Boss Là Nữ Phụ

Chương 457: Tần thời sơ ca (30)




Thời Sênh tìm được cho ông Kiều một căn nhà ở gần nhà mình. Ông Kiều sa sút tinh thần hơn một tháng rồi lại bắt tay xây dựng lại cơ nghiệp của mình.
Công ty của Tần Ca đã hoàn toàn đi vào ổn định, đợi hai năm nữa là có thể lên sàn chứng khoán.
Mà lúc này, nữ chính đã về nước.
Kiều Thiển Thiển vốn muốn vào một tập đoàn lớn, nhưng bà Kiều lại làm cho công ty mà chồng để lại rối tinh rối mù cả lên, bà Kiều đành phải nhờ tới cô ta, Kiều Thiển Thiển chỉ có thể đi giúp.
Công ty nhỏ cũng là công ty, Kiều Thiển Thiển tự nhiên về làm quản lý, dù là con gái của ông chủ thì cũng có rất nhiều người không phục.
Kiều Thiển Thiển cái gì cũng phải dốc sức làm, mệt không thể tả.
Cô ta rất hối hận vì đã đồng ý với bà Kiều.
Nếu cô ta vào công ty lớn làm thì đâu cần vất vả thế này.
Thương lượng sinh ý đều phải tự mình đứng ra, phụ nữ thân ở thương trường thì phải chịu thiệt…
“Kiều tổng, đến đến, uống nào, hôm nay chúng ta không nói chuyện lời lãi.”
Kiều Thiển Thiển cố nhẫn nhịn dạ dày đang muốn trào lên, cười cười tiếp tục uống rượu với mấy người này.
Có người còn nhân cơ hội động chạm vào người cô ta, Kiều Thiển Thiển đành lấy lý do đi toilet để tránh bị quấy rối.
Cô ta vào toilet trang điểm lại, hít sâu một hơi rồi mới đi ra.
Đi ngang qua một ghế lô, nhìn thấy người đàn ông bên trong, cô ta hơi sửng sốt.
Nhiều năm không gặp, Đường Cẩm Thần đã trở thành một người đàn ông thành thục đầy mị lực.
“Kiều tổng…”
Kiều Thiển Thiển quay đầu lại theo bản năng, vừa vặn thấy một cô gái đi ra từ trong thang máy, còn được một đám người vây quanh.
Kiều Thiển Thiển lập tức cứng đờ sống lưng.
“Kiều tổng, Tần tổng sắp tới rồi, chúng ta ăn trước hay đợi Tần tổng một chút?”
“Chờ anh ấy làm gì, hôm nay là lễ mừng công của các anh, ăn ít một chút cũng không chết được.”
“Tần tổng mà nghe thấy thế này thì sẽ khóc mất.”
“Ha ha ha…”
Người bên kia hướng về một phòng đi tới, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Kiều Thiển Thiển.
Cô ta siết chặt vạt áo, tất cả mọi người đều sống rất tốt, chỉ có một mình cô ta là chật vật không chịu nổi.
Tại sao chứ?
Kiều Sơ…
Rõ ràng không tốt hơn cô ta, tại sao lại có thể sống ung dung, thoải mái hơn cô ta được?
Bây giờ, ngoài cái công ty rách nát kia, cô ta còn có gì?
Không!
Kiều Sơ có gì thì cô ta cũng phải có như thế.
Cố lên Kiều Thiển Thiển!
Kiều Thiển Thiển trở lại ghế lô, ở nước ngoài một thời gian dài nhưng cô ta không hay ra ngoài ăn uống chơi bời. Cô ta không thể uống, vậy thì để những người này uống đi.
“Vừa rồi hình như tôi thấy Tần tổng…” Một trợ lý từ bên ngoài đi vào nói với người đàn ông đang uống rượu cùng Kiều Thiển Thiển. “Thái tổng, không phải chúng ta đang đàm phán với họ sao? Có đi sang mời rượu không?”
“Tần tổng và những ai?” Thái tổng buông chén rượu, biểu tình nghiêm túc.
“Không rõ lắm, không nhìn thấy bên trong là ai.”
“Vậy thì thôi đừng đi, Tần tổng này không dễ tiếp xúc đâu…” Người bên cạnh khuyên. “Nghe nói lần trước có người đi tới lúc hắn đang ăn cơm, đừng nói là hợp tác, cho không người ta cũng không cần.”
Tần Ca vẫn nổi danh là cứng nhắc.
Thái tổng cảm thấy lời này có lý, vì thế lại chuyên tâm uống rượu cùng Kiều Thiển Thiển. Em gái xinh đẹp này quả thực là hiếm có khó tìm.

“Thiển Thiển, hôm qua đàm phán thế nào rồi?” Kiều Thiển Thiển vừa vào văn phòng, bà Kiều đã hỏi ngay lập tức.
Sắc mặt Kiều Thiển Thiển trắng bệch, hôm qua uống rất nhiều, nếu không phải cô ta nhạy bén thì còn bị chiếm tiện nghi nữa.
“Hắn nói để bàn lại.”
“Bàn lại?” Bà Kiều nhíu mày, “Sao lại bàn lại? Thiển Thiển, có phải con không nói rõ với người ta không hả? Giá mà chúng ta cung cấp hẳn đã là thấp nhất trong tất cả các nhà rồi…”
Bà Kiều lải nhải xong, sắc mặt Kiều Thiển Thiển càng kém.
“Mẹ, con mệt lắm, để con nghỉ ngơi một chút được không?”
“Hợp đồng này còn chưa bàn bạc xong, con…” Bà Kiều nhìn sắc miệng Kiều Thiển Thiển thì chỉ biết há miệng thở dốc, rốt cuộc không nói gì nữa.
Bên này Kiều Thiển Thiển mệt chết mệt sống quản lý công ty và kiếm tiền. Bên kia bà Kiều lại không biết bị ai dụ dỗ đi chơi mạt chược thành nghiện, lúc đầu còn đỡ, thỉnh thoảng mới ra ngoài, nhưng sau đó cả ngày đều ngồi đánh bài, đánh từ sáng tới tối, lại từ tối tới đêm khuya.
Kiều Thiển Thiển nói qua với bà ta vài lần nhưng bà Kiều không chịu nghe, cô ta cũng không quản nữa.
Việc công ty thượng vàng hạ cám đều đổ lên đầu cô ta.
Đường làm quan của Kiều Sơ và Đường Cẩm Thần rộng mở làm cho đáy lòng của Kiều Thiển Thiển nảy ra một tâm lý không chịu thua kém, giống như ngọn cỏ nhỏ sinh trưởng trong mùa xuân, không bao giờ nhổ hết được.
Chuyện bọn họ làm được thì cô ta cũng làm được.
Tốt xấu gì Kiều Thiển Thiển cũng đã tốt nghiệp cao học, cho dù có vài điều không hiểu nhưng sau đó cũng dần trở nên quen thuộc.
Công ty nhỏ dưới sự cố gắng của cô ta cũng chậm rãi khởi sắc.

Cuối tháng 12, nhà nước tổ chức một buổi vinh danh doanh nghiệp.
Các nhà quản lý doanh nghiệp đều tề tụ đông đủ.
Công ty của Tần Ca nhận được giải thưởng mới về khoa học kỹ thuật của năm. Giải này do nhà nước đề xuất, mục đích là cổ vũ các doanh nghiệp.
Đương nhiên, ngoại trừ khoa học kỹ thuật còn có đủ loại giải thưởng khác.
Lúc này, người lên nhận giải là Tần Ca, phía sau hắn như có hào quang vạn trượng làm người ta lóa mắt.
“Người duy nhất tôi muốn cảm ơn…” Ánh mắt Tần Ca dịu dàng nhìn cô gái hồi ngay hàng đầu, “Cảm ơn cô ấy đã giúp tôi vượt qua những năm tháng khó khăn nhất. Kiều Sơ, em có đồng ý gả cho anh không?”
Tần Ca từ trên sân khấu đi xuống, đi tới trước mặt Thời Sênh, quỳ một gối, lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra.
Cũng không phải nhẫn kim cương gì, là một chiếc nhẫn trơn, mặt trên như có vụn vặt quấn quanh.
“Trời ạ… Là “Triền Miên” trong bộ sưu tập “Nhất Kiến Khuynh Tâm” (vừa gặp đã thương), không phải nhà thiết kế nói món này không bán sao?” Có người bên cạnh kinh hô.
Những món đồ trong bộ sưu tập “Nhất Kiến Khuynh Tâm” còn đáng giá hơn cả nhẫn kim cương nữa.
Bộ sưu tập này mỗi bản chỉ có một đôi, không có bản thứ hai.
Có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Huống chi còn là “Triền Miên” mà chính nhà thiết kế nói là hàng không bán.
Tần Ca vì để có được cặp nhẫn này mà đã tốn không ít sức lực.
Không nghĩ tới trong một lễ trao giải mà còn có người cầu hôn, người bốn phía đều đưa mắt nhìn Thời Sênh.
Cô gái này mấy năm trước thì rất nhiều người không biết, nhưng đến khi video tuyên truyền cho robot được phát ra, cô mới bắt đầu trở nên sinh động trước mặt mọi người.
Nhờ đó bọn họ mới biết, Tần tổng nhiều năm như thế không có ai không phải bởi vì không tìm được người sánh đôi mà là người ta Kim Ốc Tàng Kiều, trong lòng sớm đã có ý trung nhân rồi.
*Kim ốc tàng kiều: Điển tích dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình. Xuất phát từ cau chuyện giữa Hán Vũ Đế và hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Họ vốn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với Trần A Kiều rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở. Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm. Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc.
“Kiều Sơ, em có đồng ý lấy anh không?” Tần Ca hơi hồi hộp, vào lúc như thế này ai mà chẳng lo lắng.
Thời Sênh chậm rãi nhoẻn miệng cười, lặng yên vươn tay của mình ra.
Mắt Tần Ca sáng lên, nhanh chóng đeo nhẫn cho Thời Sênh, lại đưa một cái hộp khác cho cô.
Thời Sênh đeo nhẫn cho Tần Ca xong, bốn phía xung quanh đều vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Có người chúc phúc, cũng có người ghen tị, nhưng trong trường hợp này, mọi người đều phải bằng mặt với nhau, dù trong lòng có không vui thế nào cũng phải chúc mừng một tiếng.
Tần tổng tài cực kỳ cứng nhắc và lạnh lùng, vậy mà giờ lại có thể dùng vẻ mặt ôn hòa để nói chuyện với những người này.
Đúng là sức mạnh của tình yêu.
Ở một ví trí hơi xa, Kiều Thiển Thiển siết chặt găng tay, gân xanh nổi lên, đáy mắt như có liệt hỏa thiêu đốt cuồn cuộn như muốn làm cho mọi trước mắt biến thành tro tàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.