Boss Là Nữ Phụ

Chương 405: Chuyện hàng ngày ở ma giáo (15)




Thẩm Tinh Dương ngụ ý đợi hôm nay kết thúc, sẽ mời Thời Sênh ăn cơm.
Thời Sênh không chút hứng thú ngẩng đầu nhìn trời, có lẽ cô phải giết chết Thẩm Tinh Hải trước mặt Thẩm Tinh Dương, thì hắn mới tin rằng khi đó cô thực sự muốn làm cho hắn chết.
Nhưng Thẩm Tinh Hải không có ở đây, cô cũng không có cách nào để thực hiện kế hoạch này.
Một người bận rộn như Thẩm Tinh Dương, đương nhiên sẽ không nói chuyện nhiều với Thời Sênh, ông ta nhanh chóng quay trở lại chỗ ngồi.
Nhưng suy nghĩ của những người khác thì không giống vậy.
Vốn dĩ họ đồn thổi, cô và Thẩm Tinh Hải có quan hệ mờ ám. Bây giờ lại nhìn thấy ca ca của Thẩm Tinh Hải lại thân mật vui vẻ với cô như vậy, đây chẳng phải là đang chứng minh cho lời đồn thổi sao?
Ánh mắt Thời Sênh nhất thời quan sát lôi đài ở phía xa.
Thời Sênh thực sự không biết phải nói gì với đám người này, cô luôn cảm thấy họ đi nhầm kịch trường thì phải.
Đây là truyện ngược mà, đám thiểu năng các ngươi sao lại như vậy?
[Đây là truyện có nhiều phần. Một nam chính nữa là Thẩm Tinh Hải, truyện sủng, nhân vật chưa bị biến chất] Hệ thống rất tri kỷ giải thích.
*Truyện sủng: Là loại tiểu thuyết, trong đó nam chính vô cùng sủng ái nữ chính.
Thời Sênh: “...”
Thảo nào Thẩm Tinh Hải bị giày vò như vậy mà không chết, mẹ kiếp, nam chính thì chết cái cục kít ấy.
Hệ thống, kỹ năng thêm BUG của mi càng ngày càng trâu.
[Đa tạ đã quá khen.]
Lật bàn, ai khen mi chứ. Mi làm mất sạch thể diện của chủ nhân nhà mi rồi.
Ở cùng một không gian, cũng có thể có bốn nhân vật chính sao?
Hệ thống không trả lời Thời Sênh, có lẽ là sợ lỡ lời.
Thời Sênh thầm nghĩ, nếu như giết chết Thẩm Tinh Hải thì không gian này sẽ như thế nào?
[Ký chủ, cô không nên có những suy nghĩ nguy hiểm như vậy.] Hệ thống cảm thấy thật mệt mỏi. Nó thực sự không muốn hầu hạ Ký chủ này nữa
Không phải cậu offline rồi à? Sao lại ngoi lên làm gì?
[...] Sợ nguyên chủ đi lệch đường chứ sao! Nó sung sướng lắm chắc?
Thẩm Tinh Hải đi đâu rồi?
[... Bởi vì cô cưỡng chế nhặt hắn đi, nên đã bỏ lỡ cơ hội để hắn và nữ chính gặp nhau. Bây giờ hắn đang đi gặp nữ chính rồi.]
Thời Sênh: “...”
Lại là lỗi của ta?
Ai biết được cô lại may mắn như vậy, chỉ tùy ý nhặt một cái mà nhặt được luôn một nam chính khác.
Được rồi, là lỗi của cô, không nên tùy tiện nhặt đồ của nữ chính.
Nữ chính là ai?
Hệ thống không lên tiếng, cái này nó đâu dám nói. Ngộ nhỡ Ký chủ có dây thần kinh nào đó bị chập, cô lại xông qua giải quyết nữ chính kia thì sao?
Hệ thống không đáp lời cô, Thời Sênh lắc lắc đầu, không tiếp tục quan tâm đến chuyện này nữa.
Có muốn quan tâm cũng chẳng quan tâm nổi, không có kịch bản, không có ký ức, ai mà biết được nữ chính là ai.
Cuộc tỉ thí ngày đầu tiên kết thúc. Mấy ứng cử viên được hy vọng nhất đều chưa lên đài tỉ thí. Phó Diệc Vân còn không lộ mặt.
Thời Sênh theo đường cũ quay về, lúc đi ngang qua một tiểu viện, cô nhìn thấy có rất nhiều người đang bao vây bên ngoài.
Thời Sênh tò mò tiến vào trong xem sao. Người bao vây bên ngoài rất đông, nên không nhìn thấy tình hình ở trong.
“Cô nương đợi chút, để tôi đi hỏi.” Tiểu Thái vô cùng tinh ý.
Nhân duyên của Tiểu Thái có lẽ rất tốt. Cô ta vừa qua, đã có người kể lại sự việc cho cô nghe.
Cô chầm chậm chạy về, thần sắc có chút cổ quái, “Cô nương, Bạch cô nương và Liễu cô nương đang cãi nhau. Bạch cô nương nói chính Liễu cô nương là người đẩy cô ta xuống nước...”
“Hả?” Đối đầu nhau nhanh như vậy sao, “Phó Diệc Vân đứng về phía ai?”
Tiểu Thái lắc đầu, họ đang đứng bên ngoài, tình hình bên trong như thế nào, không ai biết được.
Thời Sênh hơi nhướng mày, bắt đầu ngược rồi, haha!
Có lẽ khoảng ba bốn phút sau, Phó Diệc Vân đưa Liễu Nhứ ra ngoài. Liễu Nhứ nhỏ nhẹ khuyên Phó Diệc Vân. Sắc mặt Phó Diệc Vân không được tốt, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe Liễu Nhứ nói.
Nếu không có Bạch Lạc, Phó Diệc Vân thật đúng là một người đàn ông tốt.
“Diệc Vân ca ca, Tiểu Lạc muội muội chỉ hơi hồ đồ, chàng đừng giận. Đợi muội ấy ổn rồi, chúng ta hãy nói chuyện với muội ấy...”
Liễu Nhứ và Phó Diệc Vân đứng cách Thời Sênh không xa. Thời Sênh nghe rõ từng từ từng chữ mà Liễu Nhứ nói.
“Ngươi thấy cô gái này thế nào?” Thời Sênh hỏi Tiểu Thái.
Tiểu Thái hơi cúi đầu, thái độ kính cẩn, “Cô nương, nô tì không dám tùy tiện bình luận về khách.”
“Sau này nếu gặp phải loại phụ nữ này thì nên tránh xa.” Bị chơi xỏ lúc nào cũng không biết.
Tiểu Thái hơi ngạc nhiên, tính cách của Liễu cô nương rất tốt, mọi người đều trầm trồ khen ngợi cô ta, ngưỡng mộ cô ta, tại sao Vô Tranh cô nương lại nói như vậy?
Buổi tối, Thời Sênh được Thẩm Tinh Dương mời ăn cơm. Cả bữa ăn Thời Sênh chỉ chăm chú ăn, chỉ trò chuyện với Thẩm Tinh Dương bằng những câu trả lời mang tính chất lịch sự.
Thẩm Tinh Dương cũng không làm khó cô, ăn cơm xong liền kêu người tiễn cô về.
Vài ngày sau đó đều là tỉ thí lôi đài, người nọ tiếp người kia, người bị loại càng ngày càng nhiều.
Kể từ ngày hôm đó, bệnh của Bạch Lạc vẫn cứ dai dẳng, không hiểu tại sao mãi không khỏi.
Tỉ thí lôi đài đã đến ngày cuối cùng, Thẩm Tinh Hải vẫn chưa quay về, chắc chắn là không có duyên với chức minh chủ.
Phó Diệc Vân nán lại đến ngày cuối cùng, tư thế tự nhiên, bảnh bao giải quyết hết những người khác, không ai dám lên đài khiêu chiến.
“Còn ai muốn lên đài khiêu chiến?” Người chủ trì cố gắng hét lớn.
Phía dưới vô cùng yên lặng.
“Nếu đã không còn ai khiêu chiến, vậy ngày mai Phó công tử và Thẩm minh chủ sẽ tiến hành trận chung kết chọn ra minh chủ của kỳ tiếp theo, nếu các chư vị không còn ý kiến gì, thì ngày mai mời đến sớm.”
Đúng vậy, đánh thắng lôi đài vẫn chưa được, còn phải đánh với minh chủ tiền nhiệm, thắng được minh chủ mới được.
“Đợi một chút.”
Một giọng nói rất lớn, đã thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người.
Thời Sênh ngồi ở phía cao bên trên, nhìn thấy một bóng người màu đen đi ra từ phía sau một đám người.
“Chặn đường làm gì chứ, tránh ra! Không thấy một người to lù lù như ông đang muốn đi qua sao?”
Thời Sênh ôm trán.
Nhân vật phản diện xuất hiện, làm ơn hãy lưu ý phong thái một chút được không.
Nhìn người ta kìa, xuất hiện dù không bay thì cũng khiến người khác phải chủ động nhường đường.
Ngươi còn phải dùng tay để người khác nhường đường.
Không biết Giang Trạm từ đâu vội vàng đi tớ. Y phục trên người đều bẩn thỉu hôi hám.Phía sau lưng là một con chó con tròn vo, chiếc đuôi ngắn ve vẩy nhìn rất đáng yêu.
Con chó con này hình như đúng là con chó lần trước xuất hiện khi Giang Trạm và Phó Diệc Vân giao đấu.
Tại sao mới qua có mấy tháng, nó lại to hơn nhiều thế?
Giang Trạm nhảy lên lôi đài, nhưng con chó không nhảy lên được, nên sủa ầm n như gọi Giang Trạm.
Giang Trạm lại nhảy xuống bế nó lên.
Người vây xem: “...”
Tên thiểu năng này đang làm trò cười à?
“Giang Giáo chủ, không biết cậu đến đây có chuyện gì?” Thẩm Tinh Dương là minh chủ, lúc này đại ma đầu đến rồi, ông ta đành đứng lên, làm đại diện nói chuyện với Giang Trạm.
Giang Trạm vuốt ve con chó con, “Đến đây đương nhiên là để báo thù lần trước.”
“Dù Giang giáo chủ và Phó công tử có ân oán gì thì cũng nên giải quyết cá nhân. Hôm nay chúng ta tới lôi đài...”
Giang Trạm lập tức lên tiếng: “Vậy ta đánh lôi đài.”
Thẩm Tinh Dương: “...”
“Giang Giáo chủ, đây là lôi đài chọn minh chủ Võ Lâm, làm sao ngươi có thể đánh lôi đài.” Một vài người hét lớn, “Ta thấy, Giang giáo chủ nên quay về để gả cho người ta thì thích hợp hơn, mọi người thấy phải không, ha ha ha!”
Mọi người đều cười lớn, rồi đều lấy dung mạo của Giang Trạm ra làm đề tài bàn tán.
Một người đàn ông nhưng tướng mạo lại giống một cô gái.
Giang Trạm đã miễn dịch với chuyện người khác lấy dung mạo của mình ra bàn tán rồi, nhưng không có nghĩa là hắn không động thủ.
Mấy người cười lớn nhất, chỉ có cảm giác có một cơn cuồng phong phật qua, khắp người lạnh cóng.
“Á!”
Giọng của một cô gái trong đám người đó bỗng vọng ra chói tai.
Mấy người cúi đầu nhìn xuống, thân thể trần truồng, khiến mấy người đều nhất loạt kẹp chặt mông, giữ chặt “con chim nhỏ”, đỏ bừng mặt ngước nhìn Giang Trạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.