Boss Là Nữ Phụ

Chương 455: Tần thời sơ ca (28)




Tần Ca thực sự không muốn ra ngoài ăn cơm với con nhóc này, nhưng mà nàng dâu nhà hắn hình như lại rất nguyện ý.
Quả nhiên là cô thích loại con gái này…
Về sau phải cẩn thận đề phòng.
Bộ dạng đáng yêu, tính cách ngây thơ, nói chuyện dễ thương, còn biết làm nũng…
Sao hắn lại không có những kỹ năng đó chứ?
Chờ ăn cơm xong, đuổi cô gái kia đi rồi, Tần Ca đen mặt mang Thời Sênh về nhà.
“Anh giận cái gì?” Thời Sênh nhìn Tần Ca khó hiểu.
Tần Ca nghiêm mặt, nhìn chằm chằm Thời Sênh, chỉ thiếu mỗi bước viết lên mặt mấy chữ to “giờ anh đang rất tức giận, phải ôm hôn mới đỡ”.
Thời Sênh không để ý tới hắn, xoay người đi tới thư phòng.
Mắt Tần Ca trầm xuống, đi vào theo Thời Sênh, hắn cọ cọ bên người cô, thanh âm có vài phần dụ dỗ, “Sơ Sơ, hôm nay chúng ta thử ở thư phòng đi?”
“Thử ông nội anh đấy, làm xong việc chưa?” Thời Sênh vung tay vỗ lên đầu hắn một cái.
Tần Ca bày ra vẻ mặt đứng đắn: “Làm việc kết hợp nghỉ ngơi.”
“Làm việc kết hợp nghỉ ngơi cái con khỉ, biến đi làm việc ngay.” Thời Sênh đá hắn một cái, “Còn động tay động chân, có tin em đánh chết anh không?”
Tần Ca u oán buông Thời Sênh ra, lại đi xử lý công việc chưa hoàn thành.
Chờ hắn xong việc thì đã tới mười một giờ, Thời Sênh làm ổ trên xích đu, tựa hồ đã ngủ.
Tần Ca thích cô ở cạnh hắn như thế, cho dù ai làm việc nấy nhưng cảm giác ngẩng đầu lên có thể thấy cô thật tuyệt.
Tần Ca nhẹ nhàng ôm cô về giường, hơi hơi thở dài, hắn bị cấm vận sắp được một tuần rồi.
Thầy Tần bị cấm vận.

Thời Sênh nhận được điện thoại của ông Kiều vào một ngày tuyết rơi nhiều.
Hai năm này Thời Sênh không liên hệ nhiều với gia đình, nhiều lắm là chỉ gọi điện hỏi thăm ông Kiều mà thôi.
Lần này ông Kiều lại hẹn gặp cô.
Nhưng lúc Thời Sênh tới, không ngờ lại gặp cả bà Kiều.
Thân thể bà Kiều không được khỏe lắm, không thể làm lụng nặng nhọc nên đã nghỉ làm, hiện tại ở nhà quản lý gia đình, nhìn ăn mặc sành điệu hơn trước nhiều.
“Sơ Sơ.” Ông Kiều cười chào hỏi.
Bà Kiều hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không thèm nhìn.
Ông Kiều cười xấu hổ.
Thời Sênh cũng không để ý, trực tiếp ngồi xuống, càng không nhìn tới bà Kiều, “Ba, có chuyện gì không ạ?”
“Sơ Sơ, dạo này con thế nào?” Ông Kiều không trả lời ngay mà quay ra hỏi tình hình gần đây của cô.
“Tốt ạ!”
Ông Kiều nói Đông nói Tây, mãi cũng không đi vào chủ đề chính. Bà Kiều đá ông Kiều ở dưới bàn một cái, ông Kiều vẫn không chịu nói.
Bà Kiều không nhịn được, “Kiều Sơ, tình hình gia đình không tốt lắm, con bỏ ra chút tiền để ứng phó khẩn cấp đi.”
Bà Kiều nói như thể lẽ đương nhiên, tựa như việc cô phải lấy tiền ra cho gia đình là chuyện hoàn toàn bình thường.
Thời Sênh vẫn nhìn ông Kiều, không nói.
Ông Kiều lớn tuổi như thế nhưng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, “Sơ Sơ… Tình hình gia đình quả thực không tốt lắm, nếu con có thừa tiền thì cho ba mượn chút đi.”
“Mượn cái gì mà mượn, nó không phải con gái của ông à?” Bà Kiều nhíu mày không hài lòng, “Lấy tiền cho gia đình mà còn tính là cho vay. Chúng ta nuôi không nó nhiều năm thế là nuôi không à?”
“Bà nói bậy bạ cái gì thế hả?” Vẻ mặt ông Kiều giận dữ, “Tiền của Sơ Sơ cũng không phải tự nhiên mà có.”
Bà Kiều càng không vui, “Tần tổng nhà nó giờ có một công ty lớn như thế, còn tiếc chút tiền ấy à?”
Ông Kiều thật hối hận vì hôm nay đưa vợ tới đây, “Sơ Sơ, đừng nghe mẹ con nói bậy. Con có tiền thì cho ba mượn, không có cũng không sao.”
“Tôi nói bậy gì?”
Ông Kiều giận tái mặt, đến lúc này bà Kiều mới thấy sợ, ngậm miệng không nói nữa, nhưng lại đưa mắt trừng Thời Sênh.
Thời Sênh vẫn coi như không thấy bà Kiều, cũng không muốn so đo với bà ấy.
“Cần bao nhiêu?” Thời Sênh vừa lấy chi phiếu ra vừa hỏi.
“Năm trăm vạn… Con có thể cho mượn bao nhiêu thì cho mượn, chờ ba vượt qua cửa ải khó khăn này sẽ trả lại cho con.”
Thời Sênh viết chi phiếu rồi đưa cho ông Kiều.
Ông Kiều nhìn con số bên trên, sửng sốt, “Sơ Sơ… Nhiều tiền như thế này, con có cần bàn bạc với Tần tiên sinh một chút không?”
Hiện tại công ty của Tần Ca làm ăn rất khá, nhưng số tiền lớn như thế này…
Bà Kiều giật lấy chi phiếu trên tay ông Kiều, “Thương lượng cái gì mà thương lượng, thế này là được rồi.”
“Nếu ba không có việc gì nữa thì con đi trước đây.” Thời Sênh đứng dậy.
“Sơ Sơ, ở lại ăn cơm đã.” Ông Kiều giữ cô lại.
Thời Sênh liếc nhìn bà Kiều một cái. Bà Kiều hài lòng với con số năm trăm vạn này nên chủ động đứng dậy: “Tôi không ăn cùng đâu, miễn cho con ranh chết tiệt này làm tôi tức chết.”
Thời Sênh ăn cơm cùng ông Kiều, không có bà Kiều ở đâu, bữa cơm coi như khá vui vẻ.
“Sơ Sơ, khi nào con và Tần tiên sinh kết hôn?” Trước khi đi, ông Kiều hỏi cô.
“Sắp rồi.” Công ty của Tần Ca đã đi vào ổn định, chuyện kết hôn đã nằm trong kế hoạch.
“Sớm định ra cũng tốt, Tần tiên sinh là một người đàn ông rất được.”
Ông Kiều dặn dò thêm vài câu rồi mới để cô đi.
Thời Sênh đứng ở ngã tư đường, nhìn tuyết trắng đầy đất, lạnh run cả người.
Qua mùa đông này, có lẽ là nữ chính sẽ trở về thì phải?
Thời Sênh tới công ty đón Tần Ca. Mặc dù Tần Ca nhiều việc thế nào thì ngày nào cũng đi về rất đúng giờ.
Xe Thời Sênh vừa mới dừng ở dưới lầu thì Tần Ca đã đi ra, ngồi lên ghế phụ.
“Sơ Sơ, lạnh quá, làm ấm giúp anh cái.” Tần Ca đưa tay về phía Thời Sênh đòi thân mật.
Thời Sênh sờ tay hắn, quả nhiên rất lạnh, cô rót linh lực vào, cơ thể lạnh như băng của Tần Ca chậm rãi ấm lên.
Hắn thích cô truyền cho hắn luồng nhiệt này, mỗi lần như thế đều làm hắn thấy rất thoải mái.
Tần Ca nhịn không được chồm tới hôn Thời Sênh.
Hình như còn chưa thử làm trên xe?
Thời Sênh cũng không muốn chơi trò xe chấn, thu thập Tần Ca một trận rồi lái xe về nhà.
Tần Ca mang tâm tình oán hận đi nấu cơm. Hắn mệt nhọc như thế mà bà xã còn không cho hắn ngủ.
“Sơ Sơ, em biết hôm nay anh gặp được ai không?” Tần Ca đột nhiên nhớ ra một chuyện, nháy mắt với Thời Sênh đang đứng ăn vụng ở một bên.
“Ai?”
“Chính là cái tên Triệu tổng kia?” Tần Ca nói tới đây, vẻ mặt liền trầm xuống.
Xã hội thượng lưu nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhiều năm như vậy, hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn gặp lại gã Triệu tổng đó.
“Lão?” Thời Sênh nhíu mày, “Sắp xui xẻo rồi, đừng có động vào lão.”
Tần Ca chớp chớp mắt: “Sơ Sơ, em lại lén lút làm cái gì sau lưng anh phải không?”
Cô dâu của hắn bản lĩnh lớn thế nào hắn đã được chứng kiến. Hắn có thể xây dựng công ty lớn thế này trong thời gian ngắn như vậy cũng là nhờ công lao của bà xã.
“Không phải gần đây công ty của lão muốn phát hành robot đồ gia dụng sao?
Tần Ca gật đầu, biểu tình có vẻ nghiêm túc: “Sản phẩm của chúng ta mới dừng lại ở giai đoạn nghiên cứu phát triển, vậy mà bọn hắn đi đã trước một bước, như thế sẽ chiếm được thị trường rất lớn.”
Chuyên ngành của Công ty của Tần Ca là khoa học kỹ thuật, mục tiêu của hắn chính là robot.
“Thường dân còn muốn làm người đầu tiên ăn cua sao?” Thời Sênh hừ lạnh, “Hắn mua được công ty trách nhiệm hữu hạn Thần Phong rồi mới có ý tưởng này. Nhưng dự án robot này vốn là do bọn Trần Khê làm, càng khéo là, phần mã hóa kia em có tham gia một tay. Anh cảm thấy hắn có thể thành công ư?”
Tần Ca: “…”
Cái hố này thật sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.