Boss Là Nữ Phụ

Chương 433: Tần thời sơ ca (6)




Xung quanh im phăng phắc.
Em gái này…
Đường Cẩm Thần mà cũng dám đẩy, sao không lên trời luôn đi?
Đại khái là Đường Cẩm Thần chưa từng bị ai đối xử như thế, lửa giận trong lòng lập tức phát ra: “Cô có biết cô vừa phạm tội gì không?”
“Tội cố ý gây thương tích à?” Thời Sênh nói, vẻ mặt bình tĩnh.
“Cô biết là tốt.” Đường Cẩm Thần lại đi lên, dùng tư thế bễ nghễ không ai bì nổi nhìn Thời Sênh.
“Bình thường, anh muốn tố cáo tôi à? Lúc mời luật sư tới thì thuận tiện cũng gọi giúp tôi một người, tôi cũng muốn tố cáo chị ta cố tình gây thương tích.” Thời Sênh chỉ vào Kiều Thiển Thiển.
Đường Cẩm Thần nhíu mày. “Thiển Thiển không cố ý.”
“Tôi cũng không cố ý.” Thời Sênh cong môi cười.
Đường Cẩm Thần: “…”
Nhiều người nhìn vào như thế, sao cô có thể nói là không cố ý chứ?
Cho là những người kia bị mù sao?
“Thực xin lỗi, Tiểu Sơ.” Kiều Thiển Thiển đột nhiên lớn tiếng nói xin lỗi.
Cũng không chờ Thời Sênh phản ứng, cô ta cúi đầu nhanh chóng chạy xuống cầu thang.
Có câu nói, người lúc đen đủi thì uống nước cũng bị nghẹn, Kiều Thiển Thiển lại ngã một lần nữa.
Còn vừa vặn chui vào lòng Tần Ca đang đứng ở phía dưới.
“Thiển Thiển!” Đường Cẩm Thần vội vàng đi xuống. “Không sao chứ?”
“Không sao.” Kiều Thiển Thiển bị ngã đến sắp ngu cả người.
Tần Ca giúp cô ta đứng vững rồi lùi lại, giữ một khoảng cách với cô ta.
“Cảm ơn!” Kiều Thiển Thiển nói lời cảm ơn Tần Ca. Vừa rồi cô ta không nhìn rõ người này, lúc này vừa thấy, hiển nhiên cũng bị kinh diễm rồi.
“Không cần.” Giọng nói của Tần Ca lãnh đạm, hắn quay đầu nhìn lên trên, nữ sinh vừa rồi còn đứng trên đó đã không thấy nữa.
Kiều Thiển Thiển thấy đối phương lạnh nhạt như thế thì cũng không nói gì nữa, lại quay đầu nhìn lên chỗ mình vừa mới vấp ngã.
Bậc thang thực sạch sẽ, rõ ràng ban nãy cô ta cảm thấy mình vấp phải cái gì đó.
Có mấy nữ sinh đứng ở đó, nếu bọn họ đưa chân ra thì vừa vặn có thể ngáng đường cô ta…

Sau sự kiện ở canteen, trong trường học bắt đầu có lời đồn Kiều Thiển Thiển không chỉ quyến rũ Đường Cẩm Thần mà còn mưu toan thò tay nhúng chàm giảng viên Tần Ca.
Trong thời gian ngắn nhất, Kiều Thiển Thiển đã trở thành danh nhân ở trường học.
Mà lúc ấy, em gái đầu gấu ở canteen cũng bị người ta bới ra.
Kiều Sơ, em gái của Kiều Thiển Thiển.
Không rõ tin tức hai chị em bất hòa do ai truyền ra, nhưng cũng nhanh giải thích thành công chuyện xảy ra ở canteen.
Có người nói cô làm thế là để Đường Cẩm Thần chú ý, nhưng bọn họ không thể không bội phục. Tư thế của cô khi đó quá mức mạnh mẽ rồi.
Những người này tụ tập xem náo nhiệt tìm vui, Thời Sênh lại thảm.
Không biết bà Kiều nghe ai nói chuyện này, không nói hai lời lập tức chửi bới Thời Sênh, còn cắt luôn tiền tiêu vặt của cô.
Bình thường nguyên chủ cũng không phải người lắm tiền nhiều của, tiền lưu trữ trong thẻ không nhiều, cũng chỉ có thể giúp cô chống đỡ sinh hoạt một tháng mà thôi.
Vì thế, kỹ năng kiếm tiền của cô lập tức được khởi động.
Nhưng phát động kỹ năng kiếm tiền cũng cần khởi nguồn.
Đi tìm tài trợ ở đâu đây?
Cô còn không nghĩ ra mình quen ai thì Trần Khê đã gọi điện tới.
“Sơ Sơ, em lại không đi học à? Hiện tại đây là chuyên ngành của em đấy? Hôm nay mặt lão sư Tần còn đen hơn đít nồi rồi. Dám trốn buổi học của thầy Tần, em tuyệt đối là người đầu tiên.”
Hiện tại, ai dám trốn giờ học của Tần Ca đều sẽ “chết” vô cùng thảm.
Chỉ có duy nhất một nhân vật truyền kỳ, chính là Thời Sênh vừa chuyển chuyên ngành đã trốn học, cũng chưa từng tới lớp buổi nào.
“Luôn phải có người thứ nhất ăn thịt cua chứ, em đang giúp các anh thử độc còn gì. Tục ngữ nói rồi, ta không vào địa ngục thì ai vào?” Thời Sênh trả lời hai câu.
“… Sơ Sơ, đừng tự sướng nữa.” Lần trước còn nói với hắn cái gì mà anh hùng đạp thất thải tường vân, hiện tại còn nói một đống đạo lý trâu bò với hắn nữa.
Cũng chỉ là một đứa sinh viên trốn học thôi mà.
“Đúng rồi, gần đây anh và một đàn anh khóa trên có một đề tài để kêu gọi tài trợ, em tới giúp anh đi.”
Thời Sênh hừ hừ hai tiếng. “Đây mới là mục đích chính của cuộc gọi này chứ gì?”
“Cái này không phải là vì cần người đẹp trấn tràng sao?” Trần Khê thò chân chó lấy lòng. “Em không biết chứ, hiện tại lời nói của cầm thú và mỹ nữ đều hữu dụng hơn bọn anh nhiều.”
“Cho nên anh bán bạn cầu vinh hả?”
“Sơ Sơ tốt, giúp đi mà…”
Sự thật chứng mình, Trần Khê nói rất đúng, bọn họ nói nửa ngày mà đối phương vẫn không hề có ý tài trợ, luôn tỏ ra thờ ơ, lãnh đạm.
Nhưng Thời Sênh vừa mở miệng, đối phương lập tức cảm thấy hứng thú.
Nhưng thật đáng tiếc…
Không phải là vì sắc đẹp của cô.
“Em gái này cũng học khoa Công nghệ sao? Sao lại rành hạng mục này của chúng ta thế?” Học trưởng và Trần Khê kia đều bị một màn này làm cho sững sờ.
“… Cô ấy chính là em gái phóng khoáng, lạc quan hay trốn học được thầy Tần nhớ thương đó.” Trần Suối hạ giọng thì thầm.
Trên đường tới đây, cô ấy hỏi hắn xem qua chút tư liệu. Kết quả những gì cô ấy nói hắn nghe mà không hiểu gì hết, có điều chủ đề tư tưởng vẫn giống nhau.
Đây có phải dự án mà họ làm không thế?
“Kiều tiểu thư, chủ tịch của chúng tôi nói sẽ giúp đỡ những sinh viên mới có lòng can đảm như các cô. Chuyện hợp đồng sẽ sớm liên hệ để bàn bạc với mọi người. Mọi người có đề xuất gì thì cứ nói. Nếu công ty cảm thấy hợp lý thì nhất định không từ chối.”
Chờ người kia ra ngoài, Thời Sênh quay người ra dấu OK cho Trần Khê.
Trân Khê yên lặng giơ ngón tay cái lên.
Nếu để hắn tới nói chuyện thì nhất định là sẽ không thành công.
Thời Sênh vẻ mặt tươi cười: “Được tài trợ khoảng 200 vạn, em muốn khoảng một trăm vạn.”
“A?” 200 vạn?
Trần Suối đờ người ra, vừa rồi hắn chỉ lo nhìn Thời Sênh đàm phán với người ta, hoàn toàn không để ý tới con số mà cô đưa ra.
Hai trăm vạn đối với một nhóm sinh viên mà nói quả thật là con số trên trời.
Rốt cuộc cô đã đàm phán thế nào vậy?
Não của ông chủ công ty này có vấn đề ư?
Hay là nhiều tiền quá nên không biết làm gì?
Bọn họ dự tính tài chính cũng chỉ nhận được khoảng 30 đến 50 vạn, kết quả cuối cùng cô lại nói cho bọn họ là 200 vạn.
Một trăm vạn này của Thời Sênh cũng chỉ là mượn tạm, sẽ sớm trả lại cho họ.
Cô chưa từng nói cô dùng 100 vạn này để làm gì, nhưng người đàm phán thành công là cô, không có cô, có lẽ bọn họ không lấy nổi một phân tiền.
Nếu cô muốn hơn thì họ cũng sẽ không từ chối.
Sự rộng rãi tất nhiên vẫn phải có, vì thế sau khi cả nhóm thảo luận bèn đồng ý với cô.
Tiền vừa được chuyển tới, Thời Sênh liền lấy đi 100 vạn.
Nửa tháng sau, cô trả lại 100 vạn không thiếu một đồng.
Mọi người đều sửng sốt.
Lấy một trăm vạn về ngắm à?
Lúc Trần Khê kiểm tra tài khoản còn phát hiện thừa ra hơn 20 vạn.
“Mọi người có ai bỏ quên thẻ không này?” Trần Khê cầm thẻ hỏi mọi người trong nhóm.
“Không có đâu, anh sắp phải ăn đất rồi đây.” Một đàn anh trả lời.
Học trưởng lần trước đi đàm phán cùng Trần Khê nhìn cái thẻ một hồi rồi nói: “Đó không phải là cái thẻ mà Tiểu Sơ đưa trả sao?”
Đương nhiên Trần Khê biết cái thẻ này là do “người anh em” gần đây xuất quỷ nhập thần nhà mình trả, nhưng sao bên trong lại thừa ra 20 vạn chứ?
Không phải là 20 khối.
“Trong này thừa 20 vạn.”
“Bao nhiêu.” Toàn bộ người trong nhóm đều đồng loạt nhìn về phía Trần Khê.
Trần Khê giơ lên hai ngón tay.
“… Không phải Tiểu Sơ quên rút đấy chứ?”
“Hai mươi vạn không phải số nhỏ đâu, chắc là quên rút rồi, Trần Khê, cậu gọi điện hỏi em ấy xem.”
Trần Khê lấy điện thoại ra gọi cho Thời Sênh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.