Boss Là Nữ Phụ

Chương 385: Tình triền thanh mai (36)




“Em thật sự không biết.” Thời Sênh nâng mặt của Úc Tửu lên, để anh ấy nhìn thẳng vào mắt mình, “Ai biết sợi dây thần kinh nào của anh ta không ghép đúng, lần sau em giết anh ta được không?”
Úc Tửu nhìn cô chằm chằm mấy giây, đưa tay ôm chặt cô, cằm dưới cọ cọ vào đỉnh đầu cô, “Đừng rời xa anh.”
“Ừm.” Người Thời Sênh quệt một cái, vì vừa nãy anh đã làm dạo đầu, rất dễ vào.
Người Úc Tửu cứng lại, có chút phẫn nộ cắn vào vai cô, “Em không để tâm anh một chút nào.”
Thời Sênh: “…” Sao lại không để tâm anh chứ, lật bàn.
Anh đừng có vô lý gây sự, có tin ông cưỡng hiếp anh không.
Úc Tửu gây khó dễ, không để Thời Sênh làm, cuộn mình lại thành tổ kén.
Thời Sênh lay mấy cái, không lay động được, không biết nói gì nhìn trời.
Kịch bản này không đúng.
“Úc Tửu… em lạnh…”
Úc Tửu đưa tay sờ sờ đầu giường, cầm điều khiển từ xa ấn điên cuồng về phía điều hoà.
Thời Sênh: “…”
“Em đói.”
Úc Tửu do dự giây lát, yên lặng xuống giường, cầm áo ngủ mặc lên, ra ngoài.
Đợi khi anh bưng mì về, phát hiện chăn trên giường không thấy nữa.
Thời Sênh mặc áo ngủ ngồi cạnh giường, chơi điện thoại của cô.
Anh kéo chiếc ghế tới, đặt trước mặt cô, “Ăn đi.”
Thời Sênh nhìn mì, lại nhìn Úc Tửu, khuôn mặt thầm oán hận, “Muốn ăn anh.”
“Ăn mì trước.”
“Ăn rồi có cho ngủ không?”
Khoé miệng Úc Tửu hơi giật, không biết làm sao: “Em cầm chăn đi rồi, anh còn có lựa chọn sao?”
Thời Sênh lúc này mới ôm bát sụp sụp soạt soạt giải quyết.

Úc Tửu mấy ngày nay tâm trạng luôn không tốt lắm, khi không có việc gì luôn thích nắm tay Thời Sênh.
Giống như hễ anh buông tay cô ấy sẽ biến mất vậy.
Úc Tửu rất không có cảm giác an toàn.
Thời Sênh chỉ có thể đem theo anh mọi lúc mọi nơi.
Giống như Diêu Tẩm nói.
Trang sức tuỳ thân.
Điện thoại của Dương Hoài Nhân đến muộn hơn Thời Sênh tưởng tượng.
Không hổ là lão hồ ly, rất biết nhẫn nại.
Ông ta hẹn Thời Sênh gặp mặt, nhưng địa điểm hẹn lại là một nơi chính thức, nơi mà có nhiều người thân phận địa vị siêu cao.
Lão hồ ly!
Thời Sênh đem theo Úc Tửu tới chỗ hẹn. Đây là một buổi đấu giá của chính phủ, người tới đều là công ty lớn tập đoàn lớn.
Thời Sênh, tổng tài mới nhậm chức của tập đoàn Thịnh Thế và Úc Tửu thái tử gia của tập đoàn HK này, vừa xuất hiện đã gây chú ý cho toàn thể mọi người.
“Cô bé của Thịnh Gia này rất lợi hại. Tập đoàn lớn như vậy, bị cô ấy trị cho ngoan ngoãn vâng lời.”
Có người xem trọng, đương nhiên cũng có người không xem trọng, coi thường chế giễu, “Cô ta dùng đều là thủ đoạn bạo lực, dù hiện giờ trị cho ngoan ngoãn, sau này cũng sẽ xuất hiện mặt trái.”
Có người hùa theo, “Các người nghe ai nói quản lý công ty dùng thủ đoạn bạo lực chưa? Cô ta hoàn toàn không coi pháp luật ra gì, cũng không biết những người bị cô ta đánh đó vì sao không tố cáo cô ta.”
“Cái này anh không biết sao? Người ta cầm không ít tiền, hơn nữa những người đó nhìn bị đánh rất thảm, thực ra không có việc gì cả, tố cáo cũng vô dụng, cô bé này không phải kẻ ngốc.”
“Cũng lạ, biến động lớn như vậy của tập đoàn Thịnh Thế, luân chuyển vốn lại không có chút vấn đề gì.”
“Ông coi thái tử gia của HK người ta là đồ trang trí sao?” Tài lực của HK không thể coi thường.
Tiếng xì xào khắp xung quanh, lại thêm vài phân quan sát Thời Sênh.
Dù nói là thừa kế gia nghiệp, nhưng tuổi còn trẻ đã có thể nắm được một tập đoàn, đây không phải là thứ ai cũng có thể chơi được.
Buổi đấu giá rất nhanh bắt đầu. Những người này đều là có chuẩn bị mà tới. Thời Sênh đến chủ đề đấu giá lần này còn không biết, đương nhiên không quan tâm nội dung.
“Lão hồ ly này lại giấu rất sâu, đến mặt cũng không lộ.” Thời Sênh dựa vào Úc Tửu, cười lạnh nhìn người đang diễn thuyết trên bục.
Úc Tửu vỗ lưng cô động viên.
Cho tới khi buổi đấu giá kết thúc, Thời Sênh cũng không gặp Dương Hoài Nhân.
Dám chơi cô như vậy, Dương Hoài Nhân đã bị Thời Sênh kéo vào danh sách đen phải giết.
Thời gian này, đã có di động, Thời Sênh chuẩn bị cùng Úc Tửu về nhà, lại nhận được điện thoại của Diêu Tẩm.
Chỗ Diêu Tẩm hơi ồn, Diêu Tẩm nói chuyện còn lộn xộn. Cách điện thoại, Thời Sênh đã ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc.
“Cậu ở đâu?” Thời Sênh kiên nhẫn hỏi.
“Đừng kéo tôi… tôi không uống nữa…” Diêu Tẩm hình như đang nói chuyện với người bên đó, “Tôi… tôi… đã nói tôi không uống nữa, choang… rầm…”
Bên đó đột nhiên hỗn loạn, Thời Sênh nhíu mày, tiếng của Diêu Tẩm cũng không còn vang lên nữa, sau vài giây điện thoại truyền tới tiếng máy bận.
Đợi Thời Sênh gọi lại, đóng máy.
“Anh phái người đi tìm, đừng sốt ruột.” Úc Tửu gọi điện thoại cho người của anh.
“Ừm, có lẽ là loại chỗ như quán bar KTV…” Úc Tửu miêu tả một lượt ngoại hình của Diêu Tẩm, “Tốc độ nhanh chút.”
Sắc mặt Thời Sênh bình tĩnh đi ra ngoài, giở danh bạ điện thoại, gọi cho trường học của Diêu Tẩm.
Úc Tửu gác điện thoại đi theo, chỉ nghe thấy cô nói một tiếng cảm ơn.
Thời Sênh từ chỗ bạn học của Diêu Tẩm biết quán rượu cô ấy đang uống. Úc Tửu phái người của anh tới trước, đợi khi Thời Sênh tới, cả quán rượu đều đã bị người vây bên ngoài.
“Cậu chủ, cô Thịnh.” Người đàn ông râu quai nón từ bên trong đi ra, “Người không sao, chỉ là uống nhiều quá.”
Đèn của quán rượu toàn bộ bị người ta mở, lúc này sáng trưng.
Thời gian còn hơi sớm, khách kỳ thực không nhiều, cho nên quán rượu không loạn lắm.
Người phụ trách quán rượu run lẩy bẩy đứng ở quầy bar.
Thời Sênh nhìn anh ta một cái, đi về phía một chiếc ghế sô pha bị người đàn ông mặc vest vây lấy.
Những người đó thấy Thời Sênh tới, lập tức tránh ra.
Diêu Tẩm ngủ trên ghế, khuôn mặt đỏ rực, quần áo trên người hơn lộn xộn, may mà đều hoàn chỉnh.
“Cậu chủ, sự việc là thế này.” Người đàn ông râu quai nón đã báo cáo hết tình hình sự việc.
Úc Tửu như có tâm tư nhìn về hướng Thời Sênh, “Nói như vậy, đây là cách thức kinh doanh của họ?”
“Có lẽ vậy, họ đưa học sinh vào trước, chụp ảnh uy hiếp. Những sinh viên này căn bản không có cơ hội phản kháng.” Trên mặt râu quai nón có chút ghét bỏ.
Dù họ làm ở khu vực đen, nhưng loại việc này cậu chủ chưa từng làm. Người bên dưới của họ cũng nhiều nhiều ít ít đều theo sở thích của cậu chủ.
“Lần này động tới Diêu Tẩm, Diêu Gia không ra mặt, Tiểu Hạ cũng không thể không quản. Anh đi kiểm tra xem phía sau có những ai.” Úc Tửu dặn dò người đàn ông râu quai nón.
“Vâng.”
“Không cần tra nữa, là Dương Hoài Nhân.” Thời Sênh ôm Diêu Tẩm tới, đưa cô ấy cho người đàn ông râu quai nón, “Đưa cô ấy về nhà tôi trước.”
Thời Sênh sớm đã điều tra được việc này, nhưng cô kiềm chế không hành động, không ngờ lại động tới Diêu Tẩm.
“Người đưa Diêu Tẩm tới đang ở đâu?”
Người đàn ông râu quai nón đón Diêu Tẩm, nhìn căn phòng bên cạnh, “Người cùng tới với cô Diêu tôi đã nhốt ở trong đó rồi.”
Thời Sênh bảo người đàn ông râu quai nón đi trước, lôi những người này ra hỏi.
Những người này đều là học sinh, phần lớn đều là đi theo tới chơi, Diêu Tẩm xinh đẹp thông minh, thành tích dù không tốt, nhưng nhân duyên tốt, khá nổi tiếng ở trường học, bị người ta đố kỵ, mới bị lừa tới đây.
Nếu không phải Diêu Tẩm gọi cuộc điện thoại đó cho Thời Sênh, có lẽ giờ cô ấy đã bị người ta đưa tới giường của gã đàn ông nào đó rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.