Boss Là Nữ Phụ

Chương 480: Trộm long tráo phượng (19)




Thời Sênh thở ngắn thở dài, mắt nhìn vào bầu trời mù mịt bên ngoài.
Mưa phùn bên ngoài cửa sổ bay lất phất vào trong, rơi đầy trên tóc cô, mặt cô, vai cô, đem theo hơi nước lành lạnh.
“Trang tiểu thư, cô đang nhớ đến ta sao?”
Thời Sênh tròn mắt, trong đồng từ phản chiếu một bóng trắng ngoài của sổ, hô hấp của cô chậm lại một giây, sau đó với lấy chiếc bình hoa ở bên cạnh ném qua đó.
Mẹ kiếp! Đang đêm lại mặc một bộ đồ trắng, lại còn xuất hiện đột ngột, dọa chết bổn cô nương ta!
Minh Khâm đỡ lấy chiếc bình hoa, “Trang tiểu thư, bình hoa không thể làm tín vật đính ước được.”
Giọng nói kèm theo tiếng cười như xuyên qua mưa phùn lất phất, thánh thót tới bên tai Thời Sênh.
Mặc dù không nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt hắn, nhưng Thời Sênh cũng có thể tưởng tượng ra, biểu cảm lúc này của hắn đểu cáng thế nào.
“Bên ngoài toàn là Cấm vệ quân, ngươi có tin là ta gọi họ đến?” Thời Sênh chống tay lên bệ cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm bóng trắng ở phía không xa.
Minh Khâm từ trong mưa bước đến bệ cửa sổ, nhưng người hắn lại cực kỳ khô ráo.
Hắn đặt bình hoa lên bệ cửa sổ, nhìn đối diện Thời Sênh qua chiếc cửa số đó.
Ánh sáng yếu ớt đung đưa trong mắt hắn, làm cho gương mặt hắn lại càng trở lên ấm áp, dịu dàng.
“Trang tiểu thư, cô dám gọi, tôi cũng dám nói là cô quyến rũ tôi.” Minh Khâm bĩu môi, “Cô nói xem, Vũ Văn Tuần có nhân cơ hội này chém đầu cô không?”
Ta… ngày!
Tên biến thái không biết xấu hổ.
Thời Sênh hung hăng hừm một tiếng lạnh lùng, “Hắn cũng phải có bản lĩnh đó mới được.”
Bổn cô nương ta dễ bị chém đầu thế sao?
Minh Khâm cười, “Có thể cho tôi vào trong không?”
“Vào để vô lễ với ta?” Thời Sênh ngăn trước cửa sổ.
“Hóa ra, trong lòng Trang tiểu thư muốn tôi vô lễ với cô, vậy tôi cung kính không bằng phụng mệnh.
Thời Sênh hất cằm, cười rất rạng rỡ, “Ngươi hãy cởi trước để ta xem, nếu thân thể ngươi làm ta hài lòng thì ta sẽ cho ngươi vào.”
Ai không biết xấu hổ hơn ai?
Bổn cô nương ta mà vô duyên thì đến bản thân mình cũng phải sợ mình.
“Vào rồi cởi có được không?” Minh Khâm tủm tỉm cười.
“Cởi xong rồi mới được vào.”
Minh Khâm đưa tay cởi y phục trên người xuống thật. Hắn cởi ảo choàng, rồi đến áo trong…
Từ đầu đến cuối, gương mặt Thời Sênh đều rất bình tĩnh nhìn hắn.
Còn chút nữa Minh Khâm không dám cởi.
Theo đúng lẽ thường, đáng lẽ cô phải xấu hổ, mắng hắn là lưu manh mới đúng.
Người Thời Sênh hơi ngó qua cửa sổ, “Sao lại không cởi tiếp?”
“Trang tiểu thư, bên ngoài lạnh quá, chi bằng để tôi vào trong rồi cởi?”
Lông mày Thời Sênh cong lên, “Được thôi.”
Cô tránh người sang một bên, Minh Khâm nắm chống tay vào bệ cửa sổ rồi nhảy vào trong, tư thế rất điển trai, nho nhã.
“Cởi đi.” Thời Sênh khoanh hai tay trước ngực, người tựa vào bàn trang điểm bên cạnh.
Ánh mắt dịu dàng của Minh Khâm nhìn về phía Thời Sênh, cánh tay chống vào bàn phía sau Thời Sênh, ôm Thời Sênh vào trong lồng ngực mình, “Chi bằng, Trang tiểu thư cởi giúp ta đi.”
Thời Sênh cười rạng rỡ hơn, “Được thôi.”
Cô đưa tay kéo chiếc đai bộ y phục bên trong của Minh Khâm. Minh Khâm nhìn theo hành động của cô, kèm theo vài phần thăm dò.
Tốc độ của Thời Sênh rất nhanh, trong chớp mắt, y phục trên người hắn đã bị cởi xuống, chỉ còn lại bộ quần áo lót bên trong.
Minh Khâm trơ mắt nhìn áo choàng vào áo trong của mình đều biến mất trong không khí.
Minh Khâm thu lại ánh mắt.
Lần trước ở Tuyên Hòa Điện, kiếm của cô cũng xuất hiện trong không khí.
Trên người cô chắc chắn cất giữ rất nhiều bí mật.
Thực sự muốn mở ra để xem.
Thời Sênh đạp mạnh vào phần bụng dưới của Minh Khâm. Minh Khâm nhanh tay nhanh mắt bắt lấy chân của cô, người dựa sát vào cô, rồi kéo chân cô lên cao sát vào eo của hắn, tay còn lại thì kẹp chặt hai tay cô.
Tư thế của hai người lập tức khiến người ta suy nghĩ mơ màng.
Fuck ông nội nhà ngươi!
Giá trị võ lực của tên thiểu năng này sao lại cao thế chứ.
Kiếm của ta đâu?
“Trang tiểu thư, sao cô thô lỗ vậy, sẽ không ai thích đâu.”
“Bây giờ ta là phi tử của Vũ Văn Tuần.” Có kém cũng phải cố gắng hết sức, không để người ta đánh giá thấp, thế nên Thời Sênh vẫn nở nụ cười như cũ.
Ánh mắt Minh Khâm vụt lên một tia sáng lành lạnh, hắn cứ nhìn chằm chằm Thời Sênh.
Một lúc lâu sau, hắn mới từ từ ngả người, gương mặt tuấn tú của hắn không ngừng to lên trong mắt Thời Sênh, giọng nói dịu dàng, “Chỉ cần ta muốn, thì cô sẽ không còn là thế nữa.”
Woa, quá tuyệt!
Đột nhiên Minh Khâm cảm thấy thân thể mình hơi cứng đơ. Hắn nhìn lên cánh tay đang giữ chặt Thời Sênh, không biết trên cánh tay có một điểm đỏ nhỏ nhỏ từ bao giờ.
Thời Sênh dùng chân đạp Minh Khâm ra, tung hắn lên bàn trang điểm, đồ đạc bên trên bàn đều rơi bình bịch bình bịch xuống đất.
Tay Thời Sênh chống trên ngược hắn, lực ép hắn xuống không lớn, nhưng Minh Khâm không một chút động đậy hay phản kháng lại.
“Hóa ra Trang tiểu thư thích dùng lực.” Minh Khâm không hề lo lắng cho tình trạng của mình. Hắn không sợ chết mà tiếp tục trêu chọc Thời Sênh.
Thời Sênh đưa tay kéo tấm áo lót của hắn, “Đúng thế, Minh công tử hãy từ từ mà hưởng thụ.”
...
Minh Khâm thấy cửa sổ được đóng lại, hơn nữa mình cũng bị lột sạch, chỉ còn chừa lại chiếc quần lót trên người…
Một đại mỹ nam như hắn, vậy mà cô lại không chút động lòng, còn đuổi hắn ra ngoài.
Trĩ Nguyên từ trong tối bước ra, cởi chiếc áo choàng của mình khoác lên người Minh Khâm.
“Chủ nhân, cô ta dám đối xử với người như vậy, để tôi đi giết cô ta.” Trĩ Nguyên phẫn nộ.
Thân hình Trĩ Nguyên không cao bằng Minh Khâm, vì vậy chiếc áo choàng chỉ che được phần bên trên của Minh Khâm, nhìn trông thật buồn cười.
Hắn ngăn Trĩ Nguyên lại, chân tay vẫn còn chưa nghe theo sai bảo, “Trĩ Nguyên, nhỡ kỹ, không ai được phép động đến cô ấy.”
“Chủ nhân!” Trĩ Nguyên vội vàng gọi một tiếng.
Chủ nhân thích nữ nhân này thật rồi sao?
“Ngươi biết có đồ gì, có thể dựa vào không gian để biến ra đồ được không?” Minh Khâm chuyển đề tài.
Trĩ Nguyên tròn mắt nhìn về phía cửa sổ, thở hồng hộc nói, “Chưa từng nghe nói.”
Minh Khâm bất giác thấy chấm đỏ trên cách tay mình đã biến mất.
“Chủ nhân, thứ người hỏi là cái gì?” Có thể dựa vào không khí mà biến ra đồ, vậy chẳng phải chỉ có thần tiên mới làm được sao?
“Không có gì.” Minh Khâm lắc đầu.
Có lẽ cô không hề lo sợ bại lộ điểm khác người của mình.
Nên hung hăng cuồng vọng khiến hắn phải động lòng.
Cô ấy để ý, quan tâm đến cái gì?
Trong đầu Minh Khâm đang từ từ suy nghĩ.
Cảnh diễn ra ở Tuyên Hòa Điện ngày hôm đó, mọi thứ đều hiện lên rất rõ ràng trong đầu hắn.
Cô nói cô không sợ chết, cũng không quan tâm đến người nhà họ Trang.
Vậy cô quan tâm đến cái gì?
“Trĩ Nguyên, ngươi nói xem, nếu một người không quan tâm đến bất cứ thứ gì, thì cô ấy sống là vì cái gì?”
Trĩ Nguyên: “....” Chủ nhân, người hỏi tôi một vấn đề to lớn như vậy, tôi sao có thể trả lời được?
Suy nghĩ một lát, Trĩ Nguyên đáp, “”Cs thể là không muốn chết.”
Không sợ chết không có nghĩa là muốn chết.
Minh Khâm chớp mắt, “Trĩ Nguyên, bây giờ ta có một chuyện rất quan trọng cần phải làm, những chuyện khác giao lại cho ngươi giải quyết.”
“Chủ nhân.... Người định làm cái gì?”
Ánh mắt Minh Khâm dịu dàng, “Ta muốn trở thành người mà cô ấy quan tâm.”
Trĩ Nguyên: “....”
Hẳn là chủ nhân bị điên rồi!
Đều là Trang Quỳnh kia, a a a, chủ nhân, rút cuộc người thích điểm gì ở cô ta?
.......
Thời Sênh triệu hồi thanh kiếm của mình về, cô cầm thanh kiếm trầm lặng chọc chọc xuống mặt đất.
Hệ thống sợ hại đến mức không dám thở mạnh, đương nhiên, nếu như nó có thể thở được.
Nhưng Thời Sênh chỉ chọc chọc thanh kiếm xuống mặt đất một lúc, chứ không có chuyện muốn hủy diệt thế giới này.
Đợi hệ thống lấy lại tinh thần, thì nguyên chủ của nó đã nằm trên giường, chuẩn bị ngủ.
【……】Vậy là vừa rồi nguyên chủ đã làm gì? Chọc đất để trút giận sao?
Điều này là không thể, nguyên chủ mà tức giận thì đều chém người, sao lại có thể chọc chọc trên mặt đất nhưu vậy.
Hệ thống lo lắng không yên.
#Lúc nguyên chủ không nói gì thì còn đáng sợ hơn cả lúc tức giận#

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.