Boss Là Nữ Phụ

Chương 421: Chuyện hàng ngày ở ma giáo (31)




Chung Hàn một mực nói chuyện này là do Chung tam gia làm.
Ngoài tập danh sách này ra, Thẩm Tinh Hải cũng không đưa ra được chứng cứ hữu dụng nào ca, tình cảnh trở nên vô cùng căng thẳng.
“Ta có một cách, các người muốn thử không?”
Giọng con gái trong trẻo mát lạnh phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Mọi người lại lần nữa chăm chú nhìn cô gái đang ngồi trên ghế không có một chút hình tượng nào.
“Vô Tranh cô nương mời nói, không phải ngại.” Thẩm Tinh Hải giành lên tiếng trước Chung Hàn.
Thời Sênh cười nhếch miệng, “Có một loại thuốc có thể khiến người ta nói thật, Chung trang chủ có muốn thử không?”
“Ai biết được thứ ngươi đưa cho ta có phải là thuốc độc hay không.” Chung Hàn lạnh lùng.
Thời Sênh cười một tiếng, “Nếu ta muốn hạ độc, ông cho rằng bây giờ ông vẫn có thể đứng được sao?”
Những ngày này, Thời Sênh rất bạo lực, hở một chút là đánh liền tay, nên một số người bọn họ đều đã sắp quên rằng cô gái trước mặt là đồ đệ của Dược bà bà, có độc thuật xuất thần nhập hóa.
Chung Hàn có lẽ cũng đã nghĩ ra.
“Chung trang chủ, muốn chứng minh mình trong sạch, thì cách này là đơn giản nhất.”
Sắc mặt Chung Hàn bỗng nhiên trông rất khó coi.
Nếu trong lòng Chung Hàn không *có quỷ, thì đương nhiên sẽ không sợ, nhưng trong lòng hắn có quỷ thật.
* Trong lòng có quỷ: ví von rằng, trong lòng có rất nhiều bí mật không thể nói cho người khác biết (nghĩa xấu).
“Chung trang chủ, đề nghị của Vô Tranh cô nương rất hay, nếu như ông lo lắng, thì ta và Chung trang chủ cùng dùng.” Thẩm Tinh Hải đưa ra đề nghị.
Chung Hàn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, nếu đồng ý, loại thuốc gì kia có thể khiến người ta nói thật là thật, thì mọi thứ của lão đều bị bại lộ.
Nhưng nếu như không đồng ý, thì chứng minh rằng lão có vấn đề.
Trong lòng Chung Hàn đang hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Thời Sênh mấy lần, nếu không phải là cô nhảy ra làm loạn, thì chuyện này lão đã đẩy được tội cho tên tam đệ đoản mệnh kia.
“Chung trang chủ, ông suy nghĩ thế nào?” Thẩm Tinh Hải đợi Chung Hàn một lúc, tiếp tục hỏi.
“Ta không tin Vô Tranh.” Chung Hàn rặn ra một câu.
“Ta thấy, là ông đang sợ mình sẽ nói hết ra thì có.” Thời Sênh nhanh chóng tiếp lời.
Chung Hàn căm hận ngước nhìn Thời Sênh, “Vô Tranh, cô đừng có ở đây ăn nói hàm hồ. Ta thấy là chính cô cấu kết với tên tam đệ của ta, bây giờ chuyện đã bại lộ, lại muốn vu oan cho ta.”
“Buôn bán người thì được bao nhiêu tiền?” Gương mặt Thời Sênh tỏ vẻ coi thường và ghét bỏ, “Không nhanh bằng ông đi cướp.”
Mọi người: “...” Ôi ôi, nói trước mặt bao nhiêu người chúng ta thế này cũng được sao?
Đám giáo chúng: “...” Giáo chủ, chuyện này không vẻ vang chút nào. Sao vẻ mặt cô lại kiêu ngạo thế kia?
Chung Hàn bị câu nói này chặn miệng chẳng biết nói gì.
Ngươi dội nước bẩn lên người cô ấy, cô ấy lại chụp cho ngươi cái mũ cao hơn, khiến ngươi không kịp phòng ngự.
Thẩm Tinh Hải ho một tiếng, “Vốn dĩ muốn giữ thể diện cho mọi người, nhưng Chung trang chủ lại không muốn, vậy thì ta cũng hết cách.”
Chung Hàn lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Tinh Hải, câu nói này của hắn có ý gì?
Thẩm Tinh Hải vẫy vẫy tay với phía sau, một vài người bị những đẩy từ giữa đám người ra.
Trong đó có một người mà Thời Sênh biết, là A Phúc.
“Trang chủ...” A Phúc không dám nhìn Chung Hàn, “Xin lỗi trang chủ, Thẩm nhị công tử đểu biết rõ mọi chuyện rồi.”
“Nói linh tinh gì thế!” Tại sao A Phúc lại ở bên Thẩm Tinh Hải? Tại sao hắn lại nó đỡ cho Thẩm Tinh Hải? Hắn đã nói gì với Thẩm Tinh Hải?
Trong lòng Chung Hàn hoảng loạn.
Nhưng nhiều hơn đó là sự phẫn nộ, lão phẫn nộ vì A Phúc đã phản bội lão.
“Chung trang chủ không quen mấy người này sao? Đều là quản gia của Bích Thủy sơn trang mà.” Thẩm Tinh Hải chỉ tay về phía mấy người bên cạnh A Phúc.
“Trang chủ, Thẩm nhị công tử đều biết hết rồi...” A Phúc đau khổ lên tiếng, “Là lỗi của A Phúc, A Phúc có lỗi với Trang chủ...”
Không biết A Phúc đã thỏa thuận điều kiện gì với Thẩm Tinh Hải, mà tiết lộ mợi hành vi gian ác của Chung Hàn cho Thẩm Tinh Hải nghe.
Chung Hàn muốn giết A Phúc bịt miệng, nhưng bị Chung Vị Vị chặn lại.
“Nhị bá, chuyện đã như vậy ông còn gì để giải thích không?” Chung Vị Vị nghĩ vì nhị bá của mình, cô mới bị đám người kia bắt đi, suýt chút nữa còn bị bán vào thanh lâu, nên trong lòng cô cảm thấy căm hận.
Người này là người thân của cô, tại sao ông ta lại có thể làm được những chuyện táng tận lương tâm như vậy.
“Ôi ôi, danh môn chính phái các ngươi cũng nhơ nhớp dơ bẩn như vậy.” Giọng Thời Sênh mỉa mai, kích bác đám người danh môn chính phái.
Ma giáo đáng ghét, nhưng người ta đáng ghét một cách quang minh chính đại, hơn nữa không động thủ với người già, kẻ yếu, phụ nữ và trẻ em.
Nhưng chuyện mà Chung Hàn làm, lại không bằng cầm thú.
Bị Thời Sênh mỉa mai như vậy, đám người kia cũng hơi tức giận.
“Chung Hàn, thật không ngờ ông lại có thể làm những chuyện này.”
Chung Hàn biết, chuyện đã đến nước này, ngụy biện cũng không có tác dụng. Lão nhanh chóng đưa tay, bắt lấy Chung Vị Vị, bóp chặt lấy cổ cô, rồi hét lớn với những người khác, “Đừng qua đây, qua đây ta sẽ bóp chết nó.”
Gương mặt Thẩm Tinh Hải rất căng thẳng, hắn thò tay ngăn người phía sau đang định lao lên.
“Chung trang chủ, thả Vị Vị ra.”
“Tránh đường cho ta!” Chung Hàn hét lớn, “Nếu không ta sẽ bóp chết nó.”
“Nhị bá, rốt cuộc tại sao cha ta lại chết?” Chung Vị Vị bị kẹp chặt, nhưng không để lộ sự căng thẳng, hoảng loạn, ngược lại cô còn hỏi một câu hỏi mà mọi người đều trở tay không kịp.
“Tại sao chết ư? Ha ha ha, thằng ngu đó bị ta hạ độc chết.” Mặt Chung Hàn co rúm lại, “Hắn là đệ đệ của ta, lại dám không nghe theo lời ta, còn dám bắt ta dừng tay nữa, ngươi nói xem ta có nên giết hắn không?”
Toàn thân Chung Vị Vị run lẩy bẩy, viền mắt đỏ au, trong mắt còn nổi lên mấy tia máu.
Chung Hàn đẩy Chung Vị Vị bước về phía trước, “Tránh đường ra cho ta.”
Thẩm Tinh Hải cho người dẹp ra một con đường, Chung Hàn đắc ý nói: “Chung Vị Vị, không ngờ ngươi cũng còn có chút tác dụng.”
Hai tay Chung Vị Vị nắm chặt, mắt nhắm lại, trong tay áo bỗng trượt ra một con dao găm, cô mạnh mẽ vung ra rồi đâm về sau.
Chung Hàn có phòng bị, nên con dao găm của Chung Vị Vị chỉ sượt qua làm rách y phục của lãoChung Hàn liền vặn gãy tay Chung Vị Vị.
“Crắc”, một tiếng, vô cùng vang vọng.
“Tiện nhân, còn muốn phản kháng?”
Chung Hàn nói xong câu này, lồng ngực lão đột nhiên nồng nặc mùi máu tanh, vết thương phun máu như mưa.
Người lão bỗng hoàn toàn mất đi sức lực, đến Chung Vị Vị cũng giữ không chắc.
Thẩm Tinh Hải thấy vậy, lập tức lao lên trước kéo Chung Vị Vị vào lòng mình.
Người phía sau Chung Hàn cũng xuất hiện tình huống tương tự, từ từ ngã rạp xuống đất, mọi người nhanh chóng đổ rạp xuống, tình cảnh vô cùng khủng bố.
Có lẽ ngoài Ma Giáo, những người ở hiện trường đều không ai may mắn thoát khỏi.
Đến Thẩm Tinh Hải cũng cảm thấy thân thể hơi yếu ớt, nhưng không nghiêm trọng đến mức đứng cũng không đứng lên được như mọi người.
“Vô Tranh!” Con yêu nữ này đã hạ độc khi nào vậy!
Tiếng nói này khiến mọi người lập tức hiểu rõ nguyên nhân, là cô ấy, ở hiện trường này chỉ có cô ấy mới có thể hạ độc một cách lặng lẽ như vậy.
“Gọi bản giáo chủ có việc gì?” Thời Sênh ngoáy lỗ tai, “Còn có thể gọi to như vậy, xem ra các ngươi trúng độc không nghiêm trọng lắm, có cần bản giáo chủ cho mỗi người các ngươi một bữa cơm thịnh soạn không?”
Mọi người: “...”
Cô ấy nói lung tung cái quỷ gì thế, nghe không hiểu.
“Đừng có nhìn ta như vậy, ta ngại lắm.” Miệng Thời Sênh thì nói như vậy, nhưng biểu cảm lại rất hung hăng, ngang ngược.
Chỉ còn thiếu nước viết lên mặt cô mấy chữ “Bản giáo chủ xinh đẹp vô địch thiên hạ, các ngươi có thể chiêm ngưỡng như vậy đã là một vinh dự, còn không mau cúi đầu đảnh lễ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.