Boss Là Nữ Phụ

Chương 459: Tần thời sơ ca (32)




Qua Tết Nguyên Đán, mọi người lại bắt đầu quay về với công việc bận rộn.
Sản phẩm robot của công ty Tần Ca cũng bắt đầu đi vào tiêu thụ chính thức.
Hiệu quả tiêu thụ cũng không được cao như mong muốn của công ty.
Giá trước kia so với giá hiện tại quả thực là một trời một vực, nếu không phải ông chủ lớn có tài sản lên tới trăm triệu thì đừng có mơ tưởng.
Vốn dĩ là tiên phong trong ngành sản xuất này nên con đường đi cũng nhấp nhô hơn người khác vô số lần.
Áp lực mà Tần Ca phải chịu hằng ngày còn nặng hơn trước đây rất nhiều.
Nhưng sau đó, có vài lão tổng vốn đã chuẩn bị ký đơn hàng tiếp theo lại đột nhiên đổi ý, nói không muốn tiếp tục làm ăn nữa.
Tần Ca tự mình đi gặp những người này, nhưng kết quả vẫn không tốt lắm, thái độ của đối phương rất rõ ràng.
Không có những hợp đồng này, lượng tiêu thụ càng thấp hơn nhiều so với dự kiến.
Hai ngày này Tần Ca đều về rất muộn, từ văn phòng đi xuống, xung quanh đã chẳng còn ai. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, nếu đơn đặt hàng tiếp theo cũng không thành thì hắn sẽ thất bại.
“Tần tiên sinh.”
Tần Ca hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía tiếng gọi.
Kiều Thiển Thiển mặc một bộ đồ công sở, đi giày cao gót, đứng dưới đèn đường với vẻ thướt tha, yêu kiều.
“Có hứng thú tâm sự không?”
“Không có hứng thú.” Tần Ca lạnh lùng từ chối.
Trong khoảng thời gian này, Kiều Thiển Thiển thay đổi rất nhiều, có thể nhìn ra từ cách ăn mặc và trang điểm của cô ta.
Hiện tại dung nhan xinh đẹp lại có chút dụ hoặc giống như gái làm ở quán bar, đây là loại người Tần Ca ghét nhất.
Kiều Thiển Thiển cũng không tỏ ra tức giận, chỉ chậm rãi nói tiếp: “Là về Hải Duyệt, Tần tổng không lo lắng chút nào sao?”
Hải Duyệt, chính là đơn đặt hàng mà Tần Ca đang lo lắng.
Lần này hắn muốn chế tạo robot dạng lớn để làm việc trong nhà xưởng, thay thế cho đại lượng công nhân.
Trước có một vài ông chủ rất thích ý tưởng này, nhưng sau khi ra giá, những người này cũng không dám mạo hiểm đầu tư nữa.
Tần Ca lãnh đạm đi về phía Kiều Thiển Thiển.
Khóe miệng Kiều Thiển Thiển chậm rãi nhếch lên.
Nhưng nụ cười của cô ta nhanh chóng chuyển thành cứng đờ.
Tần Ca đi qua người cô ta, không hề dừng lại.
Đối với Tần Ca mà nói, hắn có thể dựa vào Thời Sênh mà không có chút tâm lý áp lực nào, đó là một loại bản năng như thể bản năng sinh tồn.
Nhưng đứng trước người phụ nữ khác.
Thậm chí hắn còn không thèm nhìn.
“Tần tổng, tôi có thể giúp anh đàm phán thành công hợp đồng này.” Kiều Thiển Thiển đuổi theo Tần Ca, “Công ty anh nếu không nhận được đơn hàng này thì lô robot mới sản xuất sẽ không có cách nào tiêu thụ được, sẽ không ai thấy được hiệu quả…”
Tần Ca mở cửa xe, mặt không đổi sắc ngồi vào, sau đó đóng sập cửa lại trước mặt Kiều Thiển Thiển.
Xe khởi động, rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của Kiều Thiển Thiển, còn phả lên mặt cô ta chút khí bụi nữa.
Vậy mà hắn còn không buồn nghe cô ta nói hết?
Không, nhất định hắn sẽ phải tìm mình.
Người đàn ông nào mà chẳng cần mặt mũi, huống chi Tần Ca lại là một người đàn ông không bao giờ chịu cúi đầu nhanh chóng cả.
Kiều Thiển Thiển tự an ủi mình trong lòng, giờ cô ta chỉ cần trở về nhà và đợi điện thoại của Tần Ca là được.
Nhưng tận mười ngày sau, Kiều Thiển Thiển vẫn chẳng nhận được cuộc gọi nào từ Tần Ca.
Ngược lại, trên tivi lại đưa tin về hai hợp đồng lớn của Tần Ca về sản xuất robot.
Tin tức đưa rất ngắn gọn, Kiều Thiển Thiển chỉ kịp nhìn thấy tên của hai tập đoàn đối tác đó.
Lúc ở nước ngoài, cô ta cũng đã được nghe tới tên hai tập đoàn này, đều là đại tập đoàn xuyên quốc gia.
Vậy mà Tần Ca lại có thể liên hệ được với những người này…
Người ta chẳng những đặt mua mà còn giúp tuyên truyền, hàng hóa vốn còn tồn đọng trong kho nhanh chóng hết sạch, nhà xưởng còn phải tăng ca sản xuất nhóm sản phẩm thứ hai.
Kiều Thiển Thiển lên mạng thấy được đầy đủ cảnh ký hợp đồng.
Video cũng không dài, chỉ có ký tên và cùng chụp ảnh lúc trao đổi văn kiện.
Nhưng đến cuối video, Kiều Thiển Thiển lại nhìn thấy một đại biểu của một trong hai tập đoàn đang cố ý nói chuyện cùng với Thời Sênh ngồi ở bên cạnh Tần Ca, thái độ nhìn có vẻ cẩn trọng.
Một người nói một người vừa nghe vừa gật đầu, rõ ràng là quan hệ rất tốt…
Kiều Thiển Thiển siết chặt con chuột trong tay, lại là cô ta.
Kiều Sơ!
“Reng reng… Reng reng reng reng…”
Thanh âm di động vang vọng trong không gian, Kiều Thiển Thiển nhìn tên hiển thị trên màn hình, chỉ cảm thấy cực kỳ phiền chán.
Cô ta đặt tay che màn hình, đến tận khi cuộc gọi sắp kết thúc mới tiếp máy.
“Mẹ?”
“Thiển Thiển, con chuẩn bị cho mẹ chút tiền, hôm nay mẹ xui xẻo quá!”
Cùng với tiếng nói là tiếng lạch cạch của quân bài mạt chược.
“Mẹ, mẹ còn chưa khỏi ốm, sao đã đi chơi bài rồi?” Kiều Thiển Thiển nhíu mày.
“Làm gì nghiêm trọng như thế, mẹ không sao, con đừng lo lắng, mau chuyển tiền cho mẹ đi, mẹ cúp máy đây.”
“Mẹ, bây giờ con…”
“Tút tút tút…”
Công ty còn một đống rối rắm, bảo cô ta chạy đi đâu lấy tiền bây giờ?
Kiều Thiển Thiển bị bà Kiều chọc cho tức điên lên, không chuyển tiền cho bà ta nữa.
Buổi tối, bà Kiều về nhà, vừa mở cửa liền xông thẳng tới phòng của Kiều Thiển Thiển, hùng hổ chất vấn, “Thiển Thiển, sao chiều nay con không chuyển tiền cho mẹ? Làm mẹ bị mất hết mặt mũi với người ta.”
Từ ngày bà Kiều mê đánh mạt chược thì một ngày không được đánh sẽ khó chịu, vốn dĩ sức khỏe bà ta không tốt, lại còn đánh cả ngày như thế, làm sao mà cầm cự nổi.
Lần trước Kiều Thiển Thiển tới tìm ông Kiều chính là vì bà Kiều chơi mạt chược tới mức phải nhập viện.
“Mẹ, tình trạng hiện tại của công ty không phải mẹ không biết…”
“Công ty lớn như thế, mẹ mới lấy bao nhiêu tiền chứ?” Bà Kiều chẳng hiểu gì chuyện làm ăn, trong lòng bà ta chỉ biết, công ty hẳn là có rất nhiều tiền, bà ta mới lấy có một chút xíu, còn chưa được coi là số lẻ.
Kiều Thiển Thiển bị ngắt lời cũng cảm thấy hơi tức giận, “Có cổ đông ôm tiền chạy không phải là mẹ không biết. Giờ con còn đang tìm cách vá lại lỗ thủng này. Mẹ bảo con đi đâu lấy tiền cho mẹ bây giờ?”
Lúc trước nếu không vì bà Kiều, sao cô ta phải tiếp nhận cục diện rối rắm này chứ?
Mệt chết mệt sống mà chẳng được cái gì.
Bà Kiều bị Kiều Thiển Thiển quát mắng thì cau mày, “Thiển Thiển, con đừng có học đứa em gái không có lương tâm kia của con, nhìn xem giờ nó là cái bộ dạng gì đi. Hơn nữa, ngoài chơi cái đó thì mẹ còn biết làm gì nữa? Chuyện công ty mẹ không hiểu, con nói mẹ ở công ty là làm phiền đến con, mẹ không đi thì con bảo mẹ làm gì đây?”
Vừa nghe bà Kiều nhắc tới Kiều Sơ, Kiều Thiển Thiển càng nổi điên hơn: “Giờ nó có tiền như thế, sao mẹ không đi tìm nó đi?”
“Kiều Thiển Thiển!” Bà Kiều nghiêm mặt, “Con cũng muốn bắt chước Kiều Sơ, đối đầu với mẹ đúng không?”
Đừng tưởng rằng phần tử tri thức có bao nhiêu hiểu biết, lễ nghĩa. Những người này mà trở nên không phân rõ phải trái thì cực kỳ đáng sợ.
Kiều Thiển Thiển bị bà Kiều làm phiền tới mức không thể chịu đựng được, bên này cô ta còn một đống việc, chỉ đành có thể lấy tiền đưa cho bà Kiều để bà ta đi.
Bà Kiều vừa rời khỏi phòng, di động của cô ta lại đổ chuông.
Nhìn tới số hiển thị, sắc mặt của Kiều Thiển Thiển càng thêm khói coi.
“Kiều tiểu thư, không phải cô nói nhất định có thể tiếp cận Tần Ca sao?” Giọng nói của đối phương rất không tốt, còn mang theo vài phần chất vấn.
“Lần này là…”
Đối phương không cho Kiều Thiển Thiển cơ hội giải thích, “Kiều tiểu thư không cần giải thích nữa, hợp tác của chúng ta dừng tại đây. Về công ty của cô, tôi sẽ lập tức rút đầu tư, Kiều tiểu thư tự giải quyết cho tốt.”
Bên kia cũng không lập tức cúp máy, ngược lại còn nói bằng giọng cổ quái: “Lòng của Kiều tiểu thư không đủ độc ác thì không làm được chuyện gì lớn đâu, tút tút tút…”
Là cô ta không đủ ác sao?
Bàn tay cầm di động của Kiều Thiển Thiển chậm rãi siết lại… Đúng là, là lòng cô ta không đủ ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.