câu trong đầu được hắn cân nhắc lại suy nghĩ tỉ mỉ nhưng hiện tại đều bay đi đâu mất. Hắn cảm thấy bản thân mình càng ngày càng tệ hại.

-Chúng ta còn có thể làm bạn không?

Mộc Hạ Vy cũng giật mình với câu đề nghị của Lâm Mặc. Lâm Mặc luôn khó đoán hơn anh trai Lâm Hàn Phong của hắn, lại con người âm trầm nham hiểm. Hắn muốn gì từ cô đây?

- Mục đích của anh là gì? Tôi không có giá trị nào để anh lợi dụng cả.

Mộc Hạ Vy suy suy tính tính một hồi, hay hắn biết cô là Boss của Mộc tại nước M, muốn làm quen để mở rộng địa bàn, đánh chiếm một phần lãnh thổ. Mộc Hạ Vy nghĩ đi nghĩ lại càng thấy khó hiểu nhưng cũng không muốn hiểu. Con đường Mộc Hạ Vy cô đi định sẵn sẽ không dính dáng tới Lâm Mặc từ bốn năm về trước rồi.
Lâm Mặc cười nhạt một cái không giấu nổi cỗ bi thương trong đôi mắt của mình. Có chút ngập ngừng

- Mộc Hạ Vy,tôi là thật sự muốn bên em...như một người bạn.

Nói ra hai từ 'làm bạn' mà cuống họng Lâm Mặc như kẹt cứng thứ gì đó, hắn không thốt lên lời được rõ ràng.
Mộc Hạ Vy xem nhẹ chẳng hề để ý, mạnh mẽ hất bàn tay đang nắm cổ tay mình.

- Trò chơi tình bạn này anh tìm ai đó phù hợp hơn đi. Mộc Hạ VY tôi vẫn là không có diễm phúc đó.

Môc Hạ Vy xoay người bước đi dứt khoát, để lại bóng lưng cô tịch. Lâm Mặc mơ màng nhìn thấy lại bóng dáng của thiếu nữ 18 tuổi năm đó từng vui vẻ coi hắn là một người bạn tốt,là thiếu nữ với đôi mắt xanh lưu ly xinh đẹp cười lên đầy sức sống, là thiếu nữ dành trọn tấm lòng đối xử thật nhiệt tình với hắn. Bóng dáng thiếu nữ ấy cũng phai nhạt dần theo thời gian.

Mộc Hạ Vy, tôi cất em vào kí ức của thanh xuân,của những ngày nắng tháng 5,của những ngày mưa tháng 7. Em mãi là đóa lưu ly xinh đẹp trong lòng tôi, là biển sâu tôi chẳng thể chạm đến đáy. Nhưng Mộc Hạ Vy, tôi luôn phía sau bảo vệ em. Giống như em năm đó ân cần quan tâm tôi.Mộc Hạ Vy....

.....

Mộc Hạ Vy ngồi trong phòng ăn riêng của một nhà hàng Nhật bản, cả căn phòng là tone nâu gỗ vô cùng ấm áp. Mộc HẠ Vy còn diện nguyên một bộ kimono có họa tiết hoa anh đào. Trên bàn bày các dụng cụ pha trà mà Môc Hạ Vy đang vô cùng nhàn nhã tỉ mỉ pha một tách trà.
Tiểu Tư bước vào trong phòng rồi nhẹ nhàng kéo cửa đóng lại.

- Boss, tứ hoàng tử Karlis Louise nước S đã đến.

- Mời vào đi.

Tiểu Tư gật đầu hiểu ý, hắn bước ra thì có một người khác bước vào. Là Sở Ngạo. Sở Ngạo có chút ngạc nhiên nhìn Mộc Hạ Vy mặc kimono xinh đẹp, tóc được quấn gọn để lộ ra cần cổ trắng nõn. Hắn từ tốn ngồi xuống đối diện với Mộc Hạ Vy.

- Bảo bối,em bỏ trốn khiến tôi rất buồn đó.

Mộc Hạ Vy rót cho Sở Ngạo một tách trà tự tay mình pha, vô cùng tao nhã lại thuần thục.

- Anh cũng biết cuộc gặp mặt hôm nay là gì mà.

Sở Ngạo lại như không nghe Mộc Hạ Vy nói, nâng lên tách trà thưởng thức, không khỏi tán thưởng Mộc Hạ Vy một câu. Hắn lấy trong túi ra một hộp nhẫn hướng tới Mộc Hạ Vy.

- Mộc Mộc, lấy tôi nhé! Tôi đã cho người làm lại nhẫn khác rồi, em xem có thích không?

Mộc Hạ Vy cười nhạt một cái, nhanh như chớp rút một chiếc trâm trên đầu hướng tới cần cổ Sở Ngạo nhưng hắn chẳng thèm nhúc nhích vẫn dịu dàng nhìn Mộc Hạ Vy. Trái tim Mộc Hạ Vy đập liên tục, như có cọng lông mềm cọ tới trái tim mình mà chẳng thể chi phối được.

- Sao anh không né?

- Em là vợ tôi mà, em đang tức giận vì tôi nhốt em nên em muốn xả giận phải không?

Mộc Hạ Vy thu tay lại cài lại chiếc trâm hình hoa anh đòa lên tóc, bật cười.

- Tôi trở thành vợ anh từ khi nào vậy Sở Ngạo?

Sở Ngạo có chút đỏ mặt cúi đầu nói nhỏ.

- Chính là chúng ta đã có xác thịt chi thân, tôi sẽ cưới em mà.

Mộc Hạ Vy lại bật cười thật lớn, cười về sự thơ ngây của Sở Ngạo.

- Sở Ngạo a~, một cái màng mỏng tính là gì? Nhu cầu sinh lý của mỗi người  khác nhau, tôi chẳng quan tâm tới vấn đề đó một chút nào.

Mộc Hạ Vy cố gắng bình tĩnh che giấu đi nét lúng túng ngại ngùng của bản thân. Biết có ngày này thì lẽ ra Mộc Hạ Vy cô nên từ sớm nuôi vài sủng nam, học hỏi phương diện này nhiều một chút thì có thể mặt dày vô sỉ nói chuyện với Sở Ngạo được rồi.
Nhưng chẳng phải có câu ' mình không ngại thì người ngại sẽ là người khác' sao?
Sở Ngạo mặc kệ lôi nhẫn ra đeo lên ngón tay Mộc Hạ Vy vô cùng tự nhiên lại nhanh gọn.

- Mộc Mộc, em thích lễ cưới theo phong cách nào? Váy cưới anh sẽ cho người làm riêng nhé!! hmmm...em muốn tổ chức ở đâu?

- Sở Ngạo anh bị khùng à? Mau trả lại chiếc nhẫn hình chim ưng cho tôi. Nó không có giá trị với anh nhưng nó có ý nghĩa lớn đối với tôi.

Sở Ngạo im lặng một chút rồi lấy trong túi ra sợi dây chuyền lồng trong đó là chiếc nhẫn có hình chim ưng sáng bóng. Nở một nụ cười thật tươi nhìn Mộc Hạ Vy.

- Mộc Mộc, nếu em đồng ý làm vợ tôi. Tổ chức Mộc sẽ được tự do buôn bán vũ khí ở nước S và được mở đường sang các nước khác thuận tiện nhất. Ý em thế nào?

Mộc Hạ Vy thật sự sốc không nói lên lời. Từ trước tới nay mỗi lần các lô hàng của Mộc muốn lưu thông qua các nước mua vũ khí với số lượng lớn hầu như đều phải qua nước S vì vậy tiền thuế rất cao mà lại vô cùng khó khăn. Mộc lớn mạnh nhưng không phải là lớn mạnh nhất, cũng chưa thể vươn tay tới các nước ở xa hơn.
Mộc Hạ Vy không ngờ Sở Ngạo lại nắm nhiều thông tin như vậy.

- Sở Ngạo, có phải anh yêu tôi đến điên rồi không?

- Mộc Hạ Vy, ngay cả dâng ngai vàng lên cho em tôi cũng có thể làm. Vậy việc cỏn con này có là gì!

Mộc Hạ Vy trầm ngâm một lúc liền nhanh chóng giật lấy sợi dây chuyền trên tay Sở Ngạo đeo lên cổ của mình.

- Sở Ngạo, chỉ là tôi không muốn luyến tiếc quá nhiều thứ trên đời.

Nói rồi xoay người đi khỏi phòng.

Tách trà Mộc Hạ Vy tự tay pha vẫn còn vương hơi ấm, Sở Ngạo từ từ thưởng thức nó rồi im trầm ngâm cúi đầu. Tiếng nước róc rách của hòn non bộ bao kín căn phòng. Chỉ thấy nam nhân cao lớn im lặng một lúc rồi đứng dậy rời đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.